Tối hôm đó cả đại gia đình quây quần bên nhau ăn canh xương rất vui vẻ. Lại được một phen khen ngợi Tiểu Khải Ca thật thông minh. Buổi tối trước khi đi ngủ, cha Thụy Vân ôm con gái nhỏ lên đùi mình, hơi phiền muộn hỏi:
“Tiểu Ca Nhi không thích kẹo hồ lô cha mua cho sao...”
“Thích a..nhưng con muốn cả nhà đều được ăn ngon hơn..”.
Tiểu Khải Ca vặn vẹo đứng dậy, ôm cổ cha thơm nhẹ vào má, khẽ chớp mắt làm nũng.
“Cha, cha không vui vì Ca Nhi đổi kẹo đi à”.
“Không phải, cha vui vì Tiểu Ca Nhi rất quan tâm mọi người đấy chứ”.
“Cha yên tâm, sau này Ca Nhi sẽ kiếm thật nhiều tiền, lúc đó cha có thể thích mua gì cho Ca Nhi thì mua cái đó rồi”.
“Đứa ngốc, lúc đó ngươi còn cần cha mua gì cho ngươi? Kiếm ra tiền thích gì tự mình mua là được”.
“Nhưng ta thích cha mua đồ cho a”.
“Tiểu bảo bối, thật đáng yêu,mau để nương ngươi rửa chân cho rồi đi ngủ nha”.
“Tốt, cha nương cũng ngủ ngon nha, phải mơ thấy con đó. Đệ đệ cũng ngủ ngon”.
Nàng vươn người thơm nhẹ lên má đệ đệ rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Vài ngày sau đó, sáng sớm khi Tiểu Khải Ca vừa ngủ dậy.
“Chủ nhân, chủ nhân...cơ hội làm nhiệm vụ tới rồi”.
“Gì vậy...”.
“Tối qua ta nghe được gia gia người bàn bạc với nãi nãi người muốn góp tiền mua
ruộng đó. Không phải người muốn làm địa chủ sao”.
“Sao ngươi biết...Tiểu Ngao, ngươi sao lại đi nghe lén góc tường như vậy hả”
“Này...không phải ta đi xuy xuy cạnh đó vô tình nghe được sao, tai ta thính như vậy, sao có thể không nghe được chứ”.
“Sao gia gia lại muốn mua ruộng, nhà chúng ta đâu có ai làm ruộng đâu”.
“Vì muốn có thêm lương thực a, định là cho mấy nhà nghèo không có ruộng trong thôn làm mướn, sau này không phải mua lương thực nữa, mới dư dả cho đại ca ngươi đi học, cho người được ăn thịt, không phải đi đổi với người khác nữa”.
“Nhưng bây giờ trong nhà đâu còn dư tiền, bác cả và cha ta dạo này đều đi sớm về khuya, đã rất vất vả rồi. Gia gia còn phải lên trấn xem bệnh cho người ta, đâu có thoải mái nhẹ nhàng như trước kia”.
“Vậy mới nói là người có cơ hội a, nhanh chóng kiếm tiền, cho gia gia người mua mẫu ruộng đầu tiên a”.
“Cách nào bây giờ...”.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, gia gia tuyên bố quyết định của mình, muốn góp tiền sang năm mua ruộng đất.
“Cha à, con cũng không thấy trong thôn có ai muốn bán ruộng, và lại trong nhà chi tiêu cũng nhiều, bao giờ mới gom đủ tiền mua ruộng a”.
Đại bá mẫu là người quản lý chi tiêu sinh hoạt trong nhà, rụt rè lên tiếng.
“Ta đã quyết rồi, chúng ta gom góp dần, mua không được trong thôn thì chúng ta mua gần trấn Quảng Đức cũng được, dù sao cũng không phải chúng ta đích thân đi làm”.
“Nhưng mà cha, ruộng nơi đó còn đắt hơn ruộng chỗ chúng ta kìa”.
“Cũng không bảo mua ngay bây giờ, chúng ta từ từ gom góp, cố gắng cho Ân nhi học trường tốt, sau này khảo được công danh thì nhà chúng ta sẽ khá hơn. Nhà ta tuy không đói khổ nhưng cũng không no đủ. Nhà lão nhị, các ngươi cũng cố gắng, sau này cha cũng cho Tiểu Quân đi học, không có gì khác so với Ân nhi đâu”.
“Cha à, sao chúng con lại so đo cái đó chứ, Ân nhi được tốt sau này cũng lo lắng được cho đệ đệ mà”.
“Ừm, là ta nói trước như vậy, quyết định vậy đi, chúng ta cố gắng năm sau mua chút đất đủ cho gia đình ta ăn no là được”.
Tiểu Khải Ca đang được đại ca ôm ngồi trên đùi reo lên.
“Gia gia, con cũng góp, con cũng kiếm tiền để mua đất được không, con muốn cả nhà được ăn thật no, thật no”.
Chỉ cho là lời nói vui của trẻ con, ông sảng khoái đồng ý.
“Tốt, Tiểu Khải Ca kiếm ra tiền đều cho gia gia, sau này sẽ cho tiểu tôn nữ của ta ăn no lộ ra cái bụng tròn nhỏ, ha ha”.
Tiểu Khải Ca trèo xuống , lao đến ôm lấy chân gia gia, nũng nịu.
“Gia gia, người nói đó nha, con nhất định kiếm được tiền mua đất cho mà xem”.
Tất cả mọi người chỉ cho là lời hào hứng của trẻ con, đều vui vẻ phụ họa.
Cả gia đình sôi sục nghĩ cách kiếm tiền, trở nên vô cùng bận rộn. Đến đại ca Thiên Ân cũng tranh thủ lúc không học bài đi cắt thật nhiều cỏ cho lợn ăn, phụ giúp nhị thẩm hắn nuôi béo thêm mấy con lợn, năm sau sẽ bán được giá hơn.
“Tiểu Ngao, mọi người đều làm việc, chúng ta làm gì bây giờ”.
“Chủ nhân, chúng ta kiếm gì đó bán đi được không”.
“Chúng ta có cái gì để bán đâu, cây thuốc ở trên trấn người ta không nhập lẻ như vậy đâu, cây thuốc quý thì chúng ta không tìm được”.
“Vậy phải làm sao...”.
“Tiểu Ca Nhi, muội có nhà không”.
Tiếng gọi ý ới của mấy đứa trẻ trong thôn vang lên ngoài cửa. Bọn chúng muốn rủ nàng đi chân núi, chỗ bìa rừng gần hồ nước hái quả dại và câu cá. Nàng không thích lắm nhưng cũng phải hòa đồng không phải sao. Chạy vào xin phép nương, sau một hồi được nghe dặn dò rồi cũng mang theo Tiểu Ngao đi theo lũ trẻ tới dưới chân núi. Hôm nay có một thằng nhóc lạ mặt xuất hiện.
“Tiểu Hổ Ca, đó là ai a, ta chưa thấy bao giờ”.
“Nhà huynh ấy mới chuyển đến thôn chúng ta đó...Trường Bình, huynh tới đây, đây là muội muội hung hãn nhất thôn chúng ta đó. Huynh đừng bao giờ chọc tới muội ấy, nếukhông sẽ bị cắn rách mông đó, ha ha”.
“Tiểu muội muội, con chó của muội là chó săn hả”.
Hắn đã để ý đến con chó đi theo bên chân tiểu muội muội này lâu rồi. Cha hắn là thợ săn, hắn đi theo học được nhiều, nhìn là biết con chó này thuộc dạng hung dữ rồi.
“Nó không phải chó săn, Tiểu Ngao của muội là “Tiểu hùng sư vô địch Hà gia thôn”.
Tiểu Khải Ca cười híp mắt vênh váo giới thiệu.Nàng quả nhiên càng sống càng thụt lùi rồi, mới đầu nương bảo nàng đi chơi cùng lũ trẻ trong thôn nàng còn không vui, bây giờ đã thành nhóm đầu lĩnh trong đó rồi. Tất cả đều là công lao của Tiểu Ngao nhà nàng nha.
“Ừm...ta chưa thấy con chó nào to như con của muội, nó chắc có thể cắn chết cả một con nai rừng ý chứ”.
“Trường Bình ca...ngươi nói thật hả...vậy ta có thể mang nai rừng bán lấy tiền rồi”.
Tiểu Khải Ca hai mắt tỏa sáng, bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh kiếm ra tiền mua thật nhiều, thật nhiều ruộng.
“Có thể a. Đến lúc đó ngươi có thể mang con mồi đến nhà ta, cha ta sẽ giúp mang lên trấn bán cho”.
Hắn nghĩ nàng sẽ về nói cho người lớn trong nhà để mang con chó kia đi săn, không hề nghĩ nàng muốn tự mình làm điều đó a.
“Tốt, ta sẽ tới nhà tìm huynh nha, nhà huynh ở đâu”.
“Nhà Trường Bình ca ngay gần nhà ta. Tiểu Ca nhỉ, muội thật sướng, lúc nào ta cũng phải tìm một con giống Tiểu Ngao nuôi lớn lên mới được, thật uy phong”.
Tiểu Ca Nhi cười vui vẻ không nói gì, một bên len lén trao đổi với Tiểu Ngao.
“Tiểu Ngao, ngươi có săn được con nai không?”.
“Chủ nhân, ta chưa săn nai bao giờ, có thể thử a”.
“Được, vậy chúng ta về nhà luyện tập luyện tập”.