Vì muốn thể hiện ra tài năng của mình trước mặt hoàng đế, đặc biệt là trước mặt các vị hoàng tử, lần lượt các có vị quý nữ xin được hiến nghệ. Lam Kì Nhã chứng kiến từng nhóm thiếu nữ đủ mọi loại nhan sắc, từ xinh đẹp kiều diễm, thanh lịch nhã nhặn, dễ thương trong sáng, anh khí hào sảng thi nhau xung phong biểu diễn thì rất sốt ruột, không để ý tới ngăn cản của hoàng huynh ngồi bên cạnh, cũng đứng lên muốn thể hiện tài năng của mình.
Tất cả tài nghệ của nàng ta đều đã có người biểu diễn trước đó, hơn nữa Đại Nghi là một nước coi trọng lễ giáo, nàng không dám làm quá, nếu không khi trở về, phụ hoàng vốn yêu thương nàng sẽ là người đầu tiên khong tha cho nàng. Đành phải chọn lựa thể hiện hội họa, vốn không phải sở trường của nàng, dù vậy, nàng cũng tự tin không có bao nhiêu quý nữ Đại Chiêu có thể so sánh với nàng, phụ hoàng cũng từng khen nàng họa rất có ý cảnh.
Chủ đề bức họa cũng là một vấn đề rất quan trọng, vì để an toàn, nàng họa một bức mẫu đơn đồ, loài hoa tôn quý nhất Đại Nghi, cũng là loài hoa nàng họa có kinh nghiệm nhất. Khi nét bút cuối cùng kết thúc, nàng hài lòng mỉm cười, lùi về sau một bước, tạo dáng tao nhã nhất có thể, mỉm cười nhún nhẹ ra hiệu đã hoàn thành.
Hạ Vũ Thư – ngự tiền tổng quản nhanh nhẹn đi tới dâng bức họa lên ngự án, Càn Nguyên đế tỏ ra rât thưởng thức tác phẩm này, khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu. Đúng lúc này, ở bên dưới sảnh chỗ ngồi của gia quyến lại bộ thị lang đại nhân, dưỡng nữ tiểu thư của Triệu phủ vốn đang vui vẻ nhỏ nhẹnhấm nháp điểm tâm tinh xảo chỉ hoàng cung mới có, bỗng hơi khựng lại thân mình, điểm tâm đang nuốt dở thiếu chút nữa khiến nàng nghẹn chết. Vội vàng uống một ngụm nước quả vuốt trôi cổ họng, nàng khẽ thở nhẹ ra một hơi.
Hệ thống đúng là tàn ác mà, nhằm đúng lúc nàng đang vui vẻ ăn uống mà ra nhiệm vụ, lại còn là nhiệm vụ chán ngắt nàng không muốn hoàn thành tý nào.Nàng còn đang trân trối chưa hiểu gì, lại vì vội vã suýt nghẹn chết mà không kịp từ chối, hệ thống gian xảo lại một lần nữa lợi dụng quyền hạn của mình cưỡng ép nàng nhận nhiệm vụ đắc tội người ta này. Nhiệm vụ đúng là yêu cầu nàng chiến thắng Lam Kì Nhã công chúa của Đại Nghi trong lĩnh vự hội họa, nàng đau khổ thở dài, dù không biết có thắng được hay không, chỉ riêng việc nàng chọn thể hiện tài năng bằng hội họa cũng đã là đắc tội với nàng ta rồi. Huống chi còn bảo nàng tự nguyện đứng lên xin được hiến nghệ, nàng không làm được.
Trong lòng nàng xoắn xuýt, đang lên dây cót trong lòng, chuẩn bị liều mạng đứng dậy xin được biểu diễn, thì một giọng nói vui vẻ vang lên.
“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói dưỡng tôn nữ của Triệu Trị đại nhân là học được chân truyền của ngài ấy, bằng không gọi nàng tới thể hiện cho mọi người thưởng thức một chút”.
Đối với Khải Ca, giọng nói kia đối nàng lúc này không khác gì tiên âm từ trời cao hạ phàm xuống trợ giúp nàng mà. Nếu là bình thường, không biết nàng đã lầm bầm trong lòng rủa xả bao nhiêu lần cái người đang cố tình làm khó nàng kia rồi. Nhưng mà lúc này thì đúng là ‘vẽ đường cho hươu chạy’, à không, đúng là ‘đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi’ mà. Lòng nàng cảm động khôn siết, nếu có thể nàng cũng không ngại cảm kích tặng cho vị vừa lên tiếng một nụ hôn thắm thiết đâu.
Ngẩng đầu khẽ liếc mắt, người vừa nói chuyện không ngờ lại là mẫu phi của Mặc Kì Túc, nàng lại càng nghi hoặc, nương nương đây là thuần túy muốn thưởng thức họa nghệ của nàng, hay là nghe phong thanh quan hệ của nàng với Mặc Kì Túc, nên ngứa mắt quyết định làm khó nàng một chút vậy hả?
Nàng chưa kịp thể hiện thái độ, hoàng đế đã vui vẻ ân chuẩn, dẫn đến sự thay đổi trên mặt của một vài người. Mặc Kì Túc trầm ngâm liếc nhìn mẫu phi của mình, quý phi nương nương đáp lại hắn một nụ cười thần bí, Tĩnh công chúa len lén liếc nhìn hoàng huynh lại nhìn tẩu tử tương lai vừa chờ mong vừa hưng phấn, rõ ràng nhất là khuôn mặt Lam Kì Nhãcông chúa đen xì lại, gân xanh trên trán khẽ giật, lộ rõ sự tức giận của nàng. May mắn cho nàng ta lúc nàng không ai chú ý tới dáng vẻ xấu xí đó, bởi tất cả mọi người đều đang tập trung chú ý vừa giữa sảnh đường.
Nàng nhẹ mỉm cười đáp lại ánh nhìn lo lắng của phụ thân mẫu thân, rời khỏi bàn, tiến lên trước cung kính hành lễ với hoàng đế, sau đó im lặng chờ đợi cung nhân bước tới bận rộn dọn án, trải giấy, mài mực, xếp màu bày biện họa án trước mặt nàng.
Nàng tuy được chân truyền từ Hạo Nhiên tiên sinh Triệu lão nhân gia, nhưng con lâu mới đạt được tới cảnh giới trò giỏi hơn thầy, tuy nàng không phải chủ động đứng ra thi thố tài năng, nhưng sao có thể làm gia gia mất mặt, huống chi nhiệm vụ đã chỉ rõ phải đánh bại Lam Kì Nhã , nàng đành dốc hết sức vậy. Khải Ca biết trong mắt Lam Kì Nhã lúc này, nàng đã đắc tội nàng ta triệt để rồi, liền cũng phóng khoáng phô bày tài nghệ của mình.
Nàng trầm ngâm trong chốc lát, tưởng tượng lại rõ ràng khung cảnh mình muốn vẽ ra, sau đó cầm bút bắt đầu những bố cục đầu tiên. Nàng chọn đặc tả một góc phố phồn hoa mang nhiều nét kiến trúc đặc trưng của kinh thành, bút lông thấm mực lướt như bay, khí chất nho nhã thư sinh không nghĩ sẽ xuất hiện trên thân một thiếu nữ lặng lẽ toát ra, trong mắt nhiều người ngồi đây có ảo cảnh như họ đang nhìn thấy một vì công tử phong lưu phóng khoáng, anh tuấn ôn hòa như gió xuân.
Vài vị đức cao vọng trọng ngồi phía trên khẽ vuốt râu, mỉm cười gật đầu, không hổ là được dạy dỗ ra từ dưới tay Triệu đại nhân, rất có phong phạm của lão khi còn trẻ, dù là thân nữ nhi nhưng sự phóng khoáng thoải mái của nàng không hề bị kìm nén, mà còn được giải phóng ra, khiến người ta nhìn nàng múa bút cũng có cảm giác như đứng giữa tiết trời xuân nhẹ nhàng ấm áp.
Ngay khi nàng vừa đặt nét bút cuối cùng, tiểu hoàng môn vốn luôn đi theo ngự tiền tổng quản đại nhân rất nhanh bước lên, chăm chú chờ đợi mực nước ráo bớt, liền hai tay dâng lên ngự án.
Hoàng thượng nhìn bức họa trước mặt, chỉ nhìn kiến trúc đại khí trong bức tranh cũng có thể biết được nàng vẽ một góc của kinh thành, khung cảnh phồn hoa náo nhiệt, khuôn mặt người dân vui vẻ thỏa mãn, thực là hợp ý của ngài. So sánh với vị công chúa Đại Nghi như đóa hoa trong nhà kính, chỉ biết theo đuổi những vẻ đẹp lộng lẫy phù phiếm thì ngài vừa lòng với bức họa này hơn rất nhiều. Tiểu nữ nhi này tầm nhìn rất rộng, rất đại khí, rất có phong phạm thượng vị giả.
Hoàng thượng trong lòng đánh giá rất cao nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng, dù sao cũng phải nể mặt Đại Nghi quốc một chút. Sau khi thưởng thức liền để tiểu hoàng môn hầu bên cạnh đưa tới cho hoàng hậu cùng quý phi thưởng lãm. Các vị quý nhân ngồi trên thượng vị cũng lần lượt nhìn qua tác phẩm của nàng.
Dù không ai nói ra nhưng trong lòng mọi người đều cho rằng họa nghệ của nàng ăn đứt công chúa Đại Nghi quốc, tuy nhiên một đám ngồi đây có ai không phải lão hồ ly sống lâu năm, rất ăn ý mà không đưa ra một chút nhận xét nào, chỉ gật gù truyền tay nhau xem xét bức tranh.
Nàng điềm tĩnh nhìn mọi việc, vẻ mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng đang ngờ vực không thôi. Sao bỗng nhiên nàng lại nhận được một nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành tới như vậy, cứ như hệ thống kiếm lý do chính đáng tặng quà cho nàng vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng hiểu ra được rằng, nàng lại một lần nữa lọt bẫy của hệ thống rồi.
Lam Kì Nhã đang nhìn nàng với một ánh mắt cháy bỏng, theo cảm quan của nàng cho kết luận, tất nhiên đó không thể là ánh mắt thân thiện mến tài được, ánh mắt nàng ta ngùn ngụt lửa nóng, như hận không thể đốt cháy luôn nàng rồi. Cũng may rất nhanh lửa được dật tắt bởi sự can thiệp của hoàng tử Đại Nghi, cái người tên Lam, Lam Minh cái gì đó. Nàng thở nhẹ ra một hơi, cũng may sau khi đi sứ nàng ta sẽ về nước, nếu không bọn họ không sớm thì muộn cũng sẽ đụng chạm nhau. Rất tiếc Khải Ca đã quên mất, công chúa người ta đã thả ra tin tức, muốn tới Đại Chiêu quốc để chiêu thân cơ mà, nếu có người ưng ý, nàng cũng sẵn sàng đi hòa thân cũng nên nha.