Buổi chiều mấy ngày sau đó, Tiểu Khải Ca đang nhàm chán nhìn con chó của Tiểu Hổ Ca xông tới rượt chó của Tiểu Hỉ Ca chạy té khói, thì nghe thấy thông báo nhiệm vụ địa chủ sơ cấp cấp 1 hoàn thành. Nàng vui vẻ mở bảng hệ thống ra xem phần thưởng.Chắc chắn là chiều nay gia gia đã đi làm xong khế đất rồi đây. Lát nữa nàng và Tiểu Ngao phải đi săn một con thỏ hoang về ăn mừng mới được.
Hệ thống nhiệm vụ địa chủ, sơ cấp cấp 1,hoàn thành. Phần thưởng :
Sản lượng lương thực trên ruộng thuộc sở hữu của gia đình tăng 5%.
Tích điểm : 10.
Uy vọng đạt nhất tinh: Được mọi người trong gia đình tin tưởng và coi trọng, người cùng trang lứa nể trọng.
Nhiệm vụ trung cấp cấp 1: Mua được hạ nhân của riêng mình.
“Này vọng này thật là tốt, sau này có thể thả tay làm việc rồi, nghề địa chủ này đúng là chỉ cần có tiền là có thể làm được a”.
Nàng vui vẻ tạm biệt vài người bạn nhỏ, nhanh nhẹn trèo lên lưng Tiểu Ngao phóng tới chân núi Đăng Phong, ngườii ta còn muốn đi săn thỏ về ăn mừng a. Lũ trẻ nhìn theo với ánh mắt hâm mộ, bao giờ chó con của chúng mới to lớn được như Tiểu Ngao của Tiểu Ca Nhi đây. Từ sau sự kiện cứu búp bê lần trước, ít nhất có ¼ nam hài trong thôn đòi nuôi một con chó dắt theo bên người. Nghe Tiểu Hổ nói rất uy phong đó.
Khi nương nhìn thấy Tiểu Khải Ca bước qua cổng, con chó lớn đi bên cạnh trên cổ còn treo lủng lẳng 1 con thỏ bị nhét vào trong rọ, thì đã biết ngay nàng lại vừa đến chân núi về. Sau khi đưa tiền cho gia gia mua đất, nàng vẫn quyết định mang con mồi cho La thúc giúp đỡ bán, chỉ thỉnh thoảng để lại vài con cho cả nhà thay đổi khẩu vị, dù sao tiền vẫn nên kiếm nhiều 1 chút. Số tiền nàng được thưởng lần trước nàng không động vào chút nào, chờ có cơ hội có thể lấy làm vốn để làm ăn nhỏ đó. Dù sao ruộng đất trồng lương thực, sao khi nộp thuế và trả công cho người làm mướn, cũng dư dả cho cả nhà ăn hai ba năm, nhà họ không còn lo thiếu lương thực.
Nàng đưa rọ đựng thỏ cho nương, vào nhà đã thấy gia gia đang ngồi nói chuyện với đại bá.
“Ta đem 90 lượng mua một mảnh ruộng 15 mẫu liền kề nhau, tương đối gần kênh đào, thêm tiền làm khế đất cùng nhờ môi giới giúp đỡ cùng gần 100 lượng, tiền dư trong nhà cũng không còn lại nhiều, từ tháng sau các con giúp đỡ thêm vào tiền chi tiêu chung trong nhà như cũ, cũng khôi phục như bình thường, không cần liều mạng kiếm tiền nữa, qua thời gian này chúng ta thong thả kiếm tiền mua một căn nhà trên trấn trên”.
Tiểu Khải Ca nghe vậy mỉm cười, lao đến ôm lấy chân gia gia, giả trang đáng yêu ngọt ngào nói.
“Gia gia...con muốn căn nhà thật to thật to, muốn vườn thật rộng để trồng rau, còn có trồng hoa xinh đẹp nữa”.
Nàng phải nói trước để gia gia suy nghĩ, mua căn nhà lớn sau này sống cũng thoải mái a.Nàng muốn căn nhà lớn, sau này nàng và tiểu đệ đệ mỗi người một căn phòng, thật vui vẻ. Nói đến tiểu Tùng Quân, thằng nhóc này sắp biết nói chuyện rồi, bắt đầu ngọng ngịu gọi cha nương a. Hôm nào nàng không đi tới chân núi đều bồi hắn chơi đùa, thằng nhóc này chỉ biết cười híp mắt lộ ra mấy cái răng sữa của hắn, ai nói gì cũng cười toe toét á.
“Tốt, chúng ta kiếm tiền mua một căn nhà lớn cho Tiểu Ca nhi của chúng ta trồng thật nhiều hoa xinh đẹp được không”.
Gia gia bắt đầu trở lại cuộc sống thích ý trước kia, khi không ra ngoài xem bệnh liền ngồi trên ghế bành dưới mái hiên đọc sách thuốc. Nàng mon men lại gần, nũng nịu lên tiếng.
“Gia gia, người đã hứa dạy ta học y, người nhớ không...”.
“Tiểu Ca nhi thực sự muốn học sao, rất vất vả đó. Còn phải học thật nhiều chữ, con có muốn học nữa không...”.
“Muốn a...ta muốn giỏi giống như gia gia vậy, ta cũng sẽ học chữ a...”.
Ơn trời, cuối cùng cũng tìm được lý do để học chữ. Tiểu nữ hài cả thôn này chẳng ai học chữ, thành ra cả nhà chưa ai từng nghĩ đến cho nàng học chữ, nàng cũng không muốn đến tên mình cũng không viết được đâu.
“Được, vậy con con chờ ca ca về, thuyết phục hắn dạy chữ cho con, khi nào con tự viết được tên mình ta sẽ dạy con nhận thức các cây thuốc trước, có được không?”
Tối đó Thiên Ân bị muội muội nhỏ cuốn quýt lấy bắt dạy cách viết tên nàng, đành bỏ bài học tối nay cầm tay nàng nắn nót học viết từng nét. Chữ thời này là một dạng chữa tượng hình hơi giống chữ nôm và chữ hán, cũng không biết giống cái nào, vẫn phải học, chăm chỉ học a.
Ba ngày luyện tập cũng nắn nót viết ra hình ra dạng tên của mình, không sai , không quên nét nào, vui tươi hớn hở chạy đi tìm gia gia. Và thế là chính thức được ông dạy y thuật. Trước hết phải nhận thức hết các cây thuốc thường dùng đã.
Tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ lại vang lên.
Hệ thống y sư, nhiệm vụ trung cấp cấp 1 hoàn thành, phần thưởng :
Thẻ tăng tốc học tập y thuật, gấp đôi.
Tích điểm : 10.
Khả năng quan sát tăng 10%.
Nhiệm vụ cao cấp cấp 1: Chính thức cứu chữa cho bệnh nhân đầu tiên.
Vui mừng a. Đúng là trợ giúp lớn mà. Thế là cuộc sống của nàng bắt đầu xoay quanh việc học chữ, mày mò mấy cây cỏ gia gia dạy, phơi thuốc chế thuốc cùng gia gia, đi săn cùng Tiểu Ngao kiếm tiền bỏ vào hũ nhỏ dưới gầm giường của nàng. Bao giờ kiếm được nhiều tiền sẽ đi mua người hoàn thành nhiệm vụ trung cấp địa chủ.
Xuân đi thu đến, thỉnh thoảng nàng lại mang theo Tiểu Ngao cùng đám trẻ trong thôn đi bìa rừng hái quả dại, nhặt củi hay là mang chút đồ ăn vặt mới mẻ cha mang về đổi lấy xương ống của Hoa Đào tỉ để hầm canh. Nghe nói nhị cô nhà nàng đang mang thai, nhà chồng nhị cô ở Trương gia thôn, Cảnh Đức lí nhờ người đến báo tin.
Lại một mùa đông sắp qua đi, vừa quasinh nhật Tiểu Khải Ca mấy ngày, thời đại này trẻ con nhà nghèo không làm sinh nhật lớn, sợ ông trời bắt đi mất. Lúc này nàng đang cùng gia gia học cây thuốc mới, Bỗng có người gọi cửa, đại bá mẫu đang ở trong bếp, đi nhanh ra mở cửa.
“Cha, là người bên Trương gia thôn tới”.
“Mời vào, có tin tức gì của nữ nhi nhà ta sao”.
“Hà đại thúc, nhị cô nhà ngài sinh nữ nhi, Nguyễn gia nhờ ta tới báo tin”.
Nàng chạy theo sau đại bá mẫu, hỏi thăm.
“Bá mẫu, tiểu cô sinh nữ nhi, chúng ta sẽ tới thăm sao”.
“Đúng vậy, phải đi cho nàng lễ xuống sữa, đầy tháng tuổi muội của ngươi chúng ta cũng sẽ tới thăm”.
“Con có được đi theo không ạ”.
“Để ta hỏi xem, nãi nãi có đưa Tiểu Ca nhi đi không nha, còn phải đánh cho tiểu chất nữ một cái khóa trường mệnh giống hệt của Tiểu Ca Nhi nữa chứ”.
Mấy hôm sau, nàng như nguyện được đi theo sangTrương gia thôn, Đại bá mượn xe trâu đưa cả nhà đi cũng đi nhanh đến gần hai cái canh giờ. Còn xa hơn cả lên Quảng Đức trấn, cha nàng nói cha đi bộ chỉ đi nửa canh giờ là tới.
Lần đầu tiên ra khỏi thôn đi xa như vậy mà không có Tiểu Ngao đi cùng, nàng rất háo hức nha. Nhìn khắp nơi, ngoài đường mòn thì là đồng lúa, ngoài đồng lúa thì là rừng cây, ngoài rừng cây thì là thôn xóm, không gì khác thôn của nàng, nhiệt tình đã bị dập tắt đáng kể. Lúc đến nơi, nàng đã ngủ được một giấc ngon lành rồi.
Đến lúc về, nàng cũng không nhìn thấy tiểu cô, chỉ được nhìn tiểu muội muội nhỏ bé nhăn nheo kia một lát. Nàng bị đẩy cho đám con nít nhà nhị cô phụ, toàn một lũ con nít không có gì vui cả. Đúng là háo hức mà đi, thất vọng mà về.