Trận chiến ở Vũng Hồ Ly là trận chiến đấu kinh điển mà Trình Danh Chấn sau khi đến đầm Cự Lộc đánh. Nhờ vào dịp này, mà hắn và Vương Nhị Mao mới hoàn toàn đứng vững gót chân ở trong đầm. Liễu Nhi biết rõ tất cả những chi tiết trong cuộc chiến đấu, càng hiểu được tầm quan trọng của trận chiến đấu này đối với đầm Cự Lộc, thở dài, thấp giọng nói:
- Vậy cũng khó cho muội rồi! Tuổi nhỏ như vậy đã phải chịu khổ như vậy rồi. Sống ở hậu trại có quen không? Bình thường có ai ức hiếp không?
- Không!
Yến Tử cắn cắn môi, lúng túng tiếp lời. Khó được nữ chủ nhân quan tâm một lần, nàng hơi khó thích ứng, càng không dám tùy tiện nói chuyện với người khác, để tránh gây họa cho chính mình.
- Thật là không có?
Liễu Nhi là người khôn khéo, trong chớp mắt khi nghe thấy câu trả lời đã đoán ra được điều gì đó. Lại giơ tay vuốt mấy sợi tóc rối trên trán Yến Tử, khẽ an ủi:
- Còn là một cô nương xinh đẹp nữa kia, chẳng trách có người vẫn mong nhớ. Thật ra, nữ nhân bình thường vẫn tốt hơn. Giống như hoa Mã Liên vậy, càng xinh đẹp, rễ lại càng đắng (đắng cũng có nghĩa là khổ)!
Yến Tử khẽ nghiêng mặt, cố gắng tránh cho hai đôi mắt không chạm nhau:
- Không khổ, không khổ! Phu nhân trước nay không lấy muội ra trút giận, chúng muội không hề cảm thấy khổ!
Liễu Nhi cắn chặt răng, khẽ cười gượng:
- Thôi bỏ đi! Hôm nào ta nói với Đại Đương gia một tiếng, ai còn tùy tiện chạy vào Hậu trại, sẽ đánh cho gãy chân!
Lúc này, Yến Tử càng hoang mang, kéo ống tay áo của nàng, nước mắt lưng tròng khẩn cầu:
- Phu nhân, phu nhân đừng! Phu nhân đừng lo cho nô tì, là nô tì mệnh khổ, không trách người khác…
- Ai mà to gan như vậy? Còn dám đến phòng ta tạo phản? Muội nói với ta, ta đòi công bằng cho muội!
Thấy tiểu nha đầu sợ tới mức nước mắt lưng tròng, Liễu Nhi trong lòng tức giận, vén ống tay áo lên, làm bộ oán hận!
- Đừng, phu nhân đừng. Đại Đương Gia đang sủng ái hắn…
- Đồ đáng chết!
Liễu Nhi biết mình đoán trúng rồi, không khỏi mặt như sương lạnh.
- Hắn cho rằng Đại Đương Gia sủng ái, là có thể ức hiếp lên đầu người khác sao? Muội không phải sợ, xem ta xử lý hắn thế nào?
Dưới sự phẫn nộ, lời nói của nàng không khỏi to tiếng. Các nữ nhân đào rau dại ở gần đó nghe thấy, đều sợ đến nỗi ai nấy cúi gằm mặt xuống. Tiểu nha đầu Yến Tử mặt lại càng đỏ ửng, gần như quỳ xuống, đau khổ cầu xin:
- Phu nhân, phu nhân đừng! Phu nhân đừng giận. Hắn là hướng về muội, không phải hướng về phu nhân!
Các nữ nhân đào rau dại giả bộ như không nhìn thấy không nghe thấy, đều cố tình lảng tránh. Liễu Nhi ở trong trại có địa vị gì, mọi người đều biết rõ. Còn người nam nhân cả gan đùa giỡn tì nữ bên cạnh Liễu Nhi, trong đầm Cự Lộc lại càng có uy thế. Không cần đoán mọi người cũng biết, đó là chuyện tốt mà một trong hai nghĩa tử mà Trương Kim Xưng mới nhận làm ra.
Dựa theo mức độ quen biết của Liễu Nhi với quần hùng trong trại, nàng có thể đoán được chính xác người to gan lớn mật kia là ai. Nguyên Danh Trương Bưu xuất thân từ dưới trướng Hách Lão Đao, mặc dù là người thô thiển, nhưng lại biết tiến biết lui. Còn Nguyên Danh Chu Lễ Hổ, Trương Hổ đã từng làm nha huyện ở Quán Đào, lại là một tên ác quỷ. Người này năm đó chẳng qua chỉ là thân nha dịch, lại to gan liếc mắt đưa tình với tì nữ trong nha môn. Bây giờ bái người có thế lực làm cha nuôi, thiết nghĩ càng không biết thế nào là sợ.
Còn Trương Kim Xưng sở dĩ vội vàng nhận hai nghĩa tử, cũng tuyệt đối không phải là để bù đắp sự nuối tiếc tình thân. Rất nhiều tướng sĩ trong quân tinh nhuệ đều đến từ đội ngũ Hương Dũng của huyện Quán Đào, bình thường qua lại gần gũi với Trình Danh Chấn, cũng được dựa dẫm làm bờ vai, chỉ có mấy người Vương Nhị Mao, Đoàn Thanh, Chu Lễ Hổ. Ngộ nhỡ Chu Lễ Hổ nhận cha nuôi xong thay đổi tâm tính, phía sau Trình Danh Chấn chẳng khác nào bị đặt trên một con dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào trái tim hắn.
Nghĩ đến đây, mặc dù không phải vì Yến Tử mà xuất đầu lộ diện, trong mắt Liễu Nhi cũng không thể tha cho Chu Lễ Hổ. Chỉ là làm thế nào nhắc nhỏ Trình Danh Chấn phòng bị, chốc lát nàng còn chưa có chủ ý. Do dự một lát, nàng cười nói:
- Được rồi, được rồi! Ta không chấp nhặt với hắn, muội cũng đừng sợ hãi. Sau này muội cứ ở bên cạnh ta, hắn có to gan lớn mật nữa, cũng không dám động tay động chân trước mặt ta!
- Vâng!
Yến Tử cắn cắn môi, thấp giọng đáp lại, trong ánh mắt ngập đầy niềm cảm kích.
Sau khi nói hết mọi chuyện, hai chủ tớ thoải mái đứng lên. Vừa nhặt mầm lau vừa nói chuyện trong nhà, không ngờ đã từ hậu trại đi đến tiền trại. Vòng qua Hồ Vịnh, là chỗ luyện binh của Trình Danh Chấn rồi. Cỏ lau mới vẫn chưa mọc lên, cho nên từ xa xa có thể nhìn thấy tinh kì phấp phới, đao thương lóe sáng.
Dù sao vẫn là một tiểu cô nương, ánh mắt của Yến Tím lập tức bị thu hút bởi sự náo nhiệt phía xa xa. Đứng lặng ở bên hồ, vểnh tai nghe các chiến sĩ hò hét, Liễu Nhi thấy bộ dạng chưa từng nhìn thấy thế sự của ả, cảm thấy vô cùng thú vị, cười, khẽ nói:
- Muốn xem thì tiến lại gần mà xem, có ta ở đây, không ai dám làm gì muội đâu!
- Phu nhân…
Tiểu nha đầu có chút do dự, không biết sàn đấu võ không phải là nơi mình nên đến. Nhưng nghĩ đến phu nhân hầu như ngày nào cũng đi một vòng quanh đấu trường, ánh mắt lập tức lóe sáng. Vì thế nhảy nhót đi trước Liễu Nhi, cố gắng tiến lại gần thật nhanh nơi náo nhiệt kia.
Doanh Nhuệ Sĩ giờ phút này, bất kể là quy mô hay là trang bị, đều mạnh hơn rất nhiều so với doanh tinh nhuệ mùa xuân năm ngoái. Thắng lợi theo nhau đến, không chỉ đem khiến cho đầm Cự Lộc cướp được vật tư quân bị hiếm có, mà còn khiến cho tâm lí của già trẻ trong đầm được củng cố, không còn cảm thấy đứng trước mặt quan quân như là tội đồ chịu chết nữa. Với hoàn cảnh này, các doanh sĩ của Trình Danh Chấn một lần nữa điều chỉnh lại quân đội, lão binh tân binh trộn lẫn vào nhau tổ hợp thành năm quân, tiền, hậu, tả, hữu, trung. Mỗi quân có khoảng tám nghìn người, phía dưới còn phân nhỏ thành đoàn Trường Binh, đoàn Cự Thuẫn, đoàn Phác Đao, đoàn Cung Tiễn, đoàn Truy Trọng vân vân. Gần như dập khuôn nguyên xi kết cấu của binh lính Đại Tùy, chỉ có điều dựa theo tình hình thực tế của đầm thì phải điều chỉnh nhỏ lại một chút.
Các sĩ tốt từng bước được chính quy hóa, khiến cho năng lực tự bảo vệ của đầm Cự Lộc được tăng cường một cách đáng kể, đồng thời cũng khiến cho quân vụ phức tạp hơn rất nhiều. Thời gian gần đây Trình Danh Chấn rất ít đến hậu trại tham gia nghị sự, một phần nguyên nhân là không muốn tỏa sáng trước mặt Trương Kim Xưng, tránh làm phiền lòng lão. Nguyên nhân lớn hơn chính là không tìm đâu ra thời gian để nghe mấy lời nhảm nhí.
Chẳng trách hắn bận tối mắt tối mũi, mấy vạn đại quân, người thật sự hiểu được trận pháp, gần như chỉ có Lão ca của hắn. Mỗi một Đô Úy, Giáo Úy đều cần hắn nắm tay dạy, hơn nữa còn chưa chắc tất cả những người này đều có thể học nhanh. Còn Đô Úy, người được chọn làm chức Giáo Úy, quyền quyết sách còn nằm trong tay Trương Kim Xưng và mọi người. Có những người rõ ràng không có năng khiếu lãnh binh, nghĩ đến sự cân bằng thế lực các phương trong đầm và thể diện của các trại chủ, Trình Danh Chấn vẫn phải miễn cưỡng khoan nhượng cho bọn họ.
Vẫn may bây giờ thời gian khó khăn nhất cũng đã qua, tất cả đã đi vào quỹ đạo. Đặc biệt là những sĩ tốt thông thường, bây giờ đã hoàn toàn có thể phân biệt rõ ràng trái phải trên dưới, tiếng chiêng tiếng trống, chỉ cần các quan quân các bộ có thể làm tròn bổn phận, cả quân trận mặc dù bị tập kích bất ngờ, cũng có thể cơ bản duy trì hoạt động bình thường.
Theo yêu cầu của Trương Kim Xưng, Nhuệ sĩ doanh sau trận ác chiến mùa đông năm ngoái, đã tiến hành khuếch trương lên nhiều lần. Để khuếch trương hết mức có thể ảnh hưởng của lực chiến đấu và lực ngưng tụ, lúc này mỗi đội binh tốt đều là tân binh và lão binh trộn lẫn mà thành. Mỗi buổi chiều, lão binh dẫn tân binh đi tập luyện, nâng cao kĩ thuật thông thường về phối hợp trận hình và đánh trận ép sát. Còn buổi sáng là lúc tinh thần con người tràn trề nhất, dưới sự chỉ huy của Trình Danh Chấn, tiến hành tập luyện mô phỏng. Thông qua sự đối kháng ở mức độ mạnh nhất định, để nâng cao nhận thức trực quan của tướng lĩnh và binh sĩ với chiến trận.
Một khi có huynh đệ bị thương trong huấn luyện, hoặc là vì không chịu nổi huấn luyện mà ngất xỉu, thì sẽ do các nữ binh trong Cẩm Tự Doanh dưới trướng Đỗ Quyên xử lí. Để nâng cao tính tích cực trong việc huấn luyện của các huynh đệ, Đỗ Quyên còn đặc biệt chọn ra một đám hoạt náo viên đứng ở xung quanh thao trường xem chiến. Danh thì là trợ giúp hò hét, trên thực tế lại có tác dụng giám sát. Trong ánh mắt nóng rực của các thiếu nữ, bất cứ một nam nhân muốn giữ thể diện nào cũng không muốn lười biếng. Mỗi lần tràng vỗ tay của các nữ binh vang lên, các nam binh trai tráng lại xốc lại tinh thần, hận không thể đem toàn bộ bản lĩnh của bản thân phô bày ra.
Ngoại trừ có nhiệm vụ dẫn dắt các nữ binh đảm nhận giám sát và cứu hộ ra, nếu như có ai quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện ra trong doanh Cẩm Tự dưới trướng Đỗ Quyên, bất luận là được chọn vào quân tinh nhuệ hay là chưa đủ tiêu chuẩn, đa số quan quân cấp thấp đều được đứng vào đội ngũ người xem. Mỗi một chi tiết luyện tập của Trình Danh Chấn đều bị bọn họ nhìn cẩn thận, nhớ kĩ. Về phần bọn họ tại sao lại làm như vậy, là có người bày mưu hay là chủ động tham gia, nguyên nhân trong đó, tất nhiên là không thể nói cho người ngoài biết được!