Tiễn Vương Đức Nhân đi, Lý Mật lại thầm tính một chút, tiện đường đi về phía hậu trại của Địch Nhượng. Từ sau khi y lên núi, Địch Nhượng đối với y gần như là nói gì nghe lấy. Rất nhiều chuyện có thể không cần báo cáo mà tự quyết. Nhưng tình huống trước mắt nhân tâm trại Ngõa Cương bất ổn, dính đến việc mệnh lệnh đổi nơi đóng quân của trên vạn người, Lý Mật vẫn cảm thấy là do Địch đại đương gia làm tốt hơn mình. Thứ nhất không để người khác mượn cớ nói mình chuyên quyền, thứ hai miễn cho đám người Tam đương gia Từ Mậu Công bất mãn.
Đúng lúc Từ Mậu Công đang ở hậu trại cùng Địch Nhượng thảo luận chuyện huấn luyện binh mã ngoài doanh trại Ngõa Cương, nhìn thấy Lý Mật đi vào, lập tức đứng dậy ra nghênh đón. Từ trước đến nay, Lý Mật có chút kiêng kỵ đối với vị Từ Tam đương gia trẻ tuổi, nhưng tâm tư cẩn trọng này, khẩn trương bước tới trước cười ha hả chào hỏi:
- Mật công cũng có mặt ở đây sao, đúng lúc ta có chuyện gấp muốn tìm ngươi và Đại đương gia bàn bạc! Tốt quá rồi, ta đỡ phải đến trại tìm ngươi!
Dứt lời, y liền hướng về phía Địch Nhượng lạy mấy cái:
- Quân tư Mã Lý Mật có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Đại đương gia.
- Miễn đi, trước mặt huynh đệ nhà mình đừng có làm vậy, ba người chúng ta cùng tính toán!
Địch Nhượng vỗ vào ghế Hồ bên phải mình và Từ Mật Công đang ngồi, đĩnh đạc chỉ bảo:
- Ngồi ngay bên cạnh ta, đúng lúc ta vừa mới sai người pha ấm trà nóng. Ba huynh đệ chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.
- Tạ Đại đương gia đã ban thưởng ghế ngồi!
Lý Mật cung kính lạy cái thứ hai sau đó bước tới bên cạnh Địch Nhượng mỉm cười ngồi xuống.
Sớm đã có tì nữ mang trà đến rót cho Lý Mật một chén nóng hổi. Trong chốc lát mùi thơm xông lên mũi. Lý Mật xuất thân từ nhà quyền quý, thưở nhỏ đều đã hưởng hết phú quý nhân gian, bởi vậy có chút lưu ý lập tức ngửi ra trà mà Địch Nhượng uống chính là loại cựu phẩm. Trà này chuyên làm cống phẩm cho hoàng thất, mấy năm gần đây Hoàng đế hằng ngày không để ý chuyện trong cung, cho nên rất nhiều chuyện quản không được nghiêm như trước, trà này mới có cơ hội “chảy” một chút ra thị trường, giá cả của nó cũng ngang bằng với vàng. Một ấm trà đổi ra tiền mặt cũng đủ để bọn binh lính tay sai mua được một bộ áo giáp sắt. Mà Ngõa Cương Quân gần đây nhiều bại chiến liên miên, thiếu thốn lương thảo. Ngoại doanh Lữ Soái còn không thể làm cho mỗi người một bộ áo giáp, hôm nay uống như vậy chẳng phải là uống máu tươi của các huynh đệ hay sao?
Nghĩ như vậy, lông mi của Lý Mật không tự chủ được nhảy dựng lên. Chén trà ở trong tay, rốt cuộc cũng không có dũng khí đưa lên miệng. Địch Nhượng nhìn thấy còn tưởng đầu bếp nhà mình pha sai gia vị, dùng ngón tay gõ bàn trầm giọng hỏi:
- Thế nào, pháp chủ? Là có muối thả vào nhiều hay là hương liệu và lửa không đủ? Ngươi là người lành nghề, có chỗ nào không đúng thì cứ việc nói ra. Một lát nữa ta sẽ để bọn họ làm theo lời của ngươi!
- Không sao, không sao. Đã lâu lắm rồi ta không được uống trà ngon như vậy cho nên không đành lòng nuốt xuống!
Lý Mật bị hỏi đến sửng sốt, y liền kìm chế sự bất mãn, cười bưng chén trà lên uống một ngụm lớn, từ từ nuốt xuống. Cẩn thận cảm nhận mùi vị một lúc, đặt chén trà xuống rồi thở dài tán thưởng:
- Trà ngon, trà ngon. Năm đó khi còn làm thị vệ ở hoàng cung, thuộc hạ cũng chưa được uống. không ngờ Đại đương gia còn có lộc này. Thật là thư thái, thư thái từ đầu các khớp xương ra bên ngoài!
- Không phải là nước trong bầu sao? Xem ngươi nói cứ như là uống canh sữa của Vương Mẫu nương nương vậy!
Địch Nhượng thấy Lý Mật biết hàng như vậy, lập tức cao hứng trở lại cười ha hả khiêm tốn.
- Canh sữa của Vương Mẫu nương nương?
Lý Mật lại ngây người, lát sau ho khan liên tục, nước trà bắn ra. Lời so sánh thô bỉ của Đại đương ra thật khó nghe. Không ngờ là toàn bộ khăn che mặt của y đã ướt đẫm, không thể không xốc lên, lau những giọt nước đọng trên mặt. Địch Nhượng lại nhìn những vết sẹo còn chưa lành trên mặt y mà nhíu mày, thân thiết hỏi:
- Sao vẫn còn chưa khỏe vậy? mấy tháng rồi, bọn thầy thuốc trong quân ăn cái gì không biết! Chút vết thương nhỏ thế này mà cũng không biết chữa trị?
- Không liên quan đến họ. Khụ khụ!
Lý Mật vừa lau nước mắt vừa ho khan trả lời:
- Khụ khụ, thịt trên mặt cuối cùng đã phải hoạt động, cho nên khỏi chậm. Nếu ở nơi khác thì lại bị tổn thương nữa rồi.
- Ồ!
Địch Nhượng hơi trầm ngâm:
- Ta nói rồi, hóa ra là có chuyện như vậy. Đúng rồi, ai bắt mặt Nhượng lão tử ta không cười không nói gì thì chẳng phải đè người sống cho đến chết sao? Đáng tiếc lão đệ ngươi vốn có chòm râu công, rất đẹp, nhưng râu đẹp đến mấy cũng không hợp với khuôn mặt này. Nhưng, nam tử hán đại trượng phu vốn dĩ không phải dựa vào khuôn mặt để ăn cơm. Đừng để chuyện cũ ảnh hưởng mà phải làm thế nào để tiếp tục sống!
Từ sau khi Lý Mật bị thương, hận nhất là bị người khác bàn về tướng mạo của mình. Tuy y biết Địch Nhượng cũng là xuất phát từ ý tốt, cũng hiểu từ trước đến nay ông ta nghĩ gì nói nấy, cho nên dù tức giận dâng lên đến tận ngực cũng cố chặn cổ họng lại.
Nhưng lúc này tuyệt đối không phải là thời điểm để tức giận, y cố gắng ôn tồn, cũng không trở mặt với Địch Nhượng và Từ Mậu Công, cho nên cứ giữ cơn giận dữ trong bụng. Lý Mật nhếch miệng cười, thấp giọng nói:
- Ai nói là không phải? Người miệng dài còn không phải vì nói chuyện và ăn cơm sao? Các huynh đệ sợ ta khổ sở, luôn tìm cách an ủi ta. Thực ra, nếu Lý Mật dám khởi binh tạo phản thì đã sớm không màng đến chuyện sinh tử rồi, sao để ý gì đến gương mặt này chứ?
- Không để ý là tốt rồi, tốt rồi!
Địch Nhượng hồn nhiên không biết mình là tội nhân lại ồn ào như trước:
- Đại trượng phu thứ nhất không thể không có trí tuệ, thứ hai không thể không có quyền thế địa vị, thứ ba không thể thiếu vàng bạc châu báu. Chỉ cần làm tốt ba điều này, đàn bà sẽ chỉ cần ngươi thích ai thì được người đó. Ta muốn ngươi cũng đừng lấy lụa trắng che mặt nữa, cứ đển nó gặp ánh sáng có lẽ còn tốt hơn một ít.
- Đại đương gia nói rất đúng!
Lý Mật cười gật đầu rồi giật tấm lụa trắng xuống vứt qua một bên:
- Ta che nó chỉ để các huynh đệ sau khi gặp ta không bị ngột ngạt thôi. Sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta bắt tên họ Lý trả lại y từng nhát đao.
Nói xong câu này đột nhiên y mới nhớ ra còn có Từ Mật Công ngồi đối diện, vội nhìn đi chỗ khác, rồi lặng lẽ quan sát động tĩnh của đối phương. Hình như căn bản là Từ Mật Công không nghe thấy lời mà Lý Mật vừa nói... ông ta bưng chén trà lên từ từ thưởng thức, còn ăn điểm tâm trên bàn, vẻ mặt dương dương tự đắc.
- Ngươi không cần nhìn hắn. Con người Mậu Công từ trước đến nay mọi chuyện công tư đều phân minh rõ ràng. Lý Trọng Kiên nợ máu chúng ta, sau này một xu Mậu Công nhất định sẽ lấy lại thay các huynh đệ. Nhưng sau khi thu lại, Mật Công cũng sẽ cho y một nấm mồ tốt, báo đáp ân nghĩa của các huynh đệ.
Từ Mật Công và tướng Tùy Lý Trọng Kiến đã từng trải qua chuyện sinh tử, chuyện ở núi Ngõa Cương mọi người đều đã biết. Tuy trước sau trong tay Lý Trọng Kiến có bị hao tổn mấy vạn binh mã, nhưng các hào kiệt trong Ngõa Cương cũng không vì thế mà ghi hận trong lòng đối với Từ Mật Công. Đa số trong bọn họ đều coi Lý Trọng Kiến là một anh hùng có bản lĩnh. Từ Nhị đương gia cũng từng có một huynh đệ có bản lĩnh như vậy, điều đó chứng minh bản lĩnh của Từ Nhị đương gia cũng không hề kém đối phương, chí ít có tư cách sóng vai chiến đấu với đối phương.
Bị Địch Nhượng chọc vào nỗi niềm tâm sự, sắc mặt của Lý Mật không kìm nổi đỏ ửng lên. Cũng may Từ Mậu Công bị tiếng cười của Địch Nhượng kéo lại, ông ta buông chén trà cười nói xen vào:
- Đại đương gia và Mật Công đang nói ta sao? Không có gì? Vừa rồi trong lòng ta đang tính làm thế nào phá được kết quả trước mắt, không nghe thấy các ngươi nói gì? Đúng rồi, không phải là Nhị đương gia có chuyện quan trọng tìm Đại đương gia sao? Rốt cuộc là có chuyện gì, mà lại khiến Nhị đương gia đích thân đi một chuyến?
- È hèm, è hèm!
Không riêng gì Lý Mật mà Địch Nhượng bị hỏi cũng phải ho khan liến tiếp mấy tiếng. Hai người vội gác lại mọi chuyện thượng vàng hạ cam, cười rồi ngồi thẳng tư thế.
- Mật Công nói đi, đề tài vừa rồi bị kéo đi quá xa rồi đấy?
Ỷ vào thân phận của Đại đương gia, Địch Nhượng cười chuyển câu chuyện vào chủ đề chính.
- Thực ra ta đến, là cùng nhất trí với mục tiêu của Mậu Công, đều là muốn sớm giải thoát cho Ngõa Cương chúng ta trong cục diện lúng túng trước mắt này!
Lý Mật gật đầu đáp lại, hắng giọng cười đề nghị lôi kéo Vương Đức Nhân và Trình Danh Chấn vào nhập bọn, tự mình tính toán phái y vùng với Phòng Ngạn Tảo vượt qua Hoàng Hà, liên lạc với các anh hùng Bắc Hà làm nên nghiệp lớn một lần.
Đương nhiên y sẽ không nói cho Địch Nhượng và Từ Mậu Công biết Trình Danh Chấn có thể là sư môn sâu xa của mình. Lại càng không đề cập đến kho báu. Đây tất cả đều vin vào cớ lấy mũ miện hoàng đế, thoạt nhìn thì có vẻ danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý.