Khai Quốc Công Tặc

Chương 316

Đội quân vừa mới đến bến sông Chương Thủy đã bị Minh Châu Quân ở bên bờ bên kia đi tuần tra phát hiện ra. Hai gã thám báo cưỡi ngựa đi tuần tra lập tức lấy kèn ra thổi “ Ô ô ô” cảnh báo, vừa thúc ngựa chạy về hướng thành Thanh Chương báo tin. Hơn mười gã lâu la khác đi bộ tuần tra dưới sự dẫn dắt của một thanh niên trai tráng vẫy đao về phía về phía cây cầu bên bờ sông.

Giữa quận Thanh Chương và Võ Dương, chỗ đi qua thuận tiện nhất chính là cây cầu này. Mấy năm gần đây quan quân và thổ phỉ chiến tranh, phối hợp ăn ý không phá hai đầu dây thừng buộc vào ụ đá của hai bên bờ sông đi. Như vậy, lúc chiến tranh, chỉ cần một bên chặt đứt dây cầu khiến các tấm ván rơi xuống thì bên kia muốn qua sông cũng gặp nhiều trắc trở. Còn ở thời kì “hòa bình” thì dây cầu lại được người có tâm “lén lún” kéo lên để cho trăm họ cùng đi.

Nếu bị Minh Châu Quân chặt đứt dây cầu thì ít nhất mọi người cũng phải ở lại quận Võ Dương một ngày. Vương Nhị Mao thấy thế vội thúc ngựa lao ra khỏi đội ngũ, quơ cánh tay lêu la:

- Đừng chém, đừng chém, là ta là ta. đường chủ Vương Nhị Mao của Cẩm Tự Doanh, các ngươi sao lại nhanh quên ông đây thế hả!

- Vương đường chủ?

Tên thanh niên dẫn đầu Minh Châu Quân nghe nói đến cái tên Vương Nhị Mao thì ngây cả người ra, thu đao trên dây thừng lại. Tuy là như thế nhưng anh ta cũng không để mất cảnh giác, tay vung lên, hơn mười huynh đệ bên cạnh giương lá chắn một tay cầm đao chuẩn bị chặn.

Đã bố trí xong, người này vác đao chậm rãi tiến lên, rồi dừng bước ở giữa cây cầu, cười ha hả thi lễ:

- Vương đường chủ trở về lúc nào vậy? Sao không phái người đi thông báo một tiếng? Quý khách sau ngài là ai vậy? Mong ngài chớ trách, thuộc hạ trí nhớ kém, nhìn mấy vị này lạ mắt quá!

- Thằng mốc đầu này! Một năm không thấy bố mà đã thành xa lạ rồi!

Có huynh đệ trong số lâu la của Vương Nhị Mao có người mắt sắc nhận ra thân phận của người chặn đường kia liền gắt cổ quát mắng.

- Trâu mốc đầu kia, tiểu tử ngươi có gan, ngay cả Vương đường chủ mà cũng dám chắn!

- Làm quan rồi phải không, lớn hơn cả Giáo đầu rồi sao?

Chỉ trong chốc látnhóm người tới thân phận lâu la đều cùng cười mắng lên. Gã tiểu đầu mục họ Trâu bị chửi đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không chịu tránh đường, vẫn còn gân cổ cãi lại:

- Các ngươi thì hiểu cái gì? Đây là mệnh lệnh của Giáo đầu. Nếu để người lại đi qua ngày mai đầu của ông đây sẽ bị treo trên tường thành đấy!

- Tiểu cửu ca ở Thanh Chương?

Nghe thấy câu này, Vương Nhị Mao vừa mừng vừa sợ, không chấp nhặt sự thất lễ của đối phương:

- Tốt quá rồi, ta đang sợ hắn sẽ rẽ đi đâu. Hắn đến Thanh Chương làm gì? Bình Ân thì sao? Ai thay hắn trông coi Bình Ân?

- Là Hàn đô úy và lão gia thay hắn trông coi. Quyên Tử tỷ và hắn bây giờ đều ở Thanh Chương, còn có cả Đoàn đô úy, Trương Đô úy và các huynh đệ Cẩm Tự Doanh chúng ta đều đông đủ hết!

Đối với tình hình vùng phụ cận, tên tiểu đầu mục họ Trâu cũng không giấu giếm gì Vương Nhị Mao, đến lúc này cậu ta cũng thấy rõ rồi, trở về cùng Vương Nhị Mao là hơn hai trăm người đại bộ phận đều là những gương mặt quen. Lúc này tuy mọi người bị tức giận đến hùng hổ nhưng trong ánh mắt cũng không có cái gì là địch ý cả.

- Gần đây có chuyện gì không?

Vương Nhị Mao không ngờ tới được là các lâu la lớn nhỏ của Cẩm Tự Doanh đều đã được tập trung ở trong thành Thanh Chương, theo bản năng cũng đoán ra được là gần đây đã có một trận ác liệt phải đánh.

- Chuyện này, Giáo đầu còn chưa nói? Nhưng có chuyện, thuộc hạ chưa hỏi thăm!

Tên Trâu mốc đầu thoáng nhìn Tạ Ánh Đăng và Phòng Ngạn Tảo cách Vương Nhị Mao không xa rồi mơ hồ trả lời.

Hai người Tạ, Phòng đến tận giờ cũng vẫn không tham dự vào cuộc đối thoại của Vương Nhị Mao và bạn cũ, chỉ lẳng lặng nhìn xung quanh, chẳng qua là vẻ mặt hai người có sự khác nhau rất lớn. Tạ Ánh Đăng vẫn không nóng không vội, cười gật đầu; còn hai hàng lông mày của Phòng Ngạn Tảo thì đã nhăn lại nghiêm chỉnh, giống như có người nợ mình đến mấy vạn vậy.

- Ngươi phải phái người về bẩm, nói rằng ta đã trở về. Tiêu thám tổng quản Tạ Ánh Đăng và Vệ úy thiếu khanh Phòng Ngạn Tảo của Ngõa Cương quân đã theo ta đến đầm Cự Lộc để bái kiến Cửu đương gia!

Vương Nhị Mao biết anh chàng kia đang lo lắng cái gì liền chủ động nói thay cho Tạ và Phòng.

- Xin Vương đường chủ thứ lỗi, tiếp đón có chỗ không được chu đáo, chắc chắn sau này thuộc hạ sẽ đến tận nhà để đền tội!

Trâu đầu mốc trịnh trọng chào hỏi Vương Nhị Mao, nhưng sau đó quay về phía huynh đệ nhà mình:

- Trương Kiệt, Hoàng Lão Căn, hai người các ngươi trở về thành báo cáo với Cửu đương gia là Vương đường chủ đã trở về. Các huynh đệ còn lại, cởi hết túi nước xuống, trước hết hãy để cho Vương đường chủ và quý khách phương xa đến được ướt yết hầu.

- Phì! Nếu ông đây muốn uống nước.... Nước dưới cầu còn nhiều hơn!

Vương Nhị Mao cười mắng một câu, không nhận túi nước của đối phương, chỉ lẳng lặng đứng trên cầu chờ câu trả lời trong thành Thanh Chương.

Tuy bị người trong nhà chắn ngoài cửa, nhưng gã cũng không hề tức giận chút nào. Thời gian trải qua trong Ngõa Cương Quân đủ để gã nhận thức được đối với binh mã mà nói kỷ luật là vô cùng quan trọng. Cùng là tướng sĩ của Ngõa Cương, Từ Mậu Công, Trình Tri Tiết thống soái nội doanh Ngõa Cương; và Lý Mật, Vương Bá Đương, Chu Văn Cử, Mạnh Nhượng thống lĩnh ngoại doanh Ngõa Cương lại có hai phong mạo hoàn toàn khác nhau. Những người trước tuy nhân số ít nhưng ngang nhau về số quân giao thủ, chỉ cần không gặp phải kình địch như quân Trương Tu Đà, trang bị tuy không bằng đối phương nhưng sức chiến đấu cũng không vì thế mà kém cỏi hơn đối phương. Còn người sau tuy số lượng khổng lồ, hưng thịnh nhất có đến hơn hai mươi vạn chiến binh, nhưng gặp phải quan quân tinh nhuệ cũng chỉ biết cầm chừng. Mặc dù ngẫu nhiên Lý Mật bố trí ván cục luôn rất tỉ mỉ có đầu có đuôi, nhưng thắng khi thuận buồn xuôi gió chứ chỉ hơi gặp khó khăn một chút là tan dã ngay.

Tên Trâu mốc đầu phát hiện ra tình huống đột ngột, xem ra Vương Nhị Mao ở trong nội doanh Ngõa Cương cũng không kém gì. Điều này làm cho anh ta lại càng khâm phục người bạn tốt của Trình Danh Chấn, đồng thời cũng cảm thấy tự hão về Tự Cẩm Doanh của mình.

Đang lúc dương dương tự đắc thưởng thức phong cảnh đối diện xa xa, thì đột nhiên có bụi mù bay lên, mấy ngàn binh mã nhanh chóng lao qua cầu, như nước vỡ đê, sóng to gió lớn càng ngày càng gần, tiếng ồn càng ngày càng to. Dần dần có thể nhìn thấy tinh kì bay phấp phới, lưỡi đao sáng lóa, nghe thấy tiếng vó ngựa, binh khí chạm vào nhau kêu leng keng, nhưng không hề có tiếng ồn của người cãi nhau, cực kì náo động nhưng cũng cực kì yên lặng. Sự yên lặng như một cây đao vậy khiến cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Chỉnh đốn đội ngũ!

Tạ Ánh Đăng nói. nếu như nói vừa rồi biểu hiện của đám người Trâu mốc đầu gặp phải tình huống đột ngột phát sinh khiến gã có chút tôn kính đối với sở bộ Minh Châu Quân, lúc này, loại tôn kính này lại vô hình sâu thêm một tầng. Bờ bên kia chưa đến hai ngàn binh mã nhưng lại khiến cho người ta có áp lực như vạn binh hùng vậy. Đặc biệt là nhịp trống chỉ huy:

- Thùng, thùng, thùng...

Hùng hồn và dũng cảm, nhiệt huyết con người dâng lên chỉ hận không biến thành ngọn lửa ngút trời, quét sạch những thứ trước mặt.

- Đích thân Cửu ca đến tiến đón các ngươi!

Vương Nhị Mao quay đầu nhìn Tạ Ánh Đăng và Phòng Ngạn Tảo, giới thiệu đầy đắc ý.

Không cần gã phải nhiều lời, Phòng Ngạn Tảo cũng thấy bờ bên kia rõ ràng là Trình Danh Chấn. Dáng người cao ngất không kiêu ngạo, chử chỉ không siểm nịnh từng để lại ấn tượng cực kì sâu sắc cho y.

Lúc nói chuyện, binh mã đã đi đến đầu cầu. Trâu đầu mốc theo quân quy đi lên trước nghênh đón, lớn tiếng giao lệnh với Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn khen ngợi anh ta vài câu rồi ra lệnh cho đội ngũ dãn ra mở một đường dài và hẹp, tự mình ngày xuống ngựa, dẫn theo Đoàn Thanh, Trương Cẩn, Chu Phàm, Vương Phi và mấy tướng lĩnh liên quan đi đến đầu cầu nghênh đón.

- Tiểu cửa ca!

Vương Nhị Mao xúc động, bước nhanh về phía đối phương.

- Ngươi đã trở về rồi!

Trình Danh Chấn khoác tay gã, bình tĩnh y như trước kia. Sau đó tay hắn nhè nhẹ vỗ sau lưng gã, rồi tiếp tục đi về phía bờ bên kia:

- Không ngờ Phòng tổng quản lại đích thân trả lại các huynh đệ, Trình mỗ vô cùng lo sợ!

- Cửu đương gia khách sáo rồi!

Phòng Ngạn Tảo và Tạ Ánh Đăng nhìn thấy Trình Danh Chấn chắp tay thi lễ với mình, khẩn trương tránh ra, sau đó cũng đáp trả lễ:

- Mạo muội đến nhà, còn chưa kịp chào hỏi trước một tiếng, xin chủ nhân chớ trách tội!

- Quý khách của Ngõa Cương Quân, Trình mỗ có tâm mời còn chưa chắc đã được, nói gì đến hai chữ mạo muội! Hai vị, mời!

- Trình trại chủ, mời trước!

Tạ Ánh Đăng với Phòng Ngạn Tảo khách sáo giơ tay ra hiệu.

- Ha vị là khách xa tới, xin mời trước!

Trình Danh Chấn cười lắc đầu tránh đường.

Hai người còn định khách sáo mấy câu nữa, lại phát hiện ra người đi theo Trình Danh Chấn đã đi tới, chắp tay về phía các huynh đệ đã nhảy xuống ngựa, hô to:

- Các huynh đệ đã trở về? Trên đường vất vả rồi! Quyên tử trong thành đã chuẩn xong rượu thịt chờ mọi mọi người. Mau lên, kẻo rượu thịt nguội mất!

- Giáo đầu!

- Cửu đương gia!

Các huynh đệ lúc trước khi nghe thấy có ngăn cản bên bờ sông Chương Thủy còn có chút bất mãn, sau khi nghe thấy lời của Trình Danh Chấn nói, trong lòng họ lập tức ấm áp lên, có người nhớ tới những huynh đệ bỏ mình ở bờ Hoàng Hà, mắt đỏ lên, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.

Chứng kiến hôm đó Vương Nhị Mao tập kích bất ngờ kho Lê Dương, cả đội quân tinh nhuệ chỉ còn khoảng trăm người, Trình Danh Chấn cũng bị kích động, nhếch miệng cười thảm bổ sung:

- Các huynh đệ chớ khách sáo. Năm nay lương thực của chúng ta cũng đủ ăn, rượu cũng đủ uống. Các huynh đệ liều mạng trở về, mau qua sông, người nhà đang đợi!

Nói xong, hắn bước huynh đệ gần mình nhất ôm chặt lấy, buông ra, lại kéo người thứ hai, ôm chặt, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng đối phương. Đám người Đoàn Thanh, Trương Cẩn, Chu Phàm, Vương Phi cũng học theo hắn ôm hết huynh đệ. Trong giây phút đó, cảm giác xa lại của mười mấy tháng không gặp đã không còn nữa, các huynh đệ được ôm và chờ đợi cùng ôm đều ưỡn ngực, giống như đã cùng nhóm đồng chí đứng cùng nhau ở bên bờ sông.

- Hóa ra không phải là đón chúng ta sao?

Phòng Ngạn Tảo lắc đầu cười khổ, mắt nhìn Tạ Ánh Đăng, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, giấu sự cảm khoái vô hạn.

Y bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình có phần hơi phiền toái, trong lòng trầm xuống ánh mắt cũng trở lên âm u.
Bình Luận (0)
Comment