- Huynh không sợ ngài ấy sẽ giết người diệt khẩu hay sao?
Vương Nhị Mao nghe rồi gật đầu lia lịa, không dám tin rằng Tiểu Cửu suy đi tính lại kỹ càng như vậy mà lại chỉ đưa ra được một cái kế sách vô dụng như vậy.
Trinh Tiểu Cửu cười phủ nhận, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc,
- Nên mới quyết định đi vào lúc này, nhân lúc không có ai bên cạnh ngài ấy, nói rõ mọi sự việc. Nếu như ngài ấy hiểu được tấm lòng của ta, sau này ắt hẳn sẽ không đối xử tệ bạc với ta. Nếu như ngài ấy không phân biệt được lợi và hại, quyết tâm đi theo con đường đen tối đó, ta sẽ nhân cơ hội đó bắt lấy ngài ấy, nhốt lại vài ngày, còn tốt hơn nhiều sơ với việc bị người ta soát nhà giết người.
Vương Nhị Mao suy nghĩ kĩ càng một lúc, có chút lo lắng nhắc nhở Tiểu Cửu:
- Nếu như sớm mai Quách Bộ đầu muốn tìm gặp Lâm đại nhân thì sao, chẳng phải sẽ phát hiện ra chuyện huynh làm. Hơn một nghìn quân Hương dũng kéo đến, hai chúng ta có bị đánh chết cũng chẳng thể ngăn lại được.
- Sau khi bắt được Huyện tôn đại nhân, ta và ngài ấy cùng nhau ngồi bên trong thư phòng. Ngươi ở bên ngoài phụ trách việc tuyên truyền rằng Huyện lệnh đại nhân mấy ngày hôm nay không được khỏe, không muốn gặp mặt bất kỳ ai. Như vậy, cho dù có ai đó nghi ngờ, nhưng không gặp được Huyện tôn đại nhân thì cũng lo sợ phiền phức mà không dám manh động!
Chuyện đến nước này rồi, Vương Nhị Mao dường như lại được kích thích thêm chút dũng cảm. Mắt nháy liên tục, cười gượng ôn hòa hỏi nhỏ:
- Cũng là cái lý đó, cùng lắm thì chúng ta giết quách lão đi!
Hai người thiếu niên đầu óc mông lung sau khi chốt lại một số chi tiết nhỏ, bèn lập tức chia nhau đi tìm vũ khí. Lúc này hai người bọn hắn đều được coi là tướng lĩnh, đều ở trong doanh trại của riêng mình, chính vì thế mà công tác chuẩn bị cũng được thuận lợi hơn nhiều, không cần phải đề phòng kinh động đến những người không có liên quan. Một lúc sau, hai người bọn họ chuẩn bị xong xuôi, làm dáng vẻ đi tuần thị rời khỏi doanh trại. Vừa đi vừa cố ý cười nói để khích lệ bản thân, cười cười nói nói một hồi đã tới trước cửa Huyện nha.
Quản đúng như Vương Nhị Mao nói trước, lĩnh quân trực ban đêm nay là Đội chính Chu Lễ Hổ, bộ hạ trực tiếp chịu sự quản lý của Trình Tiểu Cửu. Người này cũng được coi là bạn nối khố của bọn Nhị Mao chơi với nhau từ nhỏ, nhìn thấy cấp trên đến kiểm tra, hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng bước lên trước chào hỏi:
- Trình Giáo đầu, ngài vẫn chưa đi nghỉ hay sao? Thật là khổ cho ngài! Tiểu nhân trực tuần ngài vẫn còn yên tâm hay sao? Chúng ta đều là anh em trước kia từng cùng nhau làm cửu vạn ở bến tàu mà!
- Ta không ngủ được, bèn ra ngoài đi dạo một chút!
Trình Tiểu Cửu cố làm ra vẻ trấn tĩnh xua xua tay, cười trả lời.
- Ta đương nhiên là yên tâm về huynh rồi, nhưng ta e là Huyện lệnh đại nhân tức thời căn dặn chuyện gì đó. Ngài ấy ưa thức đêm đọc sách, chỉ lo anh em đi tuần không biết thói quen này khó tránh khỏi làm phiền đến ngài ấy!
- Giáo đầu suy nghĩ thật thấu đáo. Nếu ngài không nhắc nhở, không biết chừng tiểu nhân lại phạm phải sai lầm!
Chu Lễ Hổ trong lòng khẽ chửi thầm Tiểu Cửu nhiều chuyện, nhưng trên gương mặt lại làm ra vẻ vui mừng vì được quan tâm chăm sóc.
- Đồ xu nịnh!
Vương Nhị Mao không chịu nổi cái kiểu xu nịnh của Chu Lễ Hổ, bèn bước lên trước đẩy người gã một cái, cười nói:
- Nếu Tiểu Cửu ca không dạy ngươi, có khi ngươi còn chẳng biết đi như thế nào ấy chứ? Trực tuần bao nhiêu đêm như vậy rồi, ai mà không biết chứ? Huyện tôn đại nhân ngủ chưa? Hay là vẫn còn ở trong thư phòng vẽ tranh? Ngươi sắp xếp bao nhiêu người canh tuần trong nội viện thế? Hay là chỉ phái người canh chừng ngoài cửa thôi?
- Đúng là Nhị Mao huynh hiểu ta!
Chu Lễ Hổ mặc dù cùng cấp bậc với Nhị Mao, nhưng vì không dám làm mất lòng Tiểu Cửu nên cũng có phần cung kính với những người thân cận của hắn.
- Ban nãy có khách quý đến gặp Lâm Huyện tôn, vừa mới được mời vào bên trong thư phòng. Những nhân vật lớn như bọn họ nói chuyện, tiểu nhân nào đâu dám cắt cử quân lính đứng ngoài nghe lén cơ chứ. Nên đã phân tán binh lính đi bốn phía, không dám đứng quanh khu vực thư phòng!
- Khách quý nào vậy, ta có biết người đó không?
Trình Tiểu Cửu lặng người một lúc, hỏi một cách cảnh giác.
- Vẫn là tên lái buôn họ Trương đó, mấy ngày nay thường xuyên lui tới Huyện nha. Có điều nhìn biểu hiện của Huyện lệnh đại nhân thì thấy dường như ngài ấy có chút thân tình với hắn. Nên khi hắn đến phủ huyện, binh lính chỉ cần vào bẩm báo, chứ không có ai cản đường hắn!
Chu Lễ Hổ hiểu nhầm ý của Trình Tiểu Cửu, gã cho rằng cấp trên đang trách cứ gã để cho người ngoài tự do đi lại trong phủ, nhanh chóng chắp tay, cười nói giải thích.
Trình Tiểu Cửu hiểu rõ rằng, cái tên lái buôn được nhắc đến chính là tên phản tặc người tướng ngũ đoản đó. Nên cũng chẳng thèm để ý xem Chu Lễ Hổ rút cục đã nhận bao nhiều tiền bạc đút tay nên mới nhiệt tình làm chân chạy lon ton cho người ta như thế. Tiểu Cửu làm bộ tịch, ngắm nghía bốn phía một lúc, sau đó cười nói:
- Ta vào bên trong kiểm tra một lát, Nhị Mao ngươi đi cùng ta. Chu Đội chính, huynh canh cửa cho cẩn thận đó, đừng để bất cứ ai dễ dàng đi lại trong phủ. Gần đây bên ngoài có nhiều tin tức không hay, có thể cẩn thận được chút nào thì nên cố gắng cẩn thận là tốt nhất!
Chu Lễ Hổ ngay lập tức khom người cúi đầu nhận lệnh, ra vẻ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của cấp trên,
- Giáo đầu đại nhân dạy bảo phải lắm, không có lệnh của Huyện tôn đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám để cho bất cứ ai đi vào trong phủ!
Nịnh hót một hồi mà không thấy có phản ứng gì, gã có chút bực bội, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Trình Binh tào và Vương Đội chính đã lừng lững đi vào bên trong phủ. Chu Lễ Hổ nhếch mép cười nhạt, bực tức chửi thầm:
- Đắc ý cái gì, chẳng qua chỉ là khoe chút tay nghề bắn súng mua vui thôi mà? Cái ngón nghề đó thì lừa bịp được bao nhiêu lâu cơ chứ? Đợi cho đến ngày đại nhân phát hiện ra mình đã bị lừa thì ắt hẳn sẽ có chuyện xảy đến với nhà ngươi!
Gã mắng chửi chán, tức giận thở phì phì rồi lại tiếp tục đứng canh ngoài cửa, bắt đầu cái trò chừng mắt với hai con sư tử.
Qua cửa thứ nhất một cách thuận lợi, hai người bọn Vương Nhị Mao và Tiểu Cửu thở phào một tiếng. Từ đại đường vào đến bên trong hậu viện vẫn còn một đoạn đường nữa, hai người bọn hắn cố gắng nhấc nhẹ tiếng bước chân tựa như những tên trộm vậy, không làm kinh động đến mọi sự vật và con người trong phủ. Quặt qua một bức chiếu bích, đi qua một nửa đoạn hành lang, cảnh vật xung quanh ngày càng hiển hiện rõ hơn. Tiếng ve kêu, tiếng gió và còn cả tiếng chó sủa từ xa vọng lại, từng tiếng động ấy gõ nhẹ lên trái tim hai con người đang đi xuyên qua bóng đêm, tựa như những mũi dao nhè nhẹ đang cứa từng hồi.
Một buổi đêm mùa hạ mát mẻ như vậy, nhưng Trình Tiểu Cửu lại lạnh toát đến nỗi run lẩy bẩy. Hắn ngoảnh đầu lại nhìn, nhờ ánh sáng của sao trăng nhìn thấy nét mặt của Nhị mao cũng trắng bệch sợ hãi. Một lúc lâu hắn đã do dự nghĩ ngợi đến việc quay đầu bỏ chạy, nhưng nghĩ đến vị trí Binh tào mà hắn mong muốn, nghĩ đến những lời hẹn ước với vị hôn phu Tiểu Hạnh Hoa, hắn buộc bản thân phải kiên cường hơn, nghiến răng tiến lên phía trước.
Cũng may mà Huyện nha Quán Đào cũng vừa nhỏ, trước khi dũng khí của hai thiếu niên này bị hao mòn, thì chúng đã đi tới đến đoạn cuối con đường dẫn đến thư phòng. Từ đằng xa, Trình Tiểu Cửu nhìn thấy hắt lên trên cửa sổ là hai cái bóng không quá cao to. Dường như bọn họ đang có tranh chấp gì đó, chính vì thế nên mới không ngừng hoa tay múa chân như thể đang cố gắng thuyết phục đối phương. Nhưng hai bên đều rất kiên định, chẳng có bất cứ một dấu hiệu thỏa hiệp nào.
Trình Tiểu Cửu quay người ra phía sau xua xua tay, ra hiệu Vương Nhị Mao đứng dưới bóng cây không được tiến lên nữa, sau đó hắn nhanh chóng cúi người xuống, bò đến bên dưới cửa sổ. Suốt quá trình đó không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, hắn linh hoạt tựa như một con mèo đen vồ mồi.
Hắn áp sát tai vào bên dưới cửa sổ nghe ngóng, rất nhanh biết được hai người bên trong phòng đang tranh luận điều gì. Đúng như hắn dự đoán, tên lái buôn người tướng ngũ đoản họ Trương kia chính là đồng bọn của Dương Huyền Cảm, dường như cấp bậc của hắn ta trong đồng đảng phản tặc rất cao, trong cách nói chuyện của hắn mang theo ý tứ uy hiếp đe dọa người đối diện. Còn Lâm Huyện lệnh thì cố gắng kéo dài đối phó, nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu nói đó, khiến cho tên cẩu tặc họ Trương tức đến phát điên.
- Tổng quản đại nhân ngài cũng thấy rồi đó, đội quân Hương dũng của huyện Quán Đào chỉ có giáo mác và phiến đao, ngay đến cả một bộ áo giáp cũng chẳng có, đương nhiên chẳng có thực lực nào mà chủ động tấn công!
Đây là tiếng của Lâm Huyện lệnh, trong đó nhuốm đượm sự bất lực và bi quan.
- Hơn nữa thành Hàm Đan trước giờ vẫn nổi tiếng kiên cố, chỉ dựa vào sức mạnh của một nghìn Hương dũng thì chỉ e là ngay đến việc lấp đầy dòng sông vây quanh thành cũng chẳng đủ người, chứ đừng nói đến chuyện tiêu diệt được thành đó, cắt đứt mạch lưu thông đến Lê Dương!
- Rầm!
Trong phòng có ai đó đập mạnh tay xuống mặt bàn, tức giận nói:
- Ta đã nói với nhà ngươi bao nhiêu lần rồi, không nhất thiết buộc phải tấn công thành Hàm Đan. Huyện thừa Hàm Đan là bộ hạ cũ của Sở Công, người của ngươi vừa tới, bên trong thành hắn sẽ lập tức giấy quân, trong ngoài kết hợp!
- Nhưng mười hôm trước có gửi khẩu dụ cho hắn, đến nay vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn!
Giọng nói của Lâm Huyện lệnh vẫn từ tốn như vậy,
- Trước mắt tên giặc Trương Kim Xưng vẫn còn quấy nhiều quanh đây, chỉ cần ta dẫn quân đánh tới Quận Vũ An, hắn sẽ dẫn quân công kích Quán Đào. Lúc đó thì thành Hàm Đan chưa hẳn đã tiêu diệt được, cơ quan đầu não của chúng ta lại bị rơi vào tay kẻ khác. Như vậy ngươi nghĩ xem ta nên ăn nói thế nào với Sở Công?