Cho dù đang ở Ý cùng Trầm Di hưởng tuần trăng mật. Đương nhiên, còn có tiểu tử Lục Thiên Hạo kia.
Sở Trung Thiên cũng không hề có một giây phút thoải mái.
Sở Trung Thiên nhìn tài liệu mà bọn họ gửi tới. Lát nữa còn có vài phần tài liệu quan trọng cần phải xem.
Sở Trung Thiên không khỏi ngã xuống giường, day day huyệt Thái Dương.
Thật đúng là đủ mệt mỏi a.
“Này…chủ tịch, ngài làm sao vậy?” Những người trong cuộc họp nhìn thấy Sở Trung Thiên ngã xuống giường qua video không khỏi càng hoảng sợ.
“Không có việc gì, các ngươi cứ nói tiếp đi, ta vẫn đang nghe.” Sở Trung Thiên nhìn đồng hồ, đã sắp xong giờ trà chiều.
“Cái kia, chủ tịch…”
“Ân?”
“Boss của công ty chúng ta, rốt cuộc là người như thế nào a?” Cấp dưới không khỏi hiếu kỳ, thương giới đã nói về người này một cách vô cùng kỳ diệu. Cho nên bọn họ đương nhiên là hiếu kỳ.
“Sở Trung Thiên, hội nghị còn chưa xong sao?” Trầm Di cầm một đĩa điểm tâm ngọt nhỏ cùng với hồng trà đi tới.
“Các ngươi, muốn nhìn?” Sở Trung Thiên không khỏi cong cong khóe miệng, hỏi bọn họ.
“Dĩ nhiên muốn a.”
“Tốt lắm, vậy cứ để cho các ngươi nhìn xem, nhưng mà không được nói ra ngoài.” Điểm này Sở Trung Thiên có thể tin tưởng dù sao mọi người trong ban giám đốc đều là hắn tự mình chọn lựa.
“Ta có chút mệt mỏi, ngươi thao tác giùm ta mấy thứ trên máy tính đi.” Sở Trung Thiên chậm rãi ngồi dậy, nhìn Trầm Di đã đi tới.
“A, ta gửi cái này…ngô…” Trầm Di đột nhiên mở to hai mắt nhìn, cái này đang là giữa trưa, Sở Trung Thiên rốt cuộc lại phát tình gì a.
Bộ dáng hai người hôn môi, thông qua video, hoàn hoàn chỉnh chỉnh quăng lên màn hình lớn của công ty, chỉ thấy mọi người trong ban giám đốc ngay cả cái cằm cũng muốn rơi xuống.
Sở Trung Thiên đóng máy tính lại. Mỉm cười nhìn Trầm Di.
“Ta nói tật xấu của ngươi, khi nào thì có thể sửa được?” Trầm Di biết rõ vừa rồi hắn bị hôn đã bị thấy được. Nhưng mà cá tính của Sở Trung Thiên, Trầm Di hiện tại đã hoàn toàn quen thuộc.
Hiện tại, cảm giác của hắn cũng chỉ có bất đắc dĩ.
“Có lẽ cả đời cũng không đổi được.” Mỉm cười ăn món điểm tâm ngọt Trầm Di đưa tới. Sở Trung Thiên chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc.
Thời gian hạnh phúc trôi qua nhanh chóng, ngay khi tuần trăng mật kết thúc thì cũng là sinh nhật cảu Lục Thiên Hạo.
“Này…” Thiên Hạo một bên làm các món ăn, một bên phàn nàn với hai người đang xem TV trên ghế sa lon.
“Rõ ràng là sinh nhật của ta a, vì sao ta còn phải nấu cơm?” Thiên Hạo buồn bực muốn chết, rõ ràng là sinh nhật hắn, nhưng mà hai người kia hiện tại lại đang ngồi trên ghế sa lon xem TV.
“Bởi vì Trầm Di làm cơm thật sự là ta ăn không nổi.” Hiện tại ngay cả Sở Trung Thiên, cũng bị Thiên Hạo làm hư khẩu vị.
Hai người bọn họ, hiện tại chỉ thích ăn những món do Thiên Hạo nấu.
Hơn nữa Lục Thiên Hạo cơ bản là rất linh hoạt, cho dù có điểm thực có lỗi với Thiên Hạo, nhưng thực sự chỉ có thể như vậy.
Chờ Thiên Hạo làm xong bánh ngọt, đã hơn 7h tối, đã đến lúc bắt đầu tiệc sinh nhật phái.
Nhìn món ăn từng món từng món được đưa lên bàn, trên mặt mọi người đều tràn đầy hạnh phúc.
Sở Trung Thiên thấy đã xong xuôi, liền đi tắt đen, đốt nên trên bánh ngọt.
Ngọn lửa trên bánh ngọt nhiệt liệt cháy lên.
“Mau cầu nguyện đi. Thiên Hạo…” Trầm Di nhìn Thiên Hạo chỉ là ở đằng kia nhìn bánh ngọt, không khỏi nhắc nhở.
Thiên Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, nói ra nguyện vọng của hắn.
“Ta hy vọng, ba người chúng ta, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Ngọn nến chiếu lên khuôn mặt hạnh phúc của mỗi người.
Từ nay về sau có thể cũng sẽ có ngăn trở, từ nay về sau cũng có thể còn có khắc khẩu.
Nhưng mà ba người này, đã hiểu được quý trọng.
Cho nên dù không biết tương lai, thì cũng không hề làm cho người ta mê man.
Năm tháng, cho ta hiểu được quý trọng.
Năm tháng, cho ta từng bước một trưởng thành.
Mà hạnh phúc, cũng sẽ liên tục duy trì.
………cho đến vĩnh viễn.
Toàn văn hoàn