"Tra được như thế nào?" Khang Hi mỏi mệt nhắm mắt, thấp giọng hỏi. Cửa ải cuối năm buông xuống, công việc của hắn cực kì bề bộn, còn phải phân thân đi coi chừng tiểu tổ tông vừa khỏi bệnh liền hoạt bát kia.
Nạp Lan Dung Nhược trả lời, "Vi thần theo dõi nhũ mẫu kia vài ngày, phát hiện bà ta ngoại trừ ở bên người thái tử, cũng không có chỗ nào không đúng. Vi thần liền đi điều tra ghi chép xuất cung, phát hiện mỗi giữa tháng một lần, bà ta chắc chắn sẽ dùng lý do thăm người thân xuất cung một chuyến, lại từ lúc thái tử bị đậu mùa tới nay chưa từng xuất cung."Khang Hi nhíu mày, cầm chén trà trên bàn, thản nhiên nói: "Từ lúc thái tử bị đậu mùa, trẫm đã phong tỏa Càn Thanh cung, bà ta tất nhiên không ra được."
"Đúng vậy, nhưng từ khi hoàng thượng bỏ lệnh phong tỏa, nhũ mẫu này lại lập tức lấy cớ trong nhà có việc, xin nội vụ phủ cho phép xuất cung, mà lần này đi liền không hề trở lại." Nạp Lan Dung Nhược nhẹ nhàng nói tiếp.
Khóe miệng Khang Hi đã nhếch lên một tia cười lạnh.
Nạp Lan Dung Nhược lại hơi do dự nhìn Khang Hi, muốn nói lại thôi.
"Cứ nói đi, trẫm tha tội cho ngươi!" Khang Hi trầm giọng, hiển nhiên đang đè nén tức giận, chuyện có thể làm cho Nạp Lan Dung Nhược do dự, kẻ đứng đằng sau này nhất định không đơn giản.
Nạp Lan Dung Nhược nhìn Khang Hi một chốc mới trả lời, "Vi thần đi tới nhà nhũ mẫu kiểm tra một phen, lại phát hiện người nhà của bà ta sớm đã không còn ở trong thành, bà ta mỗi lần xuất cung đều đi tới một tòa viện ở ngoại ô. Đợi vi thần lần theo đến nơi, sớm đã vườn không nhà trống, chỉ còn thi thể của nhũ mẫu, hiển nhiên là vừa tắt thở không lâu. Vi thần đã đi thăm dò chủ nhân của ngôi nhà đó, lại phát hiện chủ nhân nơi đó sớm đã là một người chết."
"Còn gì nữa không?"
"Vi thần lại ở trong phòng nhặt được ngọc bài này, hẳn là người nọ trong lúc bối rối đã đánh rơi."
Khang Hi nhận lấy, xem xét, không vui nhíu mày. Ngọc bài này nhìn như bình thường, không tính là thượng phẩm, kì thực giá trị liên thành. Giá trị của nó không nằm ở bản thân miếng ngọc mà nằm ở chữ viết khắc bên trên. Khang Hi còn nhớ rõ, hắn khi còn bé từng thấy một miếng ngọc giống như thế này đeo trên người mẫu thân. Ngạch nương của hắn từng nói qua, đây là đồ tổ phụ của hắn lưu lại cho con cháu, ba tỷ đệ Đông gia mỗi người một cái, ý muốn bảo vệ bọn họ bình an. Khang Hi nắm chặt khối ngọc kia, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, chỉ có bàn tay nổi gân xanh cho thấy hắn giờ phút này áp lực bao nhiêu nộ khí.
Chân tướng quanh co vòng vèo một hồi, thông minh như hắn, sao có thể không biết đây đến tột cùng là "kiệt tác" của ai. Đông Quốc Cương? Không có khả năng, người này tuy tính tình không tốt nhưng biết tiến biết lùi, chuyện lần này, đối hắn không có chỗ nào tốt. Không phải Đông Quốc Cương, vậy chỉ còn một người, Đông Quốc Duy.
Nghĩ đến cũng đúng, nữ nhi của gã là đệ nhất Quý phi, cùng hậu cung có ngàn vạn lần quan hệ. Ngạch nương của hắn tuy mất sớm nhưng cơ sở ngầm trong cung không có khả năng không có, đám tai mắt đó không quy phục dưới trướng Khang Hi, tức là chúng đang nằm trong tay Đông gia. Người đứng đầu Đông gia hiện tại tuy là Đông Quốc Cương nhưng luận về xảo trá, hắn không lợi hại bằng Đông Quốc Duy. Vừa nghĩ tới kiếp trước, Đông Quốc Duy cũng dây dưa quan hệ với mấy đứa con trai của mình, Khang Hi liền không nhịn được tức giận. Tên này dám xem thường hắn, bản thân ủng hộ Dận Tự, sau lưng lại để cho Long Khoa Đa ủng hộ Dận Chân, nghiễm nhiên tính kế trên đầu hắn. Khang Hi từ sau khi sống lại bởi vì vậy mà chưa từng trọng dụng Long Khoa Đa. Nghĩ tới đây, Khang Hi đối với chuyện gã làm ra việc này cũng phần nào sáng tỏ. Hắn thậm chí hoài nghi hai hoàng hậu của mình cùng đứa con trai trưởng đều chết sớm liệu có phải do bọn họ gây nên hay không.
Thần sắc ngưng trọng mở mắt ra, đối Nạp Lan Dung Nhược nói: "Việc này ngươi không cần nhúng tay nữa, trẫm sẽ xử lý. Đem xác tiện nhân kia kéo ra ngoài cho chó ăn cho trẫm." Hiển nhiên hắn vẫn phẫn nộ, dù nhũ mẫu kia đã chết cũng không thể giải phóng nộ khí trong người hắn.
Nạp Lan Dung Nhược thi lễ, lui xuống, đây là chuyện trong nhà của hoàng thượng, không đến lượt người ngoài như y nhúng tay vào.
Mặc cho ai cũng biết tâm tư của Đông gia hôm nay không phải lớn kiểu bình thường, không chỉ là nhà họ mẹ của hoàng thượng, hậu cung ngoại trừ thái hoàng thái hậu cùng hoàng thái hậu ra cũng một mình Đông phi độc đại, trên triều đình càng có quá nửa là phe cánh của họ. Vừa nghĩ tới sở tác sở vi của Đông gia lần này, ngay cả Nạp Lan Dung Nhược tính tình bình tĩnh cũng không khỏi rùng mình một cái. Lá gan quá lớn rồi, không nói đến thái tử là chi quốc thái tử, chỉ nhìn mức độ sủng ái của Khang Hi, tiểu tổ tông kia chính là mệnh căn của hắn. Động thủ với thái tử, đây không phải là tự tìm đen đủi sao? Mặc kệ thân phận của ngươi cao cỡ nào, sao có thể cao hơn thái tử? Dù sao đó cũng là đứa con hoàng thượng một tay nuôi nấng, bên trong đó cất giấu bao nhiêu tâm tư, đừng nói Đông quý phi hiện nay còn chưa sinh hạ hoàng tử, cho dù có sinh cũng đừng hòng so sánh. Vì một hi vọng cực hạn xa vời mà ra tay với thái tử, đúng là ngu xuẩn.
Nạp Lan Dung Nhược nhìn thấu, không có nghĩa là Đông Quốc Duy cũng nhìn thấu, này là người đang ở trong sương mù không thể tự nhận biết. Một lòng cho rằng hai hoàng hậu trước đều đã chết, hậu cung hôm nay một mình nữ nhi của gã độc đại, cộng thêm Đông quý phi cũng tâm cao khí ngạo, từ nhỏ đã được nâng niu lớn lên. Một mực bị Hách Xá Lý đè nặng đã thập phần không vui, thật vất vả đợi Hách Xá Lý chết, nàng cho rằng cơ hội tới, Khang Hi lại dựng lên một Nữu Hỗ Lộc thị, khiến nàng buồn bực hồi lâu. Rốt cục đợi đến lúc Nữu Hỗ Lộc thị cũng chết, Khang Hi lại chậm chạp không chịu lập hoàng hậu kế nhiệm, một lòng chăm chút cho nhi tử bảo bối. Vừa vặn nhũ mẫu bên cạnh thái tử xuất thân từ bên cạnh Hiếu Chiêu hoàng hậu, từ sau khi Hiếu Chiêu hoàng hậu mất, bà ta nhận hết vắng vẻ, trải qua sinh hoạt không bằng người, Đông phi nhất thời nổi lòng tham, cứu bà ta, không ngờ cũng có lúc dùng tới.
Đoạn thời gian kia, Khang Hi quản tiểu thái tử rất chặt nhưng mà cái gì cũng luôn luôn có kẽ hở. Ví dụ như, tiểu thái tử thích ăn hoa quế cao, cho dù trước khi ăn, đám nô tài sẽ liên tục kiểm tra nhưng chỉ là tra độc, cũng không thể tra ra những thứ.... thế này. Đông phi cho người ra cung tìm quần áo của những đứa trẻ bị bệnh đậu mùa, lại để cho người chế thành bột phấn, giao cho nhũ mẫu, bảo bà ta bỏ vào trà của thái tử, uống vào bụng rồi, cái gì cũng không thể tra, vẹn cả đôi đường. Hoàng thượng còn trẻ, còn có vài chục năm thật dài, Đông phi không tin mình không sinh được một hoàng tử. Đợi đến lúc tiểu thái tử chết, chính mình sinh hạ hoàng tử, còn không phải là vinh quang sủng một thân. Tính toán kĩ lưỡng như vậy rồi, lại không biết Khang Hi để ý việc này như vậy, nhất quyết không chịu bỏ qua, mới để cho Long Khoa Đa đang nhàn rỗi ở nhà đi giết nhũ mẫu kia. Dù sao chuyện có thể dẫn tới tru di cửu tộc như thế, không phải người thân cận, Đông Quốc Duy sao dám phó thác. Ai biết được, Nạp Lan Dung Nhược lại vừa vặn dẫn người chạy tới, trong lúc cuống quýt mới làm rơi miếng ngọc kia.
Rất lâu, Khang Hi mới mở lòng bàn tay, nhìn khối ngọc kia, trong mắt có thật sâu mỏi mệt cùng ưu thương, đảo mắt liền chuyển hóa hoàn toàn thành phẫn nộ, vỗ mạnh lên bàn, "Cữu cữu, chẳng lẽ vinh hoa phú quý trẫm cho các ngươi chưa đủ nhiều?"
"Nô tài thỉnh an hoàng thượng." Lương Cửu công công lau lau mồ hôi trán, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Khang Hi thần sắc ngưng trọng.
Khang Hi cũng không quát tháo, chỉ lạnh lùng nói, "Nhũ mẫu bên người thái tử đến cùng là chuyện gì? Từ sau khi thái tử cai sữa, mười nhũ mẫu chỉ giữ lại một mình bà ta, đừng có nói với trẫm trong đó ngươi không được cái gì tốt!" Vừa nghĩ tới ngay dưới mí mắt mình lại để một người nguy hiểm ở cạnh thái tử lâu như vậy, hắn vừa áy náy vừa kinh hãi.
"Nô, nô, nô tài đáng, đáng, đáng chết...." Lương Cửu công công cho tới bây giờ luôn cẩn thận cũng bị dọa đến luống cuống.
"Có đáng chết hay không, còn phải xem ngươi nói với trẫm như thế nào." Khang Hi mặt như băng lạnh nhìn Lương Cửu công công.
"Là Đông quý phi nói với nô tài, nhũ mẫu này là người nhà mẹ đẻ Hiếu Chiêu hoàng hậu, xuất thân không tồi. Nô tài nhìn bản khai gia thế nội vụ phủ đưa tới, thấy bà ta thuộc dòng dõi Tam kì, nô tài nghĩ đến, thân gia cũng đủ trong sạch, Đông quý phi lại cố ý nói một câu, nô tài liền, liền...." Lương Cửu công công sợ hãi nói.
"Tốt cho một câu thân gia trong sạch, ngươi đem một câu của Đông phi nghe lọt như thế, trẫm xem ngươi đừng làm tổng quản Càn Thanh cung nữa, đến Thừa Càn cung làm đi!" Khang Hi trực tiếp đem chén trà hất xuống, trong mắt không ngừng tóe ra lửa giận. Dính một chén trà nóng, Lương Cửu công công cũng không dám tránh, chén trà xuôi theo nện vào đầu hắn, máu tươi chảy ra, hắn còn đang không ngừng dập đầu.
Khang Hi không vui phất phất tay, "Cút cho trẫm, bắt đầu từ hôm nay, ngươi đi canh cửa Càn Thanh cung." Lương Cửu công công vội vàng tạ ơn lui ra ngoài.
Hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống, cộng thêm bất mãn kiếp trước bị người tính toán, Khang Hi nhìn Đông Quốc Duy thế nào cũng không thấy thoải mái. Không biết làm sao, nhũ mẫu đã chết, hắn tìm không được bất cứ chứng cớ gì xử trí bọn họ, nếu nhập nhèm giáng tội sẽ không tốt về sau, lại gánh danh quân tâm khó dò, đế vương vô tình. Trong lòng hắn cực kì khó chịu lại không có chỗ xả.
Cũng chỉ có thể trách bản thân mình, kiếp trước, nghĩ dù sao cũng là người trong nhà, hắn mới cất nhắc Đông phi. Kiếp này, hắn tuy bất mãn cung tần tranh đến đoạt đi nhưng cũng không để ý, vẫn như trước cất nhắc nàng. Thế nào cũng không nghĩ ra, Đông phi bề ngoài dịu dàng lại lòng dạ rắn rết, Khang Hi bắt đầu hối hận không thôi. Dưới cơn tức giận, hắn phái người đem miếng ngọc trả về cho Đông Quốc Duy, bồi thêm một câu "Giải quyết cho tốt!". Ý tứ là ngươi về sau kẹp chặt cái đuôi làm người, cái gì không nên nghĩ thì đừng có nghĩ. Từ đó về sau, vô luận Đông Quốc Duy đưa ra yêu cầu gì, Khang Hi đều tìm lý do bác bỏ, hoặc là giữ lại không giải quyết. Còn đi tìm những lỗi sai không tính là sai, đem quyền lợi trong tay Đông phi chia bớt ra ngoài, không để cho nàng một mình độc đại nữa. Người sáng suốt sẽ biết, hoàng thượng đây là bất mãn rồi. Một thời gian thật dài, Khang Hi nhìn người nhà Đông gia đều đen mặt. Một bên minh thăng ám giảm Đông Quốc Duy, bên kia thì cất nhắc Đông Quốc Cương, rất có ý tứ để cho bọn họ có địa vị ngang nhau.
(minh thăng ám giảm: Bên ngoài giả vờ cất nhắc coi trọng nhưng bên trong ngầm trù dập, triệt tiêu)