Khang Hi tuy ở cách xa ngàn dặm nhưng vẫn gửi thư không ngừng, biểu đạt đầy đủ quan tâm cùng nhớ nhung dành cho thái tử gia, từ ăn, mặc, ở, đi lại đến việc chính sự, quan tâm mọi chuyện, hỏi mọi chi tiết. Mỗi lần thư về muộn đều làm thái tử gia nhớ nhung sinh hờn dỗi, làm Tiểu Thạch Đầu phải chạy theo nịnh nọt. Người nào đó càng xoắn xuýt như trẻ con, vừa sinh khí vừa nhớ mong, ngóng trông Khang Hi gửi thư.Hiện tại, thái tử gia không có việc gì làm, chống cằm nhàm chán nhìn thư tín Khang Hi gửi về, cười đến ngây ngốc, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm lầu bầu phàn nàn Khang Hi.
Đột nhiên nhìn thấy cái gì, đứng vụt dậy, xông ra ngoài cửa hô to, "Tiểu Hà tử, tiểu Hà tử…"
"Gia, làm sao vậy?" Tiểu Hà tử vội vàng vọt vào, từ lúc Khang Hi đi đến giờ, tính tình thái tử càng ngày càng… thiên biến vạn hóa, thoắt thế này thoắt thế kia, mỗi lần đều dọa gã kinh hồn táng đảm, hơi mất chú ý một chút liền ăn mắng.
"Cái kia… quần áo của gia đâu?" Thái tử gia xoa mũi ngốc hề hề hỏi.
"Quần áo?" Tiểu Hà tử nghi hoặc nhìn y.
"Là quần áo ta thường hay mặc ấy."
"A? Gia hỏi cái đó làm gì?" Tiểu Hà tử lắm miệng hỏi lại một câu.
Thái tử gia mất kiên nhẫn nhíu mày, "Nô tài nhà ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Nói cho ta biết là được rồi."
"Gia muốn triều phục hay thường phục? Quần áo mùa xuân, hạ, thu, đông hay tất cả?" Tiểu Hà tử kiên nhẫn giải thích.
"Ah, có nhiều loại khác nhau như vậy sao?" Thái tử gia kinh ngạc nhìn gã, một bộ không ăn khói lửa nhân gian, "Được rồi, đã vậy ngươi trực tiếp đưa ta đi xem."
(không ăn khói lửa nhân gian = người trên trời rơi xuống =)))))Tiểu Hà tử ứng thanh, dẫn thái tử đi.
"Gia, ngăn tủ kia để quần áo mùa đông, ngăn tủ này là mùa xuân…" Tiểu Hà tử chỉ vào một đám ngăn tủ nói.
Thái tử gia xem đến hai mắt hoa lên, trực tiếp phất tay cản lại cái miệng đang nói không ngừng của tiểu Hà tử, "Được rồi, ngươi đứng canh bên ngoài, ta tự tìm."
"Dạ."
Thời điểm Tứ gia đến tìm thái tử, đẩy cửa ra liền chứng kiến thái tử gia đang chôn mình trong một núi quần áo, cười ngây ngốc tự chơi tự cười, còn không ngừng lẩm bẩm, "Ô, đây không phải quần áo của ta hồi bé sao? Như thế nào vẫn còn." Động tác tay không hề ngừng lại, tìm được một bộ không hài lòng liền ném ra đằng sau. Dận Chân đứng đó một hồi đã tiếp phải năm, sáu bộ rồi.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo quần áo trên đầu xuống, "Thái tử."
Thái tử gia lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy băng sơn Tứ gia, xấu hổ không nhẹ, gãi gãi ót, "Sao ngươi lại tới đây?" Trong lòng đã đem tiểu Hà tử ra mắng mấy lần, có người đến mà cũng không biết đường báo cho mình một tiếng.
"Không phải thái tử gia hẹn ta đến chuồng ngựa chọn một con cho hoàng a mã sao?" Dận Chân bất lực, bệnh hay quên của người này thật nặng.
"Đúng ha, vậy chúng ta đi." Thái tử gia nhìn quần áo đầy đất, xấu hổ ho khan vài tiếng, khôi phục bình tĩnh.
"Thái tử đang làm gì vậy?" Dận Chân thấy chết không sờn hỏi.
Thái tử gia đành phải bẩm báo chi tiết, là Khang Hi nói nhớ y, muốn y chọn vài bộ quần áo đưa qua cho hắn.
(Lạy thần, lạy thánh, con không muốn nghĩ bậy đâu =)))Dận Chân sởn da gà, có cần thân mật đến mức đấy hay không, trong nội tâm cũng ghen ghét không nhỏ. Quần áo kéo từ trên đầu xuống cũng bị hắn xé rách rồi, sắc mặt lại vẫn không thay đổi.
"Nếu là đưa cho hoàng a mã, không bằng ngươi chọn vài món mới đi đi, cũng không tính là thất lễ." Dận Chân cắn răng, hảo tâm góp ý cho thái tử gia.
Thái tử lại gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, "Mới không bằng cũ, đồ mới không có hương vị của ta."
Dận Chân cười khổ nhìn y, "Ngươi thật đúng là cẩn thận."
"Được rồi, đi nhanh lên đi." Thái tử gia vỗ vỗ vai hắn, trên tay còn cầm mấy bộ y phục, ý định đưa tiểu Hà tử đóng gói gửi cho Khang Hi.
Dận Chân nhẹ gật đầu, vừa ra khỏi cửa liền hắt hơi một cái. Thái tử gia thấy thế, liền muốn làm một ca ca tốt, trực tiếp từ trong gói quần áo định gửi cho Khang Hi rút lấy một cái áo choàng, đưa cho Dận Chân.
"Mặc vào đi, chuồng ngựa bên kia thông gió, đi ra ngoài cũng không biết mặc thêm nhiều quần áo một chút." Thái tử bộ dáng quan tâm.
"Đây là cho hoàng a mã." Dận Chân khó xử nhìn thái tử, trong mắt lại mang theo một tia mừng rỡ.
"Không sao, thêm một cái không tính là nhiều, bớt một cái cũng không hề thiếu. Yên tâm đi, đây là thường phục." Thái tử khiêu mi cười cười, đẩy đẩy Dận Chân ý bảo hắn đi mặc quần áo.
Tranh thủ thời gian gọi tiểu Hà tử tới, lệnh gã thu dọn đống hỗn độn trong phòng, còn đem mấy bộ y phục kia đóng gói, chờ y trở về, tính cả thư cùng một ít tấu chương, tất cả soạn ra gửi cho Khang Hi. Đợi phân phó xong, Dận Chân cũng đã mặc quần áo tử tế đi ra.
Thái tử gia hướng hắn cười cười, "Bây giờ mới là đệ đệ của ta, luôn ăn mặc phong phanh như vậy, người khác còn tưởng hoàng a mã bạc đãi ngươi."
Dận Chân không nói gì, chẳng qua có thể từ trên tay Khang Hi cướp được quần áo của thái tử, cái loại thâm tàng bất lộ này làm hắn vẫn có cảm giác của người thắng, giống như tiểu hài tử cướp được kẹo đường.
"Ngươi đối với chiến cuộc phía trước cảm thấy thế nào?" Thái tử gia vẫn rất quan tâm chiến sự tiền tuyến, không biết sao lại không có người nguyện ý cùng y nghiên cứu thảo luận, y chỉ có thể bắt được Dận Chân để biểu đạt khát vọng của mình.
"Có hoàng a mã tọa trấn, tất nhiên không sao." Dận Chân ngoài miệng nói vậy, trong tâm thực ra lại là
"Chỉ cần tên hữu dũng vô mưu Dận Thì không phạm sai lầm thì mọi chuyện đều tốt." Dận Chân cùng Khang Hi đều biết rõ kiếp trước bởi Dận Thì bất hòa với Phúc Toàn mới khiến Cát Nhĩ Đan trốn thoát. Bây giờ, Khang Hi vẫn mang theo Dận Thì xuất chinh, vẫn như trước cho Dận Thì với Phúc Toàn ở cùng một chỗ, đúng là làm Dận Chân có chút nghĩ không thông.
Thấy Dận Chân không muốn nói chuyện nhiều, thái tử gia cũng mất đi hào hứng, có loại cảm giác bị người dội nước lạnh.
Một đường không nói chuyện, hai người đều im lặng sóng vai bước đi nhưng lại xui xẻo thế nào đụng phải một người không nên đụng, chính là Vương tiểu thư ngày xưa, giờ là Mật phi. Thái tử gia nhíu mày, rõ ràng cho thấy y không vui, y không cách nào quên được âm hiểm của nữ nhân này, chỉ là từ khi hồi cung đến nay Khang Hi chưa từng đề cập qua, y cũng không gặp nàng ở trong cung, hóa ra là bị Khang Hi đuổi đến gần chuồng ngựa bên này rồi. Chẳng qua, y đã trưởng thành, sớm đã không còn dễ kích động như hồi nhỏ.
Chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lôi kéo Dận Chân muốn rời đi. Dận Chân khinh thường liếc nàng một cái, thâm trầm như hắn, sao có thể không biết nàng đúng lúc xuất hiện ở chỗ này là vô tình hay hữu ý. Màn kịch kiểu này, lúc hắn làm hoàng đế đã gặp vô số lần. Lần nào hắn đi dạo ngự hoa viên mà chẳng gặp phải phi tử, mỹ danh là vô tình gặp được, kì thực là đã sớm nghe ngóng, đứng sẵn đó chờ. Tức giận, hắn về sau trực tiếp hạ lệnh cấm phi tử tự ý tới ngự hoa viên đi dạo.
Quả nhiên, thái tử gia vừa định đi, nữ nhân kia lại đùng một cái không cẩn thận vấp chân té ngã. Dận Nhưng vô thức xoay người muốn đỡ nàng, Dận Chân lại nhanh tay lẹ mắt kéo y lại, lui ra xa, mặc kệ nàng té xuống đất. Nhị ca nhà hắn không để ý nhưng hắn thì có, phải biết thái tử còn chưa lập gia đình, trong nội cung này khắp nơi đều là tai mắt, nếu để thái tử đỡ nàng, ai biết truyền ra ngoài sẽ biến thành cái gì.
Nếu như nữ nhân này còn âm hiểm hơn một bậc, đợi Khang Hi trở về, nàng chạy đến trước mặt hắn, khóc lê hoa đái vũ, thêm mắm thêm muối một phen, chung quanh nơi này lại không có người nào, thái tử lúc đó có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích được. Bằng vào sự hiểu biết của Dận Chân về Khang Hi, người nọ lòng dạ hẹp hòi, còn đối thái tử gia có tâm tư khác, cộng thêm kiếp trước thái tử gia bị đồn là ham sắc, hắn biết, Khang Hi sẽ không chôn được hiềm khích. Phải biết hắn kiếp trước cũng đã dùng đến chiêu này, làm thái tử gia trúng kế, làm Khang Hi ghen ghét, cuối cùng đến tình trạng phụ tử thành thù. Dận Chân từ trong đáy lòng rất xem thường Khang Hi.
Thái tử gia hồi thần, mặt không biểu tình nhìn Mật phi, hừ một tiếng liền bỏ đi, hiển nhiên là bị chọc giận rồi. Sau lưng lại truyền đến tiếng trẻ con khóc, thái tử không quay đầu lại, Dận Chân lại quay mặt nhìn, ý vị thâm trường nhíu mày, đứa bé kia nhìn quá mức quen mắt.
Ánh mắt đứa bé cùng hận ý trong mắt nữ nhân kia cũng bị Dận Chân nhìn thấy hết, hắn cảm thấy cần phải theo dõi kĩ một chút, nhất là thời gian Khang Hi không ở đây. Khang Hi cũng là hoàng đế, hắn không thể ngốc hơn Dận Chân. Mục tiêu chung của hai người này là đưa thái tử gia lên ngôi vị hoàng đế, bảo vệ y. Bất đồng chính là cả hai người họ đều ôm tâm tư khác với thái tử. Cho nên bọn họ là địch nhân cũng là đồng minh, đều xoay quanh Dận Nhưng.
Cùng Dận Chân ở chuồng ngựa hao phí cả buổi, tự mình chọn một con ngựa cường tráng, thái tử gia mới cảm thấy mỹ mãn phủi tay, trên trán cũng đã đẫm mồ hôi. Chỉ là nụ cười kia vẫn tươi đẹp như vậy, làm Dận Chân xoắn xuýt không thôi. Có thể nhìn thấy y cười, Dận Chân rất cao hứng, thế nhưng nụ cười này không phải là vì hắn, lại làm cho hắn rất mất mát.
Làm xong chính sự, hai người định trở về.
Còn Mật phi, hận ý trong mắt rất rõ ràng, ho khan không ngừng, hiển nhiên vừa rồi ngã không nhẹ. Gian nan đứng dậy khỏi mặt đất, thương tiếc giúp tiểu nam hài lau nước mắt, nói cho nó biết mình không sao. Nhìn về phương hướng thái tử rời đi, "Một ngày nào đó ta sẽ làm ngươi thân bại danh liệt." Thuốc bột trên đầu ngón tay tới cùng không thể vung ra ngoài, bởi vì đã bị Dận Chân chen ngang.
Dận Chân cho rằng nàng muốn làm ô uế thanh danh thái tử nên mới kéo y ra, lại không nghĩ tới dụng tâm kín đáo của nàng so với hắn nghĩ còn ác độc hơn.
Nàng đã đợi không nổi nữa, từ khi nàng tiến cung tới nay, Khang Hi đem nàng đuổi tới đây. Sinh hoạt, ăn mặc còn không bằng một cung nữ, càng đừng nói đến đám nô tài tát nước theo mưa kia, thấy nàng không được sủng liền lợi dụng cắt xén không ít chi phí sinh hoạt của nàng. Cho dù nàng có sinh cho Khang Hi một hoàng tử, hắn vẫn như trước không để ý đến, tới một câu thăm hỏi cũng không có, chỉ tùy ý để cho Tông Nhân phủ đặt tên, ghi vào Ngọc phả
(gia phả hoàng gia).
Từng bước thận trọng, từng bước ẩn nhẫn, hận ý của nàng càng ngày càng tăng. Con của nàng đang chậm rãi trưởng thành, nàng không thể để một hài tử vốn nên trải qua cẩm y ngọc thực lại bởi vì mình mà bị người xem thường, sống cuộc sống hèn mọn. Khang Hi đem nàng đuổi rất xa, điểm tốt duy nhất là đã để nàng tiếp cận không ít người ở tầng lớp dưới chót, cùng bọn họ lập quan hệ tốt đẹp.
Thật vất vả đợi Khang Hi rời đi, lưu lại một mình thái tử gia, thời cơ tốt đến, thái tử muốn tới chuồng ngựa chọn ngựa, cảm giác sâu sắc cơ hội của nàng tới rồi, ai biết lại bị Dận Chân phá hủy.
"Ngựa, đúng rồi, ngựa…" Kế này không thành thì nghĩ ra kế khác, nữ tử như nghĩ tới điều gì, khóe miệng cong lên nụ cười gian trá, quay người nắm tay hài tử rời đi.
Những con ngựa kia… chính là hi vọng cuối cùng của nàng.