Khang Hi Trùng Sinh Dưỡng Thái Tử

Chương 26

Tiểu thái tử bị Khang Hi đuổi về Dục Khánh cung, vừa nghĩ tới Khang Hi đánh nó, còn không để ý tới nó, còn đem nó một mình nhét về Dục Khánh cung, còn cho mấy thái y kia tới… giày vò nó, làm cho nó thống khổ. Tiểu thái tử không thể phát hỏa lên người Khang Hi liền đem toàn bộ uất ức đổ lên người bọn đầy tớ, đem mình quấn trong chăn, sống chết không chịu để cho thái y khám bệnh, một nửa là ủy khuất, một nửa là mất mặt, nói chung là không còn mặt mũi nhìn người.Bọn nô tài không còn cách nào khác, đành phải đi báo Khang Hi. Tiểu thái tử vốn cho là mình giở tính bướng bỉnh một chút, Khang Hi sẽ trở về dỗ mình. Nhưng rất tiếc, Khang Hi hôm nay đã hạ quyết tâm phải giáo huấn nó một trận tử tế. Nghe người Dục Khánh cung tới báo, hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Hắn tất nhiên biết rõ thái tử đang cáu kính, muốn hắn đi dỗ, cuối cùng chỉ để người đi truyền lời, "Nếu còn dám làm càn một lần nữa, suy nghĩ kĩ hậu quả cho trẫm." Đồng thời nói với người tới báo, "Nếu thái tử nhất định không chịu để cho thái y xem bệnh thì cứ để thái y trở về. Chờ trẫm xong việc sẽ làm cho nó ghi nhớ thật lâu." Khang Hi chỉ tính toán phải cho tiểu thái tử một giáo huấn khắc thật sâu, nghĩ đến vết thương kia cũng không có gì nghiêm trọng, đợi phê tấu chương xong sẽ đi bôi thuốc cho nó sau.

Nhưng mà… nghe được người tới hồi báo, tiểu thái tử lại trốn trong chăn khóc, nước mắt thấm ướt một mảng lớn chăn mền, cảm giác tủi thân sâu sắc khi bị bỏ rơi. Buồn bực trốn trong chăn, tức giận đuổi hết người đi.

Thẳng tới khi xung quanh không còn ai, tiểu thái tử mới thò cái đầu nhỏ, nhìn cung điện trống rỗng, hung hăng chùi nước mắt, cắn răng vừa ủy khuất vừa tức giận lầm bầm lầu bầu, "Ngươi không quan tâm ta, ta cũng không cần ngươi nữa."

Giật màn trướng xuống, không biết gói ghém cái gì, ý đồ rời cung trốn đi. Bình thường bò qua cửa sổ rất nhanh nhẹn, hôm nay bị Khang Hi đánh, chỉ cần cử động một chút là đụng tới vết thương, thiếu chút nữa "Oa" một tiếng kêu lên, may mắn kịp thời bịt kín miệng, nước mắt lại không chịu thua tràn ra, tiểu thái tử càng thêm ủy khuất. Vừa lau nước mắt, cắn răng thấp giọng nức nở, vừa ôm bao vải, cúi đầu, nhảy ra ngoài, mờ mịt đi về phía trước.

Đi không biết bao lâu, trời đã nhá nhem tối, tiểu thái tử phát hiện không có ai đi tìm mình. Cái này… nó cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ càng thêm tủi thân. Mình biến mất mà Khang Hi còn chưa chịu đi tìm. Khang Hi quả nhiên không còn thích mình nữa rồi. Vị Khang Hi kia ở Càn Thanh cung còn hắt hơi một cái, hắn căn bản còn chưa có biết nhi tử bảo bối nhà hắn đã trốn ra ngoài.

Tiểu thái tử trốn sau hòn non bộ, ôm chình mình yên lặng khóc, bụng ọt ọt ọt kêu lên.

"Ô, ai thế này? Sao lại trốn trong này khóc vậy?" Đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền tới.

Tiểu thái tử mang theo đôi mắt còn hơi nước, mơ mơ hồ hồ nhìn người trước mắt, lau lau, "Ta mới không có khóc, ngươi là ai?"

Người tới buồn cười ngồi xổm xuống, sờ sờ cái mũi tiểu thái tử, "Thái tử gia, thật dễ quên nha. Đến Ngũ thúc nhà ngươi cũng không nhớ."

Tiểu thái tử nghiêng người, kì quái nhìn kẻ trước mắt, "Hừ, ta không biết ngươi, ta phải đi về rồi." Tính cảnh giác của thái tử gia vẫn rất cao.

"Trời đã tối như vậy, thái tử một mình trốn ở chỗ này khóc, một nô tài đi theo cũng không có, đừng nói với ta, thái tử ngài là đi giải sầu nha." Thường Ninh buồn cười nhìn tiểu thái tử trước mắt một bộ quật cường, lại làm cho hắn nghĩ tới hồi còn nhỏ, huynh đệ ba người ở chung, lúc đó Khang Hi vẫn chỉ là Tam ca của hắn. Hôm nay, lưu lại chỉ còn là một hồi ức.

"Này, ngươi dẫn ta đi, đi…" Tiểu thái tử nhìn sắc trời, chính nó cũng không biết mình đang ở đâu, bộ dạng mơ hồ. Cơ mà bộ dạng chật vật của bản thân bị Thường Ninh thấy được làm nó rất khó chịu, hung dữ giẫm lên chân hắn một cái.

Thường Ninh một hồi phiền muộn, tiểu tổ tông này so với Khang Hi hồi bé còn xấu tính hơn.

"Tiểu gia hỏa, thúc thúc ngươi muốn đi Từ Ninh cung thỉnh an thái hoàng thái hậu, có muốn cùng đi không?" Thường Ninh một bộ không để ý nói.

Tiểu thái tử miễn cưỡng đáp ứng, giang hai tay muốn Thường Ninh ôm. (Bó tay với em, vừa mới giẫm chân người ta xong =)))))

Thường Ninh im lặng nhìn nhóc con kia, tự nhận mình không may, một tay ôm lấy nó, một tay còn phải mang gói đồ tiểu thái tử ôm theo lúc rời cung trốn đi.

"Ah…" Tiểu thái tử bị đau hô lên. Thường Ninh đụng trúng chỗ vết thương của nó.

Lập tức… không khí xấu hổ lan tràn. Thường Ninh cố nhịn cười, ho khan vài tiếng, "Là bị hoàng a mã nhà ngươi đánh sao?"

Tiểu thái tử xấu hổ đỏ mặt, nhìn hắn, "Không phải."

"Còn không thừa nhận? Ai cũng nói hoàng thượng thập phần đau sủng tiểu thái tử, không nghĩ tới hóa ra là "đau" như vậy." Thường Ninh vẫn không quên trêu ghẹo, tiểu thái tử vừa rồi đạp hắn một cái, hắn vẫn còn nhớ đấy.

Tiểu thái tử đỏ mặt, tức giận há mồm cắn lên vai hắn.

Đến phiên Thường Ninh đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng cảm thấy bản thân thật xui xẻo. Vốn là muốn vào cung thảo luận chính sự, không ngờ lại đụng phải đứa cháu một thân tụ tập ngàn vạn sủng ái trong truyền thuyết. Hắn cũng không có hứng đi xen vào việc của người khác, chỉ là nhìn thấy bộ dạng đáng thương kia, lại thấy Khang Hi cả ngày hôm nay tinh thần không có chút tập trung, biết rõ hai cha con nhà này có chuyện. Khóc không ra nước mắt, hắn chỉ có thể tự nhận mình không may, dự định nhanh chóng đem tiểu thái tử tiến tới Từ Ninh cung coi như xong. Thường Ninh lúc đầu định đưa tiểu thái tử về Càn Thanh cung nhưng xét thấy Khang Hi đối mình vẫn là biểu lộ lãnh đạm, liền chùn bước.

Từ sau khi Trịnh Kinh bại lui về Đài Loan liền không còn để ý chính sự, sa đà vào rượu ngon giai nhân, Khang Hi liền có ý thu phục Đài Loan, nhất thống thiên hạ. Thường Ninh vốn định xin đi ứng chiến nhưng nhìn Khang Hi đối mình vẫn còn sự nghi kị nên lại thôi, dùng lý do thân thể không khỏe, xin lui khỏi hội nghị, ý định qua thỉnh an thái hoàng thái hậu rồi xuất cung. Ai biết lại đen đủi đến mức đụng phải tiểu thái tử rời cung trốn đi.

"Thường Ninh đến rồi, thế nào lại ôm theo thái tử?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nghi hoặc nhìn tiểu thái tử hai mắt đỏ hoe trong ngực Thường Ninh.

Thường Ninh một bộ vô tội, tiểu thái tử vừa nhìn thấy Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thì lại như thấy cây cỏ cứu mạng, giãy khỏi tay Thường Ninh, chạy lại phía bà, "Cổ mã ma…" Khóc òa lên.

"Bảo Thành làm sao vậy? Sao lại khóc?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đau lòng ôm lấy tiểu thái tử, thương tiếc hỏi.

Thường Ninh giang tay ra, biểu thị chính mình không biết.

Nhìn bộ dạng kia, thái hoàng thái hậu cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi nha, đều đã lớn như vậy, còn không biết tiến bộ."

Thường Ninh chỉ tùy ý cười cười.

Tiểu thái tử tò mò nhìn hai người nói chuyện, cũng không nói gì, chỉ ai oán nhìn Thường Ninh, ý tứ kia chính là "Sao ngươi còn chưa đi?"

Tiểu thái tử là người rất sĩ diện, nó mới không cần ở trước mặt người không quen biết lộ ra bộ dạng ủy khuất chật vật của bản thân. Nó hôm nay vừa đói vừa mệt, còn đau nữa. Hết lần này đến lần khác Thường Ninh còn chưa chịu đi, nó lại không thể mở miệng đuổi người.

Thường Ninh giống như cảm nhận được oán niệm của thái tử, im lặng nhìn nhóc con kia một chút, đối Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nói, "Hoàng mã ma, đây là đồ của tiểu thái tử. Sắc trời không còn sớm, cửa cung sắp đóng rồi, tôn nhi cáo lui trước. Đúng rồi, hoàng mã ma vẫn nên phái người đi báo cho hoàng thượng một tiếng, nói thái tử đang ở Từ Ninh cung."

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nhìn tiểu thái tử đáng thương, thoáng một cái liền sáng tỏ, cũng không nhìn lại Thường Ninh, "Ta đã biết, trở về đi."

Bên này, Khang Hi xử lý xong chính sự, định đi Dục Khánh cung dỗ nhi tử lại có người ở Từ Ninh cung tới báo tiểu thái tử đang ở đó. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn bọn nô tài, hướng Từ Ninh cung đi.

Tiểu thái tử vừa nhìn thấy Khang Hi hùng hổ tiến vào Từ Ninh cung, sợ đến mức nhắm tịt mắt, co lại trong ngực Hiếu Trang thái hoàng thái hậu.

Khang Hi nhìn bộ dạng run rẩy kia, một tia hỏa khí cũng không còn.

"Bảo Thành, lại nháo ra cái gì rồi?" Khang Hi trừng mắt nhìn tiểu thái tử đang liếc trộm mình, thản nhiên nói.

Tiểu thái tử ở trong lòng thái hoàng thái hậu run rẩy, rõ ràng bị dọa không nhẹ.

"Được rồi, được rồi… Đều đã náo loạn cả một ngày, phụ tử các ngươi còn chưa muốn ngừng sao?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu hơi mỏi mệt nói, "Việc này ngươi còn phải hảo hảo cảm ơn Thường Ninh, hôm nay nếu không có hắn, ngươi không chừng còn không biết đi đâu tìm nhi tử nữa."

Khang Hi ý vị thâm trường cầm lấy chén trà ở một bên, không nói gì.

Không khí xấu hổ bắt đầu tràn lan.

Tô ma ma thấy thế vội hòa giải, "Cái này… trong bao quần áo của thái tử gia không biết có gì vậy?" Tô ma ma vừa cởi bỏ bao vải xộc xệch vừa cười nói.

Kết quả chính là… kính viễn vọng, lão hổ bằng ngọc, đồng hồ bỏ túi…vân…vân…, một đống đồ thập cẩm linh tinh. Thái hoàng thái hậu buồn cười nhéo nhéo cái mũi tiểu thái tử, "Bảo Thành, muốn rời cung trốn đi mà lại mang đống đồ này sao…"

Tiểu thái tử lại biểu lộ đương nhiên, "Đây là quà sinh nhật hoàng a mã cho ta, đây là hoàng a mã cho ta lúc…" Tiểu thái tử tỉ mỉ lần lượt đem lai lịch từng món đồ kể ra hết một lần. Đến Khang Hi cũng có chút kinh ngạc, những thứ kia chính hắn cũng không nhớ rõ đã cho nó lúc nào, vậy mà nó lại toàn bộ nhớ rõ.

Nuốt một ngụm nước bọt, tiểu thái tử kiêu ngạo nói, "Những thứ này đều là là báu vật trân quý nhất của Bảo Thành, đương nhiên phải mang theo rồi."

Khang Hi buồn cười lắc đầu thở dài, một chút tức giận còn lại cũng tắt ngóm.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu trêu ghẹo, "Bảo Thành quý nhất là những thứ hoàng a mã cho chứ không phải là hoàng a mã sao?"

Tiểu thái tử xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, ngón tay vặn xoắn vào nhau. Khang Hi thật có điểm chờ mong đợi thái tử trả lời.

Bụng nhỏ của tiểu thái tử không chịu thua, rất hợp thời kêu lên, thành công đánh gãy chờ mong của Khang Hi.

"Bảo Thành, đói bụng sao? Hoàng a mã mang ngươi trở về." Khang Hi phóng nhẹ thanh âm, nói với tiểu thái tử.

Khang Hi tiến một bước về phía trước, bàn tay tiểu thái tử đang nắm ống tay áo thái hoàng thái hậu lại co chặt hơn, hiển nhiên vẫn còn sợ trở về Khang Hi sẽ đánh nó tính sổ.

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu trấn an vỗ vỗ lưng tiểu gia hỏa, nói với Khang Hi, "Nếu không để Bảo Thành ở lại Từ Ninh cung vài ngày đi."

Thái hoàng thái hậu đã lên tiếng, lại nhìn tiểu thái tử bộ dạng vẫn e ngại mình, Khang Hi không nỡ nhìn nó một cái, bất đắc dĩ đồng ý, sờ sờ cái đầu nhỏ, miễn cưỡng bứt lên một nụ cười, "Bảo Thành, ở lại Từ Ninh cung phải ngoan ngoãn, biết chưa?" Cô đơn xoay người rời đi.

Vụng trộm liếc nhìn Khang Hi rời đi, tiểu thái tử lại cảm thấy vừa giải thoát lại vừa mất mát. Thế này Khang Hi không thể đánh nó nữa, nhưng hắn đi rồi, nó lại không thấy được a mã nó thích nữa. Tiểu thái tử thập phần do dự xoắn xuýt. Cắn răng, đột nhiên tránh khỏi tay thái hoàng thái hậu, chân trần chạy về phía Khang Hi, kéo góc áo của hắn, ngẩng đầu muốn Khang Hi ôm.

Khang Hi nguyên bản thần sắc cô đơn lập tức cảm động, ôm tiểu thái tử, một trận cuồng cọ, đến giày của tiểu thái tử cũng không cần lấy liền ôm nó đi, rất sợ trễ một khắc, nhi tử nhà mình lại đổi ý.

Tiểu thái tử đỏ mặt cúi đầu, chỉ vào Từ Ninh cung, đống đồ bảo bối kia phải mang về nha.

Khang Hi buồn cười sờ sờ cái mũi tiểu gia hỏa, Lương Cửu công công tự giác đem đồ của tiểu thái tử đưa về Dục Khánh cung.

Tiểu thái tử cảm thấy mĩ mãn tựa trên vai Khang Hi nở nụ cười, "Hoàng a mã, ta đói bụng…"
Bình Luận (0)
Comment