Khang Linh - Cô Gái Của Màn Đêm

Chương 6

Vẻ mặt của Vương như đang giễu cợt người khác và chính điều đó làm tôi khó chịu càng tò mò về những gì Vương sắp nói.

- Thưa Khang Linh tiểu thư, cô còn nhớ gì về sự việc của 8 năm về trước không?

- Hỏi thừa.- Tôi ném đại cho hai từ thì cũng coi như là đã trả lời rồi.

- Nhưng có điều cô không biết, sau sự việc của 8 năm về trước thì Gia tộc họ Khang đứng trước nguy cơ tận diệt, mà quy định của gia tộc cô từ bao đời nay là chỉ có Trưởng nữ mới có quyền làm Thần Tôn. Năm đó Thần Tôn là mẹ cô-Khang Vy lại đem lòng yêu một tên quỷ nên mới bị người trong gia tộc đuổi cùng giết tận. Nhưng chính điều đó lại làm cho tộc cô hối tiếc bởi trong tộc lúc đó thế hệ sau không còn ai là nữ, lúc đó các vị trưởng lão thống nhất mặc dù trong người cô có dòng máu của quỷ nhưng cũng có dòng máu của mẹ cô, nên quyết định cô chính là Thần Tôn tiếp theo, Khang Linh tiểu thư ạ.

- Nếu như ta không làm thì sao?

- Điều này các vị trưởng lão đều biết cô không dễ gì mà theo tôi trở về nên bắt tôi đến bắt cô về.

- Vọng tưởng.- Tôi khiêu khích hắn.

- À ha, cô đừng quên năm đó cha tôi-Đông Kiều đã chết, tộc tôi không phân biệt nam nữ nên 6 tuổi tôi đã đứng đầu một tộc, mà đứng đầu một tộc không dễ đâu a, trong vòng 8 năm như vậy. Tôi khỏi giải thích cô thông minh tự hiểu a.

Đúng hắn đã đứng đầu một tộc thì không dễ đối phó, mình đã quá xem thường năng lực của hắn. Mặc dù từ nhỏ tôi không có gặp mặt người trong tộc hay những tộc khác nhưng những điều cần biết về các tộc mẹ tôi đã nói cho tôi biết hết. Tộc Khang là tộc đứng đầu nên việc duy trì người nối dõi là vô cùng quan trọng việc này tôi biết, nên việc tôi làm Thần Tôn lại càng quan trọng bởi nếu tôi không quay về thì những tộc khác sẽ tranh giành ngôi vị Thần Tôn gây hỗn loạn và Quỷ tộc sẽ tấn công.

- Tôi biết ngươi mạnh như thế nào là điều dễ hiểu nhưng dù vậy tôi cũng sẽ không bao giờ quay về, sự tồn vong của tộc có liên quan gì đến ta ngôi vị Thần Tôn cũng chả dính líu. Ngươi nên cút về nơi của ngươi đi.- Tôi nói với hắn.- Tiện đây nếu ngươi muốn so tài thì ta đây xin chiều, mà ngươi cũng đừng quên ta sở hữu năng lực của một Quỷ Vương.

Phía xa xa có một ánh mắt đang nhìn cuộc nói chuyện của bọn họ, khiến cho đôi mắt ấy đăm chiu vì nội dung câu chuyện xen lẫn một chút tức giận.Lam Dực Thiên ngày càng thấy cô gái ấy khó hiểu.

- Không được, tôi được ra lệnh là không làm tổn hại cô chỉ đến đưa cô về và cho thời gian để cô suy nghĩ. Nhưng cô nên biết-Thần Tôn tương lai thời gian có hạn và tôi không biết trong lúc đó tộc cô sẽ giở thủ đoạn gì a. Dạo gần đây Tử Môn mở ngày càng nhiều, và nguyên nhân nằm một phần ở cô. Cô ngày càng lớn thì thứ năng lực của cha cô cũng nâng dần theo khiến cho ai cũng thèm muốn, nên cô sẽ gặp nguy hiểm gấp đôi a. Tạm biệt.- Hắn vẫy tay quay lưng với tôi bước đi một cách ung dung tự tại.

Trời lúc này cũng bắt đầu mưa. Mưa ào ào khiến tôi ướt từ trên xuống dưới nhưng tôi nào để tâm. Thời gian sau này ngày càng nguy hiểm cho mọi người rồi. Thần Tôn là cái gì chứ? Tôi không cần, cũng tại cái chức đó mà khiến mẹ có những thời gian cô độc một mình mặc dù có vạn người ngưỡng mộ. Tôi lại càng hận nó hơn. Không nghĩ thêm nước mắt tôi từ từ rơi xuống. Nó mặn chát hòa lẫn với nước mưa.

- Em lại khóc nữa rồi, cô nhóc à.- Thiên nói.- Không sao tất cả ổn hết rồi. Đừng khóc nữa.- Thiên dỗ dành, khẽ ôm tôi vào lòng

Không biết chuyện gì xảy ra nữa, tôi khóc hai lần trong cùng một ngày mà lại khóc trong lòng người đó. Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn trong lòng anh, vô âu vô lo.

- Hắn là ai?- Anh hỏi.

- Là một người anh không nên biết.

Thế là tôi nhìn phía xa xa, nơi ánh mặt trời hoàng hôn nhuộm đỏ một khoảng trời. Bình yên đã không còn.

- Cuộc chiến đã bắt đầu.- Tôi nói không đầu không đuôi nhưng lại chất chứa một cái gì đó xa xăm.
Bình Luận (0)
Comment