Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 10

Kỷ Thanh Thiền phát hiện gần đây Lục Thâm hơi kỳ quái, buổi tối hôm trước Kỷ Thanh Thiền ngậm bịch sữa bò đang rất hot được bán rất đắt ở siêu thị trường về ký túc xá, sáng hôm sau trên tủ đầu giường cậu đặt ba bịch sữa bò tương tự.

Kỷ Thanh Thiền dùng gối đập Lục Thâm, Lục Thâm mới vừa nằm xuống ngủ chập chờn đã nghe Kỷ Thanh Thiền hỏi:

"Anh mua?"

Lục Thâm híp mắt nhìn Kỷ Thanh Thiền cầm bịch sữa bò, anh gật gật đầu, Kỷ Thanh Thiền nhướng mày:

"Cho tôi?"

Lục Thâm lại gật đầu, âm thanh nặng nề còn buồn ngủ chưa tỉnh:

"Một người chỉ được mua nhiều nhất ba bịch, ngày mai tôi gọi Quan Minh Huân đi mua chung."

Kỷ Thanh Thiền cau mày, thấy Lục Thâm còn muốn ngủ, lầu bầu nói:

"Cái này không để vào tủ lạnh sẽ bị hư... một ngày ba bịch sao uống hết."

Ngày kế, ký túc xá bọn họ xuất hiện cái tủ lạnh nhỏ...

Hôm nay Kỷ Thanh Thiền và Lục Thâm cùng tan học, Kỷ Thanh Thiền kêu anh đừng đem đồ vào ký túc xá nữa, Đông Đông gần đây mập lên 5 cân, còn tiếp tục như vậy quán bar sẽ không cần cậu nhóc nữa.

Lục Thâm nhìn chiếc cằm thật nhọn của Kỷ Thanh Thiền, ngữ khí bất đắc dĩ:

"Ai bảo cho cậu mà cậu không ăn."

Kỷ Thanh Thiền quay đầu trừng anh:

"Tôi có ăn chứ? Rõ ràng là do anh chuyển vào nhiều quá..."

Hai người như học sinh tiểu học vừa cãi nhau vừa đi, thấy đối diện cách đó không xa đi tới một người. Ánh mắt Quan Minh Huân không vui nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm không kiên nhẫn nhíu mày lại, muốn kéo Kỷ Thanh Thiền, lại bị Kỷ Thanh Thiền tránh ra:

"Anh về phòng trước đi, tôi đi nói rõ ràng với hắn."

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.

Mấy ngày nay Quan Minh Huân luôn muốn chặn đường Kỷ Thanh Thiền, mà mỗi lần ma xui quỷ khiến đều vì Lục Thâm cản trở nên không gặp được, đây là thứ hai hắn đặc biệt chờ Kỷ Thanh Thiền trên con đường phải đi qua.

Kỷ Thanh Thiền đi tới trước mặt Quan Minh Huân, Lục Thâm đứng tại chỗ bất động, nhìn Kỷ Thanh Thiền cách Quan Minh Huân càng ngày càng gần.

"Minh Huân."

Kỷ Thanh Thiền vẫn giữ vẻ mặt vô tội, Quan Minh Huân cúi đầu nhìn cậu, Kỷ Thanh Thiền vẫn như vậy, màu mắt nhạt, da dẻ trắng tới trong suốt, đôi môi mỏng nhếch lên.

"Em không thích anh?"

Quan Minh Huân nhìn chăm chú vào mắt cậu hỏi, Kỷ Thanh Thiền cúi đầu xuống rũ mắt, biểu tình vô tội:

"Vâng, xin lỗi, em không muốn để chị em thương tâm."

"Nếu như không có cô ấy thì sao? Không có thì em sẽ đáp ứng anh sao?"

Kỷ Thanh Thiền trầm mặc hai giây, vẫn lắc đầu:

"Em đối với anh, giống như một người anh trai..."

Quan Minh Huân vẻ mặt bi thương, hai mắt Kỷ Thanh Thiền thiếu chút nữa rơi lệ:

"Xin lỗi, Minh Huân..."

Mắt Quan Minh Huân hơi đỏ lên, hắn lành lạnh nở nụ cười:

"Em không cần nói xin lỗi, không thích anh cũng phải lỗi gì."

Trong mắt Kỷ Thanh Thiền lộ ra đáng thương, nhìn Quan Minh Huân chân tình đau khổ muốn rơi lệ, cậu cắn môi:

"Em đi trước..."

Nói xong liền cúi đầu, từ bên người Quan Minh Huân vội vã đi qua. Lục Thâm thở dài, hướng Quan Minh Huân đi tới, người thường ngày lẫm lẫm liệt liệt mà lúc này đáy mắt đỏ quạch, là động tâm thật rồi.

Đáy lòng anh cũng hơi khó chịu với cách làm không thỏa đáng của Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm đi tới vỗ vỗ vai Quan Minh Huân:

"Được rồi, đi thôi."

Quan Minh Huân trầm tĩnh một thời gian rất lâu, mãi tới khi trường học tổ chức đại hội thể thao, hắn mới dần chuyển biến tốt, tựa hồ đã vượt qua nỗi đau thất tình.

Đại hội thể thao khuyến khích mỗi học sinh đều đăng ký hạng mục, dù sao tổ chức tận một tuần, muốn đăng ký thì trực tiếp đến nhà thi đấu. Lục Thâm và Quan Minh Huân vừa lúc tập luyện ở đội bóng rổ, mấy ngày nay thấy rất nhiều học sinh lục tục chạy tới đăng ký.

"Cậu đăng ký gì thế?"

Lục Thâm hỏi Quan Minh Huân, Quan Minh Huân nhảy lên rổ nói: "Nhảy cao, còn cậu?"

Lục Thâm nghĩ đến tối qua Kỷ Thanh Thiền ở trong phòng ngủ mắng ủy viên thể dục lớp bọn họ, nói cậu ta ép buộc cậu tham gia chạy 3000 mét, Lục Thâm trầm tư hai giây nói:

"3000 mét."

Quan Minh Huân ngoài ý muốn nhìn về phía Lục Thâm:

"Cậu không có chuyện gì chứ?"

Lục Thâm nhún vai, tiếp nhận bóng Quan Minh Huân vừa ném qua rổ: "Không có gì, trải nghiệm thôi mà."

Nhưng mà cho đến hiện tại, đã hai ngày rồi vẫn chưa thấy Kỷ Thanh Thiền đến báo tên, không biết cậu đã sớm đăng ký rồi, hay là thành công tránh thoát bức bách của ủy viên thể dục lớp họ.

Lúc 6h người đến nhà thi đấu đăng ký đã vãn dần, buổi tập luyện cũng sắp kết thúc.

Lục Thâm gọi thức ăn ngoài, nên đi sớm hơn Quan Minh Huân một bước. Anh cầm túi của mình đi về phòng ngủ, vừa vặn thấy Kỷ Thanh Thiền lủi thủi một mình, mặt mày lãnh đạm đi về phía nhà thi đấu, hai người cách năm mét Lục Thâm liền gọi cậu, Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu lên, thiếu kiên nhẫn bĩu môi, Lục Thâm theo dõi cậu cười:

"Tôi đặt canh gà đến ký túc xá, cậu về đúng giờ đó."

Kỷ Thanh Thiền lườm anh một cái, không để ý tới, đi thẳng tới nhà thi đấu, chắc là vì vụ chạy 3000 mét mà cay cú.

Thời điểm Kỷ Thanh Thiền đến đăng ký thầy giáo đang thu dọn đồ đạc, thấy cậu tiến vào thù hơi sửng sốt:

"Sao muộn như vậy mới tới đăng ký?"

Kỷ Thanh Thiền hỏi:

"Còn đăng ký được không ạ?"

Thầy giáo thở dài, đem giấy bút đã thu dọn xong từ bên trong túi xách móc ra:

"Báo báo báo, họ tên lớp và hạng mục."

Kỷ Thanh Thiền không hứng thú lắm nói:

"Lớp 11-1, Kỷ Thanh Thiền, 3000 mét."

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Sau khi thầy đăng ký cho cậu xong, Kỷ Thanh Thiền nói cảm ơn rồi đi theo sau thầy ra khỏi phòng đăng ký.

Mới vừa đi mấy mét, Kỷ Thanh Thiền nghe có người gọi cậu, bên trong sân bóng rổ cách bức tường thủy tinh, Quan Minh Huân ôm bóng rổ, đứng ở đó nhìn cậu chằm chằm.

Kỷ Thanh Thiền dừng lại, hướng Quan Minh Huân nở nụ cười.

Người thầy kia đã rời đi trước, Quan Minh Huân đi về phía Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền nghĩ thầm thực là xui xẻo, toàn gặp chuyện gì đâu không à.

Cậu bày ra vẻ mặt vô tội, nhìn Quan Minh Huân mở cửa đi tới trước mặt mình.

Bọn họ đứng trong hành lang, cuối hành lang là phòng đăng ký, hành lang bên cạnh là sân bóng rổ, bởi vì còn chưa tới 7 giờ, đèn trên hành lang vẫn chưa mở, chỉ có đèn ở sân bóng rổ chiếu sáng, hơi tối tăm.

Ánh mắt Quan Minh Huân thâm thúy dán vào Kỷ Thanh Thiền, một giây sau, hắn kéo tay Kỷ Thanh Thiền, đi về phòng đăng ký, Kỷ Thanh Thiền cau mày:

"Anh làm gì?"

Quan Minh Huân lôi kéo Kỷ Thanh Thiền không nói lời nào, đáy mắt Kỷ Thanh Thiền mang theo vẻ chán ghét buồn bực, thẳng đến khi Quan Minh Huân kéo mình tới phòng đăng ký, từ sân bóng rổ không nhìn thấy nơi này.

"Mấy ngày nay em không đi ăn cơm với tụi anh."

Quan Minh Huân nói, Kỷ Thanh Thiền không nhìn vào anh, không nói lời nào, Quan Minh Huân tiếp tục nói:

"Không thích anh cũng không thể làm bạn với anh sao?"

Kỷ Thanh Thiền giương mắt nhìn anh, cậu cắn môi nói: "Em sợ anh không vui..."

Quan Minh Huân siết tay cậu nắm thật chặt:

"Anh sẽ vui mà."

Kỷ Thanh Thiền gật gật đầu, nhưng Quan Minh Huân vẫn cầm tay cậu, ánh mắt sáng quắc dõi theo cậu, cậu hơi co tay, Quan Minh Huân không có ý định thả ra.

"Em..."

Kỷ Thanh Thiền vừa mở miệng đã bị Quan Minh Huân cắt lời: "Anh có thể hôn em một cái không?"

Kỷ Thanh Thiền kinh ngạc nhìn Quan Minh Huân, một tay khác của Quan Minh Huân đặt lên vai Kỷ Thanh Thiền, cậu nhíu mày, lắc lắc đầu.

Ánh mắt Quan Minh Huân như là ma quỷ, dụ dỗ:

"Anh chỉ hôn một chút thôi."

Kỷ Thanh Thiền vẫn lắc đầu, trên mặt Quan Minh Huân chậm rãi hiện ra không vui cùng không phục, hắn vẫn chậm rãi kề sát vào Kỷ Thanh Thiền.

Kỷ Thanh Thiền ý thức được không ổn, muốn phản kháng, nhưng bất kể là thể trạng hay khí lực Quan Minh Huân đều mạnh hơn cậu nhiều, hắn gắt gao đặt cậu ở trên tường không thể động đậy.

Tay Quan Minh Huân đã mò tới eo Kỷ Thanh Thiền, cậu ngưỡng cổ hô to, mà lúc này nhà thi đấu không có một bóng người, cậu chỉ có thể nghe được tiếng gào vang của mình, cả người Quan Minh Huân đè lên Kỷ Thanh Thiền, hắn đẩy ngã Kỷ Thanh Thiền, cậu ngã ngửa trên mặt đất.

Cậu vung tay vung chân đấm đá Quan Minh Huân, nhưng hình như không tạo được tổn thương gì cho Quan Minh Huân, cậu cảm nhận được đôi môi Quan Minh Huân liếm láp trên mặt mình, toàn thân cậu đều kinh hãi nổi da gà.

Bị tay Quan Minh Huân chạm tới hạ thân, Kỷ Thanh Thiền sợ đến chảy nước mắt, cậu vẫn đang kêu gào, cảm giác được hạ thân Quan Minh Huân cực nóng để sát vào thân mình.

Bây giờ Quan Minh Huân như đã thay đổi thành người khác, không đạt mục đích thề không bỏ qua, hắn xé rách tay áo T shirt của Kỷ Thanh Thiền, dây thanh quản Kỷ Thanh Thiền tựa hồ như muốn đứt, cậu hét lên một tiếng:

"Không được!"

Quan Minh Huân nhìn cảnh tượng trước mắt ngẩn người, tiếp theo nghe tiếng bước chân phía sau cấp tốc tới gần, một giây sau, hắn bị xốc lên. Quan Minh Huân không phòng bị, bị Lục Thâm xốc lên liền nhận lĩnh mấy cú đá của Lục Thâm.

Lục Thâm đi được một nửa thì nhận điện thoại của anh giao thức ăn, nói chắc phải trễ mười phút nữa vì đang bị kẹt xe. Nên anh quay về đường cũ muốn chờ Kỷ Thanh Thiền đi chung. Anh chờ ngoài cửa nhà thi đấu, lại chậm chạp không thấy Kỷ Thanh Thiền đi ra, mãi đến tận lúc loáng thoáng nghe được tiếng thét chói tai bên trong.

Lục Thâm ngờ vực đi vào, mới nghe có người kêu cứu, hơn nữa âm thanh cực kỳ quen tai.

Anh nhanh chóng chạy tới thì thấy Quan Minh Huân nằm trên người Kỷ Thanh Thiền. Đầu óc anh nổ tung, xốc Quan Minh Huân lên không nể mặt mũi mạnh mẽ đạp hắn một cái, đảo mắt nhìn thấy Kỷ Thanh Thiền co lại thành một đoàn, nắm thật chặt quần áo bị xé rách của mình run rẩy trong góc.

Lục Thâm bước nhanh tới, Kỷ Thanh Thiền lại hô to:

"Đừng tới đây!"

Lục Thâm nhìn trên lông mi Kỷ Thanh Thiền còn vương nước mắt, chốc chốc run lên, anh ngừng bước chân, chua xót tập kích vào lòng. Lục Thâm lên tiếng an ủi:

"Được, tôi không tới."

Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu lên, cả cặp mắt đều đỏ ửng trừ con ngươi màu nâu nhạt, cậu nhìn Lục Thâm, giọng nói vì dây thanh quản bị tổn thương mà khàn khàn khó nghe, cậu nói:

"Đưa áo khoác cho tôi."

Lục Thâm đau lòng nhìn người trong góc co lại một cục, cấp tốc cởi áo khoác đưa cho Kỷ Thanh Thiền. Kỷ Thanh Thiền cầm lấy, hai tay run rẩy mặc áo khoác vào, kéo dây khóa đến cao nhất.

Kỷ Thanh Thiền mặc quần áo tử tế đứng lên, ánh mắt âm lệ đi về phía Quan Minh Huân bị Lục Thâm đánh chưa đứng lên được. Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, môi tiến tới bên tai Quan Minh Huân, nói một câu gì đó.

Quan Minh Huân liếc nhìn cậu, không nói lời nào, Kỷ Thanh Thiền còn đang run rẩy, mà ánh mắt vẫn âm u như cũ:

"Anh nhớ chưa?"

Quan Minh Huân nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu.

Lục Thâm lo âu nhìn Kỷ Thanh Thiền đi phía trước, anh bước nhanh lên trước nói:

"Tôi cõng cậu đi nhé?"

Anh thấy rõ chân Kỷ Thanh Thiền hơi phát run, Kỷ Thanh Thiền lắc lắc đầu, đôi môi tái nhợt. Lục Thâm mím môi, người này từ nãy giờ vẫn chưa ngừng run, cả người yếu ớt như có thể bị một trận gió thổi bay đi.

Lục Thâm không do dự nữa, cúi người xuống ôm lấy Kỷ Thanh Thiền, cậu cả kinh, đột nhiên tức giận trừng mắt nhìn Lục Thâm.

Kỷ Thanh Thiền không nặng bao nhiêu, Lục Thâm bao bọc cậu rất thoải mái, anh nhanh chân hướng ký túc xá đi, nghe giọng Kỷ Thanh Thiền khàn khàn nói:

"Anh thả tôi xuống."

Lục Thâm nâng cằm, vẻ mặt tĩnh lặng. Một vài học sinh hiếu kỳ nhiều chuyện nhìn người trong ngực Lục Thâm và Lục Thâm.

Lục Thâm đè thấp giọng:

"Đến ký túc xá sẽ buông cậu ra, không muốn bị người khác nhìn thấy thì úp mặt vào lồng ngực tôi đi."

Nửa ngày sau, Lục Thâm cảm giác được người trong ngực chuyển động

cái đầu, đem mặt vùi vào lồng ngực mình.

Vừa về ký túc xá Kỷ Thanh Thiền liền cầm quần áo chui vào buồng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vang lên hơn nửa tiếng, cậu mới tóc tai ướt nhẹp đi ra. Sau khi tắm nước nóng, cả người cậu rốt cục tìm lại hơi thở ấm áp, môi và mũi đều đỏ, ngay cả đầu gối cũng hồng hồng, Lục Thâm nhìn chăm chú đầu gối của cậu hai giây mới lấy lại tinh thần:

"Canh gà tôi hâm lại rồi, ra đây uống."
Bình Luận (0)
Comment