Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 17

Editor: Tiểu Ngữ

Ra khỏi Ninh Viễn Cư, Linh Cưu và Tống Tuyết Y bị Tôn Cốc Lan giữ ở lại Lan Uyển dùng cơm trưa, sau đó ngồi nghe bà lải nhải cả buổi mới được trở về Tuyết Viện.

Dọc đường trở về, Linh Cưu đều được Tống Tuyết Y ôm trong ngực, lúc về tới Tuyết Viện, Tống Tuyết Y vừa kinh ngạc vừa buồn cười phát hiện, bé con nghiêng đầu lấy vai hắn làm gối, hai tay quàng qua cổ hắn, ngủ một cách ngon lành.

Editor_Tiểu.Ngữ

“Đem ta làm gối ôm sao?” Tống Tuyết Y cười khẽ, ôm bé con đến trong đình tạ ngồi xuống.

Vốn dĩ, hắn đã sai người đem gối ôm của Linh Cưu từ Vũ Hoàn Phường trở về rồi, nhưng đột nhiên nhìn thấy bộ dạng nàng ôm hắn ngủ như vậy, làm cho hắn… hơi chần chừ.

"Thiếu gia..." Hà Nghiên đứng ở bên cạnh, lần lựa muốn nói lại thôi, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.

Editor_Tiểu.Ngữ

Tống Tuyết Y khẽ vuốt ve lưng bé con, nói nhỏ: “Nhỏ giọng một chút.”

Hô hấp của Hà Nghiên cứng lại, nhanh chóng hạ thấp giọng: “Người phía dưới đã điều tra xong, sự thật về chuyện ngọc bội Tử Hà không đơn giản như vậy…”

Thình lình Tống Tuyết Y quay đầu lại, mặt nạ trắng với họa tiết đỏ yêu dị khó diễn tả thành lời, tiếng nói từ sau mặt nạ truyền ra, khó nhận ra cảm xúc của hắn: “Ta có kêu ngươi đi tra xét?”

Hà Nghiên hoảng sợ quỳ xuống đất: “Nô tỳ tự mình chủ trương, xin thiếu gia tha tội!”

Editor_Tiểu.Ngữ

“Đứng lên đi.” Lần thứ hai, Tống Tuyết Y đem tầm mắt đặt lên người bé con. Ô… Hô hấp của Cưu Nhi gần như vậy, hơi thở phà lên cổ nhưng hắn không cảm thấy chán ghét, chỉ có chút ngứa ngứa, thật muốn véo cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Hà Nghiên đứng lên, thấp giọng nói: “Căn cứ vào tin tức ám vệ truyền đến, sự thật không phải như vậy, hôm qua Cưu chủ nhân quả thật có gặp tam thiếu gia ở hoa viên, sau đó…”

Editor_Tiểu.Ngữ

Nếu hiện tại Linh Cưu tỉnh dậy, nhất định sẽ kinh ngạc vì lời nói của Hà Nghiên, chẳng những đem chuyện nàng và Tống Lưu Giác gặp nhau ở hoa viên kể lại rất sinh động, y hệt như ả có mặt ở hiện trường. Ngay cả lời nói thoại của cũng không nói thiếu một chữ, chuyện nàng về Vũ Hoàn Phường nói chuyện với Tân ma ma cũng biết rõ.

“Đại thiếu gia, Cưu chủ nhân… Không đơn thuần, ngây thơ như vậy.” Hà Nghiên kết luận, hi vọng Tống Tuyết Y nhìn thấy rõ bản tính của Linh Cưu, không nên bị nàng lừa gạt.

"Ha hả." Tống Tuyết Y cười ra tiếng, bỗng cảm thấy bé con cọ cọ ở đầu vai mình, lập tức nén cười. Cúi đầu nhìn, bé con cũng không có tỉnh, môi chu lên nói mê sảng, sau đó liền rút vào cổ của hắn.

“Ừm.” Đôi môi mềm nhũn, ấm nóng chạm vào vùng da ở cổ hắn, khiến Tống Tuyết Y cảm thấy như cả người bị điện giật, không tự nhiên lại không đành lòng đẩy bé con ra.

Lúc này, hai chân hai tay Linh Cưu ôm chặt Tống Tuyết Y, giống như con bạch tuộc ôm chặt hắn không buông.

Editor_Tiểu.Ngữ

Lúc này, Tống Tuyết Y mới hiểu được tác dụng của gối ôm.

Hắn dở khóc dở cười, tay nâng cái mông của hài tử, tránh cho nàng dùng sức mà mệt mỏi.

“Đại thiếu gia, tâm tư của Cưu chủ nhân không thuần khiết!” Nhìn một màn này, Hà Nghiên nhịn không được nhắc nhở lần nữa.

Tống Tuyết Y lại dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Cưu Nhi của ta, đương nhiên có chút thông minh rồi.”

Hà Nghiên: "..."Editor_Tiểu.Ngữ

“Đáng tiếc ta không có mặt ở đó chứng kiến mọi chuyện.” Tống Tuyết Y cười nhẹ vuốt mái tóc của bé: “Lúc Cưu Nhi thể hiện trí khôn, thật là đáng yêu.”

Editor_Tiểu.Ngữ

Hà Nghiên: "..."

Tống Tuyết Y quay đầu nhìn lại, bỗng cười hỏi Hà Nghiên đang xốc xếch trong gió lạnh: “Ngươi cảm thấy, ta giống như người yếu đuối vô năng như mọi người thấy à?”

Editor_Tiểu.Ngữ

“Không!” Hà Nghiên liền vội vàng nói: “Đại thiếu gia là nhân trong long phụng, cho dù thân thể mang bệnh thì thiếu gia vẫn người độc nhất vô nhị trong thiên hạ, không có người nào có thể so sánh!”

“Ừm…” Thật ồn ào… Linh Cưu chau mày, đang nghĩ xem có nên mở mắt hay không, đột nhiên có giọng nói ôn hòa truyền vào tai: “Không có gì, ngoan, ngủ đi.”

Ngủ sao? Không có chuyện gì, ngủ tiếp vậy… Chân ôm gối ôm thân yêu, vừa mềm lại vừa thơm, thật thoải mái!

Tống Tuyết Y cảm thấy người trong ngực rốt cục cũng ngon giấc, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Cũng giống như ta là loại người trong ngoài không giống nhau, tâm tư không thuần khiết, có phải sẽ bị Cưu Nhi ghét bỏ vứt bỏ hay không?”

Editor_Tiểu.Ngữ

Hà Nghiên sợ ngây người, trợn to hai mắt. Đại thiếu gia đang nói cái gì vậy, tại sao có thể dùng từ ‘vứt bỏ’, nha đầu kia có tư cách gì vứt bỏ thiếu gia?

“Ta nói rồi, Cưu Nhi cũng như ta, xem ra trí nhớ của ngươi không tốt!” Tống Tuyết Y nói.

Sắc mặt Hà Nghiên không ngừng thay đổi, sợ hãi nói: “Lời của thiếu gia, nô tỳ đều ghi nhớ trong lòng.”

Tống Tuyết Y liếc ả, liền dựa vào cây cột của đình tạ, im lặng nhìn bé con thật lâu không nói lời nào.

Khoảng một lúc lâu, Linh Cưu mới tỉnh lại, theo thói quen nàng ôm gối ôm cọ cọ, lại lăn qua lăn lại hai lần… Hử! Sao lăn không được? Nàng lăn! Nàng lăn! Lăn không được!

Editor_Tiểu.Ngữ

Tống Tuyết Y nghi hoặc lại buồn cười nhìn bé con trong lòng cứ uốn éo tới uốn éo lui, cổ bị đầu xù của nàng củng củng lên, hắn chỉ đành ngửa cổ ra sau. Cuối cùng cũng mở miệng: “Tỉnh rồi sao?”Editor_Tiểu.Ngữ

“…” Nàng xỉu, sao thanh âm của Tống Tuyết Y lại gần như vậy? Hình như ngay trên đỉnh đầu nàng!

Linh Cưu hoài nghi mở mắt, liền nhìn thấy cái mặt nạ gần trong gang tấc.

"Cưu Nhi ngủ có ngon không?" Tống Tuyết Y cười hỏi.

Editor_Tiểu.Ngữ

“… Rất ngon.” Linh Cưu ngẩn ngơ, đầu óc còn chưa kịp vận động, thân thể liền phản ứng nhanh hơn suy nghĩ.

Tống Tuyết Y giống như suy nghĩ, sau đó gật đầu, ôm nàng đi về phía thư phòng.

Ở Tuyết Viên, thư phòng là nơi riêng tư của Tống Tuyết Y, không được hắn đồng ý ngay cả Tôn Cốc Lan cũng không thể đi vào.

Trong thư phòng ánh sáng đầy đủ, cửa sổ hướng ra vườn hoa, từ chỗ bàn học nhìn nghiêng qua liền có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài.

Tống Tuyết Y đem Linh Cưu đặt xuống ghế, sau đó xoay người đi tới giá sách lấy vài quyển sách, trên bàn có đầy đủ giấy Tuyên Thành, văn phòng thứ bảo, một thứ cũng không thiếu.

Linh Cưu hoàn hồn nghi ngờ nhìn Tống Tuyết Y. Hắn có ý gì?

Editor_Tiểu.Ngữ

Tống Tuyết Y mở một quyển sách, chỉ vào chữ trên sách nói đối với Linh Cưu: “Cưu Nhi biết chữ này không?”

". . ." Linh Cưu không nói gì nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, thì ra ngươi cho ta là người mù chữ? Căm tức nhìn lại, hừ nhẹ: “Biết.”

Khóe miệng Tống Tuyết Y nhếch lên, đổi một quyển sách khác: “Cuốn này?”

Linh Cưu lười biếng nhìn, vẻ mặt thoải mái.

Editor_Tiểu.Ngữ

Tống Tuyết Y nóng nảy, cũng không muốn hỏi ép nàng.

Chừng một phút trôi qua, Linh Cưu mới chậm rãi nói: “Có một chút không biết…”

Editor_Tiểu.Ngữ

Trong lòng nàng nói hố cha! Dựa vào trí nhớ mơ hồ của nàng, đối với chữ ở thời đại này phần lớn nàng đều biết, lại quên mất bản thân chỉ mới bảy tuổi, còn có chút si ngốc, sinh sống ở Khanh gia cũng không tốt lắm, học vấn không nhiều lắm.

Tống Tuyết Y nghe được lời của nàng, không hề có ý xem thường hay là đồng tình gì hết, đem bé con ôm lên, đặt lên đùi mình, hai tay vòng qua bé cầm lấy quyển sách, mỉm cười: “Hiện tại Cưu Nhi theo ta học, chờ sang năm rồi đến thư viện học tập sau.”

Editor_Tiểu.Ngữ

Linh Cưu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn.

"Làm sao vậy?" Tống Tuyết Y hỏi.

Linh Cưu nhẹ nhàng lắc đầu, nói trong bụng: Tống Tuyết Y, sao ngươi lại tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy?

Từ lời nói của Tống Tuyết Y, Linh Cưu cảm nhận được hắn thật lòng đối xử tốt với nàng, biết rõ hắn vì nàng mà suy nghĩ, chứ không phải coi nàng là đồ chơi để giải trí.
Bình Luận (0)
Comment