Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 19

“Á, ngươi làm gì thế! Buông tay, ha ha ha!”

Bụng nhỏ bị tập kích, tứ chi của Linh Cưu vung loạn xạ, cười muốn lăn lộn.

Nhưng nàng vẫn để ý tới thiếu niên trước mắt giống như một người được tạo ra từ ngọc, cho nên không thể dùng sức quá lớn, cho nên sức lực giãy dụa của nàng cũng không nhiều, cuối cùng bị chọc lét đến nỗi nước mắt lưng tròng, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bời, trừng mắt lên án Tống Tuyết Y, giống như tiểu thụ bị giày vò, bắt nạt.

“Giận à?” Mặt mũi Tống Tuyết Y không chút che giấu ý cười, nhẹ nhàng ôm bé.

“Hứ.” Linh Cưu quay đầu sang một bên, nàng mới không thèm nhìn khuôn mặt cười như hoa kia, không rãnh chấp nhặt với ngươi!

Tống Tuyết Y nhẹ nhàng dụ dỗ: “Là ta sai, Cưu Nhi đừng giận, ta xin lỗi Cưu Nhi mà!”

Bất thình lình Linh Cưu quay đầu lại, hung hăng trừng hắn, khinh bỉ nói: “Trong giọng nói của ngươi không che giấu được nụ cười gian xảo của ngươi, ngươi đã bị bại lộ nguyên hình rồi đồ lẳng lơ.”

Tống Tuyết Y: “Xì.”

Linh Cưu quyết định lặng lẽ cách xa thằng nhãi này.

Tống Tuyết Y vội vàng ôm chặt nàng, cười cười vì mình mà giải thích: “Ta nào có gian xảo?”

“Ngươi không có gian xảo?” Linh Cưu trợn mắt nói mò: “Hừ, đằng kia có cái gương, ngươi tự mình lấy soi đi.”

Tống Tuyết Y cười nhìn về phía cái gương, vốn chỉ muốn dỗ dành bé vui vẻ, nhưng khi thấy bộ dạng của người trong gương thì Tống Tuyết Y cũng sửng sốt.

Trong gương là hình ảnh nửa thân trên của hai người, thiếu niên trong gương cũng nhìn về phía này, mặt mũi vì đùa giỡn mà lấm tấm bọt nước, gân xanh giăng đầy như tơ nhện trên mặt nhưng vẫn không che hết ý cười sung sướng trên khuôn mặt, con ngươi của hắn thuần khiết, dịu dàng lại ấm áp, mắt cười cong như hình nguyệt nha, môi hồng nhạt khẽ mở, có chút ngạc nhiên ngây thơ, hai bên khóe miệng vẫn còn sót lại vui mừng.

Người này… là hắn sao? Vì sao ngay cả chính hắn cũng cảm thấy xa lạ?

Tại sao hắn lại có nụ cười như thế? Tại sao hắn lại có ánh mắt ấm áp như thế?

“Ê… Tống Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?” Giọng nói lành lạnh của bé gái vang lên, ẩn chứa sự lo lắng truyền vào tai.

Tống Tuyết Y nghiêng đầu nhìn Linh Cưu trong ngực, cặp mắt tròn vo kia đều là bóng dáng của hắn, ngoại trừ hắn ra không có ai khác.

“Cưu Nhi.” Giọng điệu sung sướng, thỏa mãn phát ra từ cổ họng hắn, cúi đầu hôn lên đôi má trắng nõn mịn màng của bé một cái, ngẩng đầu thấy bộ dạng ngây người của bé, khóe môi hắn kéo lên thành nụ cười rạng rỡ: “Nàng thật tốt, thật tốt!”

“Xà tinh bênh hoạn.” Linh Cưu lau mặt, không biến sắc nói.

Tống Tuyết Y tự động đưa mặt đi qua: “Có phải lúc này Cưu Nhi muốn ăn miếng trả miếng đúng không?”

Linh Cưu thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự là Xà tinh bệnh hoạn? Tại sao lại động kinh bất chợt như vậy? TRong lòng nghĩ như vậy, thực tế thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, đặc biệt là con ngươi nhu hòa như trăng dưới nước, khát vọng chờ mong được gần gũi, khiến nàng không nhẫn tâm cự tuyệt.

Ai… Thằng nhãi lẳng lơ này, Linh Cưu tới gần, hai tay vịn bờ vai của hắn, bám vào thân thể Tống Tuyết Y hôn nhẹ lên trán hắn một cái, sau đó ánh mắt nàng nhìn vào mắt hắn, cười nói: “Tống Tiểu Bạch, cái này là nụ hôn chúc ngủ ngon!”

“Nụ hôn chúc ngủ ngon?” Tống Tuyết Y méo đầu, nghi hoặc hỏi.

Một động tác nhỏ lại khiến Linh Cưu bị sự đáng yêu của hắn tiêu diệt.

“Khụ khụ, ngay cả nụ hôn chúc ngủ ngon cũng không biết.”

“Ừm.” Tống Tuyết Y có chút suy nghĩ, cầm xà phòng thơm xoa lên người Linh Cưu.

Mặc dù là thân thể của con nít, tắm rửa cũng chẳng sao, nhưng để cho thiếu niên giúp mình tắm rửa, da mặt Linh Cưu chưa có đủ dày.

“Ta tự tắm rửa.” Linh Cưu muốn cướp lấy xà phòng thơm.

Tống Tuyết Y cầm xà phòng thơm giơ lên cao, không biết là cố ý trêu chọc nàng hay là vô tình nói:” Xấu hổ à? Không phải nãy giờ rất tốt sao?”

Xấu hổ em gái ngươi á!

Linh Cưu trợn mắt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Linh Cưu giả bộ cam chịu khẽ hừ: “Ngươi đường đường là đại thiếu gia mà đi hầu hạ người khác cũng không cảm thấy xấu hổ, tại sao ta phải ngượng ngùng.”

Tống Tuyết Y liền cúi đầu cười ra tiếng.

Khoảng chừng gần nửa canh giờ, hai người mới tắm rửa xong rời khỏi bể tắm, Linh Cưu kéo kéo áo lót bằng tơ lụa trên người, nàng biết cái này là do hôm qua, Tống Tuyết Y sai người chuẩn bị cho nàng, hôm nay mới dựa theo kích thước của nàng mới đưa tới nhiều như vậy.

Hai chân vừa chạm đất được vài phút lại bị Tống Tuyết Y bế lên, đi thẳng tới giường.

“Đi chân trần trên mặt đất rất dễ bị cảm lạnh.” Tống Tuyết Y đặt nàng ngồi trên giường, giúp nàng lau chân.

Trải qua một hồi ôm, tắm và thay quần áo; đối với chuyện hiện tại Tống Tuyết Y đang làm, Linh Cưu lựa chọn thái độ dửng dưng mà đối mặt.

Nhưng. . . Ta nói, ngươi chà lau thì chà lau, cớ gì còn cầm chân mũm mỉm của chị xoa xoa bóp bóp làm chi vậy?

Linh Cưu bị nhôt, đạp đạp chân ý bảo Tống Tuyết Y ngừng lại.

Quả nhiên, Tống Tuyết Y dừng lại hành động của hắn, đem chân Linh Cưu đặt vào trong chăn, giọng nói như vừa phát hiện được vùng đất mới: “Cưu Nhi thật mềm, mặt cũng mềm, bụng cũng mềm, ngay cả chân bé nhỏ cũng mềm.”

“Con nít đưa nào chả thế, kêu người Tiểu Bạch quả nhiên không sai mà.” Linh Cưu bĩu môi, kéo chăn trùm đầu.

Tống Tuyết Y cũng lên giường, nằm ở mép ngoài, buồn cười đem chăn kéo xuống, đầu nhỏ của Linh Cưu hiện ra, nói với nàng: “Nhưng con nít dám tới gần ta chỉ có Linh Cưu, bằng lòng ở bên ta, để ta chạm vào cũng chỉ Linh Cưu.”

Linh Cưu mở to hai mắt, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, sự cương quyết bất tuân ẩn sâu bên trong ánh mắt hơi nhu hòa.

Tống Tuyết Y cuối đầu hôn lên trán nàng, lập tức cười nói: “Quan trọng nhất là, cho dù những đứa trẻ khác đồng ý cho ta đụng, ta cũng không thèm, con nít mà ta muốn đụng vào chỉ có một mình Cưu Nhi mà thôi.”

Cổ họng Linh Cưu mơ hồ phát ra âm thanh, nhưng không có trả lời hắn.

Thằng nhãi này đúng là biết nói chuyện! Gào! Trái tim chua xót từng cơn aaaa!

Lúc này, hai tay bị người nào đó kéo kéo làm Linh Cưu hồi hồn, phát hiện bản thân bị Tống Tuyết Y kéo tới trong ngực hắn: “Ngươi làm cái gì?” (Ngữ: Nữ trên nam dưới *suy nghĩ bỉ ổi* ~ Quần chúng: *ném cà chua*)

Tống Tuyết Y chớp mắt vài cái: “Làm gối ôm của Cưu Nhi.”

Linh Cưu im lặng. Làm gì có cái gối ôm nào lớn gấp đôi, gấp ba mình chứ? Tuy là buổi trưa, nàng ngủ rất ngon… Lại nói, tại sao nàng bị người ta ôm mà vẫn ngủ thoải mái như vậy? Xỉu!

Tống Tuyết Y chờ một hồi, thấy Linh Cưu không có phản ứng, con ngươi hắn lóe lên, chủ động đem Linh Cưu ôm vào lòng. (Ngữ: Đáng lắm mà, cho ôm không chịu bị ôm rồi. Linh Cưu: *Gọi ma tới hù Tiểu Ngữ* ~ Tiểu Ngữ: … *xỉu rồi*)

Linh Cưu định nói chuyện, thiếu niên đem cằm chôn ở bả vai nhỏ của nàng, nói lầm bầm: “Cưu Nhi thật ấm.”

“Là do thân thể ngươi quá lạnh.” Ở cự ly gần như vậy, đương nhiên Linh Cưu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Tống Tuyết Y rất thấp, nói xong liền thuận theo nằm xuống chung với hắn.

“Ừ. . .” Tống Tuyết Y hơi ngẩng đầu, con ngươi lòe sáng trong mờ tối, giống như ánh trăng dày đặc: “Linh Cưu có thể giúp ta sưởi ấm không?”

“…” Thằng nhãi này coi nàng là cái lò giữ ấm à?

Tống Tuyết Y thấy người trong lòng không lên tiếng, con ngươi sạch sẽ thuần khiết không hề có ý cự tuyệt, hắn không nhịn được nhếch môi cười, không nhịn được nói ra lời thật lòng: “Mọi người nói thân thể ta không tốt nên mới ngủ nhiều như vậy, kỳ thực không phải. Chỉ là mỗi lần ngủ ta đều thấy rất lạnh, lạnh đến không thể ngủ, mặc kệ có phủ thêm bao nhiêu chăn, đốt bao nhiêu lò sưởi cũng không thấy ấm lên được.”

Linh Cưu chăm chú lắng nghe, yên ổn nằm trong ngực hắn, một đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn.

Dưới ánh mắt soi mói ấy, Tống Tuyết Y không tự chủ muốn đem lời nói nói hết ra, cho tới bây giờ hắn không cảm thấy áp, khó chịu. Nhưng hiện tại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác chua xót khiến hắn tỉnh ngộ, thì ra không phải là hắn không sao, chỉ là vì thói quen. Thói quen đem tất cả cảm xúc chôn kín, cho đến khi gặp được bé con đang ở trong lòng, mới khiến mọi cảm xúc đó vùng dậy.

“Ừm… Phủ thêm nhiều chăn, ta sẽ bị đè ép mà khó chịu, hít thở không thông. Đốt nhiều lò lửa ta lại cảm thấy da mặt mình nhăn lại tróc ra như vảy cá, cuối cùng cũng không nhận được ấm áp.” Tống Tuyết Y nhẹ nhàng thở dài: “Ngay cả ta cũng cảm thấy rất phiền, huống chi là người khác, nhưng mẹ vẫn không muốn từ bỏ, cho tới lúc năm tuổi, ta cố ý đổ lò lửa, dẫn tới hỏa hoạn, làm mẹ ta hoảng sợ mới kết thúc hết thảy.”

Linh Cưu ôm lấy hắn, hỏi: “Không phải ngươi cảm thấy ta ấm à? Trước đây không có người cùng ngủ với ngươi sao?”

Nàng đoán Tống Tuyết Y bị như vậy là vì tà linh nhập vào cơ thể khiến cho dương khí suy yếu, nếu để người có dương khí dồi dào ngủ cùng, có thể hóa giải được.

Tống Tuyết Y trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Ừ, có.”

“Có hiệu quả không?” Linh Cưu hỏi.

Tống Tuyết Y yên lặng nhìn nàng không nói.

Linh Cưu cau mày: “Nói cho ta biết.”

“Có.” Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói: “Cứ cách một đoạn thời gian lại đổi một người, ngắn nhất là hai ngày, dài nhất không tới nửa tháng, ban đầu ta cho rằng… Về sau mới biết, bọn họ có bị điên, có chết cũng có bị thương…

Thân thể Linh Cưu cứng đờ, đầu tiên nàng nghĩ tới không phải là mấy người làm lò sưởi ấm cho Tống Tuyết Y, mà là khi đó Tống Tuyết Y được mấy tuổi đã phải chịu tổn thương tâm hồn như vậy.

Con người đều ích kỉ, mặc dù những người làm lò sưởi ấm kia vô tội, nhưng nàng không có quen bọn họ. Tự nhiên nàng nghiêng về Tống Tuyết Y hơn, nghe hắn nói câu đầu tiên, thiếu niên này đã được nàng cho phép tiến vào trong lòng.

Tống Tuyết Y hiểu lầm bé đang sợ hãi mình.

Đúng rồi! Có đứa trẻ nào không sợ chết? Ngay cả bản thân biết hết thảy mọi chuyện ngày trước, thấy hậu quả của hạ nhân từng cho mình chút ấm áp, ngay cả hắn cũng giật mình.

“Vì thế ngươi mới không cho người khác cùng ngủ với ngươi?” Linh Cưu hỏi.

Tống Tuyết Y kinh ngạc không hiểu tại sao giọng của bé vẫn bình tĩnh như vậy. Trong lòng không kiềm được dấy lên hi vọng, chờ mong Cưu Nhi của hắn có thể cho hắn một câu trả lời như hắn muốn.

“Có thể coi là như vậy, vì làm lớn chuyện, người ngoài đều đồn ta bị quỷ ám, dẫu phải chết bọn họ cũng không đồng ý tới gần ta, ta dần dần cũng có thói quen xa cách mọi người.”

Linh Cưu thấy hắn bình thản giải thích những chuyện gian khổ mình trải qua, kinh ngạc nói: “Tại sao ta chưa từng nghe mấy lời đồn này?”

Tống Tuyết Y cười nói: “Đã sớm bị đè xuống, ở Ngự Hải Trấn có mấy ai dám chống lại uy nghiêm của Tống gia?”

“À.” Linh Cưu gật đầu, ôm chặt Tống Tuyết Y, tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành: “Ngủ đi.”

Tống Tuyết Y ngẩn người, phía sau lưng truyền tới cảm giác khẽ vuốt ve mềm nhẹ như lông vũ, nhưng lại khuấy động đến trái tim hắn, khiến hắn chớp mắt: “Cưu Nhi không sợ ta sao?”

“Sợ cái gì?” Linh Cưu nghi ngờ hỏi.

Tống Tuyết Y nói: “Như vậy… Cưu Nhi có thể ở lại bên cạnh ta không?”

“Cái này không phải bùa hộ thân ngươi tặng ta sao?” Linh Cưu giơ tay lên, chiếc vòng ngọc châu màu lam càng xinh đẹp hơn trong bóng tối mờ.

“. . .” Tống Tuyết Y yên lặng, đúng là như vậy, nhưng hắn không thể so với năm đó, hắn hiểu được nền làm gì để bảo vệ tia ấm áp không dễ dàng có được.

Nhưng mà, tại sao nàng lại tin tưởng hắn đến thế? Không cần hỏi lí do, không chút sợ hãi tin tưởng hắn.

“Bây giờ ngươi còn lạnh không?” Linh Cưu vận chuyển linh lực trong cơ thể, áp sát vào người Tống Tuyết Y, nghiêm túc hỏi: “Có ta ở đây, ngươi có thể ngủ có ngon không?”

“. . . Ừ.” Cổ họng Tống Tuyết Y có chút ngứa, nhắm mắt lại, sau đó dùng sức đem Linh Cưu ôm vào ngực, không để ý sự giãy dụa của nàng, đem đầu mình đặt trên đầu nàng, cản trở ánh mắt nàng nhìn hắn.

“Không lạnh, một chút cũng không lạnh, Cưu Nhi rất ấm, rất ấm.”

Linh Cưu làm bộ không nghe thấy âm thanh khàn khàn run rẩy của đối phương, không ngọ nguậy nữa, chôn đầu trong lòng ngực không tính là dày rộng của hắn, khẽ nói lầm bầm: “Ấm thì ngủ đi.”

Trong giường yên tĩnh xuống, không biết qua bao lâu, Tống Tuyết Y dần bình phục lại tâm tình, ánh mắt nhìn đỉnh đầu tóc đen của bé, ánh mắt kiên định, cố chấp lại đầy thỏa mãn, ôn hòa.

Hắn đã hạ một quyết định ở trong lòng
Bình Luận (0)
Comment