Edit: Tiểu Ngữ
Khanh Linh Thước trong đình trường ngựa, bên trái là Tống Ly Yên, bên phải là thứ xuất tam tiểu thư của Giang gia Giang Ấu Lâm, những người còn lại Linh Cưu không biết, trong chốc lát liền đi vào trong đình tạ, một cô gái đi tới trước mặt nàng.
“Cưu muội muội, ngươi mau lại đây. Ta muốn hỏi thăm vài câu.” Người nói chuyện là Tống Ly Yên, cô bé mới chín tuổi nhưng diện mạo xinh đẹp đã lộ ra mười mươi, mặt trái xoan kết hợp với biểu cảm dè dặt, có vẻ thành thục hơn những cô bé chín tuổi khác: “Ta đã giúp Cưu muội muội thu dọn sách.”
Tống Ly Yên chủ động lấy lòng như thế này thật là ngoại dự liệu của Linh Cưu, nhưng cũng không thấy kì lạ.
Không phải lần đầu nàng nhìn thấy con gái nhà cao cửa rộng trưởng thành sớm.
“Hừ.” Khanh Linh Thước không vui hất mặt qua bên khác, hiển nhiên cho thấy không muốn nhìn Linh Cưu, giả bộ lơ đãng vuốt ve bội kiếm trên tay, hướng về phía Giang Ấu Lâm nói: “Ấu Lâm ngươi xem này, hạt châu này là Nam Hải Mặc Châu, chỉ có Thụ Hải Châu mới có.”
Giang Ấu Lâm và Tống Ly Yên cùng tuổi, đương nhiên cũng lớn hơn Khanh Linh Thước, nhưng thân phận của hai người không giống nhau, bình thường Khanh Linh Thước không có quan tâm đến nàng, bây giờ xuất phát từ suy nghĩ khác nên mới nói chuyện với nàng, vì vậy Khanh Linh Thước không thèm gọi một tiếng tỷ tỷ, ngược lại miễn cưỡng trực tiếp kêu tên Giang Ấu Lâm.
Mặc dù trong lòng Giang Ấu Lâm không vui nhưng vẻ mặt vẫn sợ hãi than lên: “Vậy khẳng định nó rất quý giá?”
“Tất nhiên.” Trên mặt Khanh Linh Thước tràn ngập đắc ý: “Đây chính là bảo bối của Mị ca ca, gần như nó chẳng bao giờ rời khỏi người huynh ấy, huynh ấy chỉ đưa người mình tin tưởng giữ nó thôi.”
Người có mặt ở chỗ này đều không lớn tuổi lắm, nhưng mỗi người đều là người thông minh, làm sao không hiểu hàm ý đằng sau lời nói của ả.
Các cô gái vừa đố kị vừa hâm mộ, nhưng họ không có thân phận để bắt bẻ ả, người có thân phận chỉ có Tống Ly Yên tiểu thư của Tống gia, nhưng nàng chỉ nhíu mày không nói gì.
Linh Cưu đem mọi tình huống thu vào trong mắt, thầm nghĩ EQ của Khanh Linh Thước thật đáng thương, tội nghiệp tuổi còn quá nhỏ, xuất thân cao quý, nên dưỡng thành thói quen kiêu căng ngạo mạn, lại không biết thu bớt tình nết của mình, bất tri bất giác chuốc một đống thù hận từ người xung quanh.
“Người đáng tin?” Vẻ mặt Linh Cưu ngờ vực: “Giống như nô tài theo sau mông Giang thiếu gia à?”
Một câu nói liền đem vẻ mặt đắc ý của Khanh Linh Thước biến thành căm tức, thế nhưng Linh Cưu nói cũng không sai, ả không thể phản bác lại. Bởi vì có khi Giang Vô Mị có chuyện riêng, hắn đều đem bội kiếm của mình ném cho nô tài cầm.
“Ta nói có sai không vậy?” Linh Cưu nhìn Tống Ly Yên hỏi.
Tống Ly Yên muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống, liếc nhìn Linh Cưu, nói: “Không sai.”
Kỳ thật, Tống Ly Yên cũng không thích dáng vẻ khoe khoang của Khanh Linh Thước, đặc biệt là chuyện liên quan tới Giang Vô Mị.
“Ôi.” Linh Cưu chợt nhớ ra chuyện chính, đem ngọc bội vỡ nát mở ra đưa tới trước mặt mọi người, đối với Khanh Linh Thước nói: “Tiểu muội muội, còn muốn cái này không?”
“Ai là muội muội của ngươi?” Khanh Linh Thước bực mình, phất tay muốn hất tay cầm mảnh vụn ngọc bội của Linh Cưu: “Thứ đồ nát như thế ai mà thèm chứ, chỉ có hạng người như ngươi mới coi nó là vật báo! Trong nhà ta có rất nhiều thứ này!”
Lúc này, Linh Cưu rút tay kịp lúc, không bị ả đụng phải.
Thật ra, Linh Cưu và Khanh Linh Thước cùng tuổi, chỉ là Linh Cưu ra đời sớm hơn ả hai ngày, cho nên gọi ả một tiếng muội muội cũng không sai. Đáng tiếc, Khanh đại phu nhân không muốn danh phận trưởng nữ của Khanh Linh Thước bị nàng cướp mất, thế nên mới tuyên bố với bên ngoài Khanh Linh Thước là tỷ tỷ.
“Không phải ta không cho ngươi mà là ngươi không cần nhá!” Linh Cưu nhẹ nhàng nói.
“Không phải không muốn mà là không cần! Ta mới không cần! Một chút cũng không cần!” Khanh Linh Thước nổi giận đùng đùng hô to.
Linh Cưu nói: “Vậy ngươi làm ngọc bội của ta bể nát, ngươi phải bồi thường.”
“Tại sao?” Khanh Linh Thước cáu gắt, ả không muốn đem đồ cho nàng.
Linh Cưu nghiêm túc nói: “Vì ngươi làm ngọc bội của ta bể nát, bồi thường là chuyện đương nhiên. Đây là tác phong của tiểu thư khuê các…” Nàng khổ sở nhíu may, nhỏ giọng: “Ta liền biết ngươi không bồi thường nổi mà, ngọc bội tốt như vậy… Tuyết Y ca ca nói, chỉ có một cái. Vốn muốn tặng cho ngươi, là đồ của ngươi, đồ bị bể cũng không cần bồi thường, đáng tiếc ngươi không nhận, thế nhưng ngươi lại không muốn bồi thường.”
“Cưu muội muội, tính tình của ngươi thật là quá tốt.” Tống Ly Yên nhịn không được mở miệng.
Linh Cưu điềm tĩnh nhìn nàng cười cười, mắt hơi rũ xuống, bộ dạng như có chút xấu hổ.
Vẻ mặt Hà Nghiên cứng đờ, vì sao ở góc độ của nàng lại thấy nụ cười của Cưu chủ nhân có thật là giảo hoạt. Tứ tiểu thư, không phải ngươi rất thông minh hay sao? Tại sao cũng bị lừa gạt!? Bị gạt rồi!!!
“Phi!” Lần này, cơn tức của Khanh Linh Thước càng dữ dội hơn, lấy tính cách kiêu ngạo của ả mà nói, nếu không có người cho ả bậc thang để bước xuống, ả đành cắn răng nuốt cục tức vào bụng: “Không phải là một miếng ngọc bỏ đi thôi sao? Ta đường đường là đại tiểu thư của Khanh gia lại không bồi thường nổi? Thật nực cười!”
Linh Cưu vẫn không nói gì, Tống Ly Yên đã lạnh lùng nói: “Đây chính là Dương Chi Bạch Ngọc thượng hạng, giá trị rất cao.”
Quả thật, Tống Ly Yên sớm không ưa Khanh Linh Thước, mấy câu như Linh Cưu cầm đồ cũ nát, đồ bỏ… khiến nàng ngứa tai. Nói sao thì hiện tại Linh Cưu cũng là chủ nhân Tống gia, quần áo trên người Linh Cưu cũng là của Tống gia, ả nói đồ của Linh Cưu không tốt, chẳng phải ám chỉ Tống gia rách nát sao?
Nếu Linh Cưu biết suy nghĩ của Tống Ly Yên, nhất định sẽ giơ ngón tay cái, thầm nghĩ: Loli, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, người ta chỉ mới bảy tuổi, cho dù có thông minh cũng có lúc bị ngu muội mà, cũng có lúc tính tình như trẻ con, nói chuyện thiếu muối một chút, nhưng cũng rất liền mạch.
Nhưng, Tống Ly Yên thay đổi phe cánh, đương nhiên Linh Cưu vui vẻ nhìn kịch hay.
Khanh Linh Thước tức giận trừng mắt nhìn Tống Ly Yên: “Yên Nhi, ngươi nói giúp cho nó?”
Tống Ly Yên bình tĩnh đáp: “Ta chỉ nói sự thật!”
Khanh Linh Thước tức giận thở hổn hển, ánh mắt không thiện chuyển lên người Linh Cưu, cái loại đậm mùi tính toán, không hề giống đứa trẻ bảy tuổi.
Cũng bởi vì trưởng thành sớm, trái lại Linh Cưu tự tại hơn các nàng, trong lòng nàng không có trở ngại tâm lý.
“Không bằng như thế này đi.” Linh Cưu nhìn về phía bội kiếm trong lòng Khanh Linh Thước, cười nói: “Chúng ta cá cược, cá cược trận cưỡi ngựa bắn cung này. Nếu Giang thiếu gia thắng, ngươi không cần bồi thường ngọc bội. Nếu… Giang thiếu gia thua… Ừ, vậy thì đem thanh kiếm này làm vật bồi thường đi.”
“Cưu muội muội, bây giờ lại nhượng bộ thì không phải là lương thiện mà là mềm yếu!” Tống Ly Yên nghiêm túc nói, nhưng ánh mắt nàng rõ ràng mềm mại hơn lúc đầu rất nhiều, đã buông lỏng đề phòng với Linh Cưu.
Phải, một cô bé có hành động ngây thơ như thế có gì phải đề phòng?
Mặc kệ là Tống Ly Yên hay là người khác đều cảm thấy lời này của Linh Cưu chính là cho Khanh Linh Thước bậc thang để đi xuống, thật là cho ả mặt mũi rồi. Bởi vì mọi người nghĩ rằng, trận đấu này Giang Vô Mị nhất định thắng.
“Ngươi nằm mơ!” Khanh Linh Thước rất chán ghét gương mặt đó của Linh Cưu, hơn nữa Linh Cưu lại ăn mặc sang trọng hơn xuất hiện trước mặt ả, mỗi câu nói đều như thuốc độc ngọt ngào khiến ả khó chịu, cho nên Linh Cưu nói gì, ả cũng không muốn thuận theo: “Ta liền biết ngươi tham đồ của Mị ca ca, ngươi còn đang mơ ước tới Mị ca ca!”
Linh Cưu bị chỉ trích như vậy cũng không nổi giận, nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào ngươi nghĩ Giang thiếu gia thua?”
Khanh Linh Thước biến sắc, cái miệng nhỏ mở ra, giống như đang mắng chửi Linh Cưu sướng mở đột nhiên bị đứng hình.
Chung quanh đều im lặng xuống, Khanh Linh Thước không có phát hiện, nhưng Linh Cưu lại cảm nhận rất rõ ràng, lần này Khanh Linh Thước khóc lóc om sòm sẽ kéo tới nhiều thù hận hơn nữa, hình tượng của ả trong lòng mọi người liền hoa lệ tuột dốc không phanh.
“Được! Ta cá với ngươi!” Khanh Linh Thước hình như đã khôi phục bộ dạng bình tĩnh, mặt kiêu căng nhìn chằm chằm Linh Cưu: “Mặc kệ là bảo bối của Mị ca ca hay là Mị ca ca, ngươi đừng hòng có được!”
Vẻ mặt Linh Cưu không chút thay đổi, bộ dạng như không có hứng thú với những gì ả nói, khiến đám người Tống Ly Yên cảm thấy lòng tốt của nàng bị Khanh LInh Thước giẫm đạp không thương tiếc.
---- ngoài lề ---
⑨⑨: Chúng ta đánh cuộc đi! O(∩_∩)O
Chim sẻ: Đánh cuộc gì? ╭(╯^╰)╮
⑨⑨: Ta thắng, ngươi liền cởi truồng chạy đi xin cất dấu ~(≧▽≦)/~
Chim sẻ (‵′): Ngươi thua thì sao?
⑨⑨: Cởi truồng xin lời dặn dò!
Chim sẻ: Thống nhất mua bán!
Thủy: Hai nha đầu các ngươi thật sự là quá nhạy bén (^o^)/~
-----
thật ra phần đối thoại giữa 99 và chim sẻ mình không nắm được nội dung lắm :'(