Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 39

Editor: Lưu Nguyệt

Hà Nghiên đi sau Khanh Hàn Lâm, sắc mặt lạnh như băng, lúc nhìn về phía Tống Tuyết Y thì đầy hổ thẹn, khom người hành lễ vì làm việc thất trách. Nàng cũng chuẩn bị làm theo lời Tống Tuyết Y nói khéo đuổi hắn đi, nhưng ai biết Khanh Hàn Lâm không đợi nàng nói chuyện đã đi đến, bước vào lều trại.

Khanh Hàn Lâm giống như không nhận ra không khí khác thường, tùy ý ngồi đối diện Tống Tuyết Y.

“Hiện nay trong Ngự Hải trấn ai cũng đều biết Tống hiền chất thiện tâm, túc trí. Quả thật không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì lập tức nổi tiếng, khiến đám trưởng bối chúng ta cũng cảm thấy không bằng.”

Toàn lời vô nghĩa.

"Ngô."

Linh Cưu khẽ kêu một tiếng giống như vừa tỉnh lại, từ trong lòng Tống Tuyết Y thò đầu ra, híp mắt nhìn Khanh Hàn Lâm.

Con ngươi mông lung trong suốt khiến người ta nhìn thấy không khỏi thấy trong lòng mềm mại, Khanh Hàn Lâm kinh ngạc nhìn Linh Cưu. Nha đầu kia thay đổi rất lớn, ăn mặc tỉ mỉ sau cũng mang bộ dáng tiểu thư khuê các, bộ dạng đáng yêu như vậy được người sủng ái cũng không có gì lạ.

"Khanh lão gia."

Ở sau mặt nạ, Tống Tuyết Y khẽ cau mày, hắn không thích ánh mắt Khanh Hàn Lâm nhìn Cưu nhi.

"Ngươi chắc hẳn cũng không phải đến chỉ để khen ngợi ta?”

Âm thanh mềm nhạ hòa nhã, lời nói quá mức trực tiếp dù khiến người ta xấu hổ nhưng lại không thể trách cứ. Giống như Khanh Hàn Lâm lúc này dù bị hắn nói toạc ra mục đích đến nhưng cũng chỉ cười nhạt, không hề tức giận.

"Ha ha, kỳ thật ta tới nơi này, vẫn là muốn nói chuyện hợp tác làm ắn giữa hai nhà.”

Tống Tuyết Y vuốt cằm:

"Khanh lão gia muốn hỏi vì sao ta muốn ngưng hẳn việc hợp tác giữa hai nhà, chọn một nhà khác?”

"Tống hiền chất sảng khoái."

Khanh Hàn Lâm cười to.

"Ta đã biết sản nghiệp ở phố Nam Phong do Tống hiền chất quản lý, mọi việc làm ăn cũng do Tống hiền chất quyết định. Có điều không biết vì sao Tống hiền chất vừa nắm quyền quản lý đã cắt đứt làm ăn với khanh gia? Là có ai đó nói linh tinh hay có chỗ nào không biết? Lần này ta tự mình tới đây muốn Tống hiền chất cho câu trả lời thỏa đáng.”

Linh Cưu nghe lời này của Khanh Hàn Lâm cảm thấy hắn bề ngoài giống như thiện người am hiểu ý nhưng thực chất bên trong rõ ràng cậy già lên mặt, lấy thân phận trưởng bối áp người khác. Trong lời nói hoàn toàn không hề cân nhắc đến hàng hóa Khanh gia có sai sót gì không, chỉ nói Tống Tuyết Y làm việc không rõ ràng. Hơn nữa cố ý nhấn mạnh “tự mình đến đây”, giống như nhắc nhở tống Tuyết y hắn đích thân đến là cho hắn (Tống Tuyết Y) mặt mũi vậy.

"Khanh lão gia nghĩ sai rồi."

Giọng Tống Tuyết Y vần ôn hòa như trước:

“Ta đã cẩn thận so sánh, hàng hóa nhà khác chất lượng tốt hơn Khanh gia, giá cả cũng hợp lý hơn, bởi vậy ta mới có thể chọn nhà khác.”

"Phì…”

Linh Cưu bật cười. Quả thật vô cùng trực tiếp nha.

Tống Tuyết Y vừa nghe thấy nàng cười, trong mắt cũng hiện lên ý cười.

Chỉ có sắc mặt Khanh Hàn Lâm lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đen kịt .

"Tống hiền chất thật sự biết so sánh sao? Đừng để bị kẻ có ý đồ lừa gạt, ta nghĩ Tống hiền chất vẫn nên học hỏi Trưởng bối sẽ tốt hơn, tránh làm hỏng việc.”

Tống Tuyết Y nói: "Khanh lão gia yên tâm, ta đều có cân nhắc."

Khanh Hàn Lâm không nhẫn được tức giận nói:

“Không nói cái khác, chỉ bằng giao tình nhiều năm hợp tác giữa hai nhà chúng ta, Tống hiền chất nói thay đổi liền thay đổi, như vậy có phải rất không thỏa đáng?”

" Giao tình giữa thương nhân với nhau là từ lợi ích mà thành, nếu nhà khác có thể cho ta nhiều lợi ích hơn Khạnh gia, ta đương nhiên lựa chọn bọn họ.”

Tống Tuyết Y rất tự nhiên dùng giọng nói ôn hòa, nhã nhặn nói xong lời nói tràn đầy lợi ích lạnh lùng.

Khanh Hàn Lâm thật không ngờ Tống Tuyết Y mềm rắn đều không ăn như vậy. Hắn thật là Tống đại thiếu đồn đãi thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật sao? Lời đồn quả thật chín phần là giả không thể tin.

Hắn nhìn về phía Linh Cưu trong ngực Tống Tuyết Y, bỗng nhiên cười nói:

"Tiểu Cưu nhi, còn nhớ rõ phụ thân sao?"

Người bên ngoài không biết thân phận Linh Cưu, hắn không tin Tống Tuyết Y không biết.

Khanh Hàn Lâm không phải chưa từng nghĩ xúi giục Linh Cưu nói với Tống Tuyết Y, nhưng lại nghĩ một nhóc con thì biết cái gì. Hắn nhớ rằng tuy bọn họ trước đây có chút mâu thuẫn nhưng chỉ cần hắn tỏ ra bộ dáng người cha hiền từ đối tốt với nàng một chút, nàng sẽ cảm động vô cùng, ngoan ngoãn nghe lời, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, nếu Tống Tuyết Y yêu thích nha đầu này như vậy, nàng nói vài lời hẳn cũng có tác dụng.

Linh Cưu làm sao có thể nhìn không ra ý đồ của hắn, nàng còn không có tìm đến hắn, hắn lại tự đưa lên cửa.

"Phụ thân?"

Biểu tình nghi hoặc không chút sơ hở.

Khanh Hàn Lâm mỉm cười từ ái:

"Đúng vậy, mới một đoạn thời gian không gặp, Tiểu Cưu nhi thoạt nhìn sống rất tốt, phụ thân cũng có thể yên tâm ."

Linh Cưu chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn Khanh Hàn Lâm tràn ngập đồng tình cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nghiêng đầu nói thầm bên tai Tống Tuyết Y.

"Khanh lão gia thật đáng thương, mới lớn như vậy đã mắc bệnh đãng trí của người già, rõ ràng ta họ Bách Lý, hắn họ khanh, làm sao có thể là phụ thân ta đâu?"

Khanh Hàn Lâm lần đầu tiên thống hận thích giác của mình sao tốt như vậy, đem lời của nàng nghe rành mạch không sót chút nào.

"Có lẽ là bởi vì Khanh lão gia có cái tiểu nữ nhi vừa vặn cùng tên với Cưu nhi đi."

Tống Tuyết Y tự nhiên cùng Linh Cưu diễn trò, giọng nói mềm nhẹ bao dung.

Linh Cưu giống như có chút suy nghĩ gật đầu.

"Khanh lão gia cùng Khanh Linh Thước thật không hổ là cha con ruột, trọng tình nghĩa giống nhau như đúc, đều nhận nhầm ta nha.”

"..."

Rõ ràng giọng nói trẻ con vô cùng ngọt ngào, bề ngoài cũng là khen ngợi nhưng Khanh Hàn lâm lại cảm thấy bên trong ẩn chứa khinh bỉ, trào phúng khiến da mặt hắn không khỏi co giật.

"Tống hiền chất!"

Khanh Hàn Lâm bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên:

“Ta đem Tiểu Cưu nhi giao cho ngươi là nể mặt giao tình giữa hai nhà, lại không biết ngươi sẽ làm ra loại chuyện này! Ngươi rốt cuộc đã cho Cưu nhi ăn thuốc gì khiến nàng ngay cả cha ruột cũng không nhận ra.”

Thật sự là khả năng diễn trò của Linh Cưu rất thành công , hơn nữa tuổi của nàng còn rất nhỏ, rất có tính lừa gạt khiến Khanh Hàn Lâm nghĩ nát óc cũng đoán không được tất cả đều là của nàng ngụy trang, còn cho rằng nàng nhớ không nổi thân phận của mình là do Tống Tuyết Y cho nàng uống thuốc mất trí nhớ hoặc giở trò gì đó.

Bộ dạng người ch này đóng không tồi. Trong mắt Linh Cưu trở nên lạnh lẽo, nàng ghét nhất là tình thân dối trs này. Liếc mắt một cái nhìn thấy trên bàn có bình trà, vươn tay cầm lấy ném về phía Khanh Hàn Lâm.

Hành động này xảy ra quá bất ngờ, Khanh hàn lâm muốn tránh cũng tránh không kịp, bị ném trúng mũi, khắp người đều là nước trà.

May mắn là nước trà đã pha một lúc nên không còn nóng.

Khanh Hàn Lâm trừng mắt to, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Linh Cưu.

Gương mặt Linh Cưu đày quật cường, không yếu thế nói:

"Không cho phép ngươi bắt nạt Tuyết Y ca ca!"

"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bắt nạt hắn !"

Sắc mặt Khanh Hàn Lâm dữ tợn, giống như nói xong muốn ra tay.

Hà Nghiên cảnh giác buộc chặt thân hình, chuẩn bị tùy thời ứng phó.

"Hai con mắt!"

Linh Cưu còn sợ không khiến người tức chết, trừng mắt nhìn hắn.

Khanh Hàn Lâm: "..."

"Khanh lão gia, nếu không có việc gì khác, mời ngài trở về đi đi thôi."

Tống Tuyết Y ra lệnh đuổi khách.

"Chuyện làm ăn…”

Sự tình phát triển hoàn toàn khác xa suy nghĩ của Khanh Hàn Lâm khiến hắn vô cùng nghẹn khuất.

Tống Tuyết Y lạnh nhạt nói:

"Chuyện này ta đã quyết định rồi."

"Tống hiền chất thật sự muốn khư khư cố chấp như vậy? Phải biết rằng không nghe lời trưởng bối, chịu thiệt ở trước mắt!"

"Khanh lão gia."

Tống Tuyết Y hơi ngẩng đầu, mặt nạt trắng chằng chịt hoa văn quỷ mị che đi biểu tình của hắn nưng lại che không được giọng nói mỏng nhẹ, lạnh lùng:

"Bằng thân phận dứng đầu Khanh gia của ngươi còn chưa đủ tư cách giáo huấn ta, ngươi thật sự muốn chọc giận ta?”

Sắc mặt Khanh Hàn Lâm lập tức đen như đít nồi.
Bình Luận (0)
Comment