Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 4

Linh Cưu bốc một miếng bánh ngọt lên, im lặng liếc thiếu niên một cái, sau đó cúi đầu.

“Phốc — giống như con sóc vậy.” Thiếu niên lại cười, tiếng cười giòn giã dễ dàng khiến người khác cũng bị vui lây.

Linh Cưu lườm hắn, lặng lẽ nuốt miếng bánh. Khi nàng ăn, nàng rất yên tĩnh, im hơi lặng tiếng tựa như sợ cái gì đó quấy rầy, làm cho người khác khó mà để ý. Nhưng một khi chú ý tới bộ dạng lúc này của nàng, liền sẽ không kiềm chế được bị sự yên tĩnh này hấp dẫn.

Thiếu niên liền ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay chống quai hàm nhìn nàng.

Rõ ràng là hắn mang mặt nạ, nhưng mỗi lần Linh Cưu liếc mắt nhìn qua, nàng lại cảm thấy vẻ mặt phía sau cái mặt nạ đó nhất định là đang cười, vẫn cười dịu dàng như cũ khiến người ta khắc khoải.

“Ngươi không ăn sao?” Linh Cưu bị hắn nhìn đến mức nổi da gà, tóc gáy dựng đứng, cuối cùng chịu không nổi nữa mới lên tiếng, nhưng mà vừa nói xong nàng lại hối hận.

Ta té, Linh Cưu ngươi xuyên qua thành một đứa trẻ, ngay cả tâm trí cũng biến thành ngu ngốc hay sao? Vừa nhìn liền biết thân phận của hắn không đơn giản rồi, có đồ ngon gì mà hắn chưa từng ăn, huống chi hắn còn mang mặt nạ, rõ ràng không muốn người khác thấy mặt hắn!

Cố gắng giả bộ thành con nít vô tri, nhưng trên thực tế nàng không có phát hiện, nét mặt của nàng đã hoàn toàn biến thành hình dạng囧, biểu cảm cứng đờ làm bộ ngây thơ: “A! Đại ca ca nhất định đã ăn rất nhiều món ngon, chắc chắn sẽ không muốn ăn… Hả? Sặc!”

Trước mắt nàng, thiếu niên kia vươn bàn tay trắng như bạch ngọc, nâng cái mặt nạ kì lạ kia lên, để lộ gương mặt thật ra.

Thứ đầu tiên đập vào trong mắt nàng là cái cằm tinh tế của thiếu niên, sau đó là đôi môi màu tím nhạt thờ ơ cười, lên chút nữa là cái mũi thẳng thanh tú hơi hơi lộ ra, cuối cùng là đôi mi mắt như được phác họa, lông mi nồng đậm rũ xuống, bóng râm của lông mi khiến cho đôi con ngươi của hắn càng thêm thâm thúy, mông lung. Điềm tĩnh nhìn nàng không cầu danh lợi.

Đây có thể coi là một thiếu niên xinh đẹp, ngũ quan thanh tú vô song, ngay cả nữ tử đứng trước mặt hắn cũng cảm thấy tự ti.

Đáng tiếc, sắc mặt của hắn trắng bệch, mạch máu xanh nhạt giăng đầy trên đôi má, giống như da muốn nứt ra, liếc một cái liền thấy có chút khủng bố, tiếp đó làm cho người ta quên đi khuôn mặt tinh xảo có một không hai của hắn.

Gương mặt như vậy, con nít bình thường nhìn thấy cũng bị hù cho khóc òa, chạy cong đít rồi.

Cảm giác đầu tiên của Linh Cưu chính là kinh diễm, tiếp theo sau đó chính là sự lo lắng tràn ngập vào trái tim. Cảm thấy cái bộ dạng dịu dàng, tinh khiết này của hắn không đáng bị vận đen đeo bám.

Thiếu niên cũng nhìn nàng, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn không có chút áp bức nào, quan sát hoặc là nghi ngờ, bình thản giống như một dòng suối nóng.

Đủ năm giây, thiếu niên liền phát ra tiếng cười xán lạn.

Linh Cưu nhìn lại, hai mắt của hắn đều cười thành nguyệt nha (*). U! Còn đang thu nhỏ lại, đều khom thành hình cung. Bờ môi của hắn mở ra, để lộ hàm răng trắng noãn như châu ngọc, rực rỡ lại đơn thuần, không chút giả dối, không chút kín đáo, nói thẳng ra là quá đơn giản!

(*) Cười híp mắt.

“Hì hì hì… Phốc…Hắc…ha ha ha.” Linh Cưu nhìn một hồi, không nhịn được cũng cười theo hắn, càng cười càng lớn cuối cùng là chả thèm giữ hình tượng.

Hai người, một lớn một nhỏ ngồi trên bãi cỏ, giống như hai đứa ngốc nhìn nhau cười hì hì.

Một lúc sau, thiếu niên hiếp mắt hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Linh Cưu mở miệng, ngây ngốc đáp: “Nhìn thấy ngươi cười, ta cũng muốn cười.”

“Cười đến thật ngốc.” Thiếu niên nói.

Linh Cưu không tức giận, liếc mắt nói: “Ngươi ngốc hơn!”

Hai người lại mắt to trừng mắt bé, cuối cùng nét mặt Linh Cưu cứng đờ, tay nho nhỏ che nửa bên mặt của mình.

“Làm sao vậy?” Nụ cười trên môi thiếu niên dần biến mất, khẩn trương hỏi.

Linh Cưu không nói lời nào.

Vẻ mặt của thiếu niên càng thêm sốt ruột, ngay cả khí chất trên người cũng dần bị cảm xúc bi thương che phủ.

Từ trước tới nay, Linh Cưu rất mẫn cảm đối với các loại hơi thở xấu, vừa phát hiện liền nhìn qua thiếu niên kia, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hắn lòng nàng chợt lo lắng, nghiêng mặt qua một bên nhỏ giọng nói: “Chỉ là cười nhiều quá, cơ mặt bị rút gân thôi.”

“Hử?”

“Cười bị rút gân.”

“…”

“Cười đến nỗi da bị rút gân đó! Hiểu chưa!!!”

“Phốc.”

Tuy là bị cười nhạo, khiến Linh Cưu cảm thấy ưu thương gấp bội lần, nhưng cảm giác được luồng khí bi thương trên người thiếu niên dần tán đi, nàng lại cảm thấy thật đáng giá.

“Ngươi tên là gì?” Tiếng cười thiếu niên dần dần nhỏ đi.

“Linh Cưu.” Lúc này, Linh Cưu không chút do dự báo tên ra, ngẩng đầu nhìn vào mắt thiếu niên ngồi đối diện mình, một giây sau liền bổ sung thêm: “Bách Lý Linh Cưu.”

“Linh Cưu, Linh Cưu…” Thiếu niên cúi đầu ghi nhớ, giống như cẩn thận thưởng thức cái tên này, đem nó khắc sâu vào trong trí óc.

Bỗng nhiên, tim Linh Cưu dồn dập đập theo tiếng nỉ non của thiếu niên. Đã rất lâu trong trí nhớ của nàng, chỉ có lúc cha mẹ chưa vứt bỏ nàng mới gọi nàng như thế thôi, để cho nàng cảm nhận được sự ấm áp, được bao bọc trong sự ngọt ngào.

Nàng cho rằng sẽ không bao giờ có được những cảm xúc này nữa, nhưng khi thiếu niên kia gọi tên nàng, khiến nàng cảm nhận được cái loại ấm cúng khi được coi trọng, yêu mến.

“Đừng gọi nữa!” Linh Cưu lặng lẽ nắm chặt tay.

Thiếu niên làm như không có nghe rõ âm thanh của nàng, tự mình cười nói: “Bách Lý Linh Cưu, ngươi nhất định là món quà sinh nhật mà ông trời tặng cho ta.”

“Quà? Sinh nhật?” Linh Cưu ngẩn người.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của thiếu niên rạng rỡ như thế, rực rỡ nhưng không chói mắt: “Bảy ngày trước, là sinh nhật mười ba tuổi của ta.”

“… Sinh nhât vui vẻ.” Ngàn vạn lời muốn nói đọng lại trong lòng, cuối cùng biến thành một câu chúc phúc đơn giản.

“Ừ.” Thiếu niên thỏa mãn nở nụ cười giống như chiếm được cả thế giới, nói: “Cưu Nhi, ngươi thật tốt.”

“…” Linh Cưu cảm thấy mình bị sự đáng yêu tàn sát, nụ cười có chút cứng đờ.

Giờ phút này, Linh Cưu cảm thấy may mắn vì chính mình sống lại trong cơ thể một đứa bé, nếu không một người trưởng thành như nàng lại bị thiếu niên này bắt vào trong lòng bàn tay, hoàn toàn không biết phải làm sao, quả thật là mất mặt mà!

“Ngươi vui thì tốt rồi.” Chẳng qua là giờ khắc này, ý nghĩ duy nhất của nàng là đây.

“Ta gọi là Tống Tuyết Y…” Thiếu niên kia nói.

“Hả?!” Thân thể của nàng phản ứng nhanh hơn so với suy nghĩ.

“Ừ?” Phản ứng của nàng mạnh như vậy khiến thiếu niên sửng sốt, không khỏi cắt đứt lời nói phía trước.

“Tống Tuyết Y? Chính là vị đại thiếu gia của Tống gia?” Linh Cưu trợn mắt, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Tống Tuyết Y nhẹ nhàng gật đầu.

Thoáng chốc, Linh Cưu nhìn hắn không biết nói gì, mọi suy nghĩ rối loạn thành một nùi.

Tống Tuyết Y, cơm cha áo mẹ của nàng trong thời gian nàng ở lại Tống gia, theo cách nói của Tôn Cốc Lan chính là nàng muốn bình an sống ở đây, nhất định phải được Tống Tuyết Y yêu thích.

Sặc… Coi tình huống này, nàng cuối cùng cũng được Tống Tuyết Y yêu thích rồi, như vậy nàng miễn phải tính toán bày kế hoạch.

Tống Tuyết Y, Tống Tuyết Y, con ma ốm mà mọi người ở trấn Ngự Hải đều biết…

Trong lúc Linh Cưu đang suy tư, Tống Tuyết Y vẫn không nói gì, hắn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dần khôi phục lại yên ả như ngày thường.

Cưu Nhi đã biết được thân phận của ta, có phải ngay cả ngươi cũng chán ghét mà muốn vứt bỏ ta hay không?

Chớp mắt tâm tư của Tống Tuyết Y phập phồng lo sợ, nhưng không có bất kì dấu hiệu cáu giận nào.

“Quyết định như vậy đi.” Rốt cuộc cô bé ngồi trước mặt cũng mở miệng, lời nói ra cũng khó hiểu, làm cho hắn không đoán ra được trong cái đầu bé tí kia của nàng đang nghĩ cái gì.

“Sao?” Tống Tuyết Y hỏi nàng. Hắn vẫn như cũ có một chút hi vọng xa vời, cho dù là chán ghét rồi bị vứt bỏ, cũng không cần lập tức bài xích chứ.

Linh Cưu nghiêm túc nhìn hắn, nói ra từng chữ rõ ràng: “Tống Tuyết Y, từ nay về sau, ta sẽ phụ trách giúp ngươi điều dưỡng thân thể thật tốt, chăm sóc ngươi, bảo vệ ngươi!”

“…”

Vì sao không trả lời?

Linh Cưu nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh. Hiện tại, nàng đang trong than thể của một đứa nhóc, dự là độ tin cậy trong những lời này của nàng không cao lắm.

“Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao thì ta tin là được rồi.” Linh Cưu đưa mắt nhìn qua nơi khác, thầm nghĩ đứa nhỏ kia làm sao vậy. Ánh mắt đột nhiên kích động như vậy để làm gì? Quá mức dịu dàng khiến nàng nhịn không nổi! Nếu tiếp tục nhìn nữa thì nàng không nói ra những lời trong lòng được đâu nha!

Lần này, Linh Cưu không có chờ lâu liền nghe được câu trả lời của Tống Tuyết Y, hắn nói: “Ta cần phải bỏ ra cái gì?”

Linh Cưu ngây người, suy nghĩ một chút: “Cười đi, ngươi cười nhiều một chút, bộ dạng của ngươi khi cười lên rất là đẹp.”

Tầm nhìn của Linh Cưu ở nơi khác nên không nhìn thấy được ánh mắt chăm chú của Tống Tuyết Y đặt trên người nàng, ánh mắt kia sâu nặng làm người ta rung động.

“… Được.” Hắn có chút rũ mắt xuống.

Linh Cưu cảm thấy tầm nhìn dừng trên người mình dần nhạt đi, lúc này mới quay đầu về phía hắn, lộ ra nụ cười chân thành: “Tống Tuyết Y, ngươi thật tốt.”

Giống như người của ngươi vậy, không cần phải chịu đựng những cực khổ này.
Bình Luận (0)
Comment