Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 67

Lúc người của Phi Kinh châu Tần gia và người của Tố Tuyết thành Tống gia tới, chỉ thấy Tần Si cùng Tống Đạo Trăn đã vết thương khắp mình, khí thế hung ác. Ngược lại cách đó không xa, Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu vẫn bình thản dùng xong bữa trưa, Linh Cưu đang bị Tống Tuyết Y dùng khăn trắng lau khóe miệng, tình cảnh đối lập này vô cùng quỷ dị.

Phanh!

Tống Đạo Trăn bị một roi Tần Si đánh trúng ngực, đập vào tảng đá làm xuất hiện vết lõm.

Người của Tố Tuyết thành Tống gia vội vàng chạy lại nâng Tống Đạo Trăn dậy, đút đan dược chữa thương cho hắn, vây lại bảo vệ hắn bên trong.

Người của Phi Kinh châu Tần gia cũng quay xung quanh nơi Tần Si dứng. Trận đánh nhau này dừng ở đây.

"Huyết Oa Oa Tần Si!"

Vẻ mặt Tống Đạo Trăn phẫn nộ nén giận nhìn Tần Si gầm nhẹ.

"Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm ngươi thần phục dưới thân của ta!"

Sát ý trong mắt Tần Si chợt lóe, ánh mắt nhìn Tống Đạo Trăn giống như là nhìn người chết .

"Đạo Trăn!"

Trong đám người của Tố Tuyết thành Tống gia có một vị trưởng bối, sắc mặt hơi trầm xuống quát khẽ.

Tống Đạo Trăn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc này Tần Si đi tới chỗ Linh Cưu.

"Thiếu chủ..."

Người của Phi Kinh châu Tần gia lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Sao thiếu chủ lại đối xử đặc biệt với một con nhóc ở trấn nhỏ như vậy?

Không đợi Tần Si mở miệng nói chuyện, Linh Cưu hành động trước một bước, nhảy xuống từ đùi Tống Tuyết Y, chạy chậm đến gần nàng.

"Ngươi chảy máu rồi, đau không?"

N

ói xong, rút khăn tay trắng ra lau nhẹ vết thương trên tay nàng.

"..."

Vốn định chất vấn cô gái, trả thù chuyện lúc nãy, Tần Si liền sửng sốt. Ngây người nhìn đôi mắt đen thuần túy, rõ ràng là màu đen nhưng so với ánh sáng còn sáng ngời hơn, khiến cho nàng có một loại cảm giác trong sáng mà kinh diễm. Nhất là lúc này, cảm xúc lo lắng trong ánh mắt chớp động, càng làm cho Tần Si cảm thấy xinh đẹp.

Ba!

Linh Cưu đúng lúc chụp vào tay Tần Si đang định sờ vào mắt mình.

Cảm giác đau đớn rất nhỏ trên bàn tay khiến Tần Si hoàn hồn, nàng bĩu môi, bất giác phản ứng ra chính mình đang định sờ vào ánh mắt của bé con. Đáng tiếc, không thành công.

Cô gái kiều diễm tinh xảo, cúi đầu ảm đạm làm người ta thấy đau lòng không thôi nhưng Linh Cưu nửa điểm đồng tình cũng không có, mặt nghiêm túc nói:

"Không cho phép có ý đồ với mắt ta!"

Tần Si nhẹ nhàng chớp mắt:

"Nga."

Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì! Trong lòng Linh Cưu hừ hừ, muốn mắt của ta, nên chuẩn bị tốt âm lý bị ta cho vào tròng đi.

"À, thuốc này cho ngươi, về nhà dưỡng thương cho tốt đi."

Đưa cho Tần Si một lọ thuốc tùy thân, tặng kèm một cái tươi cười xứng chức thần côn.

Tần Si nhìn bình thuốc trong tay, lại nhìn bé con tươi cười ngọt ngào, yên lặng gật đầu xoay người đi.

Lúc Linh Cưu nghĩ mình đã lừa đảo thành công, Tần Si đang bước đi bỗng nhiên dừng lại, chốc lát xoay người lại, chăm chú nhìn chằm chằm Linh Cưu.

"Ngươi lại gạt ta!"

"Hả?"

Vẻ mặt nghi hoặc.

Ánh mắt thâm độc của Tần Si nhìn chằm chằm nàng.

"Được rồi."

Muốn được thứ gì đó phải trả giá, Linh Cưu thật ra đã sớm chuẩn bị sẵn sàng .

Tần Si đi từng bước về phía trước, xoay người nhìn chằm chằm toàn thân nàng, dường như đang tìm chỗ để cắn. Linh Cưu vươn một ngón tay trắng noãn mập mạp, vẻ mặt đau lòng nói:

"Một cái thôi, dám cắn nhiều, cẩn thận ta nguyền rủa ngươi!"

Tần Si lại ngẩn ra, nhìn chằm chằm mặt Linh Cưu, giống như đang nghiên cứu vật thể đặc biệt. Một giây sau, nàng bỗng nhiên "phì" một tiếng, nở nụ cười.

Dung nhan quanh năm lạnh như băng bỗng chốc cười rộ lên giống như một gốc sen yêu nở rộ, huy hoàng sáng lạn đến chói mắt.

Bất kể là người của Tần gia hay là đám người Tống Đạo Trăn, khi nhìn thấy nụ cười này đều ngây ngẩn cả người.

"Ngươi thật tốt."

Tần Si tươi cười không đến một giây, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, có điều ánh mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu lúc sáng lúc tối.

Linh Cưu vừa chuẩn bị nói, ngươi đã vui vẻ như vậy, không bằng đừng cắn nữa. Ngay sau đó, đầu ngón út của nàng đã bị cắn.

Không hề giống Tống Tuyết Y dùng miệng liếm láp, mà là cắn thật sự, răng nanh cắn nát làn da, chảy ra từng giọt máu.

Cái cổ trắng nõn duyên dáng của Tần Si có chút động, đó là động tác đang nuốt. Hai mắt nàng nheo lại, biểu tình hưởng thụ không thể che dấu.

Linh Cưu cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Tần Si đang biến hóa, không quá hai giây đột nhiên rút về ngón tay của mình.

Đôi mắt Tần Si mở to, bộ dáng dục cầu bất mãn. Sau đó trong tầm mắt nàng bỗng xuất hiện một người khác, đó là thiếu niên luôn bị nàng xem nhẹ.

Tống Tuyết Y cầm khăn lau nhẹ ngón tay bị cắn chảy máu của Linh Cưu, sau đó ôm lấy nàng, không nói một lời rời đi.

"Ngươi..."

Tần Si nhíu lông mày nhìn bóng dáng Tống Tuyết Y.

...

Từ sân đến sương phòng, cửa phòng đóng lại, ánh sáng bên trong hơi mờ mịt.

Một đường trầm mặc, cho dù Linh Cưu đang thẫn thờ cũng có thể nhận ra được tâm tình Tống Tuyết Y không ổn.

"Tống Tiểu Bạch, huynh làm sao vậy?"

Hai tay Linh Cưu ôm cổ thiếu niên, ngẩng đầu chăm chú nhìn đôi mắt sau tấm mặt nạ.

Giống như hồ nước tĩnh lặng, trong suốt, lại sâu không thấy đáy. Sâu trong đôi mắt ẩn ẩn chút gì đó, làm cho Linh Cưu lo lắng, có loại dự cảm nguy hiểm khó hiểu.

Linh Cưu chớp chớp mắt, cảm thấy nhất định mình nhìn lầm rồi, Tống Tiểu Bạch làm sao có thể gây nguy hiểm cho nàng. Chính vì suy nghĩ như vậy, đồng thời nàng cũng chưa bao giờ suy nghĩ tới phương diện đó, cho nên đã nhiều lần bỏ lỡ cơ hội biết được chân tướng.

"Cưu nhi muốn có bằng hữu sao?"

Tống Tuyết Y hỏi.

"À, huynh đang nói tới Tần Si sao?"

Nghĩ đến Tống Tuyết Y sau khi Tần Si cùng Tống Đạo Trăn xuất hiện liền trầm mặc , Linh Cưu cong mắt cười.

" Không phải huynh ngại bọn họ phiền sao, nếu không, ta cũng không khiến cho bọn họ đánh nhau."

Tống Tuyết Y nhìn ngón tay của nàng,

"Lại là vì ta."

"Hả?"

Giọng nói quá nhỏ làm Linh Cưu không nghe rõ ràng, nháy mắt mấy cái với Tống Tuyết Y. Một hồi thấy Tống Tuyết Y không nói gì, liền tự nhiên bỏ qua. Giống như tranh công lấy ra một nhúm tóc trắng cùng khăn trắng dích máu.

"Đây là thứ tốt, dùng một giọt máu để đổi, thật là buôn bán có lời!"

Khuôn mặt bé con tươi cười sáng lạn làm cho Tống Tuyết Y không khỏi cười ra tiếng, nắm mũi nhỏ của nàng.

"Lại đùa giỡn tiểu thông mình.”

Linh Cưu cau mũi thở, hừ nhẹ một tiếng, cũng lười so đo với hắn. Cúi đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y một cái, thấy hai mắt hắn khôi phục thần thái như cũ, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Mặt dày ra sức bán manh (đáng yêu, moe,…) , nếu vẫn không làm mỹ nhân cười thì thật quá thất bại!

Nàng lại không biết động tác nhỏ của nàng đã sớm bị Tống Tuyết Y nhìn thấy nhưng không có vạch trần, lòng tràn đầy ấm áp.

Xác định tâm tình Tống Tuyết Y rất tốt, Linh Cưu lại muốn làm chính sự, từ trong lòng Tống Tuyết Y nhộn nhạo muốn xuống dưới.

"Ta muốn đi xem mật thất."

Mỗi lần Linh Cưu muốn đi mật thất đều là vì việc tu luyện thần bí, nơi này cũng là nơi Tống Tuyết Y không thể tới.

Đáy lòng Tống Tuyết Y ẩn ẩn dâng lên một cỗ không cam lòng, nhưng không có hiện lên mặt ngoài, thả Linh Cưu xuống sau đó lôi kéo tay nàng,

"Đợi chút."

"Hả?"

Linh Cưu nghi hoặc nhìn.

Tay trắng nõn như ngọc cầm ngón tay nàng, gỡ khăn lụa đang quấn quanh ngón tay của nàng.

Sau đó Tống Tuyết Y lặp lại động tác giống Tần Si , đưa ngón tay trắng nõn vào miệng, nhưng không có cắn lại dùng đầu lưỡi mềm nhẹ liếm.

Ước chừng ba giây sau, Linh Cưu mới bừng tỉnh, đột nhiên rút ngón tay về.

"Đau đau hết đi."

Tống Tuyết Y nghiêng đầu, hai mắt cong thành vầng trăng, nhẹ nhàng cười dỗ Linh Cưu.

Linh Cưu lại sửng sốt, biểu tình có chút kỳ quái, 囧 lộ ra vẻ mặt đỏ bừng, trừng mắt há mồm nhìn Tống Tuyết Y, nhưng không nói ra được câu nào, cuối cùng ánh mắt u oán, giống như tiểu lão đầu bảy tám chục tuổi thở dài một hơi, lắc đầu.

"Thói đời ngày nay a... à không! Lòng người không già a... không không! Tiểu hài tử thiếu giáo dục! Cái này có thể nói!"

"Phì."

Tống Tuyết Y bật cười, dù là có mặt nạ che , nhưng lại làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn đang vui vẻ.

Linh Cưu quay lưng về phía hắn đi đến mật thất, vừa đi vừa lắc đầu, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên, nghĩ rằng bản thân đang có xu hướng trở thành đệ khống rồi, có thể làm cho hắn cao hứng, mình cũng cao hứng theo. (Nguyệt: “đệ khống” ý chỉ bị đệ đệ chi phối, luôn muốn chiều chuộng em trai hoăc mong muốn em trai để ý đến mình, tóm lại bị em trai ảnh hưởng vô cùng lớn, Tiểu Cưu luôn nghĩ Tuyết Y là em trai do nàng nuôi lớn ạ

Tống Tuyết Y nhìn bóng dáng nho nhỏ của bé con đã biến mất sau cánh cửa mật thất, ý cười trong mắt dần dần biến mất.

Cưu nhi của hắn, chỉ chú ý nhất một mình hắn.

Hắn rốt cuộc còn khát vọng điều gì?

Tống Tuyết Y nhíu mày, cúi đầu trầm tư.

Thì ra hắn nghĩ khiến cho Cưu nhi ngày nào cũng vô tư vô lo, cho nàng những thứ nàng muốn, bất kể là tài phú, địa vị, hay là chi phí ăn mặc... Cùng với bạn bè!

Nhưng mà, khi nhìn Cưu nhi nói cười với người khác, cử chỉ thân mật, tại sao hắn lại cảm thấy chói mắt, tâm phiền ý loạn!
Bình Luận (0)
Comment