Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 7

Linh Cưu lặng lẽ nhìn người thiếu niên trước mắt, trong con ngươi lóe u quang, mặt nạ trước mắt không có biện pháp ngăn chặn tầm mắt của nàng.

Vốn muốn xem Tống Tuyết Y có phải đang nói dối hay không, nhưng liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn lại thấy một đôi môi giống như bầm đen hơi mím lại, chỉ có đôi mắt là vẫn cũ đơn thuần, chân thành và tha thiết, bên trong đè nén nỗi khát vọng sâu đậm, không muốn làm cho người ta cảm thấy áp lực.

“Tống Tuyết Y, đây là lần cuối cùng!” Sóng mắt nàng dao động, thu hồi pháp lực hao tâm tốn sức.

“Được.” Tống Tuyết Y nở nụ cười.

Nụ cười của hắn vẫn như trước, chính là nụ cười vui sướng không có cố kỵ hay kiềm nén, mặc kệ ai cũng không đoán được hắn là người mang nhiều tai họa.

Linh Cưu từng nói, nhìn hắn cười nàng cũng không nhịn được muốn cười. Cái này hoàn toàn là lời thật lòng, giống như hiện tại thấy nụ cười đơn thuần của Tống Tuyết Y, nàng không tự chủ được nhếch môi cười theo, đưa tay sờ đỉnh đầu của Tống Tuyết Y: “Ai cho phép ngươi chạy long nhong ngoài trời mưa hả?”

Khiến Tân Tiểu Hổ rớt cằm xuống đất chính là Tống Tuyết Y không hề phản kháng, hắn vẫn ngồi xổm xuống đất như cũ để mặc cho Linh Cưu sờ thoải mái: “Không chạy nhanh một chút, sẽ gặp tìm được Cưu Nhi.”

Linh Cưu chớp chớp mắt, rõ ràng là nàng đang vỗ về thiếu niên này, vì sao nghe giọng điệu mềm mại của hắn, nàng lại có ảo giác hắn đang dung túng nàng thế nhỉ?

Nàng nhìn kĩ cử động của hai người một chút, thầm nghĩ: Quả nhiên là ảo giác mà!

“Tuyết Y!”

Lúc này, bên ngoài quán trà lại có một đám người chạy đến.

Nữ tử đi phí trước mặc quần áo quý giá khoa trương, dung mạo như phù dung, dù mang theo vẻ mặt lo lắng và sửng sốt nhưng vẫn đoan trang cao quý như cũ, khiến người ta không dám xâm phạm. Người này không phải ai xa lạ chính là đại phu Tôn Cốc Lan.

Người đi bên cạnh giúp bà cầm ô chính là Tố La, theo sau là một đám hộ về của Tống gia, trong đó cũng có Tần ma ma.

Đám người Tôn Cốc Lan đi tới thì nhìn thấy một màn quỷ dị trong quán trà, nếu như không phải hình tượng của Tống Tuyết Y đã khắc sâu vào trong óc của Tôn Cốc Lan, không ai đóng giả được, suýt chút nữa bà đã nghi ngờ thiếu niên đang ngồi xổm dưới đất thật sự là giả mạo.

Tuyết Y nhà bà làm sao có thể làm chuyện như vậy?

Tôn Cốc Lan đi tới bên cạnh Tống Tuyết Y, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Linh Cưu một cái: “Tuyết Y, con làm sao có thể xúc động như vậy, muốn tìm người thì ra lệnh cho hạ nhân đi làm là được rồi, ở Ngự Hải Trấn có người nào mà Tống gia không tìm được sao?”

Linh Cưu biết lời này là nói với Tống Tuyết Y, rõ ràng là lời quở trách lại được Tôn Cốc Lan nói ra lại không có một chút mùi vị oán trách nào hết, chứng tỏ bà ta yêu thương đứa con này sâu vào trong xương cốt, không nỡ nói một câu nói nặng.

Tống Tuyết Y lắc đầu không trả lời Tôn Cốc Lan, hắn chỉ biết, khi hắn biết chính miệng mình đuổi Linh Cưu rời đi, trong lòng hắn tràn ngập nỗi hoang mang lo sợ, thúc giục hắn bất chấp mọi thứ lao ra ngoài.

Cô bé này, lần đầu gặp nàng đã biểu lộ không giống người bình thường, những biểu hiện tiếp theo càng khiến hắn để ý, không những không sợ hắn mà còn cười rộ như hoa xuân rực rỡ, còn tuyên bố sẽ bảo vệ hắn, hắn cần.

Ích kỉ cũng được, đê tiện cũng tốt, lần đầu gặp một người đặc biệt như vậy, luôn mang đến cảm giác ấm áp thuần khiết cho hắn, hắn muốn đem nàng bắt vào trong lòng bàn tay.

“Cưu Nhi.” Tôn Cốc Lan thấy Tống Tuyết Y không nói gì, bà liền đem tầm mắt chuyển lên người Cưu Nhi.

Linh Cưu ngẩng đầu lên, nét mặt ngây thơ cùng nghi hoặc: “Vâng, dì Tôn?”

“Xì.” Bên tai vang lên tiếng cười trong trẻo của thiếu niên, khiến lời nói của Tôn Cốc Lan đều biến mất trong cổ họng, kinh ngạc nhìn về phía Tống Tuyết Y.

Tống Tuyết Y không có giải thích rõ với Tôn Cốc Lan hắn cười vì chuyện gì, Linh Cưu lại chú ý đến ánh mắt của hắn, đầu tiên là nghi ngờ sau đó mới hiểu hắn đang cười mình. Nếu như cô không đoán sai, hắn đang cười chuyện nàng giả vờ giả vịt ở trước mặt mọi người!

Nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, liền bại lộ bản tính thật sự của bản thân ở trước mặt hắn, ánh mắt Linh Cưu lóe lóe, yên lặng theo dõi hắn.

“Khụ khụ trở về đi.” Tống Tuyết Y thu liễm nụ cười một chút, ho nhẹ hai tiếng, đưa tay về phía Linh Cưu.

Linh Cưu vô cùng kinh ngạc nhìn đám người Tố La, không tự chủ được vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay của đối phương, trong lòng thầm nghĩ: Tôn Cốc Lan này không phải rất thương đứa con này hay sao? Thấy hắn ho như vậy tại sao đều thờ ơ, bọn Tố La không phải rất biết đoán ý qua lời nói và vẻ mặt hay sao? Vì sao không đưa khăn cho Tống Tuyết Y lau nước, nhìn nước trên người hắn nhỏ giọt tỏn tỏn như vậy là sao?

Nàng đang suy nghĩ, thì Tố La rất cung kính đưa cho hắn một cái ô.

Tống Tuyết Y một tay cầm ô, đi về phía trước một bước liền dừng lại, nhìn vũng nước ẩm ướt trên đường, nghiêng đầu nhìn Linh Cưu nói: “Ta ôm ngươi về.”

Linh Cưu ngẩn ra, im lặng liếc nhìn hắn một cái, bộ dạng trẻ nhỏ lanh lợi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia người đừng nói giỡn!”

“Ta không có nói đùa.” Tống Tuyết Y tuyên bố, buông tay đang nắm tay của nàng, khom người nâng cái mông nhỏ bé của nàng lên, đem nàng ôm vào trong lòng.

Linh Cưu giật mình, theo bản năng liền đá vào bên má Tống Tuyết Y, mượn lực xoay người rơi xuống đất làm bọt nước bắn tung tóe, khiến vạt áo dơ bẩn.

"..." 囧!

Một giây sau, Linh Cưu mới phát hiện mình vừa làm chuyện gì. Suýt chút nữa khinh bỉ vẻ mặt hăng máu của chính mình, nàng ngửa đầu nhìn lên thấy trên mặt nạ của Tống Tuyết Y loáng thoáng có dấu chân của mình.

Nàng hận không thể che mặt lại kích động tru một tiếng như sói. Nàng có nên cảm thấy bản thân may mắn vì đối phương có thói quen mang mặt nạ hay không nhỉ?

“Lần sau đá có thể báo trước cho ta biết hay không?” Tống Tuyết Y chủ động phá vỡ không khí im lặng.

Giọng nói thanh nhuận như ngọc, trong phút chốc liền phá vỡ phòng bị của Linh Cưu, thật thà trả lời hắn: “Ta không có cố ý.”

“Cố ý hay không cũng không sao.” Tống Tuyết Y cười nói, lần nữa cúi xuống ôm nàng lên.

Lúc này, lí trí của Linh Cưu không khống chế được phản ứng của chính mình, nghiêng đầu tách khỏi đầu Tống Tuyết Y một chút, giọng nói cứng ngắt: “Ta có chân.”

“Ừ.” Tống Tuyết Y cười: “Sẽ đá chân người ta.”

Linh Cưu: “…” Sao nàng lại cảm thấy dịu dàng, thực tế là mắt của nàng bị mù rồi!!!

“Ngoan, ôm cổ của ta nếu không sẽ bị ngã…” Tống Tuyết Y nhắc nhở nàng.

“Ngoan cái em gái nhà ngươi.” Linh Cưu buột miệng ói ra một câu.

Đáp lại nàng không phải là lửa giận mà là tiếng cười réo rắt của thiến niên.

Linh Cưu nghiêng đầu nhìn lại hắn, xuyên qua mặt nạ nhìn thấy mặt mũi kì dị của hắn, hai mắt cười cong thành hình nguyệt nha, cùng với khóe miệng khẽ nhếch, nàng nhịn không được ngoéo khóe môi một cái, cảm thấy cười rộ lên thật là đáng yêu.

Hai người đi ở phía trước, hoàn toàn bỏ quên đám người Tôn Cốc Lan còn đang đờ đẫn ở đằng sau.

Một lúc sau, Tôn Cốc Lan mới hoàn hồn, gọi Tân ma ma, nhíu mày hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Tân Ma Ma lắc đầu: "Lão nô cũng không biết!” Trong lòng lại càng khó hiểu, một khắc trước không phải đại thiếu gia muốn đuổi Tiểu Cửu đi hay sao? Tại sao bây giờ lại đối xử đặc biệt với Tiểu Cưu như vậy?

Tôn Cốc Lan hiểu rõ trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm, bà không có làm khó Tân ma ma, liền ra lệnh cho mọi người về phủ.
Bình Luận (0)
Comment