Khánh Dư Niên

Chương 2.2

Tân Kỳ Vật lắc đầu, đưa chuyện hoang đường này bỏ ra sau đầu, nhưng rõ ràng đều biết, nếu chúng quan đã như vậy, vô ý thứ đã đặt Phạm Nhàn lên một địa vị cực cao rồi. Cũng đúng, nhìn Phạm đại nhân nhập kinh mới hơn một năm, liền chỉnh nhiều việc như vậy, làm cho kẻ khác không khỏi có chút giật mình. Tuy rằng nói trong sứ đoàn có một vị công chúa của dị quốc, nhưng đám quan viên này tìm cách nịnh bợ chính là Phạm gia, nịnh bợ Giám Sát viện mà thôi.

-Phạm đại nhân…vừa nãy có nói gì không?

Tân Kỳ Vật cẩn thận hỏi.

Nhâm Thiếu An lắc đầu, Tân Kỳ Vật thoáng an tâm, mỉm cười nói rằng:

-Kỳ thực cũng không có gì, đại hoàng tử tới trước, ta thay mặt đông cung tới hỏi thăm. Phạm đại nhân dù sao cũng là thần tử, hắn tự có cân nhắc.



-Ta nhưng lại không có cân nhắc gì.

Phạm Nhàn đi tới, bắt chuyện với Tân Kỳ Vật.

-Trước cùng ngài uống rượu thật là thoải mái, xưng huynh gọi đệ thân thiết vô cùng. Ta ra ngoài mấy tháng, ngài lại không tới nghênh đón ta, nổi giận, rất nổi giận rồi, ha ha.

Nói nổi giận, nhưng lại đang cười. Tân Kỳ Vật có chút bất đắc dĩ cười cười, đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng thấy vẻ mặt ôn hòa cùng dáng cười của Phạm Nhàn, nhẹ giọng nói rằng:

-Xét theo tình lý, ngài là Hồng Lư Tự thiếu khanh, chủ sự việc ngoại giao, không tới tiếp sứ đoàn, lại chạy tới tiếp đại hoàng tử. Lẽ nào ngài không sợ Xu Mật Viện tham tố?

Lời này bình thản, nhưng biểu hiện một chút khó chịu.

Tân Kỳ Vật hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm Phạm Nhàn không nên là người quan tâm tới việc này, càng không ngu xuẩn tới mức biểu lộ sự bất mãn của mình ra mặt chứ.

Phạm Nhàn quay lại chắp tay thi lễ với hai vị quan viên chủ lực trong triều đình, thẳng thân thể, nói rằng:

-Sứ đoàn hôm nay phải nhập kinh, nhị vị đại thần an bài một chút, bên Lễ Bộ không tìm được người, các ngài đi tìm đi.

Ông một tiếng! Nhị vị Thiếu Khanh không biết làm thế nào, không ngờ được Phạm Nhàn lại lớn mật có can đảm tranh đạo với đại hoàng tử! Chỉ là trong cung dường như đã quên mất chuyện này, căn bản không có ý chỉ, sứ đoàn nếu như muốn nhập kinh trước, trên quy củ, dường như cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng vấn đề là…bên đại hoàng tử cơ!

Nhâm Thiếu An ho khái hai tiếng, liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, muốn nhắc nhở hắn, Tân Kỳ Vật dù sao cũng là môn nhân thái tử, không nên trước mặt hắn biểu lộ sự bất kính với đại hoàng tử như vậy. Phạm Nhàn cũng đưa mắt nhận lấy toàn bộ “mị nhãn” của hắn, vẫn như cũ mỉm cười nói rằng:

-Sứ đoàn muốn nhập kinh trước, đây là ý của công chúa điện hạ. Các ngài đi an bài một chút, bên phía đại hoàng tử … để cho bọn họ chờ một chút.

Nói xong, hắn vung tay áo đi ra ngoài trạm dịch, phân phó thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị chuyện vào kinh, để mặc hai vị thiếu khanh đại nhân đang trân trối nhìn nhau trong phòng, nghĩ thầm ngài tới tột cùng là muốn gì à? Cũng dám tranh đường đi với đại hoàng tử! Tân Kỳ Vật vẻ mặt biến đổi liên tục, chung quy vẫn cắn rằng một cái nói:

-Trong cung cũng không nói gì, chuyện này ta mặc kệ rồi!

Nhâm Thiếu Ân hiếu kỳ nói:

-Ngài mặc kệ chuyện gì vậy? Ngài là thiếu khanh của Hồng Lư Tự, nghi thức vào kinh của sứ đoàn, cần có ngài đó.

Tân Kỳ Vật cười cười nói rằng:

-Ta mặc kệ bên đại hoàng tử, nghĩ tới chức vụ của ta, cho dù là cho đại hoàng tử mất hứng, ta cũng phải làm thôi. Ta theo sứ đoàn đi … nhưng thực ra ngài, Thái Thường Tự quản lý hoàng thất, một bên là nhi tử bệ hạ, một bên là con dâu tương lai của bệ hạ, ngài chuẩn bị quản bên nào?

Nhâm Thiếu An trong lòng mắng hắn vô số lần, nhưng dù sao hắn cùng Phạm Nhàn quan hệ thân thiết, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu cản bên đại hoàng tử lại, đi tới bảo Lễ Bộ chuẩn bị. Đồng thời dự định tới trước mặt đại hoàng tử nói chuyện một chút, không biết cuối cùng chuyện trên đường lớn ngoài thành này sẽ phát sinh ra việc gì đây.



Lên xe ngựa, nhìn Ngôn Băng Vân, Phạm Nhàn lắc đầu:

-Ngươi không nên lộ diện, một khi vào kinh, Ngôn đại nhân sẽ phái người tới đón ngươi. Nhớ kỹ trước khi báo cáo công tác, không nên cho người khác biết tin tức của ngươi.

Hơi ngáp một cái, Ngôn Băng Vân mở miệng nói rằng:

-Tranh cái gì vậy? người ta dù sao cũng là đại hoàng tử, nhi tử của bệ hạ, ngươi có tư cách gì tranh đường với hắn? Ngươi không phải là một người ngu xuẩn, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn tới như vậy?

-Hoàng tử? ~ Phạm Nhàn ngồi bên cạnh hắn, chờ khi đoàn xe khởi hành, vừa cười vừa nói rằng:

-Màn biểu diễn này rất lạ sao? Hơn nữa, không phải là ta muốn tranh đường với hắn, mà là một vị quý nhân muốn tranh với hắn.

Ngôn Băng Vân không giải thích được, Phạm Nhàn cười ha ha nói rằng:

-Vợ chồng son người ta còn chưa có gặp mặt, đã bắt đầu tranh giành quyền lực trong nhà rồi. Công chúa điện hạ vốn là một người tính tình dễ chịu, nhưng vừa nghe thấy đại hoàng tử muốn tiến vào thành trước, liền mày liễu dựng thẳng lên, đứng ở hà đông há mồm (ý nói sư tử hà đông há mồm quát)… nữ nhân à, quả nhiên là nhìn không thấu!

-Hà Đông? Là cái Hà gì?

Ngôn Băng Vân mạnh mẽ lên án chuyện này:

-Chuyện này mà ngươi cũng nói, ta không rõ, còn chưa quay về kinh, ngươi lại xé rách da mặt với một vị đại hoàng tử, ngươi tới tột cùng là nghĩ thế nào đây.

-Vô cùng tốt, dường như ngươi bắt đầu lo lắng cho những vấn đề của thượng cấp như ta rồi đó.

Phạm Nhàn mặt mày khổ hạnh nói rằng:

-Ta thật không có ý này, thực sự, ai biết được công chúa điện hạ luôn điềm tĩnh như vậy không ngờ lại nghĩ muốn đông phong áp đảo tây phong.

Lời này xuất từ

-Về phần vì sao ta đắc tội với đại hoàng tử, đạo lý này rất đơn giản? ta rất khó tìm một cơ hội tốt như ngày hôm nay, một cơ hội làm cho người khác thấy ta không thích đại hoàng tử.

-Vì sao phải như vậy?

-Ngươi tuy rằng ở xa tại phương bắc, nhưng trong mấy ngày nay, ta tin tưởng ngươi cũng từ trong sứ đoàn biết rất nhiều chuyện của ta đi.

Phạm Nhàn nhìn Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân gật đầu.

-Ta có quan hệ thế nào với đông cung?

-Biểu hiện ra ngoài nhìn có chút phân tranh, nhưng thực tế thái tử rất coi trọng ngươi, bao gồm cả chuyện kỳ thi mùa xuân hắn đều chiếu cố cho ngươi. Sau khi ngươi đi sứ, hắn cũng rất chiếu cố cho ngươi, đối với ngươi có một chút kỳ vọng.

-Không tồi, cho nên ta cũng muốn đông cung che chở nhiều hơn.

Lời này nói chính là chuyện vụ án kỳ thi mùa xuân. Phạm Nhàn không có giảng rõ cho Ngôn Băng Vân, tiếp tục nói rằng:

-Hơn nữa ta cùng Tĩnh Vương thế tử có quan hệ tốt, Tĩnh Vương thế tử là do nhị hoàng tử phái ra.. Cho nên, ta cùng với nhị hoàng tử có quan hệ cũng không kém.

Ngôn Băng Vân lập tức hiểu rõ chuyện Phạm Nhàn vì sao phải đắc tội với đại hoàng tử.

-Ta cùng đông cung, nhị hoàng tử có quan hệ không tồi, nếu như sau này cũng có quan hệ tốt với đại hoàng tử…

Phạm Nhàn trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu mỉm cười nói:

-Thử hỏi một thanh niên nắm trong tay nội khố cùng Giám Sát viện, đồng thời có giao tình tốt với cả ba hoàng tử, vị thanh niên này tới cùng muốn làm cái gì đây? Đám nương nương trong cung có xem ta thuận mắt không?



Hôm nay bên ngoài kinh đô đã loạn lên rồi, duy nhất có năng lực dẹp loạn chính là thâm cung. Nhưng trong cung lại chậm chạp không ra ý chỉ, làm cho chúng quan toát vã mồ hôi, sợ hãi rụt rè, đứng trước cửa thành, nhìn hai hàng ngũ xếp hàng xa xa ngoài thành, càng không ngừng thầm mắng trong lòng, mắng mẹ Phạm Nhàn? Mẹ đại hoàng tử là nữ nhân của bệ hạ, cho nên họ không dám chửi.

Thân binh của đại hoàng tử đều từ sa trường phía tây tới, thấy đám sứ đoàn này không ngờ dám tranh đường với đại hoàng tử, đã sớm tức giận ngập trời rồi. Nhưng là đại hoàng tử quản lý quân đội rất nghiêm, cho nên vẫn chịu đựng, nhìn vô số xe ngựa của sứ đoàn chậm rãi đi bên người họ. Trong đám kỵ binh, một vị tướng quân bên người hoàng tử không chịu nổi trách mắng một câu:

-Đâu tới đám thần tử, một chút quy củ cũng không hiểu, muốn chết sao?

Đội ngũ hai bên đồng thời ngừng lại, không khí khẩn trương không gì sánh được.

Phạm Nhàn xuống xe ngựa, chỉnh đốn quần áo lại một chút, quay về xe ngựa mơ hồ có thể nhìn thấy xa giá của đại hoàng tử thi lễ, nói rằng:

-Vi thần Phạm Nhàn, bái kiến đại điện hạ.



-Phạm Nhàn? Ngươi chính là Phạm Nhàn?

Một thanh âm hùng hồn từ bên kia truyền tới, hơi có ý miệt thị:

-Không nghĩ tới tướng công của Thần Nhi, chính là ngươi, dám cùng hoàng tử tranh đường, rất có can đảm, còn có hơi chút ngu xuẩn đi.

Phạm Nhàn mỉm cười, vô cùng kính cẩn nói rằng:

-Thần không dám tranh đường với điện hạ, chỉ là…

Lời còn chưa dứt, trong xe ngựa đẹp đẽ quý giá dị thường phía sau truyền ra thanh âm bình tĩnh cùng tự tin của công chúa Bắc Tề:

-Bản cung là nữ nhân nhu nhược, một đường tới phương nam xa xôi này, chẳng lẽ điện hạ nhất định phải bắt ta ở ngoài thành vài ngày sao?

Đám thân binh đại hoàng tử nhất thời thất thần rồi, dường như lúc này mới nhớ tới bên trong sứ đoàn còn một nhân vật tôn quý, nữ nhân này mấy ngày tới sẽ là phu nhân của đại hoàng tử, chính là chủ mẫu của mấy người này.

Phạm Nhàn liếc mắt nhìn đám kỵ binh của đại hoàng tử, nghĩ thầm đây là việc nhà, mình không nên lấn lá ở đây.
Bình Luận (0)
Comment