Khánh Dư Niên

Chương 29

Tuy rằng quốc lực của Khánh quốc hiện nay thiên hạ vô song, thế nhưng tệ nạn trong triều chính vẫn không có khả năng tiêu diệt toàn bộ, mà ở trong lòng bách tính thiên hạ, mấy gian thần lớn nhất vừa hay chính là nhân vật được nhắc tới trong mẩu chuyện cười ngắn kia: tể tướng đại nhân, lãnh sự đại nhân cùng đầu lĩnh thái giám Hồng công công, đương nhiên, kỳ thực vị viện trưởng Giám sát viện kia tiếng xấu cũng rõ ràng, nhưng do liên can tới chuyện của Phí Giới lão sư, Phạm Nhàn cũng không muốn cho người này vào trong câu chuyện của mình.

Cái mẩu chuyện cười ngắn này vốn thoát thai từ một mẩu truyện chê cười cục diện chính trị Đài Loan ở kiếp trước, Phạm Nhàn có viết trong thư gửi cho muội muội mình, làm cho nàng không cười không được, ngày hôm nay lại kể cho nãi nãi nghe, vị lão thái thái này thoạt nhìn qua hồ đồ nhưng kỳ thực cực kỳ khôn khéo này quả nhiên cũng không cười không được.

Làm lão thái thái có quyền lực nhất toàn bộ cảng Đạm Châu này vui vẻ rồi, Phạm Nhàn mới hướng nãi nãi muốn xin ra ngoài chơi một chuyến, nãi nãi cũng rất ít quản chuyện của hắn, khi hồi phục lại thần thái như trước gật đầu khẽ ừ một tiếng.

Lúc ra ngoài phủ, nghĩ tới mình ngày càng trở nên gần gũi với nãi nãi, bất luận thế nào, Phạm Nhàn cũng có chút vui mừng, dù sao những ngày này nãi nãi cũng tìm mọi cách chiếu cố tới mình. Nghĩ tới chuyện này, hắn không khỏi nhớ tới một chuyện đồn mới nghe được, nghe nói Phạm gia ở kinh đô vốn là một đại tộc danh môn, thế nhưng phụ thân của Ti Nam bá tước lại là chi nhỏ, hơn nữa người lớn cũng thưa thớt, cho nên gặp nhiều ức hiếp, đến nỗi lúc nãi nãi mới sinh hạ được Ti Nam bá tước không lâu, phải vào Thành vương phủ làm vú em cho gia đình quyền quý.

Rất may mắn chính là, hoàng đế bệ hạ lúc đó cũng không có con nối dõi, bởi vì thời tráng niên sinh hoạt vô cùng bừa bãi cho nên mất sớm, hai vị thân vương có khả năng tiếp nhận vương vị nhất thì một người bị thích khách Bắc Ngụy ám sát, một người khác lại bị vị thân vương trước phái người tới ám sát… mẹ nó, nói chung là sau một loại quá trình sai lầm phức tạp, kỳ thực còn chưa kịp chớp mắt thì cái long ỷ (ghế ngồi của hoàng đế) mà ngồi trên đó vẫn rất dễ dàng đổ máu đã vô tình đặt dưới mông của Thành vương gia, người mà suốt đời cẩn thận khôn khéo.

Thành vương yên ổn làm hoàng đế thái bình vài năm, mãi tới lúc về chầu trời thì truyền ngôi vị hoàng đế cho hoàng đế bệ hạ hiện nay. Toàn bộ Khánh quốc được hoàng đế bệ hạ đái lĩnh đi tây chinh phạt man di, tới bắc phạt Bắc Ngụy, rốt cuộc cũng có được cảnh tượng như ngày hôm nay. Làm cho Bắc Ngụy vốn cường đại không gì sánh được sụp đổ, biến thành Bắc Tề cùng với một ít nước chư hầu khác, còn không thèm đếm xỉa gì tới Đông Di thành.

Nhận xét một bậc đế vương, không ngoài nhìn vào những thành tựu văn hóa giáo dục võ công thông qua sử sách. Hoàng đế bệ hạ của Khánh quốc hiện giờ bất luận là thành tựu về văn hóa giáo dục, hay là võ công cũng là đệ nhất nhân hai trăm năm có một của Khánh quốc. Vì vậy sớm có quần thuần hùa theo ý của hoàng thượng, lên triều dâng sớ mời bệ hạ đi đại nhạc phong thiện, tuyền thư tới Thần Miếu xin lời cầu phúc.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, hoàng đế bệ hạ vẫn kiên trì không chuẩn tấu, thậm chí còn nghĩ mấy người cho rằng hoàng đế chỉ là mua danh chuộc tiếng, mấy nịnh thần không biết tiến lui còn không rõ vì sao mông thịt chảy máu không ngừng.

Mà lão thái thái của bá tước biệt phủ vị này sát phạt quyết đoán, quyền trọng như thiên, nhưng luôn luôn ẩn sâu trong thâm cung làm vú em của hoàng đế bệ hạ.

Phạm Nhàn trước nay vẫn còn có chút nghi hoặc về phụ thân --- thực lực bí mật của Ti Nam bá tước cùng quan chức hiện nay của hắn trong kinh đô có quan hệ tương trợ nhau lớn tới mức nào mà không ngờ có thể làm cho Phí Giới của Giám Sát viện tới làm lão sư, nhưng lúc biết nãi nãi là vú em của hoàng đế, những nghi hoặc này nhất thời được giải quyết một cách dễ dàng.

Phụ thân mình Ti Nam bá tước, có chút giống với Giang Ninh chức tạo Tào Dần thời Khang Hi(1) ở kiếp trước. Mẫu thân của Tào Dần là Tôn Thị, chính là bảo mẫu của Khang Hi, cho nên suốt một đời Tào Dần được Khang Hi tín nhiệm, làm Giang Ninh chức tạo, tuy rằng chỉ là một tiểu quan tam phẩm nhưng quyền lực trong tay rất lớn. Khanh Hi nam tuần, Tào gia mấy lần tiếp giá tại nhà, thử hỏi toàn bộ quan trường Giang Nam có ai mà không nể hắn?

Lúc Khang Hi tuổi già, Tào Dần bị điều tra việc thiếu hụt quốc khố, Khang Hi đều để ý tới nhân tình hồi còn trẻ, liền tha cho hắn, mãi tới khi Tào Dần chết, quan hệ phai nhạt dần, Tào gia mới lụn bại.

Như thế Tào Tuyết Cần mười tám tuổi tới Bắc Kinh mới có Hồng Lâu Mộng.

Phạm Nhàn mới có thể trong không gian mới này mà đạo văn Hồng Lâu Mộng.

“Tào tiên sinh, xem ra hai chúng ta thân ở hai nơi, nhưng đúng là đồng tâm một lòng, sách này ta sao chép coi như cũng hợp thời.” Phạm Nhàn nghĩ tới tình huống của Tào gia với mình cũng không khác nhau lắm, không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt hồi mười Thạch Đầu Ký vào trong phong thư chạy ra khỏi phủ.



Tại vách núi cạnh biển, Phạm Nhàn nhắm mắt minh tưởng, toàn thân tiến vào cảm giác cực kỳ huyền diệu, nguyên nhân chính là vì kiếp trước là một người bị liệt, cho nên kiếp này có thể cùng loại chân khí bá đạo này dây dưa, hắn có một loại cảm giác như mộng như ảo --- có chút giống như là luyến ái.

Luyến ai luôn luôn có đắng có ngọt, hắn tu luyện chân khí bá đạo cũng làm cho hắn lúc vui lúc buồn, rất rõ ràng loại chân khí bá đạo này làm cho thân thể hắn có những biến hóa rất thần kỳ. Tỷ như lực lượng, tỷ như phản ứng, thế nhưng thường xuyên chạy tán loạn không nghe sai khiến, rồi lại làm cho hắn rơi vào trong thời khắc nguy hiểm.

Mấy năm nay bởi vì có Ngũ Trúc ở bên ‘hành hạ’, cho nên chân khí đã thành thật đi rất nhiều, nhưng ngày hôm nay lại gặp phải một quan khẩu nguy hiểm, bởi vì hôm nay là tu luyện tới một thiên cuối cùng của quyển sách bá đạo này.

Ngũ Trúc yên lặng đứng một bên, nhìn Phạm Nhàn đang khoanh chân ngồi, ngũ tâm hướng lên trời, trong tay nắm chặt mộc côn tầm thường.

Tâm niệm vừa động, chân khí vẫn tích tụ ở đan điền chậm rãi lưu chuyển, dưới sự dẫn dắt cực kỳ tỉ mỉ của thần thức chân khí tỏa ra dọc theo kinh mạch ở ngực và bụng mà tỏa ra chung quanh. Do chân khí chạy tới khí huyệt, tiến vào tuyết sơn thận môn vẫn như chục năm nay giống như một đi không trở lại (nguyên văn: nê ngưu nhập hải – trâu đất xuống biển) không tìm thấy bất kì tung tích gì nữa.

Nhưng chân khí còn lại, vẫn duy trì một số lượng cực kỳ cường hãn, cọ rửa kinh mạch của hắn giống như là bị vô số tiểu đao sao khi được đốt nóng, lại tinh tế thổi mạnh vào những ống tường non mềm vậy.

Phạm Nhàn cả người run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt hết y phục trên người hắn, hai mắt nhắm thật chặt, hàng lông mi dài không ngừng run run, thống khổ không gì sánh được.

Tu luyện bá đạo nhất trong mười hai năm, ngay cả nhập quan gian nan nhất cũng vừa ngủ vừa dễ dàng vượt qua, từ lúc đó, liền không có chút lao lực nào cả, không ngờ được ngày hôm nay phá quan khẩu thứ nhất lại gian nan như vậy!

Chân khí vẫn đang hoành hoành trong các kinh mạch trước ngực và bụng hắn, liên tục chà xát, loại chà xát bén nhọn này có thể làm kinh mạch rộng hơn, làm cho tốc độ vận hành chân khí nhanh hơn, thế nhưng cùng với nó là lực phá hoại thật lớn. Có thể làm cho kinh mạch vô hình trung khếch đại thật lớn, gây cho thần thức đau nhức khôn cùng, điều này không phải có thể nhịn được một cách đơn giản.

May mà mười hai năm vất vả cần cù tu luyện làm cho cường độ kinh mạch của Phạm Nhàn đạt được tới một trình độ rắn chắc nhất định, cho nên mới không có bị chân khí tràn đầy kinh mạch, tạo thành hậu quả thảm liệt khó có thể tưởng tượng. Mà tâm niệm định lực của hắn dưới trợ giúp của linh hồn hai thế kỳ dị, so với người bình thường khác mạnh hơn rất nhiều.



Dường như trải qua thật lâu, kỳ thực ánh mặt trời ở biển đông vừa mới nhô lên khỏi mặt nước không lâu, chiếu rọi khắp bốn phương trời, tản ra quang mang hồng hào ấm áp, chiếu tới vách núi, hiện ra hai bóng người cô đơn.

Chân khí đi ngược chiều, dòng chân khí bá đạo thô bạo, rốt cuộc phá tan chỗ ngăn trở rất nhỏ trong kinh mạch người, từ kỳ môn trực tiếp lên thiên xu( thiên xu, kỳ môn: tên kinh mạch), giống như một cây đại đao, hướng tới ấn đường trên trán Phạm Nhàn chém thẳng tới.

Trong ánh nắng hồng của ban sớm, Phạm Nhàn như bị sét đánh, đầu hướng lên trời, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, mồm mở lớn, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh.

----------oOo----------

===========

Chú thích:

(1):

- Hoàng đế Khang Hi (tiếng Mông Cổ: Enkh Amgalan Khan) (4 tháng 5 năm 1654 – 13 tháng 11 năm 1722), tên thật là Ái Tân Giác La Huyền Diệp (爱新觉罗玄燁), là vị Hoàng đế thứ ba của nhà Thanh người Mãn Châu và là vua Thanh thứ hai trị vì toàn cõi Trung Quốc, từ năm 1662 đến năm 1722.

Là con thứ ba của Thanh Thế Tổ Thuận Trị, ông lên ngôi khi mới 8 tuổi, nên được nhiếp chính bởi bà nội ông là Thái hoàng thái hậu Hiếu Trang và tứ mệnh đại thần. Ông là vị hoàng đế tài ba, người đã thiết lập sự thịnh trị dài trên 130 năm của Đại Thanh, sau một loạt binh lửa can qua. Dưới quyền của ông, Đế quốc Thanh kiểm soát toàn bộ lãnh thổ Trung Hoa, Mãn Châu, nhiều phần của vùng Cận Đông nước Nga và bảo hộ Mông Cổ và Triều Tiên.

Ông có miếu hiệu là Thanh Thánh Tổ (朝聖祖), niên hiệu là Khang Hi (康熙). Tiểu sử của ông được ghi tại Thanh sử cảo, quyển 4 “Thánh Tổ bản kỷ” và Thanh thông giám, quyển 41-45 “Thánh Tổ Khang Hi”. Còn thụy hiệu đầy đủ của ông là Hợp Thiên Hoằng Vận Văn Vũ Duệ Triết Cung Kiệm Khoan Du Hiếu Kính Thành Tín Trung Hòa Công Đức Đại Thành Nhân hoàng đế (合天弘運文武睿哲恭儉寬裕孝敬誠信 和功德大成仁皇帝).

- Tào Dần 曹寅 (1659-1712) tự Tử Thanh 子清 hiệu Lệ Hiên 荔軒 và Luyện Đình 楝亭, thi nhân đời Thanh, ông nội của Tào Tuyết Cần 曹雪芹 (tác giả Hồng lâu mộng). Tào Dần vốn là người Hán, sau thuộc vào quý tộc Mãn Châu "Chính bạch kỳ". Năm 13 tuổi, Tào Dần là Thị vệ ngự tiền trong cung đình Khang Hy, năm thứ 29 giữ chức Tô Châu Chức tạo, trải 2 năm đổi làm Chức tạo Giang Ninh, ở chức 20 năm. Sau làm Giám sát ngự sử. Tào Dần giỏi thơ và từ, lại biết viết hý khúc, thích sưu tập sách vở thư tịch. Thơ và từ của ông phần nhiều tả đời sống hàng ngày, né tránh vấn đề xã hội. Thơ Tào Dần học tập Bạch Cư Dị và Tô Thức với phong cách bình dị, dễ hiểu. Tác phẩm có: Luyện Đình thi sao 楝亭詩鈔.
Bình Luận (0)
Comment