Khánh Dư Niên

Chương 34

Đạm Châu tháng ba, gió biển thổi rất dịu, không khí của mùa xuân lan toản toàn thành, một loại hoa cúc không biết tên nở rộ khắp sườn núi, từng nhà từng nhà đều lấy cánh hoa của loại hoa này ngâm làm trà uống, vừa uống, vừa nói chuyện phiếm với láng giềng ngoài cửa. Cho nên đi trên đường ở Đạm Châu vào thời điểm này đều có thể ngửi thấy một mùi thơm mát nhàn nhạt, không đậm không ngấy, chỉ là một mùi thơm thanh nhẹ, làm trong lòng mọi người đều cảm thấy sảng khoái.

Tới buổi chiều, là lúc mưa xuân thường tới, gió nhẹ nương theo bóng đêm thổi qua, vô thanh vô tức làm tươi mát cả một vùng đất, làm tất cả các mái hiên cùng mặt đường Đạm Châu thành bị phủ kín trong một tầng nước sương mù mịt.

Mưa nhỏ tí tách, nhẹ nhàng rơi vào tấm vải bố ngoài tiệm tạp hóa, cũng không có phát sinh nhiều thanh âm, chỉ là cọ rửa đi một tầng tro bụi, làm cho mặt tiền của cửa hàng có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều. Thế nhưng ngày hôm nay tiệm tạp hóa không mở cửa. Phạm Nhàn báo cho lão phu nhân biết một tiếng liền len lén chạy vào trong tiệm, vừa ăn đậu phộng vừa uống rượu cùng Ngũ Trúc.

Người trong bá tước biệt phủ biết hắn thích tới tiệm tạp hóa, nhưng tất cả đều cho rằng thiếu gia nhà mình chỉ thích rượu do người mù kia làm ra. Cũng là vì Phạm Nhàn đích thực là con sâu rượu và hắn cũng cần một cái cớ tương đối để qua lại dễ dàng. Hằn gặp gỡ Ngũ Trúc tuy rằng không có khả năng để cho người khác hoàn toàn không hay biết nhưng cũng tương đối cẩn thận.

Thái đao đặt trên thớt, nhìn thân đao khô ráo, trên lưỡi đao cũng không có vụn rau, xem ra đã lâu không dùng.

Thanh âm nhai đậu phộng vang lên, Phạm Nhàn ném từng hạt vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, mãi tới khi toàn bộ lớp vỏ cứng biến thành mềm nhũn hương vị nức mũi hắn mới từ từ dùng ba đầu ngón tay nâng chén rượu đưa lên trên môi rồi uống cạn chén rượu chỉ bằng một ngụm.

Ngày hôm nay hắn uống không phải là rượu vang, là rượu từ kinh đô đưa tới, độ của rượu có hơi cao một chút làm cho Phạm Nhàn tìm được cảm giác của rượu ngũ lương (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực).

Hắn không vội đặt câu hỏi bởi vì hắn biết Ngũ Trúc là một người đơn giản, mình sẽ không phải chờ lâu.

Ngũ Trúc không có ngồi đối diện với hắn, mà là bưng một chén rượu vang, ngồi trong một góc phòng âm u, thanh âm xa thẳm vang lên.

- Tiểu thư họ Diệp, tên là Diệp Khinh Mi. Ta là tùy tùng của người, rất nhiều năm trước ta cùng tiểu thư đi ra từ…

“Diệp Khinh Mi…” Phạm Nhàn lần đầu tiên biết tới tính danh của mẫu thân, cảm giác kỳ diệu không hiểu vì sao xuất hiện, trong lòng cảm thấy ôn nhu, mỉm cười uống một chén rượu, rất thức thời không hỏi thêm câu gì… như nhà ở đâu. Nếu Ngũ Trúc thúc nguyện ý nói cho mình, thì rất định người sẽ nói.

- Chúng ta ở Đông Di thành vài năm. Tiểu thư trời sinh thông minh, cái gì cũng thông thạo, lại có một tấm lòng từ bi, cho nên từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu buôn bán trong thành Đông Di. Nhưng là bởi vì niên kỉ nàng quá nhỏ, cho nên chỉ ẩn giấu ở sau màn, cho một chưởng quỹ giả mạo làm chủ nhân.

Phạm Nhàn đang bưng chén rượu bỗng nhiên dừng tay giữa không trung, không nhịn được mà hỏi:

- Việc buôn bán cùng tâm từ bi có can hệ gì chứ?

Hắn cũng không biết mẫu thân hắn vì sao trời sinh thông minh, vì sao mới mười lăm tuổi mà có thể buôn bán kiếm tiền, nhưng trong nhiều năm, hắn đã sớm đoán được mẫu thân hắn có thể không phải là một nhân vật bằng lẽ thường mà suy đoán được.

Thanh âm của Ngũ Trúc rất lãnh đạm trả lời:

- Bởi vì tiểu thư thấy nhân gian có rất nhiều khổ cực, cho nên thích làm việc thiện. Lúc Đông Di thành gặp phải lũ lụt, tiểu thư phát cháo với chiếu nằm số lượng lớn, mà nếu như muốn làm việc thiện nhất định phải có tiền, cho nên tiểu thư bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.

Phạm Nhàn gật đầu, công nhận việc này ăn khớp.

- Việc làm ăn tốt dần, dần dần cũng có người phát giác ra lão bản đứng sau lưng cửa hàng là tiểu thư, cho nên có người bắt đầu nghĩ kế, nhưng đều bị ta giết chết.

Ngũ Trúc nói rất bình thản, nhưng Phạm Nhàn biết tình thế lúc đó nhất định rất khẩn trương, nếu Ngũ Trúc nói buôn bán tốt, vậy nhất định là làm được phi thường tốt. Vì hoài bích có tội, một nữ nhân mới mười lăm tuổi mà có được gia sản như vậy, quả thực rất dễ dẫn tới dã tâm của những người vô lương. Bất quá nghĩ tới có một tuyệt thế cường giả làm bảo tiêu cho mẫu thân, Phạm Nhàn mới không hề lo nghĩ về chuyện đó.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc nhíu hỏi:

- Mẫu thân họ Diệp, lẽ nào hiệu buôn các người mở lúc đó là Diệp gia?

- Đúng.

- Không ngờ là Diệp gia!

Phạm Nhàn vẻ mặt kinh ngạc:

- Ta nghe người ta nói qua cái tên này, thuật lại chuyện vài chục năm trước. Diệp gia là hiệu buôn đệ nhất thiên hạ, chỉ không ngờ đó lại là sản nghiệp của mẹ ta.

- Ta cũng không biết việc buôn bán của Diệp gia lớn bao nhiêu.

Ngũ Trúc bình tĩnh trả lời:

- Việc đó không phải là phạm trù làm việc của ta. Tiểu thư cho rằng ta giết quá nhiều người, cho nên muốn kết thúc buôn bán ở Đông Di thành, đi tới Khánh quốc, bắt đầu sinh sống ở kinh đô.

Phạm Nhàn nghĩ sự tình hẳn là không phải đơn giản như vậy, bán tài sản ở Đông Di thành đi tới Khánh quốc, chắc chán phải có một lý do tương đối mới được.

Ngũ Trúc tiếp tục nói rằng:

- Tiểu thư tới kinh đô rồi, lại bắt đầu việc buôn bán, càng làm càng tốt. Sau lại quen được một ít người, bao gồm cả Ti Nam bá tước. Mọi người dường như đều nghe nàng, dựa theo cách làm của nàng mà chuẩn bị làm ăn. Sau đó mọi việc biến động, nảy sinh ra xung đột với lợi ích của các quý tộc cùng vương công Khánh quốc.

Ngũ Trúc dừng lại một chút.

- Có một lần Khánh quốc đang có chiến tranh với phía Tây, lực lượng phòng ngự của kinh đô trống rỗng, lúc chuyện lớn xảy ra vừa vặn ta lại không ở kinh đô, tiểu thư dựa vào lực lượng của mình cũng khó chống trả …Tiểu thư bị đám người vương công quý tộc đó giết chết. Lúc ta chạy về Thái Bình biệt viện, cũng chỉ kịp cứu ngươi, sau đó ôm ngươi chạy tới Đạm Châu này.

Chuyện này Phạm Nhàn rất rõ ràng, cũng rõ ràng “cừu nhân” từ mười năm trước đã bị giết sạch rồi, người chủ trì báo thù chắc hẳn là lão cha cùng Giám Sát viện.

Im lặng hồi lâu, làm cho tiếng mưa rơi lên mái hiên tiệm tạp hóa càng thêm rõ ràng.

- Hết rồi? ~ Phạm Nhàn cau mày hỏi, nghĩ lẽ nào một đời của mẫu thân, chỉ tổng kết đơn giản trong vài câu như vậy sao? Cuộc sống của bà thế nào, đã làm những chuyện gì mà có thể làm cho cả vương công quý tộc Khánh quốc hợp lực đối phó lại bà. Vì sao Phí Giới lão sư của Giám Sát viện mỗi khi nhắc tới bà đều có vẻ tôn kính không gì sánh được?

- Trên cơ bản … là xong.

Ngũ Trúc đắn đo cách dùng từ một chút.

Phạm Nhàn thở dài, quả thức Ngũ Trúc không phải là một người kể chuyện tốt, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười khổ, biết thế tự hỏi cho lành.

- Mẫu thân ta buôn bán cái gì?

- Đủ loại hàng hóa, quân giới, thuyền, lương thực,… trên cơ bản cái gì có thể kiếm tiền thì làm cái đó.

Ngũ Trúc trả lời rất tùy tiện, Phạm Nhàn cũng nghe mà giật mình, kinh nghiệm của hai kiếp làm hắn hiểu rất rõ ràng, người có thể làm loại buôn bán như thế này, tất cả đều có bối cảnh cực lớn phía sau lưng. Vậy mà một người con gái nhỏ bé như mẫu thân không ngờ lại có năng lực dựng lên cơ nghiệp lớn tới mức đáng sợ như vậy.

- Vậy sau khi mẫu thân mất, những … mối làm ăn này thì sao?

Đây là chuyện Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú nhất, dù sao dựa theo luật pháp của Khánh quốc, chính hắn là người duy nhất thừa kế đống tài sản khổng lồ này.

- Sau này nghe nói, việc làm ăn của Diệp gia toàn bộ được thu hồi vào nội khố Khánh quốc.

Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu, thì ra biến thành việc làm ăn của hoàng gia, lập tức đoạn tuyệt giấc mơ hoang đường là kiện cáo đòi tài sản thừa kế của mình, cười nói:

- Diệp Khinh Mi cái tên này nghe rất có phong cách, nghe nói lúc mẫu thân tiến vào kinh đô, đã đánh một trận với kinh đô thủ bị sư đoàn trưởng.

Ngọn đèn bên trong phòng bỗng nhiên tắt ngúm, nghe thấy Phạm Nhàn nói, Ngũ Trúc dường như nhớ tới chuyện cũ gì đó, khóe môi có chút giật giật, lộ ra một nụ cười ôn nhu.

Phạm Nhàn cổ tay cứng đờ, chiếc chén nhỏ từ trên tay hắn rơi xuống bàn đảo qua đảo lại liên hồi, trong lòng thầm hô: “Nở nụ cười rồi…không ngờ hắn lại nở nụ cười!”
Bình Luận (0)
Comment