Khánh Dư Niên

Chương 436


"Thời cơ tốt nhất ư?" Phạm Nhàn không hiểu ra sao nhìn phụ thân, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy phụ thân đại nhân trấn định như thế, tâm tình của hắn cũng thoải mái hơn, không lo âu tựa như ở trong núi nữa, tự giễu cười một tiếng, đem quải trượng dưới nách ném ra, ngồi xuống trên ghế.
"Coi chừng vết thương của ngươi." Phạm Kiến lắc đầu, không đồng ý nói.
Phạm Nhàn cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa dưới ngực, bên trong có chút mơ hồ đau đớn, bất quá gần nhất Phí tiên sinh ở bên cạnh diệu thủ điều dưỡng, đã bình phục tốt lắm rồi.
"Nói một chút, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì." Phạm Kiến nhẹ vuốt râu dài phiêu nhiên dưới hàm, Thượng thư đại nhân luôn luôn ngay ngắn nghiêm túc, vào thời khắc này rốt cục lộ ra một tia cảm giác tiêu sái tính toán được mọi chuyện.
Phạm Nhàn sửng sốt, cau mày nghĩ nửa ngày, mới phát hiện mình quả thật đã hơi kinh hoảng, chính mình rốt cuộc là đang sợ cái gì chứ? Ở trong lòng đắn đo một chút lo lắng âm thầm của mình, thành khẩn nói: "Nếu như tin tức này truyền ra, nghị luận của người trong thiên hạ tự nhiên sẽ dị thường mãnh liệt, trong cung biết được thân thế của ta, còn không biết sẽ xử lý thế nào đây."
"Xử lý thế nào đây?" Phạm Kiến cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong cung cho tới hôm nay còn không biết thân thế của ngươi ư?"
Phạm Nhàn trầm mặc, biết phụ thân nói rất đúng, chuyện mình là hậu nhân của Diệp gia, Hoàng Đế dĩ nhiên rõ ràng hơn ai hết, về phần Thái hậu bên kia...!coi vẻ mặt lần bữa tiệc túy nhục đông chí vừa qua, xem chừng vị lão nhân gia kia cũng sớm rõ ràng, chỉ bất quá một đôi mẫu tử này gạt người trong thiên hạ mà thôi.
"Bọn họ muốn gạt người trong thiên hạ, hôm nay không dấu diếm được nữa, chuyện phát triển dù sao cũng sẽ có chút biến hóa." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Hơn nữa, Hoàng Hậu biết ta là hậu nhân của Diệp gia, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Theo phụ thân nói, Diệp gia cùng nàng có thù hận không thể nào gỡ bỏ."
Phạm Kiến lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hoàng Hậu nơi đó không cần suy nghĩ, vị phụ nhân này chính là Hoàng Hậu thế lực yếu nhất từ trước tới nay, ngươi cần suy nghĩ, chẳng qua là Đông Cung Thái tử có thể bị nàng thuyết phục mà đối phó ngươi không thôi."
Hoàng Hậu gia tộc thế lực ngay từ mười mấy năm trước Lưu Huyết Dạ, cũng đã bị Hoàng Đế Khánh quốc thanh trừ không còn một mống, Phạm Kiến luôn luôn không hiển sơn lộ thủy, ở trong đó nổi lên tác dụng lớn nhất, cho nên hắn dĩ nhiên rõ ràng Hoàng Hậu căn bản không thể gây ra bất cứ chuyện gì.
"Thái tử." Phạm Kiến khóe môi nổi lên nụ cười nhàn nhạt "Hắn là người thông minh, lấy địa vị quyền lực trước mắt của ngươi, hắn chỉ cầu ngươi có thể giữ vững thăng bằng là được, nơi nào còn có thể vì chuyện năm đó, chủ động trêu chọc tới ngươi."
Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, một hồi lâu sau nói ra mấy chữ: "Trưởng công chúa thì sao?"
Thiên hạ đều biết, sản nghiệp của Diệp gia bị hoàng thất Khánh quốc bỏ vào trong túi, trở thành nội khố hôm nay.

Năm đó mạnh mẽ cưỡng ép tịch thu thương gia đệ nhất thiên hạ này, dùng danh nghĩa tự nhiên là chủng loại rất đáng sợ...!tỷ như mưu nghịch.

Mà hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một cái hậu nhân của Diệp gia trong truyền thuyết, đến tột cùng tra hay không tra tội danh năm đó đây?
Cho dù không tra, ở trong mắt rất nhiều người, Diệp gia hậu nhân cũng là đối tượng hoàng thất nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.

Đây là quy củ của lịch sử, không có ai có thể tránh thoát.
Sau khi tin tức Phạm Nhàn là hậu nhân Diệp gia truyền ra, trưởng công chúa nhất định sẽ lợi dụng chuyện này, mãnh liệt dâng tấu chương, bức bách trong cung làm ra phản ứng tương ứng, lật lại chuyện sản nghiệp Diệp gia bị đoạt, y theo thủ pháp hoàng gia đã từng làm việc, Phạm Nhàn không bị âm thầm giết chết chính là tốt rồi, lại càng không cần phải nói thăng chức rất nhanh.
Dĩ nhiên, một nửa khác trong thân thế của Phạm Nhàn cũng rất kỳ diệu, cho nên hắn không cần lo lắng đôi mẫu tử trong cung sẽ hạ sát thủ đối với mình, thậm chí đối phương cũng sẽ không coi chính mình là đối tượng cần phải đề phòng, nhưng căm tức vẫn sẽ căm tức, thế nhân cũng không hiểu được sự thật này!
Nếu như đôi mẫu tử trong cung muốn gạt thế nhân lâu dài, cũng chỉ có thể đem Phạm Nhàn coi như hậu nhân Diệp gia đơn thuần mà đối đãi, ở dưới áp lực điển luận, để cho Phạm Nhàn cùng nội khố...!Thậm chí là Giám Sát Viện rời khỏi tay.

Mà đối với Phạm Nhàn đã kết vô số cừu gia mà nói, mất đi quyền lực trong tay, thật sự là tương đối nguy hiểm.
"Trưởng công chúa?" Phạm Kiến trên mặt không có chút tâm tình nào nói: "Nếu như nàng đủ thông minh, lần này sẽ khoanh tay đứng nhìn, mà sẽ không xuất thủ."
"Tại sao?"
"Bởi vì tâm tư của Bệ Hạ."
Phạm Nhàn trầm tư, dần dần hiểu lời phụ thân nói có ý gì.


Hoàng thượng đương nhiên là người biết thân thế của mình, mặc dù không biết Hoàng Đế tương lai an bài như thế nào, nhưng ít ra ở hiện tại mà nói, hắn còn không có tính toán vén lên bức màn che.

Biết được chuyện này, nghĩ đến phản ứng của Hoàng Đế cùng mình giống nhau, hẳn là sau khi khiếp sợ sẽ cảm thấy một chút tức giận cùng cuồng táo.
Hoàng Đế cùng Phạm Nhàn, đều là người rất thích nắm giữ hết thảy, cho nên rất kiêng kỵ loại chuyện thoát khỏi khống chế phát sinh.

Cho nên Bệ Hạ nhất định sẽ vô cùng căm phẫn, ý niệm đầu tiên của hắn là muốn tìm ra người để lộ bí mật, mà nếu như trưởng công chúa lúc này không biết điều quả thực là mượn chuyện này tiến công Phạm Nhàn, Hoàng Đế ngược lại sẽ càng mạnh mẽ ủng hộ Phạm Nhàn, hơn nữa bất hòa đối với trưởng công chúa ở trong lòng càng đậm thêm một phần.
Phạm Kiến nhàn nhạt nói: "Ngươi hôm nay đã là Giám Sát Viện đề ty, thông qua hành động nửa năm qua qua, trong tay nắm giữ đầy đủ quyền lực.

Từ Đạm Châu cho đến kinh đô, bất luận là cha, hay là Trần viện trưởng, chúng ta làm hết thảy, cũng là thay ngươi chế tạo hòn đá dưới chân vững chắc hơn một chút...!Hôm nay ngươi đã là trọng thạch một phương, sao sợ gió lạnh quất vào mặt nữa? Yên tâm đi, gió này đã không thể làm gì ngươi."
Phạm Nhàn trầm mặc, trong lòng có chỗ lo khác.
"Đương nhiên, nhân gian này cũng có gió từ thiên giới." Phạm Kiến giễu cợt nói: "Ngươi lo sợ không có gì hơn là thái độ trong cung.

Nhưng mà Thái hậu cùng Bệ Hạ đều biết chuyện này, nhiều lắm là ngại miệng đời lạnh lùng với ngươi mấy hôm thôi.

Chuyện này phát triển làm sao, cuối cùng phải xem thái độ của Bệ Hạ."
Cuối cùng, vị Hộ bộ Thượng thư đa mưu túc trí này nói: "Mà qua chuyện ám sát ở Huyền Không miếu, Bệ Hạ rất tin sự trung thành của ngươi, dĩ nhiên sẽ thiên hướng về ngươi...!Hôm nay thương thế của ngươi chưa lành, Bệ Hạ vẫn sẽ nhớ công lao của ngươi, vào lúc này, thân thế của ngươi bị vạch trần ra, Bệ Hạ sẽ tận lực suy nghĩ cho ngươi, bất luận là ích lợi của hoàng tộc, Hoàng Hậu Thái tử, thậm chí là áp lực từ trưởng công chúa Thái hậu...!“
"Cùng ngươi thay Bệ Hạ cản một kiếm kia so sánh, hai bên cũng chỉ ngang nhau." Phạm Kiến cười lạnh nói: "Cho nên nói, đây là thời cơ tốt nhất.

Trong cung những chuyện này, ta không nói ngươi cũng rõ ràng, có lẽ qua chút ít năm nữa, tâm tình luyến tiếc vì ngươi cứu giá của Bệ Hạ phai nhạt, ngươi cũng khó lợi dụng hơn nữa, vạch trần thân thế chỉ có thể ở mấy ngày này.

Sớm không được, chậm chút...!Cũng không được."
Thời cơ tốt nhất.
Phạm Nhàn ở trong lòng cảm nhận sự lạnh lẽo trong những lời này, trên mặt nổi một nụ cười khổ: "Ta chỉ lo lắng chuyện này sẽ mang đến phiền toái cho trong nhà."
Phạm gia chứa chấp hậu nhân của Diệp gia? Mặc dù đây là an bài của Hoàng Đế, nhưng sau khi to chuyện, Hoàng Đế nhất định sẽ không gánh vác, xui xẻo chỉ có thể là Phạm phủ.
Phạm Kiến chậm rãi nhắm hai mắt lại, nụ cười vui mừng trên khóe môi vừa hiện tức ẩn, chậm rãi nói: "Đứa nhỏ ngốc, nếu như ngay cả ngươi cũng sẽ không động tới, làm sao lại động đến cha? Nếu như triều đình động thủ đối với ta, chẳng phải là xác nhận ngươi là hậu nhân của Diệp gia ư?"
Phạm Nhàn trợn to hai mắt, một hồi lâu sau nói: "Ngài muốn nói là, bất luận phía ngoài truyền như thế nào, chúng ta chết cũng không thể nhận ư?"
"Dĩ nhiên." Phạm Kiến cười nói: "Ai có chứng cớ chứ?"
Phạm Nhàn thở dài nói: "Thật đáng tiếc, ta vốn tưởng rằng nếu không có ảnh hưởng gì, ta có thể mượn cơ hội..."

"Mượn cơ hội lật lại bản án thay cho Diệp gia ư?" Phạm Kiến ha ha lớn tiếng nở nụ cười: "Khó trách ngươi lúc trước khẩn trương như vậy, thì ra là còn có tâm tư như vậy.

Ngươi đứa nhỏ này, vụ án trên cõi đời này cần gì nhất thiết phải phơi bày ngoài ánh sáng? Mười mấy năm trước Bệ Hạ cũng đã thay Diệp gia xử lý một lần, hôm nay làm nữa cũng chỉ dư thừa mà thôi."
Phạm Nhàn lắc đầu, hạ giọng nói: "Diệp gia hậu nhân chuyện này, thật ra đúng là không thể làm hài nhi sợ, chẳng qua là..." Hắn vốn chuẩn bị nói, lo lắng bị trưởng công chúa cùng hữu tâm nhân đoán ra trên người mình mang theo huyết mạch hoàng gia, nhưng nói ra đến môi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, im miệng không nói.
Liên quan tới quan hệ của mình cùng Hoàng Đế, Phạm Nhàn cùng phụ thân đại nhân chưa từng chính diện nhắc tới, cho tới nay, phụ tử hai người cũng rất biết phối hợp không nói đến, tận lực duy trì cảnh tượng hòa thuận trước mắt.
Phạm Kiến hiểu được con muốn nói cái gì, trầm mặc lại.

Một lúc lâu sau mới thở dài: "Chuyện kia...!Ngươi vẫn dấu ở trong lòng đi.

Về phần người khác đoán được hay không, có quan hệ gì đâu? Vi...!vi phụ nói rõ, Trần viện trưởng chỉ sợ vẫn lòng tràn đầy vui thích chờ đợi chuyện này phát sinh.

Chờ lời đồn đãi đi tới kinh đô, hắn nhất định sẽ dùng quyền lực trong tay cường lực đè lời đồn đãi, do đó chứng thật lời đồn này, sau đó chờ người trong thiên hạ từ từ đoán được thân thế của ngươi, ít nhất phải để cho người trong thiên hạ quen với việc...!đồn đại về thân thế của ngươi."
Phạm Nhàn mặc nhiên, biết phụ thân suy tính là rất có đạo lý.

Lão nhân thọt làm việc, dùng cái mông nghĩ cũng có thể nghĩ đến, cường lực cưỡng chế lời đồn hậu nhân Diệp gia, mới có thể làm cho Khánh quốc dân chúng tin tưởng lời đồn này, đây chính là thủ pháp cực cao minh, còn với chuyện mình là con tư sanh của Hoàng Đế...
"Trần Bình Bình rốt cuộc muốn làm cái gì?" Phạm Nhàn tâm tình đột nhiên trở nên hết sức mệt mỏi, vô lực hỏi phụ thân.
"Cha không rõ ràng lắm." Vị Thượng thư đại nhân vẫn không có biểu hiện ra thực lực cùng trí tuệ hơn người chậm rãi nói: "Ngươi hẳn là đoán được, ta cùng với Trần viện trưởng ý nghĩ cho tới bây giờ cũng không giống, ở vấn đề của ngươi, ta cùng với hắn so đấu nhiều năm.

Hơn nữa ta không có thói quen tín nhiệm hắn, rất kỳ diệu chính là, hắn tựa như cũng không tín nhiệm ta.

Ngược lại, ta cùng hắn cũng đối với đứa bé ngươi tin tưởng nhiều hơn một chút."
Hắn nhìn con mình một cái, tự cười nhạo nói: "Cuối cùng tựa như vẫn là hắn thắng, thành công đem ngươi kéo vào mớ rối loạn này." Hắn tiếp theo nhàn nhạt nói: "Ta thậm chí hoài nghi chuyện này có phải hắn một tay chuẩn bị hay không, nếu không người Bắc Tề làm sao có thể biết Tiểu Diệp Tử là mẫu thân của ngươi.

Dĩ nhiên, trước mắt ngươi không cần lo lắng quá nhiều, đầu đuôi chuyện này, nghĩ đến Trần viện trưởng lúc này đã bắt đầu vào cung mưu kế giúp ngươi."
Phụ tử hai người trầm mặc lại, hồi lâu sau, Phạm Nhàn bỗng nhiên không đầu không đuôi ngốc nghếch nói một câu: "Thật xin lỗi, phụ thân."
Xin lỗi không hề có đạo lý, không biết là đang xin lỗi cái gì.

Là xin lỗi vì lựa chọn con đường lúc trước, chính mình cuối cùng tiếp nhận Giám Sát Viện, do đó bị buộc bước lên con đường tranh quyền, không có như phụ thân lựa chọn cuộc sống bình an ư? Hay là xin lỗi chính mình ly kỳ thân thế, làm Phạm gia mang đến nguy hiểm không biết? Hay là là thay mẫu thân hướng "phụ thân" tỏ vẻ xin lỗi thành khẩn nhất?

Hoặc là...!thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta rất muốn trở thành đứa con thực sự của ngài, chẳng qua là lão mụ không cho ta cơ hội này.
Phạm Thượng thư đang suy đoán, có phải Trần Bình Bình lợi dụng Phạm Nhàn cứu giá thân chịu trọng thương hay không —— thời cơ này tốt nhất để bóc trần thân phận hắn là hậu nhân của Diệp gia.

Cùng lúc đó, Trần Bình Bình ở trong thâm cung, cũng đang không ngừng suy đoán, là ai đột nhiên đem chuyện này để lộ ra ngoài.
Nhân vật chính trị, cũng không quan tâm những thứ trên danh nghĩa gì đó, cho nên hai con cáo già này, chỉ cầu Phạm Nhàn có thể sống hạnh phúc, có thể cầm quyền lực, cũng không cho là Phạm Nhàn nhất định phải danh chánh ngôn thuận trở về Diệp gia.
"Biết chuyện này, chỉ có ta, Phạm Kiến, Phạm lão phu nhân, Bệ Hạ, Phí Giới." Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, thanh âm khô khốc bén nhọn ở trong ngự thư phòng vang lên "Bệ Hạ lúc trước nói, Thái hậu sau kỳ thi mùa xuân đã phát giác chuyện này, tổng cộng cũng chỉ có sáu người, theo thần xem ra, sáu người này đều không thể tiết lộ ra ngoài."
Hoàng Đế chậm rãi xoay người lại, con ngươi thường ngày trong trẻo hôm nay như có lửa đốt, sắc bén phệ ngoan như chim ưng, từng chữ từng câu nói: "Đều không thể tiết lộ ra ngoài? Vậy người Bắc Tề làm sao mà biết được!"
Sau kỳ thi mùa xuân, thân phận Giám Sát Viện đề ty của Phạm Nhàn được phơi bày, do đó hắn trở thành quan viên trẻ tuổi chói sáng nhất Khánh quốc, nhất là lập tức lại muốn chấp chưởng nội khố, loại quyền thế này thật sự có chút huân thiên.

Nhân vật tầm thường còn không đoán được cái gì, nhưng vị Hoàng Thái hậu trong thâm cung kia đã từng trải quốc sự, quen thấy âm uế, khứu giác trên chính trị thật sự là có chút nhạy cảm.

Bị nàng cường lực ép hỏi, Hoàng Đế rốt cục thừa nhận với mẫu thân, Phạm Nhàn chính là con tư sanh của mình.
Thái hậu sau khi khiếp sợ, rốt cục đón nhận sự thực này, dù sao lão nhân gia dù thống hận vị "yêu nữ" năm xưa kia như thế nào, nhưng đối với huyết mạch hoàng gia luôn luôn có một chút mềm lòng tha thứ.
"Có lẽ, có lẽ là người Bắc Tề đoán được." Trần Bình Bình thấp giọng lầm bầm, nhưng không biết suy đoán của mình đã đến gần sự thật.
Hoàng Đế cười lạnh nói: "Khổ Hà là hạng người gì? Bắc Tề quốc sư chẳng lẽ chỉ có dùng suy đoán liền dám kết luận ư?"
Trần Bình Bình trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Trưởng công chúa, hiềm nghi lớn nhất."
Nếu như Phạm Nhàn lúc này ở bên nghe lén, nhất định sẽ kêu to một chữ hay! Đây là cái gì? Đây chính là trong truyền thuyết đại xảo vô công, đại tượng hi thanh âm, hãm hại một cách trần truồng a!
Thái hậu biết Phạm Nhàn là hậu nhân của Diệp gia, trưởng công chúa là nữ nhi Thái hậu thương yêu nhất, từng trở tay đem Ngôn Băng Vân bán cho Bắc Tề, cũng từng cùng Bắc Tề đại gia Trang Mặc Hàn lén giao dịch, nàng cùng Bắc Tề Thái hậu có thư từ lén lút, nàng hướng Bắc Tề buôn lậu để cho Bắc Tề quân thần không biết tiết kiệm bao nhiêu vàng bạc, nàng...!nàng, bởi vì nội khố đổi chủ, đối với Phạm Nhàn hận thấu xương, thậm chí bắt đầu sử dụng thích khách, chẳng qua là thất bại.
Những điều này là sự thực Hoàng Đế hết sức rõ ràng, chỉ cần tinh tế phân tích, sẽ phát hiện, trưởng công chúa có khả năng biết chuyện này, thông qua bàn tay của Bắc Tề để lộ ra, mấu chốt nhất chính là, nàng có động cơ lớn nhất.
Trần Bình Bình lúc trước nói những lời này cũng rất có tính toán, nếu như hắn chỉ âm thầm ám chỉ, trong cung có người lén lút quan hệ với Bắc Tề, do đó để cho Hoàng Đế tự mình nghĩ đến muội muội tại Tín Dương xa xôi —— mà không dám đại nghịch bất đạo, chỉ đích danh trưởng công chúa, Hoàng Đế nhất định sẽ hoài nghi dụng ý của hắn một chút.
Mà hắn trực tiếp bình thản nói ra tên trưởng công chúa, nói thẳng đối phương có hiềm nghi lớn nhất, chính là biểu hiện trung thần tinh khiết, chỉ để ý ý kiến của mình có thể hữu dụng đối với Bệ Hạ hay không, mà không kiêng kỵ có thể để cho Bệ Hạ hoài nghi mình hay không —— biểu hiện như vậy, Hoàng Đế luôn luôn khôn khéo, dĩ nhiên cực kỳ hưởng thụ.
Hoàng Đế trầm mặc lại, sắc mặt lại có chút khó coi, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Xem ra...!Vân Duệ cũng không biết phạm, không biết an chi là cốt nhục của ta."
Nếu như Thái hậu đem chuyện này nói cho trưởng công chúa, trưởng công chúa nhất định sẽ không bóc trần thân thế của Phạm Nhàn, bởi vì như vậy không còn là nhằm vào Phạm Nhàn, mà là đang nhằm vào Bệ Hạ.
Trần Bình Bình khẽ gật đầu, từ những lời này của Bệ Hạ cũng biết, Bệ Hạ đã tin, trưởng công chúa mới là ngọn nguồn của lời đồn này.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Đế lạnh lùng nói: "Chờ tin tức đi, xem Vân Duệ có làm tới hay không."
Phạm Nhàn là hậu nhân của Diệp gia, nếu như trưởng công chúa dâng tấu tới trong cung, coi đây là cơ hội, khuyên Bệ Hạ cảnh giác chuyện này, hay là trực tiếp khuyên hoàng huynh giết chết Phạm Nhàn, diệt Phạm gia, Hoàng Đế sẽ thật coi tình huynh muội này nhìn phai nhạt.
"Kế tiếp xử lý như thế nào?" Trần Bình Bình ho hai tiếng, bởi vì tiến cung vội vàng, tóc hoa râm không được buộc chặt, có chút rối tung, càng trông có vẻ già cả.
Hoàng Đế nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười khổ thở dài nói: "Trẫm cả đời này, cũng coi như cảnh tượng, không lường trước vẫn còn ở tráng niên, nhưng đã thành người cô đơn chân chính, trừ ngươi cùng Kiến ca nhi ra, hẳn là không tìm được người mà mình hoàn toàn tín nhiệm."
Trần Bình Bình hơi ngẩn ra, đang muốn nói cái gì đó, Hoàng Đế thở dài phất tay nói: "Ngươi có nhớ, năm đó Thái hậu thu Diệp gia dùng danh nghĩa gì không?"
"Mưu nghịch."
"Phải." Hoàng Đế mặt không chút thay đổi nói: "Năm đó hai người các ngươi cũng tán thành đề nghị này.

Dù sao vật mà Tiểu Diệp Tử lưu lại, một...!không...!thể loạn, hai không thể để, ở sau khi nàng rời đi, cũng chỉ có hoàng thất mới có khả năng thu nạp, bảo vệ sản nghiệp của Diệp gia tiếp tục vận chuyển."
"Không sai." Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Ban đầu nghĩ thầm, nếu người cũng đã đi, gánh tội danh gì, nói vậy nàng cũng sẽ không để ý, chẳng qua không ngờ mười bảy năm sau, ngược lại trở nên có chút khó giải quyết."

Hoàng Đế lạnh lùng nói: "Có gì khó giải quyết, ý chỉ từ miệng trẫm, trẫm liền đem Diệp gia sửa lại thành bị oan, thiên hạ này có ai dám nói gì?"
"Không thể." Trần Bình Bình như đinh chém sắt trả lời, tựa hồ ngoài ý định của Bệ Hạ "Bệ Hạ đối với đứa bé kia có lòng thương tiếc, nhưng chuyện này vạn lần không được...!Dù sao, Bệ Hạ ngài muốn suy nghĩ một chút cảm thụ của lão nhân gia." Lão nhân thọt trong lòng tựa như gương sáng, Hoàng Thượng chiêu này mặc dù vô danh tự, lại là một lần dò xét cuối cùng.
Hoàng Đế biết hắn nói chính là Thái hậu, nghĩ ngợi chút ít mới gật đầu, lại nói: "Xem ra trong lòng ngươi đã có định số."
Trần Bình Bình cười khổ đáp: "Chuyện xảy ra đột nhiên, Bệ Hạ vừa chưa từng có chỉ ý, cho nên cũng không chuẩn bị phương án." Lời này ý tứ rất rõ ràng.

Hoàng Đế vốn vẫn nghĩ để cho thân thế của Phạm Nhàn thủy chung bị ẩn giấu, trong viện dĩ nhiên không có nghĩ qua chuyện này.
Hắn nói tiếp: "Bất quá cũng không lo ngại, nếu như Tín Dương gởi thư, mời Bệ Hạ nghiêm khắc khiển trách, Bệ Hạ dặn dò mấy vị hoàng tử vài câu, Phạm Nhàn bên kia để cho hắn chết cũng không nhận, đủ loại quan lại cho dù nghi ngờ, nói vậy cũng không có ai dám dâng tấu chương dựa theo lời đồn cả."
"An Chi không khỏi lúng túng, ở trong triều xử lý như thế nào?"
"Vừa qua năm sau, hắn muốn đi Giang Nam làm việc, cũng thuận lợi né tránh trận nghị luận này." Trần Bình Bình nhỏ giọng mỉm cười nói: "Bệ Hạ, chuyện này mặc dù phiền toái, nhưng lúc này bộc phát, thời cơ coi như không tệ.

Để cho Phạm Nhàn rời xa kinh đô yếu địa, như vậy kéo dài hai năm, chuyện dĩ nhiên sẽ phai nhạt."
"Có thể nhạt sao?" Hoàng Đế híp mắt nói.
"Tư Lý Lý ở trên sông Lưu Tinh, mọi người truyền thuyết nàng là đời sau của một vị Thân Vương năm đó, truyền đến truyền đi, trừ để cho tòa thuyền hoa này làm ăn tốt một chút, cũng không có có vấn đề gì lớn.

Về phần thân thế Phạm Nhàn..." Trần Bình Bình thở dài, "Sẽ làm cho thế gian nhiều một tin tức không ảnh hưởng toàn cục sao."
Hoàng Đế trầm tư một lúc lâu, từ trong lỗ mũi ừ.
"Trên báo chí còn có thể đem chuyện này ra để làm nhạc đệm." Trần Bình Bình tiếp tục nói.
Hoàng Đế cũng nở nụ cười.
"Chẳng qua là phải đề phòng chuyện kia." Trần Bình Bình nhìn Bệ Hạ một cái, mang theo một tia bi ai nói.
"Hoàng Hậu nơi đó, ta sẽ để mẫu hậu ra mặt." Hoàng Đế gật đầu, thở dài nói: "Không thể cho hắn một cái danh phận, trẫm đã phải xin lỗi đứa con trai này.
Sau nửa tháng, kinh đô phố lớn ngõ nhỏ cũng bắt đầu truyền lưu một cái tin, tin tức này nói hôm nay ở trong triều tiểu Phạm đại nhân, vị Giám Sát Viện đề ty kia, dĩ nhiên là hậu nhân của Diệp gia năm đó!
Diệp gia bởi vì chuyện mưu nghịch bị niêm phong, cách nay đã gần đến hai mươi năm, không ngờ vẫn còn có hậu nhân, hơn nữa hẳn là tiểu Phạm đại nhân mà người kinh đô bàn tán say sưa, lời đồn này để kinh đô bách tính khiếp sợ sau đó bắt đầu hưng phấn lên, rối rít giao đầu tiếp nhĩ truyền lại cái tin tức bát quái này, không tới hai ngày thời gian, cả kinh đô cũng biết lời đồn này.
Nếu như này lời đồn này là thật, Phạm phủ chứa chấp khâm phạm của triều đình, vậy cũng sẽ không thoát tội.

Trong triều chút ít quan văn bị Phạm Nhàn đắc tội, bắt đầu hưng phấn mà tìm cách công kích, dĩ nhiên, ở dưới tình huống trong cung không nói gì, những quan viên này không dám tự ý hành động, dù sao chẳng qua là lời đồn, không có chứng cớ gì.
Liên tưởng đến Phạm Nhàn vào kinh buông tha nhất đại văn danh, cũng muốn đi vào Giám Sát Viện, còn muốn tiếp nhận nội khố tràn ngập hơi tiền, kinh đô dân chúng không một người không nói thầm, đối với cái lời đồn này càng thêm tin tưởng.
Ngoài mọi người địa dự liệu, trong cung vẫn duy trì an tĩnh, tựa như không nghe nói chuyện này.

Mà Giám Sát Viện bắt đầu hành động, mạo hiểm bị ngôn quan mắng tam đại tổ tông, Bát Xử bắt đầu ở tửu lâu trà tứ bắt đám bách tính bàn tán linh tinh.
Nhất Thạch Cư sau giờ ngọ, trong lầu tửu khách hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là người có chút địa vị, nhưng cũng không có ngờ tới Giám Sát Viện quan viên Bát Xử, hẳn là không nói đạo lý chút nào, đem hai vị văn sĩ lúc trước đang nói nước bọt tung bay bắt đi!
Từ phản ứng của Giám Sát Viện, mọi người càng tin tưởng, Phạm đề ty...!cùng Diệp gia năm đó nhất định có quan hệ!
Bên trong Giám Sát Viện, Trần Bình Bình trên gối đang đắp chăn lông vén lên một góc rèm cửa sổ, nhìn trên đường người đi đường câm như hến, khóe môi nổi một tia tươi cười quái dị.
"Biết mẹ ngươi là ai, lại không biết cha ngươi là ai, sợ cái gì?".

Bình Luận (0)
Comment