Khánh Dư Niên

Chương 76

Ta nên trả lời đại nhân thế nào?

Đây là một câu hỏi rất quan trọng, Phạm Nhàn không rõ lắm khi đó Ngôn Băng Vân làm sao liên lạc được với các thủ hạ thế này, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ:

-Trong hai tháng, hẳn là không thể để ngươi vào kinh, bất quá, ta sẽ tạm thời cắt cử một người phụ trách liên lạc với ngươi.

Nét mặt lão hơi lo lắng:

-Xin đại nhân cẩn thận, tuy Tiếu Ân bị giam, tuy hai mươi năm này Cẩm Y vệ mãi mãi không thể bằng với Đề Kỵ của Bắc Ngụy năm đó, nhưng thân đang ở địch quốc, thuộc hạ chỉ không muốn để những đứa trẻ phía dưới lo lắng.

Phạm Nhàn cũng gật đầu, dù sao thì cũng đã chậm một năm, đây cũng là nguyên nhân Giám Sát Viện cũng không dám mạo hiểm với những “cô nhi” này, hắn nhẹ nhàng trấn an lão:

-Yên tâm đi, người ta tìm kia, là người không có khả năng bị theo dõi nhất trong viện.

Không hề nghi ngờ, người hắn nói đến chính là Vương Khải Niên, cả đời chỉ biết theo dõi người khác, chưa từng có ai vượt qua hắn.

Ngồi ở đây nói chuyện một lúc, Phạm Nhàn đứng lên chuẩn bị về, trước khi rời đi, hắn bỗng nhiên nói:

-Đổi ám hiệu nhận người đi.

-Vâng, đại nhân.

Lão chưởng quỹ hơi cúi người.

-Một ba một bốn năm hai bảy bảy bảy.

-Vâng, đại nhân.

Lão lặp lại một lần nữa dãy số nhìn như không có chút quy luật nào kia, không có chút sai lầm.

Phạm Nhàn gật đầu khá thỏa mãn, sau đó quay lại tiền đường, giống như một thương nhân chắp tay chào chưởng quỹ, nhưng vẫn không quên ôm theo hai chai dầu. Thấy vị thượng khách này ra khỏi cửa rồi, gã phục vụ thầm thì:

-Ông chủ, sớm vậy đã chuẩn bị dâng hương sao?

Lão chưởng quỹ nhìn gã phục vụ duy nhất trong điếm, mỉm cười:

-Đúng vậy, là một vụ buôn bán lớn.

Gã nghĩ thầm, nhà mình bán dầu rởm, lẽ nào có thể có quan hệ với những du thương này mà làm cái gì vài thuyền đại sinh ý? Giao dịch mấy trăm cân đã kêu là đại sinh ý, gã không khỏi có chút coi thường lão chưởng quỹ già không có chí tiến thủ này.

---

Trên đường, Phạm Nhàn vẫn rất cẩn thận ôm can dầu nhỏ, không dám tặng cho tên ăn mày đầu đường, cũng không dám tiện tay vứt xuống, vì mật thám Giám Sát Viện làm việc rất quy củ, một điều then chốt là không được đánh giá thấp khả năng của đối phương. Tuy Bắc Tề Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Trầm Trọng ở tại một nơi chẳng khác thanh lâu, biểu hiện tựa hồ cũng chẳng mạnh mẽ gì, nhưng Phạm Nhàn biết, đây tuyệt đối chỉ là ngụy trang.

Sau khi xử lý gọn gàng can dầu, Phạm Nhàn bước trên đường đi về biệt viện sử đoàn. Lúc này trời đã tối, người đi đường dần dần thưa thớt. Đi qua con cầu đá bắc qua sông, giữa trời mưa, hắn đưa tay vuốt vuốt xoa xoa trên mặt một chút, xóa sạch son phấn hóa trang trên mặt. Để lại một đống hồng hồng vàng vàng trong lòng bàn tay.

Nhẹ lướt bàn tay qua đầu sư tử đá ở đầu cầu, bột phấn trong lòng bàn tay rơi hết, lẳng lặng trôi theo dòng nước sông, không chút dấu vết.

Đi qua cầu, đi ra từ một đám dân chúng thì Phạm Nhàn đã khôi phục tướng mạo ban đầu, bỏ mũ mưa xuống, lộn lại trường sam, lại giống hệt như khi vừa chia tay Hải Đường cô nương, khuôn mặt thanh tú, ung dung.



Hắn nghênh ngang quay lại sứ đoàn, Cẩm Y vệ canh cửa uống trà nhìn hắn, ánh mắt hơi lạ. Phạm Nhàn biết rõ, cái tin ba con chuột cống kia bị giết nhất định đã truyền tới tai Trầm Trọng. Nhưng Cẩm Y vệ chỉ có thể phiền não, còn về việc khi nào có thể trả thù, thì không phải vấn đề Phạm Nhàn lo lắng.

Trong biệt viện u tĩnh, dưới mái hiên dài, Ngôn Băng Vân nửa nằm trên một cái giường nhỏ. Trên giường đầy những áo ngủ bằng gấm mềm mại. Tuy Phạm Nhàn đã trị thương cho hắn, nhưng sau một năm chịu hành hạ quá sức, căn bản không thể phục hồi trong một thời gian ngắn, thân thể hắn khắp nơi bị thương, chịu không nổi sự va chạm mạnh, nên Phạm Nhàn nghĩ ra cách chôn hắn giữa đống vải vóc. Cũng may gần đây thời tiết cũng không quá nóng.

Tuy biết rằng lúc này cả thể xác và tinh thần vị Bắc điệp đại đầu mục này đang rất suy nhược, rất cần được tĩnh dưỡng, nhưng Phạm Nhàn vẫn phải xấu hổ mà vào làm phiền hắn. Vì mấy ngày nay ở Bắc Tề hắn vẫn phải nhờ tới thủ đoạn của Ngôn Băng Vân.

Sau khi kể qua chuyện hôm nay, Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn âm trầm:

-Ta hy vọng đại nhân không để lộ ra vết tích. Nếu không nếu các thủ hạ của ta đều bị moi lên, thì dù ngài có là Đề ti Giám Sát Viện, ta cũng nhất định phải hỏi tội ngài.

Phạm Nhàn lắc đầu:

-Ta biết lực lượng trong tay ngươi không phải chỉ có một tuyến. Một tuyến liên hệ tuy an toàn, nhưng hiệu quả rất thấp. Mặt khác, ngươi cũng phải nghĩ cách đứng dậy thôi. Bất quá ta đại khái không có thời gian đi tới đó, ta chuẩn bị giao cho Vương Khải Niên làm nhiệm vụ liên lạc, không biết ngươi thấy thế nào?

Trong mắt Ngôn Băng Vân có một tia dị sắc, trước mặt vị quan viên trẻ tuổi nhất Giám Sát Viện này, mấy ngày nay biểu hiện chỉ có thể nói là rất đúng quy tắc. Ưu điểm lớn nhất là rất nghe ý kiến của mình, nhưng hôm nay cư nhiên lại nói toạc ra mạng lưới mật thám phương bắc, xem ra đối phương thực sự có chút năng lực.

-Vương Khải Niên ta yên tâm.

Hắn nghĩ một lát lại nói.

-Trong số những người của viện giấu mình ở phương bắc, Vương đại nhân là một người.

Phạm Nhàn nao nao, thật không ngờ Vương Khải Niên năm đó đã làm chuyện này, lại nghe Ngôn Băng Vân nói tiếp:

-Y theo kế hoạch của đại nhân, chúng ta sẽ phối hợp với Thượng Sam Hổ, tìm ra nơi của Tiếu Ân. Nhưng ta không hy vọng người của viện tham gia quá sâu.

Phạm Nhàn đáp ứng hắn, biết hắn không muốn để những nhân thủ giấu mình ở phương bắc vì tranh đầu nội bộ của triều đình mà hy sinh quá nhiều.

-Yên tâm, ta sẽ có chừng mực.

Ngôn Băng Vân nhíu mày:

-Thượng Sam Hổ là hùng sư. Đáng tiếc biển trong kinh tuy sâu nhưng không tìm được người hiểu mình, nên mới tìm Trưởng công chúa hỗ trợ. Thân là thần tử, ngươi ta y theo ý tứ Trưởng công chúa làm việc, nên đương nhiên chuyện này ngươi phải có chừng mực. Ta tin tưởng khi Thượng Sam Hổ cứu Tiếu Ân, cũng là khi Thái Hậu và Trầm Trọng thanh trừ quân lực.

Phạm Nhàn biết vị quan viên Giám Sát Viện có vẻ ngoài lạnh lùng này đoán được mình muốn làm gì, cũng không nói nhiều:

-Đó chính là điều ta muốn. Ta sẽ không đánh giá thấp năng lực quản chế trong kinh của Trầm Trọng. Do đó bọn họ làm gì thì làm, đối với Khánh quốc chúng ta mà nói, không có một chút tổn hại.

Rời hậu viện, Phạm Nhàn đi tìm Vương Khải Niên, giao nhiệm vụ cho hắn. Vương Khải Niên nhỡ thật kỹ mấy con số đó, biết rằng trong mấy ngày tới mình sẽ nhận công việc vừa nguy hiểm vừa quan trọng này. Hắn không phải là lão chưởng quỹ bán dầu kia, hắn là tâm phúc của Phạm Nhàn, nên lớn gan hỏi:

-Đại nhân, mấy con số này có ý nghĩa gì vậy?

-Một đời một đời ta yêu tiền tiền tiền.

Phạm Nhàn cười, thổ âm ở Đạm Châu, âm “tiễn” và “thất” đọc rất giống nhau.

---

Lão chưởng quỹ hàng dầu mấy ngày nay sinh ý không tồi, bán được mấy thùng dầu. Tin tức của một người ẩn trong bóng tối, bắt đầu khuấy động cả mạng lưới mật thám Giám Sát Viện phương bắc đã nằm im cả một năm. Bất kể là bao lâu, các gián điệp này đã ngụy trang thành bách tính Bắc Tề đủ nghề đủ loại, đều tới nhận nhiệm vụ đầu tiên trong suốt một năm.

Tin tình báo bắt đầu lách qua các con đường quay về, qua sự sắp xếp tổng kết của mấy thượng tuyết, sau cùng được đem đến cửa hàng dầu họ Trương. Đồng thời trong lúc đó, sử đoàn Nam Khánh đã mở vài lần yến hội, rượu dùng không ít, tự nhiên, vị chưởng quỹ đường Tú Thủy kia không khỏi chạy tới sử đoàn biệt viện vài lần. Đã nhiều lần tiếp xúc với Phạm chính sử, tin chắc hắn cũng đã có được thông tin về Tín Dương và Thượng Sam Hổ như mong muốn.

Trung gian xử lý rất nhiều tin tức, đồng thời từ đó chọn ra những tin tình báo hữu dụng, sau cùng một người tổng kết cho ra một kết luận tương đối chính xác, là Ngôn Băng Vân. Mấy ngày nay trong hậu viện lúc nào cũng có tiếng ho khan của hắn.

Phạm Nhàn cũng không có nhiều việc phải làm lắm, dù sao hắn cũng là sử đoàn chính sử, uống rượu đón khách mới là nhiệm vụ chính. Mà bây giờ, hắn theo Hải Đường cô nương vào cung. Hải Đường trước đó có nói qua với hắn, Thái hậu có mấy chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Uống rượu, đối với Phạm Nhàn là nói, là một chuyện rất thú vị, cùng với Thái hậu thướt tha của địch quốc uống rượu, cũng không phải chuyện buồn gì. Nhưng khi Phạm Nhàn quay lại sử đoàn, quan viên và thuộc hạ đều nói tâm trạng của hắn hôm nay không vui, nhưng ai cũng không biết vì sao.

Trong phòng, Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn Lâm Tĩnh:

-Cái sứ đoàn này, đến tột cùng ta là chính sứ hay đại nhân là chính sứ.

Lâm Tĩnh cảm thấy bất an, hơi khẩn trương đáp:

-Phạm đại nhân sao lại nói ra lời ấy? Sứ đoàn tất nhiên chỉ có duy nhất Phạm đại nhân ra lệnh.

-Tốt tốt tốt.

Phạm Nhàn cười hai tiếng, mắng:

-Vậy Lâm đại nhân cho ta biết, vì sao hôm nay vào cung, Thái hậu kia còn nói đại công chúa Bắc Tề phải gả cho đại hoàng tử đương triều? Đây là đại sự! Vì sao từ khi đi sứ tới giờ bản sử cùng không biết chuyện này? Các người ở Hồng Lư Tự Thái Thường Tự mấy ngày nay đều thay chủ tự sắp xếp. Ta vừa biết được tới khi về còn muốn tống hôn!

Lâm Tĩnh thở một hơi thật dài, nghĩ thầm thì ra là chuyện này, cười nói:

-Đại nhân, xin ngài đừng trách hạ quan và Lâm Văn đại nhân. Sử đoàn chỉ chuyển thư viết tay của Hoàng hậu và Thái hậu Bắc Tề. Chúng hạ thần nào có biết, hai vị mẫu nghi đã định hôn sự của con cái trong thư. Khi việc này truyền ra từ trong cung, chúng ta còn có thể nói gì? Chuyện này vốn đã muốn nói với đại nhân, nhưng nhiều ngày trước đại nhân bình thường đều không ở sử đoàn, nên mới lâm vào hoàn cảnh bây giờ.

Lâm Tĩnh khẽ đảo mắt, biết vị đại nhân trẻ tuổi này vẫn còn tức, nên cười đưa lên mấy phong thư:

-Quốc thư thật sự đây. Đây là mật thư của triều đình, thể hiện thái độ của Hoàng thượng và Thái hậu, đương nhiên là thể hiện nguyện ý với hôn sự này. Thực ra, còn là tam hỷ lâm môn, hạ quan muốn chúc mừng đại nhân.
Bình Luận (0)
Comment