Một người như vậy, nhìn qua thanh tĩnh nho nhã, trong trẻo lạnh lùng
như ngọc, nhưng lại là một kẻ xấu, một đại ác ma giết người không chớp
mắt.
Hắn cũng biết bi thương? Hắn cũng biết thống khổ?
Hắn cũng xứng bi thương? Hắn cũng xứng thống khổ ư?
Hắn đích thật là một tên ác ma nhiều sầu đau.
Lại nghĩ đến giọng nói lạnh lùng độc ác kia từng vang bên tai: “Kế hoạch của ta nhất định sẽ thực hiện được!”
Hiện tại kế hoạch của hắn thật sự đã thành công, thành công khơi dậy
sóng gió giữa hai nước, mà hắn lại trốn ở đây cô quạnh bi thương? Hắn
không phải nên vô cùng vui vẻ vào lúc này sao?
Tiếng đàn càng lúc càng trầm thấp sâu lắng, như suối nguồn giá rét bế tắc, chua xót khôn cùng, lại giống như cánh nhạn cô đơn, đau khổ bi
thương.
[*]Chim nhạn: Cánh nhạn thường hay xuất hiện văn thơ Trung Quốc. Hàng năm cứ mỗi khi đến mùa Nhạn sẽ bay về phương Nam, đến mùa xuân năm sau
lại quay về phương Bắc. Lúc nào di cư cũng là bay theo đàn, có cặp có
đôi.
Hề Hề hơi cười lạnh, từ trong tay áo lạnh như băng nhanh nhẹn lấy ra cung tiễn.
Ngày thường khi quyết đấu, Hề Hề chỉ dùng bạch lăng và ống tay áo.
Chỉ khi quyết ý đả thương đối phương, nàng mới dùng đến cung tiễn.
Mà hiện tại, Hề Hề lại không thể không dùng đến cung tiễn.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên nàng dùng đến cung tiễn này cũng là để đối
phó với Lãnh Nguyệt. Nhưng khi đó, nàng không có ý định giết hắn, nàng
chỉ muốn cứu Diệp Từ Dung.
Hề Hề chưa bao giờ giết người, mà hôm nay, Hề Hề không thể không nghĩ đến chuyện giết người.
Hề Hề biết bản thân mình hiện tại không có nội lực, bắn ra mũi tên
này, uy lực cũng không được bao nhiêu, nhưng khả năng bắn cung của nàng
vẫn luôn rất chính xác.
Hơn nữa, Hề Hề không nghĩ sẽ bỏ một cơ hội ngàn năm có một như thế.
Vị trí nàng đang đứng hiện tại là một vị trí vô cùng tuyệt vời, hơn
nữa khoảng cách cũng không quá xa, điều kiện vô cùng thuận lợi. Giờ phút này Lãnh Nguyệt lại đang toàn tâm toàn ý đánh đàn, căn bản sẽ không để ý đến người muốn ám sát hắn, liền thừa dịp hắn không đề phòng, chớp lấy
cơ hội.
Cho nên Hề Hề chắc chắn sẽ bắn trúng.
Hề Hề nắm chặt cung tên, chậm rãi lắp cung, căng dây.
Cung căng như trăng tròn, mũi tên sắc bén, nhắm vào giữa ấn đường của Lãnh Nguyệt.
Nhưng là, không biết vì sao, ngay trước một khắc mũi tên sắp bắn ra,
Hề Hề đột nhiên cảm thấy đáy lòng như một sợi dây đàn, khẽ rung động nứt toạt ra một tiếng, làm cho ngón tay ngọc của nàng không nhịn được run
rẫy.
Mũi tên này nếu xuyên qua trán hắn, hắn ngồi ở đó nhất định sẽ chỉ có con đường chết.
Nàng thật sự muốn giết hắn sao?
Tay của Hề Hề, không hiểu vì sao lại hơi di chuyển xuống dưới, mũi tên sắc bén lóe lên, lại nhắm về phía ngực của Lãnh Nguyệt.
Dây cung lại căng lên trong yên lặng.
Những giọng nói trên thành lâu đêm ấy vẫn quanh quẩn bên tai.
Hắn trong một đêm, giết sạch tám gã tham quan ô lại. Hắn sáng lập ra
Nguyệt Thần cung, làm vô số chuyện cho dân chúng, được người người ca
ngợi. Truyền thuyết nói rằng hắn là Nguyệt Thần hạ phàm, là người đến
cứu rỗi thiên hạ muôn dân.
Chuyện này, rốt cuộc là thật hay giả!?
Hắn cuối cùng là một người như thế nào? Có đúng như lời nói của những binh sĩ kia không, là một người hiệp nghĩa, nhưng tại sao nàng chỉ thấy hắn vô cùng tàn nhẫn ác độc?
Do dự nhanh chóng qua đi, nghĩ đến chiến sự đang diễn ra ngoài kia,
nghĩ đến những binh sĩ phải ngã xuống vì hắn, Hề Hề lại căng lên cung
tiễn. Mềm lòng với Lãnh Nguyệt, chính là tàn nhẫn với những người khác,
Hề Hề hiểu điều này.
Mũi tên này nhất định phải bắn trúng, nếu bỏ qua cơ hội này, sợ là cả cuộc đời cũng không có lần thứ hai.
Hề Hề nín thở giữ khí, dây cung căng tròn, nàng nghiến răng, khẽ buông tay, cuối cùng cũng bắn ra mũi tên này!
Mũi tên mạnh mẽ xé toạt không khí, mang theo xơ xác tiêu điều, lao thẳng về phía lồng ngực Lãnh Nguyệt.
“Loong coong” một tiếng, dây huyền cầm đứt.
Ánh sáng chớp nhoáng lóe lên, một cái nhọn hoắc chói mắt theo cánh
tay phải của Lãnh Nguyệt hiện ra, tia sáng do kim loại va chạm nhau bắn
tứ phía, “đinh đang” một tiếng, ngăn lại mũi tên của Hề Hề. Là một thanh đoản kiếm trong tay áo Lãnh Nguyệt, hắn đã dùng chui kiếm ấy ngăn lại
mũi tên của nàng.
Tiếng đàn véo von rồi ngừng lại, dư âm lượn lờ, hòa vào trong gió, phá tan sự yên tĩnh của rừng mai.
Không chờ cho tiếng thở dốc của mình kịp hạ xuống, Hề Hề lại tiếp tục bắn tên!
Lúc này Hề Hề bắn ra là bốn mũi tên cùng lúc, lần lượt nhắm về hướng
cổ họng, ngực, hai bên hông của Lãnh Nguyệt, phong tỏa hết đường lui cao thấp trên cơ thể hắn! Cung tên trong tay Hề Hề nhắm rất kĩ, đối phương
lại không hề phòng bị, Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ trở tay không kịp, hẳn
sẽ phải chịu thua.
Những mũi tên tiếp theo ngay lập tức bay đến trước người Lãnh Nguyệt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai tay dùng sức vỗ, huyền cầm trước người
bỗng dưng dựng thẳng lên, biến thành một tấm lá chắn trước mặt, chỉ nghe leng keng vang lên bốn phía, bốn mũi tên kia đều cắm vào huyền cầm, có
một mũi còn cắm cả vào dây đàn, phát ra một tiếng ngân nhỏ vô cùng êm
tai lượn lờ trong không gian.
Hề Hề trong lòng chùng xuống, chính mình đã xem nhẹ mọi thứ, quên mất bên cạnh hắn còn có một huyền cầm.
Nếu nàng có nội lực, đừng nói là một huyền cầm, ngay cả là một tảng
đá, nàng cũng có thể bắn thủng. Thế nhưng hiện tại, lại bị huyền cầm kia ngăn lại tất cả các mũi tên. Hề Hề hai lần đều thất bại, trong lòng ý
thức được, không còn cơ hội nào nữa, Lãnh Nguyệt hẳn đã bắt đầu cảnh
giác, ngay cả khi bắn một lúc mười mũi tên vào lúc này, có lẽ cũng không thể bắn trúng, chỉ đành âm thầm lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, một cái bóng trắng như gió bão vụt đến, nện vào cây mai
che chắn trước người Hề Hề, cành cây rung chuyển, “lắc rắc” giòn tan
vang lên, nhánh mai gãy rụng.
May mắn là Hề Hề tránh đi kịp thời, nếu không đã bị nhánh cây rơi trúng.
Ngay cả lùi lại hai bước Hề Hề cũng thật vất vả mới ổn định được cơ
thể, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện thứ vừa đánh tới là một cái áo
choàng màu tuyết, đại loại là Lãnh Nguyệt đã dùng áo choàng tiện tay đập vào tảng đá một cái.
Chỉ là một cái áo choàng bình thường, ở trong tay Lãnh Nguyệt, cũng
liền trở thành binh khí đả thương người khác lợi hại như thế.
Một kích của hắn rất chính xác, không, là vô cùng chính xác, còn cả vô cùng tàn nhẫn!
Áo choàng bẻ gãy cả cành mai, nội lực thật sự không tầm thường.
Hề Hề đang đứng thở dài, Lãnh Nguyệt đã thả người bay đến, như một con chim to đáp xuống trước Hề Hề.
Phía sau gốc mai cổ thụ, một nữ tử áo trắng tóc đen đứng đấy, áo
choàng màu ánh trăng khoác trên cơ thể gầy yếu của nàng, nhìn qua thật
lay động lòng người, mái tóc đen nhánh rối tung xõa ra như dòng suối
chảy dài xuống tận eo, tôn lên sắc mặt tái nhợt như tuyết của nàng.
Một cành mai nhỏ tà tà ve vuốt hai bên má nàng, đóa hồng mai đỏ rực
phe phẩy trên làn da trắng nõn của nàng, trong trẻo xinh đẹp nở rộ đi
vào lòng người.
Nàng tái nhợt, nhu nhược như vậy, tiều tụy như vậy, tuy nhiên lại rất kiên cường xinh đẹp.
Đôi con ngươi của nàng đen như mực, lại vừa giống hồ sâu không đáy,
trong trẻo mà tịch mịch, nhưng tịch mịch lại không một gợn sóng, khiến
người khác không dám nhìn thẳng vào.
Thời khắc khi đứng trước nữ tử nhu nhược này, lòng hắn như bị cảm
giác vô hình nào đấy kìm hãm, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trải qua loại áp lực nào như thế, cảm giác giống như đang đối đầu với một kẻ
địch vô cùng to lớn, điều này khiến lòng hắn có chút ngưng trệ, chốc lát hít thở không thông.
Bóng dáng kia bình thản rơi xuống trước mặt nàng, một đôi mắt tối đen lạnh lùng đang ở rất gần Hề Hề, nhìn nàng thật sâu, khóe môi nâng lên,
chậm rãi nở ra một nụ cười lạnh như băng.