Ngày hai mươi tháng ba, trong tiết thanh minh.
Sáng sớm, Sử Tiêu đã cùng thê tử đi cúng tế mộ phần tổ tiên. Hề Hề
viện cớ đau đầu, nên không đi theo, nàng còn có việc quan trọng khác
phải làm.
Hôm nay cũng là ngày hoàng gia đến tổ lăng bái tế, nghe nói, vương
gia Hàn Tuần trước nay chưa từng trở về kinh thành đã được thái hậu
triệu về. Điều này chứng minh thái hậu đang cân nhắc về người sẽ ngồi
vào ví trí tân đế.
Hề Hề quyết định ra khỏi phủ để mở mang tầm mắt, nếu có thể gặp Hàn
Tuần thì càng tốt, vừa hay có thể xem thử hắn là một người như thế nào.
Vì để thuận tiện đi lại, Hề Hề, Sương Nhi và Nhứ Nhi đều cải nam
trang, vốn không định mang Linh Nhi đi theo, nhưng nha đầu này sống chết cũng không muốn ở lại một mình trong Tướng phủ. Mà thật ra Hề Hề cũng
không yên tâm để nàng ở đây một mình, nếu Sử Bằng trở về, bắt gặp có khi lại đùa giỡn nàng.
Vì thế một nhóm bốn người nữ cải nam trang, thuê xe ngựa, đi ra ngoài thành.
Tháng ba, hương đào thơm ngát, ngoài thành nơi nơi đều là cỏ cây xanh biếc, trăm hoa đua sắc. Rất đông người bộ hành đạp thanh, mang theo
hương khói tiến về bái tế phần mộ của tổ tiên ở ngoại thành.
Hề Hề vì muốn đi xem lễ, nên đi về hướng lăng mộ của hoàng gia. Thế
nhưng nơi đó lại bị giới nghiêm, xung quanh có binh sĩ bảo vệ, chỉ có
thể đứng quan sát từ phía xa xa.
Hề Hề trong lòng thất vọng, rồi nghĩ đến ngày sau vẫn còn cơ hội gặp
Hàn Tuần trong cung, nên nhất thời cũng không nóng lòng nữa. Nhân dịp đi dạo một chút ở vùng ngoại ô.
Non xanh nước biết, trăm hoa khoe sắc tỏa hương thơm ngát, nước chảy
qua cầu nhỏ, cành liễu lượn lờ lả lướt, giấc mộng về bức tranh Giang Nam của Hề Hề trong suốt mười một năm qua, cuối cùng cũng hiện ra trước
mắt.
Nhóm người đang lưu luyến ngắm nhìn phong cảnh, cũng không biết đã
đến chính Ngọ từ lúc nào, đường muốn quay về, trời lại đổ mưa phùn.
Mưa bụi kéo dài, tuy nói mưa không lớn, nhưng lại dai dẳng không dứt, đủ để làm ướt y phục của người đi đường. Mà nơi này, cũng không có xe
ngựa để thuê. Nên nhóm người Hề Hề đành phải trú mưa dưới một góc rừng
đào.
“Tiểu thư, mưa này đã đổ xuống, cũng không biết đến khi nào mới dừng lại nữa.” Sương Nhi nhặt một cành đào, khẽ hỏi.
“Tiểu thư, mưa này có lẽ chốc lát sẽ không dứt được đâu.” Linh Nhi lẳng lặng nói.
Nhứ Nhi tiếp lời: “Ôi không, chẳng lẽ chúng ta phải đội mưa trở về
sao! Nếu quần áo bị ước, bị người ta nhìn ra là nữ tử, sẽ xấu hổ lắm
đấy.”
Chợt nghĩ đến chuyện quần áo bị ướt, dính vào cơ thể, đúng là khiến người ta không khỏi đau đầu.
“Có gì mà vội, cứ chờ mưa tạnh đi.” Hề Hề ung dung nói.
Tuy nhiên mưa lại không hề có dấu hiệu sẽ tạnh, ngược lại trắng xóa
cả bầu trời, càng lúc càng dày hơn. Nhưng đúng vào lúc này, trên đường
nhỏ chợt có xe ngựa đi đến.
Sương Nhi vui vẻ: “Tiểu thư, à không… công tử.” Nghĩ đến mọi người
đều đang cải nam trang, sửa miệng nói lại, “Có xe ngựa. Này… dừng xe!
Chúng ta muốn thuê xe!”
Hai chiếc xe ngựa trước mắt thản nhiên băng qua trước mắt các nàng, tốc độ không chút giảm xuống.
“Này…!” Sương Nhi còn muốn kêu với theo, Hề Hề liền cắt lời nàng,
“Sương Nhi, đó là xe ngựa của triều đình, ngươi không thấy nó rất hoa lệ sao.”
Sương Nhi cứng miệng, không kêu nữa, nhưng hai chiếc xe ngựa kia cũng chậm rãi dừng lại theo giọng nói của Sương Nhi.
Một người điều khiển xe ngựa nhìn bọn họ hô to: “Này! Lên xe đi, chúng tôi sẽ nhường một chiếc xe ngựa cho các ngươi.”
“Tiểu thư, chúng ta có cần đi nhờ xe không?” Sương Nhi hỏi.
Đôi mắt trong trẻo của Hề Hề liếc nhìn người kéo xe ngựa và mấy con
ngựa quý giá, xem chiếc xe ngựa hoa lệ sang trọng kia, có vẻ như là xe
ngựa đến từ trong cung, liền ảm đạm cười nói: “Tất nhiên không thể phụ ý tốt của người ta!”
Cổ xe ngựa đứng phía trước, có ba vị công tử bước xuống, đi qua chiếc xe ngựa phía sau, bốn người Hề Hề liền ngồi vào chiếc xe ngựa trống ấy.
Xe ngựa liền chậm rãi đội mưa đi về phía kinh thành. Đánh xe hỏi: “Không biết các vị công tử muốn đến nơi nào của kinh thành?”
Sương Nhi nói: “Cứ đến kinh thành trước đi!”
Chợt có tiếng vó ngựa truyền đến từ trong mưa, đánh gãy tiếng nói
chuyện của bọn họ, Hề Hề vén màn xe lên, chỉ thấy trước mắt xuất hiện
khoảng mười người ngựa đang từ trong mưa bụi lao đến, bọn họ tất cả đều
mặc đồ đen bịt khăn che mặt, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt tràn ngập sát khí, giống như vừa chui ra từ bóng đêm.
Cùng mưa phùn gió mát, cỏ xanh hoa thơm bên ngoài trông rất đối lập.
Những người đó bỗng nhiên huýt một tiếng, liền bao vây hai cỗ xe ngựa lại, không nói một lời, đã xông vào hai cỗ xe. Ba vị nam tử trẻ tuổi ở
xe ngựa phía sau và hai phu xe nhanh chóng lao ra ứng chiến.
Sương Nhi và Nhứ Nhi thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta có cần ra giúp một tay không?”
Không rõ chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên không nên nhúng tay vào, Hề Hề nói: “Cứ chờ xem đã!”
Phu xe và ba vị công tử kia võ công không tệ, nhưng hắc y nhân người đông thế mạnh, trong chốc lát đã chiếm thế thượng phong.
Mấy hắc y nhân túm nhóm người Hề Hề xuống xe, còn xe ngựa phía sau thì kéo xuống một vị công tử đội nón có khăn che mặt.
Mưa bụi miên man, người nọ bước ra có chút chật vật, hắn vận một thân bạch y màu ánh trăng, trắng như tuyết, tựa một áng mây đứng trong mưa
bụi.
Không thể nghi ngờ, người này hẳn là chủ nhân của hai chiếc xe ngựa.
Mấy thị vệ đang mải miết đánh nhau, nhìn thấy chủ nhân mình bị kéo ra
ngoài, liền liều mạng muốn qua ứng cứu, thế nhưng lại không thể nào
thoát khỏi vòng vây, vốn là không có cơ hội quan tâm đến hắn.
Hề Hề ý bảo Sương Nhi và Nhứ Nhi động thủ, vài tiếng kêu thê thảm
vang lên, kiếm trong tay các hắc y nhân đã rơi xuống mặt đất, máu trên
kiếm nhanh chóng hòa tan vào trong mưa. Mấy hắc y nhân ôm ngực, chặn lại vết thương đang chảy máu.
Sương Nhi và Nhứ Nhi đột nhiên ra tay, đám hắc y chớp mắt tan rã, bại trận ôm theo thương tích.
Ba thị vệ đang muốn diệt trừ các hắc y nhân bị thương, thì có một giọng nói vang lên: “Chậm!”
Chỉ một chữ thôi, đã lộ rõ sự uy nghiêm trời sinh, trong nháy mắt,
không gian liền im lặng như tờ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết của các hắc y nhân cũng lặng xuống, chỉ nghe thấy mỗi tiếng mưa tí tách.
Người nói chuyện chính là vị công tử đội mũ che mặt.
Hề Hề chậm rãi quay đầu, liền bắt gặp hắn đang tháo cái mũ trên đầu
xuống. Động tác của hắn tùy ý mà tự nhiên, thế nhưng lại ẩn ẩn bên trong một khí chất cao quý xuất trần.
Hắn cởi xuống chiếc nón bằng trúc, hé ra một khuôn mặt trắng noãn như ngọc, mưa bụi lất phất ve vuốt khuôn mặt kia, hai chữ “tuấn mỹ” khó có
thể hình dung hết.
Bạch ngọc cố định một phần tóc, tôn lên mái tóc đen như mun, một phần tóc đen còn lại rối tung xõa dài, tôn lên khuôn mặt như điêu khắc từ
ngọc.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn thản nhiên đảo quanh, ánh mắt sống động lóe
sáng, Hề Hề bí từ cạn ngữ, không biết phải dùng từ gì để hình dung về
phong thái kia.
Bên môi hắn là một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười ấy thân thiết ấm áp như ánh mặt trời tháng ba.
Lòng Hề Hề nhảy dựng cả lên, gương mặt này thế nhưng lại có chút quen thuộc.
Ở một chỗ sâu trong trí nhớ của nàng, mơ hồ có một gương mặt hiện ra
thật rõ ràng, hòa làm một với khuôn mặt trước mắt, đúng là hắn sao? Là
Tần mọt sách ngày ấy cùng nàng?
Trong làn mưa bụi mênh mông, khuôn mặt ngày xưa tựa như đang ở rất gần, nhưng cũng tựa như rất mông lung.