Xa rời Thượng Kinh ngợp trong vàng son, mặc dù hắn vẫn mặc y phục màu xanh nhạt kia, nhưng dần dần, hắn đã không còn là vị hoàng tử luôn mỉm cười dịu dàng ở Thượng Kinh nữa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cuộc sống trong quân đơn giản, lòng người ngay thẳng. Ngày thường ở Thượng Kinh, hắn luôn xuất hiện với bộ dáng kia, nhưng ở nơi này lại không cần dùng đến. Hắn cũng từ từ buông xuống, và cuối cùng cũng đã tìm lại được chính mình.
____________
Mấy ngày sau, đại quân chuẩn bị xuất chinh.
Trong Kỷ phủ, bọn hạ nhân bận rộn tới lui để chuẩn bị cho Kỷ Nam lên đường. Lúc này, Kỷ Nam đang ở trong phòng Trấn Nam Vương phi, bị Vương phi và Diễm Dương công chúa một trái một phải kéo tay.
"Tiểu Tứ, " Giọng nói của Diễm Dương công chúa khàn khàn, mấy ngày qua bị bệnh, trông bà đã gầy đi rất nhiều, "Van con, hãy cố gắng tìm Kỷ Đông trở về, ta ngày đêm đều mong ngóng có thể được nhìn thấy nó..."
"Nhị nương, xin người hãy yên tâm!" Kỷ Nam nắm chặt tay bà, dịu dàng an ủi, giọng nói cực kỳ chắc chắn, "Con sẽ cố gắng hết sức, nhất định có thể tìm được đại ca!"
"Tiểu Tứ..." Diễm Dương nhịn không được bật khóc, bà lấy khăn tay che mặt, bước đến trước mặt Vương phi và Kỷ Nam, rồi bất chợt quỳ xuống, "Tỷ tỷ, " bà ngửa mặt, rơi nước mắt, bi thương nhìn Vương phi, "Ta hung hăng, càn quấy, kiêu ngạo suốt nửa đời người, từ trước tới nay cũng không coi tỷ tỷ ra cái gì... Là bởi vì ta không cam lòng, là bởi ta không hiểu chuyện, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn ta hồ đồ. Thực xin lỗi! Tất cả là do ta không tốt... Bây giờ ta chỉ cầu mong hài tử của ta có thể bình an trở về, chỉ cần nó có thể trở về bên cạnh ta, kiếp này nếu như ta còn có nửa phần bất kính với tỷ tỷ, thì ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, ruột tan bụng nát, chết không được tử tế..."
"Đừng nói như vậy! Diễm Dương, muội mau đứng lên đi!" Hai mắt Vương phi cũng đã đỏ ửng, bà vội vàng cúi xuống đỡ Diễm Dương công chúa, "Chúng ta là người một nhà, Kỷ Đông là đại ca của Tiểu Tứ, việc này là trách nhiệm của nó, muội ngàn vạn lần đừng nói những lời dại dột như vậy nữa."
Diễm Dương công chúa và Vương phi nắm tay nhìn nhau, khóc lóc nức nở.
Kỷ Đình đứng ở một bên nhìn không nổi nữa, nâng tay sai người đỡ Diễm Dương công chúa về phòng nghỉ ngơi.
Người vừa đi, trong phòng cũng đã yên tĩnh lại, Vương phi cũng không kìm nén được mà rơi lệ. Bà biết trước khi xuất chinh kiêng kị nhất là điều này, nên đã yên lặng không tiếng động tựa vào tháp cạnh cửa sổ, cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt.
Kỷ Nam bước qua kéo kéo tay áo bà, nhỏ giọng gọi: "Mẫu thân."
Vương phi xoay người lại, ôm cổ nàng, nghẹn ngào nói: "Nhị nương của con có ba nhi tử, mà còn như vậy, nương thì chỉ có mình con thôi! Tiểu Tứ, nếu như con gặp phải chuyện bất trắc, thì nương phải làm sao đây?"
Kỷ Nam vỗ nhẹ lưng bà, thật lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng trả lời: "Chết trận ở sa trường, vì nước quên thân, là niềm vinh quang lớn nhất của con cháu Kỷ gia, nếu như thật sự con có một ngày như vậy, mẫu thân, xin người hãy cho con được kiêu hãnh."
Vương phi lập tức khóc không thành tiếng, "Được..." Bà trả lời, nhưng giọng nói đã run rẩy đến mức lạc cả đi.
"Kỷ Nam, " Kỷ Đình mở miệng ngắt lời hai mẹ con, "Lại đây, ta có lời muốn nói với con."
Kỷ Nam ôm mẫu thân thêm một lát, rồi nhỏ giọng an ủi hai câu, lúc này mới đi tới trước mặt phụ thân, quỳ xuống nghe giáo huấn: "Xin phụ thân dạy bảo."
Kỷ Đình cúi đầu nhìn nữ nhi đang quỳ gối dưới chân mình, Kỷ Nam như vậy quả thật là giống ông ngày còn trẻ: Anh dũng, quả cảm, chính trực, thậm chí cũng quên đi bản thân như vậy.
Chỉ là, khi đó, ông vì Đại Dạ mà cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả, còn nàng, là bởi vì phụ thân của nàng ích kỷ yếu đuối, nên từ khi sinh ra đã bị tước đoạt đi chính mình.
Người đời chỉ biết rằng đây là hài tử được ông yêu thương nhất, coi trọng nhất. Nhưng mà không ai biết, thật ra, đây là người mà ông có lỗi nhất.
"Từ nhỏ tới lớn, ta đã từng nói với con rất nhiều lần, chiến trường chính là số mệnh của quân nhân chúng ta, ta biết con không sợ." Ông ngồi xuống, khẽ cúi đầu, giọng nói trầm trầm: "Ta chỉ mong con sẽ sớm chiến thắng trở về."
"Vâng!" Kỷ Nam cung kính trả lời, "Phụ thân, " nàng ngẩng đầu, ánh mắt kia trong suốt, khiến cho Kỷ Đình không dám nhìn thẳng.
"Phụ thân... Hài nhi có một chuyện muốn thỉnh cầu người."
"Con nói đi."
"Ngày đó, chính con đã xúi giục Kỷ Tây và Kỷ Bắc cùng nhau vào cung diện thánh, đại ca hiện giờ sống chết chưa rõ, chỉ còn lại ba huynh đệ chúng con, lẽ ra là nên cùng tiến cùng lui, d∞đ∞l∞q∞đ nhưng thỉnh phụ thân xem xét đến chuyện Nhị nương vẫn còn đang bị bệnh, mà thả Kỷ Tây Kỷ Bắc ra đi ạ!" Nàng dũng cảm nói xong.
Ngày hôm ấy, khi nàng từ chỗ Mộ Dung Nham trở về, thì Kỷ Tây và Kỷ Bắc cũng đã chịu phạt quân côn xong. Bởi vì nàng mang theo hoàng mệnh sắp phải xuất chinh, nên Kỷ Đình không thể phạt nàng, chỉ có thể xách hai người Kỷ Tây và Kỷ Bắc vào từ đường, bắt đóng cửa suy ngẫm, đến nay vẫn chưa thả bọn họ ra.
"Lúc này, bọn chúng đang ở trước nhà chờ để đưa tiễn con rồi." Kỷ Đình trầm giọng nói, ông cũng đã sớm biết nàng sẽ thừa dịp ngày hôm nay để nói ra, "Kỷ Nam, mọi chuyện trong nhà đã có ta, con ở ngoài không cần phải lo lắng."
Lời này của ông đều có ngụ ý cả, khiến nàng lại nhớ tới câu chữ trong bức thư ngày hôm đó của Mộ Dung Nham, nhất thời, nàng cảm thấy nhói đau trong lòng, không khỏi nghẹn lời. Cuối cùng, nàng dập đầu một cái trước cha mẹ, rồi không chút do dự bước ra ngoài.
***
Trước đài Điểm Tướng, mười vạn nam nhi thiết huyết* của Đại Dạ tập kết thành quân, tất cả bọn họ đều mặc áo giáp, đứng hiên ngang, binh khí trong tay sắc bén, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lùng, làm tôn lên những gương mặt thiếu niên kiên nghị, nhất thời ngàn vạn sát khí nghiêm trang kết thành một luồng khí phách hào hùng xông thẳng lên trời.
(* - ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.)
Trên đài Điểm Tướng, Quốc sư vừa hoàn thành nghi lễ, cũng là lúc Hoàng đế hạ lệnh: Xuất chinh!
Toàn thân Kỷ Nam mặc một bộ khôi giáp màu bạc, ngồi trên lưng ngựa. Nàng đang ở đội ngũ tiên phong, giơ cao Phương Thiên kích, nhất thời mười vạn nam nhi bên dưới đồng thanh hô to: "Giết!"
Âm thanh kia quả thực giống như tiếng sấm nổ, như tiếng gầm cuồn cuộn cuốn đi cát bụi, làm tay áo Dung Nham tung bay phấp phới. Hắn đang đứng bên cạnh Kỷ Nam, trong mười vạn áo giáp kia, dđ∞l∞qđ chỉ có mình hắn mặc y phục hoa lệ màu xanh nhạt thêu rồng bằng kim tuyến, thanh nhàn mà tao nhã, không chút nào giống như đang đi tới chiến trường để giám quân.
Nhưng phong thái của hắn ung dung như vậy, cùng với Kỷ Nam vừa uy nghiêm lại vừa cẩn thận, tuy rằng trái ngược nhau, nhưng kết hợp lại, thì trở thành một viên thuốc an thần trong đại quân: chủ soái có dũng, giám quân có mưu. Trận chiến này muốn không thắng cũng khó!
Trong vòng mười ngày đi đường, Nhị hoàng tử Điện hạ đã nghiễm nhiên nổi danh toàn quân. Từ xưa tới nay hắn đã có thanh danh rất tốt, là người tao nhã hữu lễ, không gây khó dễ, không kiêu căng phách lối, nên trong quân người người đều quý mến hắn. Kỷ Nam và bốn phó tướng lại càng thêm đoàn kết với hắn, nếu không phải ngại vì thân phận hắn tôn quý, thì có lẽ đã muốn xưng huynh gọi đệ rồi.
Hôm nay, lúc trời tối, Kỷ Nam tuần tra toàn bộ quân doanh, lúc binh lính phụ trách kiểm tra nhân số bước lên báo cáo, vẻ mặt khó xử, lúng túng, thì nàng đã hiểu rõ. Nàng bất động thanh sắc ra khỏi màn trướng, rồi nhanh chóng chạy một mạch ra ngoài, băng qua một rừng cây cách nơi quân đội cắm trại không xa, quả nhiên nàng trông thấy: Dưới một bãi cỏ trong cánh rừng kia, có một đống lửa trại đang bùng cháy, bốn vị phó tướng đang tề tụ đông đủ xung quanh chiếc bàn đang bày thôi diễn bên cạnh đống lửa, bốn người bọn hắn đang thương lượng, còn một mình Mộ Dung Nham tay cầm nhánh cây, hai bên đối diện trận diễn.
Kỷ Nam lặng yên không tiếng động tiến đến gần, lại bị hắn phát hiện. Bốn phó tướng được hắn nhắc nhở, thấy chủ soái giá lâm, nhất thời đồng loạt không lên tiếng nữa, không đợi nàng nổi giận, tất cả đều ảo não quay trở về.
"Tiểu Tứ..." Thấy nàng nhấc chân muốn đi, hắn giữ chặt nàng lại, lại bị nàng quay đầu hung hăng trừng mắt, nên vội vàng buông lỏng tay ra.
"Điện hạ, thứ cho thần mạo phạm. Trong quân có quân quy, ở nơi này, người nên gọi ta một tiếng 'Tướng quân' mới phải." Nàng nghiêm túc nói với hắn.
Mộ Dung Nham cười rộ lên, "Tiểu Tứ." Hắn lại gọi một tiếng nữa, so với khi nãy còn nhẹ nhàng dịu dàng hơn.
"Nàng dọa bọn họ chạy mất, lưu lại cục diện này, nàng thế chỗ bọn họ đi." Hắn lại còn dám mời nàng.
"Điện hạ, " Kỷ Nam hít một hơi, cố gắng kiềm chế nỗi bất mãn trong lòng, nói năng uyển chuyển: "Trong quân có quy định nghiêm khắc về vấn đề làm việc và nghỉ ngơi, mỗi một người đều phải tuân thủ. d1iễn~đ2àn~l3ê~qu4ý~đ5ôn Bốn vị phó tướng kia ngang vai ngang vế với cha ta, cho nên thỉnh Điện hạ đừng khiến ta phải bất kính với trưởng bối mà xử phạt bọn họ ở trước mặt mọi người."
"A... Nàng vừa vào trong quân đã thay đổi thành một người khác, hoàn toàn không giống lúc bình thường rồi." Mộ Dung Nham nhẹ giọng nói, cách đống lửa trại nhìn nàng. Ánh mắt hắn dịu dàng, mang theo chút hứng thú, "Khiến ta cảm thấy có chút xa lạ, nhưng dường như, đây mới thực sự là Kỷ Nam."
Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh. Kỷ Nam nghe xong, ngẩng đầu lên nói: "Ở nơi này ta là chủ soái, ngoài ra không có và cũng không thể có... những thân phận khác." Lúc này, ánh mắt nàng cực kỳ nghiêm túc: "Điện hạ, chiến trường thực sự hoàn toàn khác biệt với trận diễn ở chiếc bàn dưới chân ngài... chỉ dựa vào một người thì không thể nào thắng được, cho dù người này có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng. Để một quân đội có thể chiến thắng, thì điều quan trọng nhất là: Trong đội ngũ, mỗi người mặc dù đều có nhiệm vụ riêng, nhưng cũng phải hỗ trợ và phối hợp với nhau, hợp tác một cách chân thành. Mà tất cả những chuyện này đều phải dựa trên những điều lệ và quân quy. Vì vậy, mặc dù chỉ là chuyện làm việc và nghỉ ngơi nhỏ như vậy, nhưng nhất định phải nghiêm túc chấp hành theo luật lệ."
"Thì ra là như vậy, " Mộ Dung Nham giống như bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu, "Thụ giáo! Không biết tiểu tướng quân còn có gì cần chỉ giáo?"
"Điện Hạ, " Kỷ Nam im lặng thật lâu, mới yếu ớt thở dài một tiếng, "Chiến trường hung hiểm, thỉnh Điện hạ tuyệt đối cẩn thận." Giọng nói của nàng lại trầm thấp hơn một chút, "Điện hạ vì ta nên mới bị cuốn vào tình cảnh này, dù nói thế nào thì lần này ta cũng phải bảo vệ người chu toàn, vậy nên, ủy khuất Điện hạ phối hợp với ta, để có thể chắc chắn đánh thắng trận này."
Lửa trại bập bùng, nổ lách tách. Trong ánh lửa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nheo lại...Vừa rồi, ý của nàng chính là: Hắn là một giám quân, thì chỉ cần đi lướt qua sân khấu là tốt rồi, tốt nhất là cứ trốn sau lưng nàng, một khắc cũng không được lộ diện, chỉ cần chờ nàng đánh thắng trận, rồi vui vẻ cùng khải hoàn hồi triều, để có câu trả lời thỏa đáng với tờ giấy quân lệnh trạng kia là được.
Từ sau khi mẫu thân mất lúc hắn còn nhỏ cho tới nay, đây là lần đầu tiên, có người đặt hắn vào vị trí cần được bảo vệ, mà người này lại chỉ là một tiểu thiếu nữ giả bộ nam tử, thậm chí còn là người chưa trưởng thành.
Mộ Dung Nham cảm thấy trong đầu mình dường như "Ông" một tiếng, huyết dịch toàn thân nhất thời như bị dồn ngược trở lại, trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác mà trước nay chưa từng có, diễღn。đàαn。lê。qღuý。đσôn dùng hết mọi từ ngữ cũng không thể nào miêu tả nổi: Dường như muốn giết chết người con gái trước mắt này bảy bảy bốn mươi chín lần, nhưng cũng lại muốn lập tức vươn tay kéo nàng qua, ôm chặt vào trong lồng ngực, bất chấp tất cả.
Ánh mắt của hắn lần lượt thay đổi, vẻ mặt biến hóa khó lường, nhưng tầng áo dịu dàng mà hắn vẫn thường xuyên khoác trên người kia đã biến mất không còn dấu vết. Kỷ Nam có thể cảm nhận điều này vô cùng rõ ràng.
"Đêm đã khuya, Điện hạ hãy về sớm nghỉ ngơi thôi." Nàng nói xong, nhấc chân lên muốn dập tắt đống lửa, nhưng bị hắn ngăn lại.
"Ta vẫn muốn ở lại một lát nữa." Hắn cười nhẹ, nói với nàng, rồi đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống, "Nếu đây là lần cuối cùng vi phạm quân quy, thì hãy để cho ta được phóng túng thêm một lát nữa được không? Tiểu tướng quân, mời về trước đi."
Hắn thật dễ nói chuyện, cứ như vậy mà đồng ý với nàng, về sau, buổi tối sẽ không tự tiện rời khỏi doanh trại nữa.
Hắn đã đồng ý, nên Kỷ Nam cũng không thể bắt bẻ thêm được nữa, nhưng vừa mới bước ra ngoài được hai bước, không hiểu vì sao, trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy bất an.
Nghe thấy tiếng bước chân đi rồi quay lại, Mộ Dung Nham nhìn thấy người một lần nữa lại đứng ở trước mắt, hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Ta ngồi cùng huynh một lát vậy." Nàng nhẹ giọng nói, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay nhặt nhánh cây, thay thế bốn vị phó tướng thôi diễn tàn cục kia cùng hắn.
Dưới ánh lửa, các đường nét của Mộ Dung Nham càng có vẻ tuấn tú hơn, hắn khoanh tay bất động, nở nụ cười rồi cất tiếng hỏi: "Lúc này là Tiểu Tứ phải không?"
Kỷ Nam cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, nàng rầu rĩ trả lời: "Vâng ạ."
"Vậy thì tốt." Hắn nghe xong dường như thở phào nhẹ nhõm, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút, "Kỷ tiểu tướng quân là anh hùng niên thiếu bất phàm, nhưng trong cảnh sắc tươi đẹp như thế này, ở cùng Tiểu Tứ vẫn cảm thấy thoải mái hơn."
Hắn nói như thể đó thật sự là hai người khác biệt, biểu tình vô cùng sinh động, khóe miệng Kỷ Nam hơi hơi giương lên, nhánh cây trong tay gõ gõ hắn, giao đấu với hắn trên bàn cát.
"Có một câu ta vẫn muốn hỏi huynh, " nàng rũ mắt nhìn xuống dưới đất, nhẹ giọng hỏi: "Huynh đã từng viết thư khuyên ta không nên rời khỏi Thượng Kinh, nhưng lại vì để ta có thể xuất chinh Tây Lý mà âm thầm chạy vạy khắp nơi, vì sao vậy?"
Cuộc chiến đang đúng lúc mấu chốt, Kỷ Nam đã liên tục đi vài bước thần kỳ, không chỉ xoay chuyển tình thế bất lợi lúc trước của nhóm người phó tướng, mà thậm chí đã áp đảo được Mộ Dung Nham. Mộ Dung Nham không cam lòng, đang hết sức chăm chú, dijễn~đ4àn~l3ê~qu2ý~d0ôn nàng hỏi xong rất từ rất lâu hắn mới ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng, nói: "Bởi vì nếu như ta không giúp nàng, thì nàng cũng sẽ đi Tây Lý, cho dù chỉ đơn độc một mình đến đó, nàng cũng sẽ không buông tay. Một khi đã như vậy, không bằng đánh cuộc một ván."
"Ta cược là nàng sẽ thắng, đại thắng trở về, cược Kỷ gia các người sẽ không bị Đoan Mật Thái hậu đánh gục một cách dễ dàng như vậy." Hắn nhẹ giọng nói xong, nhánh cây trong tay lại tiếp tục vẽ cực nhanh, "Ta tin tưởng nàng."
Hắn lại tiếp tục áp sát, Kỷ Nam chỉ vừa mới phân tâm một chút, đã lại rơi vào tình thế bất lợi, không đến vài bước đã không thể cứu vãn được nữa. Nàng nhất thời mất hết hứng thú, gẩy gẩy đám cỏ dại bên cạnh chiếc bàn, rồi trầm mặc. Mộ Dung Nham cũng yên lặng ngồi đó.
"Ta nghe nói, huynh là sư huynh đồng môn của Quốc sư đại nhân, cũng có thể từ sự phân bố của những vì sao trên trời mà nhìn ra được huyền cơ, đoán trước được chuyện sau này giống như hắn." Kỷ Nam bất chợt quay đầu lại hỏi hắn.
Mộ Dung Nham lập tức lắc đầu, "So với hắn thì ta vẫn lợi hại hơn một chút."
Phốc...Kỷ Nam bật cười. Ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy nàng nở nụ cười một lần.
"Tiểu Tứ, " hắn than nhẹ, "Đừng ép buộc bản thân quá, trên thế gian này ai có thể thật sự hoàn toàn tâm vô tạp niệm chứ? Chủ soái thì sao? Một Tiểu Tứ biết cười biết sợ hãi vẫn có thể bách chiến bách thắng mà."
Kỷ Nam cười, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nhẹ nhàng gật gật.
Mộ Dung Nham thấy đã đến điểm dừng, nên cũng không tiếp tục nói hết.
Lúc này, đêm đã khuya lắm rồi, nơi này cách Tây Lý cũng không còn xa nữa. Đầu đông đã vô cùng rét buốt, huống chi là trong đêm khuya như vậy. Hắn đốt lửa trại to hơn một chút.
Trong truyền thuyết, vùng cực Tây chính là đường chân trời, là nơi trời đất giao thoa, vươn tay ra cũng có thể hái được những vì sao. Mộ Dung Nham nhớ tới câu nói này, mới ngẩng đầu lên ngắm sao, phát hiện bầu trời đêm ở nơi này so với Thượng Kinh, dường như gần hắn hơn một chút.
"Tiểu Tứ, ngôi sao kia chính là nàng." Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, chỉ cho nàng xem một ngôi sao nho nhỏ đại diện cho nàng, "Tuổi trẻ, lấp lánh, từ từ vươn lên cao, rồi tỏa sáng rạng rỡ... Nàng chính là một trong những vị tướng lĩnh huyền thoại nhất Đại Dạ."
Kỷ Nam dựa theo phương pháp của hắn, cẩn thận nhìn lên, nhưng nàng không thể nào nhận ra chấm sáng ở xa xôi kia có chỗ nào khác biệt với những vì sao xung quanh.
Sau một lúc lâu, nàng vẫn lắc đầu, "Ta không thể nhìn ra được."
Mộ Dung Nham nở nụ cười, vẻ mặt xuất hiện sự đắc ý hiếm gặp mà không lời nào có thể miêu tả được, "Ta có thể nhìn ra."
Kỷ Nam liếc xéo hắn một cái, hắn cũng tự cảm thấy bản thân hơi thất lễ, cười cười nhìn nàng, nói: "Sau khi vào trong quân, dường như ta cũng trở nên không giống với lúc bình thường rồi, đúng không?"
Kỷ Nam gật đầu, "Cũng giống như lời nói ban nãy của huynh, Điện hạ, bây giờ huynh mới thực sự là chính huynh."
Xa rời Thượng Kinh ngợp trong vàng son, mặc dù toàn thân hắn vẫn mặc y phục màu xanh nhạt kia, nhưng dần dần, hắn đã không còn là vị hoàng tử luôn mỉm cười dịu dàng ở Thượng Kinh nữa. diiễn~đàn~leê~quý~đoôn Cuộc sống trong quân đơn giản, lòng người ngay thẳng. Ngày thường ở Thượng Kinh, hắn luôn xuất hiện với bộ dáng kia, nhưng ở nơi này lại không cần dùng đến. Hắn cũng từ từ buông xuống, và cuối cùng cũng đã tìm lại được chính mình.
Kỷ Nam nhìn vào mắt hắn, "Huynh cứ như vậy thì tốt."
Ta lại càng thích.
Mộ Dung Nham bật cười, sau khi bình tĩnh lại mới nhìn nàng.
Lửa trại bất chợt bùng cháy, ánh lửa chiếu vào hai gương mặt đối diện nhau, nhuộm thành sắc màu ấm áp. Ngôi sao ở trên trời mà Mộ Dung Nham chỉ cho Kỷ Nam xem, mới vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh, giờ đây chợt lóe ra tia sáng lấp lánh, vô cùng tuyệt đẹp.
Trên đời này nào có thứ gì là xem Tinh thuật chứ? Có chăng chỉ là xem nhân tâm* mà thôi.
(* - lòng người.)
Cho nên, động tâm sẽ khiến cho người ta bị rối bời.