Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 21

''Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng." Hắn cúi đầu, kề sát vào trán nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, vô cùng thân mật nhưng cũng rất cố gắng kiềm nén tâm tình đang dần trở nên kích động, "Nàng chỉ cần làm chính mình mà thôi."

Đây là lời hứa hẹn của Nhị hoàng tử Điện Hạ Đại Dạ quốc - Mộ Dung Nham, cả đời đều hữu hiệu.

_____________

Sắc trời đã nhá nhem tối, ráng đỏ đầy trời, những tia sáng máu đỏ hồng xinh đẹp dịu dàng bao phủ vạn vật nơi vùng đất cực Tây này, khiến cho toàn bộ Hạ Thành đều có vẻ không chân thực: Lúc này, cảnh vật quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến lạnh lẽo. Mới khoảnh khắc trước, nơi này vẫn là chiến trường đầy máu lửa, bị bao bọc bởi sự tuyệt vọng tột cùng, ๖ۣۜdi-êxn⊹đ4à-n๖ۣۜlê⊹q6u-ý⊹dô-n, giống như không còn có ngày mai. Mà lúc này, tất cả mọi thứ đều đã trở lại yên bình, thương binh cũng được đưa về nơi đóng quân để chữa trị, những mũi tên loạn lạc cũng đã được quét dọn sạch sẽ, những vết máu và vết cháy sém đã bị những dân chúng trong thành giẫm lên, trở nên mơ hồ không rõ. Nỗi tuyệt vọng và đau xót ấy, dường như chưa từng xuất hiện.

Điều này làm cho Kỷ Nam không nhịn được, cảm thấy cay cay nơi sống mũi: Đại ca của nàng ở nơi này chiến đấu hai năm trời, hiện giờ hắn bị mất tích, trừ bỏ binh sĩ bị gãy chân ban nãy, có ai còn nhớ đến hắn?

Những thiếu nữ đang xách giỏ đồ ăn rao bán dọc đường kia liệu có biết đến hắn hay không?

Lũ trẻ đang nhặt những mũi tên lạc rơi dưới đất để nô đùa cười vui kia, liệu có biết rằng, có một vị tướng quân tên là Kỷ Đông, vì muốn giữ gìn nụ cười hồn nhiên của bọn chúng, mà hắn đã phải rời xa gia đình cách đây hàng ngàn dặm, không những thế hiện giờ còn bị rơi vào cảnh ngục tù?

Những người này đều đã từng được Kỷ Đông dùng cả sinh mệnh và toàn bộ nhiệt huyết của mình để bảo vệ, nhưng họ chẳng hề nhớ tới Kỷ Đông, bọn họ chỉ cần biết có người bảo vệ bọn họ, nhưng chẳng cần quan tâm người nọ là ai.

"Kỷ Nam." Giọng nói của Mộ Dung Nham vang lên ngay bên cạnh, trong buổi chiều sập tối như vậy, quả thực giống như vừa miễn xá cho nàng, bởi vì hắn đã kéo nàng ra khỏi nỗi uất ức vô bờ.

Kỷ Nam bất giác quay đầu nhìn về phía hắn, khung cảnh trước mắt nàng đều được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ, toàn thành cũng bị chìm trong màu đỏ, chỉ có hắn vẫn mặc một bộ áo báo màu xanh nhạt không bị nhiễm một màu nào khác, vẫn thuần khiết bình thản, giống như chỉ đang dạo chơi dưới ánh trăng.

Tư thái kia, đã khiến cho Kỷ Nam vốn đang vô cùng suy sụp cảm thấy được yên lòng trong nháy mắt.

"Điện hạ, " Nàng có chút thất hồn lạc phách thì thào nói: "Ta muốn đi cứu Kỷ Đông."

Những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cứ như vậy mà được nói ra rồi.

Nàng là một tướng quân, dẫn dắt hơn mười vạn đại quân ra chiến trường viện trợ, mới vừa rồi còn dùng những lời nghĩa chính ngôn từ "Giết địch vệ quốc" như thế nói với binh lính bị gãy chân kia, d♡iễ,n‿đ,àn‿l♡ê‿q,uý‿đ♡ôn, nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh Hạ Thành, trong lòng nàng lại chỉ nghĩ đến đại ca của nàng. Những lời vốn dĩ không nên nói ra này, nàng lại nói với hắn mất rồi.

Nhất định là Kỷ Nam không biết, nhìn nàng lúc này đáng thương biết bao. Mộ Dung Nham đã từng giúp rất nhiều người, vỉ đủ thứ lợi ích. Nhưng Kỷ Nam trước mắt, khiến cho hắn lần đầu tiên có suy nghĩ "không tiếc cái giá phải trả."

Không tiếc tất cả mọi thứ mà hắn đang có, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện giúp nàng.

Có lẽ nàng cũng biết, lúc này chính mình khiến cho hắn cảm thấy đau lòng biết bao nhiêu, cho nên mới nhìn hắn một cách bất lực như vậy. Mộ Dung Nham đã bị trầm luân đến mức không có cách nào tự thoát khỏi, cho nên chỉ có thể cam chịu mà nghĩ như vậy.

"Được." Hắn nhẹ nhàng đồng ý, thương tiếc không thôi. Hắn nhanh chóng mà lưu luyến xoa nhẹ gương mặt nàng.

***

Cha nuôi của Ngô Kiền là Ngô Ngạn Hồng - Ngô đại thái giám, cũng chính là người tâm phúc duy nhất của Đoan Mật Thái hậu, bởi vậy, trong mắt Ngô Kiền chỉ có Đại Hoàng tử, chẳng hề coi Mộ Dung Nham ra cái gì. Lúc tới nghênh đón hắn và Kỷ Nam, tên này còn không lạnh không nhạt gọi hắn "Giám quân đại nhân".

Kỷ Nam cho rằng với bản tính của Mộ Dung Nham, nhất định sẽ chỉ cười mà cho qua. Chẳng ngờ được, hôm nay không hiểu sao hắn lại biến sắc, "Keng" một tiếng, rút ngự tứ bảo kiếm trong tay tên lính theo hầu phía sau, xoay người lại, không nói không rằng đặt kiếm lên cổ Ngô Kiền.

Không chỉ Ngô Kiền, mà ngay cả Kỷ Nam cũng há hốc mồm.

"...Nhị... Nhị hoàng tử Điện hạ!" Sắc mặt Ngô Kiền trở nên trắng bệch, hắn ta ngửa người ra sau, nghiêng cổ, sau đó không dám cử động nữa, miệng run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ.

Chỉ thấy vẻ mặt của Nhị hoàng tử Điện Hạ như hàn băng, cặp mắt đào hoa xưa nay luôn dịu dàng khiến người khác mê mẩn, lúc này lại hơi trợn ngược lên, đầy tàn nhẫn và sát ý, so với thanh kiếm trong tay hắn còn lạnh lẽo hơn vài phần. Khoảnh khắc ấy, quanh thân hắn tỏa ra khí thế làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng rằng: Nếu không thuận theo ý hắn, thì hắn sẽ không chút do dự vung kiếm giết... bất cứ một người nào!

Trong lúc giằng co, trên trán Ngô Kiền đã có mấy giọt mồ hôi liên tục rơi xuống. Lông mày của Mộ Dung Nham nhíu lại không dễ dàng phát hiện ra, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ngô Kiền! Nếu hôm nay Kỷ tướng quân không phi ngựa tới, thì cửa thành Nam đã bị phá! Nếu bị mất cả hai tòa thành trì, ngươi còn mặt mũi nào trở về gặp phụ hoàng của ta?!"

Ngô Kiền vừa nghe thấy thế đã như trút được gánh nặng, lập tức kêu to: "Hành châu là do Kỷ Đông đánh mất! Không có quan hệ gì với thần cả! Điện hạ minh xét!"

"Ồ...? Trận chiến Hành châu là do Kỷ Đông đánh rồi làm mất? Cho nên không có quan hệ gì với ngươi? Các ngươi ở trong quân tính toán những ưu khuyết điểm và đúng sai... như thế này hay sao?"

"Điện hạ! Kỷ gia quân luôn luôn do chủ soái của Kỷ gia điều khiển! Trận chiến Hành châu bị thua, cùng lắm thì thần chỉ bị tội đôn đốc không tận sức mà thôi!" Ngô Kiền thấy hắn do dự, lập tức mạnh mẽ thoái thác.

"Là như vậy sao, thì ra trong quân đội lại không phải do một mình chủ soái quyết định... Tựa như trong triều vậy, các đại thần ai cũng có chức vụ riêng, Ngô tướng quân giống như phụ hoàng ta, di3in∞đ4n∞l3∞quiy∞don, chỉ thống lĩnh toàn cục." Mộ Dung Nham giống như bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng thu kiếm, mỉm cười ra vẻ thật có lỗi với hắn ta: "Thật sự xin lỗi Ngô tướng quân! Lần đầu tiên ta nhậm chức giám quân này, cho nên mọi việc đều không biết."

"Thần không dám!" Ngô Kiền bừng tỉnh, nghe thấy Mộ Dung Nham lại đi so sánh hắn ta với hoàng đế, lập tức quỳ xuống. Hắn ta vừa quỳ rạp trên mặt đất vừa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong bụng lại thầm mắng Nhị hoàng tử vô dụng kia hàng trăm lần.

"Kỷ Nam" Nhị hoàng tử vô dụng nọ rốt cuộc cũng buông tha hắn ta, quay đầu nói với vị phó soái mới nhậm chức, "Hiện giờ Ngô tướng quân đã nói rõ ràng với ta, Kỷ gia quân sẽ do ngươi phụ trách. Bản giám quân phụng chỉ tới nơi này, các ngươi người nào lập công người nào có tội ta đã thấy rõ ràng, khi trở về ta sẽ bẩm báo chi tiết với phụ hoàng!"

Kỷ Nam như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng cúi đầu quỳ xuống, cung kính trả lời: "Dạ."

***

Đêm đó, Kỷ Nam và Ngô Kiền bàn giao công việc trong quân, lại ngựa không dừng vó bắt đầu kiểm kê sơ bộ quân số dưới trướng. Lúc này mới rõ ràng một chuyện. Nàng phát hiện ba vạn quân Kỷ gia mà Kỷ Đông mang theo khi xuất chinh hai năm trước, hiện giờ vậy mà chỉ còn lại một nửa. Mà toàn bộ đội quân của Dạ quốc bị hao tổn tại Hành châu và Hạ thành cũng chưa tới hai vạn quân!

Ngô Kiền dồn hết tâm trí làm tiêu hao và suy yếu binh lực của Kỷ gia quân như vậy, chẳng trách Kỷ Đông lại phải cấp bách dùng chiêu hiểm. Nếu là nàng, nhất định cũng không thể kiềm nén được.

Kỷ Nam đứng ở trên đỉnh núi Tinh Nhai, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa. Khuôn mặt của những binh lính tuần tra ban đêm trong quân doanh Tây Lý đều lờ mờ không nhìn rõ. Nàng không nhịn được nghĩ: Nếu như bây giờ mình đi xuống dưới đó, liều mạng dùng tính mạng của bản thân một đi không trở lại, giết chết chủ tướng Tây Lý - Lý Nha, thì sẽ thế nào?

"Lý Nha là đệ nhất mãnh tướng của Tây Lý, võ công sánh ngang với phụ thân nàng. Huống hồ hắn ta mơ ước vương vị Tây Lý đã lâu, mấy năm nay lôi kéo được không ít người tài về phía mình, nếu bây giờ nàng đi xuống đó, thì ngay cả mười bước xung quanh hắn ta cũng không thể tiếp cận được."

Tình cảnh thực giống như ngày ấy, khi mới quen biết nhau tại Ám Dạ cốc, nàng ngắm nhìn phương xa, còn hắn đạp lên ánh trăng bước tới, chỉ một câu đã nói toạc ra những suy nghĩ trong lòng nàng.

Kỷ Nam cũng đã quen, cười nhạt, chỉ vào quân doanh của Tây Lý, hỏi hắn: "Nếu như huynh đi thì sao?"

"Nắm chắc được năm phần." Hắn chắp tay sau người, lạnh nhạt trả lời.

"Vậy... Ta với huynh cùng đi thì sao? Kỷ Nam hứng thú truy vấn.

Mộ Dung Nham nhìn nàng một cái, trên mặt hoàn toàn không có chút tươi cười nào, "Có lẽ chúng ta sẽ có thể toàn thân trở ra, nhưng mà Tây Lý sẽ lại phái một tướng quân khác tới thay thế Lý Nha, chưa chết thì chưa dừng tay. Còn nữa, Kỷ Đông chắc chắn sẽ phải chết."

Trên mặt Kỷ Nam vốn dĩ đang còn đang có một nụ cười cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, dõi mắt nhìn bầu trời đầy sao và khoảng đất phía xa xa, ánh mắt vô cùng cô đơn.

"Thật ra lúc ban đầu, ta là vì đại ca nên mới cố gắng hết sức để được tới nơi này. Ngày xuất chinh, ta đã hứa với Nhị nương của ta rằng nhất định sẽ đưa được đại ca trở về. Có thể giống như Điện hạ đã từng nói, một khi vào quân doanh thì ta cũng không còn là Tiểu Tứ nữa, diixễn~đãàn~le4ê~qu4yý~đo4ôn mà biến thành Kỷ Nam. Chẳng hạn như vừa rồi, nếu không có Điện hạ nhắc nhở, thì dường như ta đã quên mất Kỷ Đông còn đang ở trong tay người Tây Lý." Nàng cười tự giễu, "Mới buổi chiều ta còn vì hai năm qua đại ca ta đã phải chịu vất vả mà cảm thấy uất ức, còn luôn mồm muốn đi cứu hắn, vậy mà chỉ trong chớp mắt, ta đã chỉ nghĩ tới làm thế nào để đánh thắng được trận này."

Trong lúc bản thân phải đấu tranh giữa hai thân phận, nàng lại rất bình tĩnh khi nói ra lời này, "Hai vạn nam nhi Đại Dạ đã tử trận ở nơi này, trong nhà bọn họ cũng có huynh đệ tỷ muội mong ngóng bọn họ trở về. Bọn đã vì cuộc chiến tranh này mà chết đi. nếu sau cùng, Đại Dạ vẫn bị bại bởi Tây Lý, thì bọn họ dù có chết cũng không thể nhắm mắt."

"Điện hạ, " Hai mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ta thay chính mình lựa chọn thân phận chủ soái của Kỷ gia quân. Thỉnh người hãy quên đi những lời mà ta đã nói với người lúc chạng vạng... Ta muốn đánh thắng trận chiến này."

Nàng chỉ cao tới bả hai của hắn, khi hai người đối mặt nhau trò chuyện, nàng phải ngửa mặt lên để nhìn hắn. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt trẻ trung trơn bóng của nàng, vẻ mặt nàng bình tĩnh, dũng cảm bạo dạn.

Nàng mới mười lăm tuổi thôi, lúc này trong lòng Mộ Dung Nham chỉ có một câu cảm thán như vậy.

Khi hắn mười lăm tuổi, nếu so về danh tiếng với nàng bây giờ thì chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí hắn đã có toàn bộ sách lược để thống trị giang sơn ở trong lòng. Nhưng mà những thứ kia cũng chỉ là tâm kế mà thôi, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn, suy cho cùng cũng chỉ là những suy nghĩ viển vông, ai mà không có mộng tưởng hão huyền chứ?

Nhưng hắn không có được sự can đảm như của nàng, vĩnh viễn không có.

Giữa chủ soái của Kỷ gia quân và Tiểu Tứ của Kỷ gia, nàng đã lựa chọn vế trước, điều này cũng có nghĩa rằng nàng đã thay Kỷ Đông lựa chọn: Nàng thay Kỷ Đông lựa chọn danh dự, mà buông tha sinh mệnh.

Lựa chọn như vậy, chính Kỷ Đông cũng cầu còn không được, nhưng đối với Kỷ Nam mà nói, đây là chuyện tàn nhẫn biết bao.

Mộ Dung Nham tự hỏi lòng mình, cả đời này hắn thực sự bội phục chỉ có vài người, nhưng lúc này, Kỷ Nam lại khiến cho hắn cảm thấy khâm phục từ đáy lòng: Quyết đoán, nhanh nhẹn mà dũng cảm như vậy, hắn không làm được.

"..." Hắn cảm thấy cổ họng mình hơi đắng chát, đứng trước gió hít sâu một hơi, lại bị sặc một phen, nhất thời ho khan không ngừng. Hiếm khi hắn lại có lúc chật vật như vậy, nên Kỷ Nam nhìn chằm chằm hắn. Mộ Dung Nham chỉ cảm thấy ánh mắt kia vô tội khiến cho trái tim hắn đau ê ẩm, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, thương tiếc một phen.

Tất cả là tại ánh trăng, nên hắn dường như cũng trở nên mê muội, thật sự vươn tay kéo nàng qua, ôm chặt vào trong ngực...

"Tiểu Tứ..." Hẳn thỏa mãn thấp giọng rên rỉ, hai mắt từ từ nhắm lại, trong nháy mắt, hắn cảm thấy giữa đất trời này chỉ còn lại mình và nàng.

Kỷ Nam vội vàng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không nhúc nhích chút nào, ngược lại hai cánh tay lại càng ôm nàng chặt hơn. Thì ra nàng nhỏ gầy như vậy, như một đứa bé nép sát vào trong lòng hắn: Giờ phút này, đối với Mộ Dung Nham mà nói, nàng chính là một đứa bé đang cần được hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ trên thế gian này.

Kỷ Nam bị hắn ôm vào trong ngực, vừa sợ vừa thẹn, trước mắt là một màu trắng sáng, không phân rõ là màu của y phục hắn hay là màu của ánh trăng.

Nàng càng đẩy, hắn lại càng ôm chặt hơn, một bên má dán vào ngực hắn, mặc dù đã ngăn cách bởi y phục nhưng nhiệt độ của cơ thể hắn vẫn thiêu đốt nàng, hơn nữa, hắn còn đang cọ cọ vào trán nàng, hơi thở của hắn phả lên mái tóc nàng. Nàng bị hai loại hơi ấm của hắn bủa vây đến mức không biết trốn vào đâu.

"Buông ra!" Sự dịu dàng này giống như lăng trì khiến nàng không thể ngăn cản nổi, giống như một con thú hoang đang tuyệt vọng kêu lên. Mà hắn thì cứ làm như không nghe thấy.

Dưới ánh trăng ma mị cắn xé lòng người, hắn ôm lấy nàng, phía trước là trận doanh của quân địch, phía sau là ngàn vạn thanh niên của Dạ quốc. Sau khi trời hửng sáng, sẽ có một trận chiến ác liệt hơn nữa đang chờ hắn, nhưng mà giờ phút này hắn đã quên đi mọi thứ.

“Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng." Hắn cúi đầu, di@en*dyan(lee^qiyu.doon, kề sát vào trán nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, vô cùng thân mật nhưng cũng rất cố gắng kiềm nén tâm tình đang dần trở nên kích động, "Nàng chỉ cần làm chính mình mà thôi."

Đây là lời hứa hẹn của Nhị hoàng tử Điện Hạ Đại Dạ quốc - Mộ Dung Nham, cả đời đều hữu hiệu.

***

Khi bọn họ trở về quân doanh thì đèn đuốc đã sáng trưng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Lý Hà Việt chạy ra nghênh đón, cố ý lên tiếng từ xa: "Kỷ tướng quân vừa mới đi đâu vậy?! Không thấy sứ giả Tây Lý đâu nữa rồi!"

Kỷ Nam kinh ngạc quay đầu nhìn Mộ Dung Nham, dọc đường đi từ trên núi xuống, bọn họ đều không nói chuyện, lúc này dưới tình thế cấp bách nàng mới nhìn hắn. Hai người đều cảm thấy xấu hổ, ánh mắt vừa giao nhau đã lập tức rời đi.

Lý Hà Việt tỉnh táo, lập tức nhận thấy giữa hai người bọn họ có gì đó bất thường, nhất thời không muốn nói gì với Mộ Dung Nham nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi Kỷ Nam: "Tiểu Tứ, làm sao vậy?"

Không hiểu sao Kỷ Nam lại không nhịn được mà đỏ mặt, vì muốn che giấu nên nàng cúi đầu xuống.

Mộ Dung Nham ho nhẹ một tiếng, trả lời thay: "Tại sao lại không thấy người đâu nữa? Không phải đã phái người phụ trách trông coi hắn ta hay sao?"

Lý Hà Việt chỉ lo quan sát sự khác thường trên gương mặt Kỷ Nam, mà mặc kệ Mộ Dung Nham. Mộ Dung Nham đang định nhắc nhở, thì Ngô Kiền bên kia đã vội vàng chạy tới.

"Nhị hoàng tử Điện hạ!" Trước đó đã bị Mộ Dung Nham ra oai phủ đầu, nên lúc này hắn ta càng thêm sợ hãi không thôi, "Thần đáng chết!"

Lý Hà Việt biết lúc này còn chưa có diễn trò xong, nên bĩu môi, lươi biếng nói: "Sau khi Ngô Tướng quân thẩm vấn sứ giả xong, lúc đưa về đã không tuân thủ quy tắc bàn giao, cho nên người nọ đã chạy thoát."

Mộ Dung Nham nghe xong, im lặng không nói gì. Ngô Kiền đang quỳ, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhất thời trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Thật lâu sau, chỉ nghe Nhị hoàng tử Điện hạ lạnh nhạt nói: "Người kia thân phận không rõ, ta vốn dĩ muốn đích thân thẩm tra xử lý... Đại chiến sắp tới rồi, Ngô tướng quân, ta sẽ ghi nhớ lần này, sau này sẽ tính toán với ngươi."

Trong lòng Ngô Kiền ảo não không thôi, nhưng cũng chỉ có thể dập đầu tạ ơn.

***

Quay trở lại trong lều, bốn bề vắng lặng, Kỷ Nam hỏi Lý Hà Việt: "Là huynh à?"

"Hắn bảo ta đi làm." Hắn dùng hai tay diễn tả lại cái tên "Nhị" kia , sau đó lại không cam không nguyện thở dài, hỏi: "Ngươi và hắn vừa đi đâu vậy?"

"Xem xét địa hình." Đúng là gần son thì đỏ gần mực thì đen, ở chung với Mộ Dung Nham lâu như vậy, cho nên Kỷ Nam nói dối cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.

Lý do này quá mức vẹn toàn, khiến Lý Hà Việt không thể không tin.

Nhưng mà, hắn lại cứ nhất định không tin.

Tiểu Tứ vừa mới đứng sóng vai cùng tên "Nhị" kia, dáng vẻ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lại lập tức rời ánh mắt đi, khiến cho hắn không hiểu sao cảm thấy... rất đố kỵ.

"Khuya lắm rồi, huynh trở về nghỉ ngơi đi." Kỷ Nam sắp xếp lại bản đồ địa hình trên bàn một lát, rồi quay sang thúc giục hắn.

Lý Hà Việt đi ra ngoài, rồi lại quay vào, trong tay ôm một tấm chăn, sau đó lập tức tới bên giường của nàng, trải chăn lên tấm đệm giường bằng da hổ của nàng, "Đêm nay ta ngủ cùng ngươi."

Kỷ Nam cũng không thèm ngẩng đầu lên, cự tuyệt một cách dứt khoát: "Không được."

"Trong hầm lân thạch che ánh sáng không cẩn thận, ta đã chuyển lều trại của mình để che mặt trên. Ngươi định bắt ta ngủ trên một đống đá khủng bố như vậy hay sao? Ngộ nhỡ nửa đêm ta nằm mơ xoay người mạnh một chút, chắc chắn sẽ bị nổ tung!" Lý Hà Việt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Kỷ Nam ngừng động tác trong tay lại, nhìn hắn chơi xấu mà không biết làm thế nào.

"Đã quấy rầy rồi." Đúng lúc này, Mộ Dung Nham bỗng nhiên xốc màn trướng lên bước tới, thời gian vừa đúng, không hơn không kém, "Kỷ Nam, ta đã vẽ xong bản đồ địa hình ban nãy rồi." Hắn đưa tới một cuộn giấy.

Kỷ Nam như túm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng ném cả người Lý Hà Việt và chăn cho hắn. Mộ Dung Nham sảng khoái mà vô tư tiếp nhận, khoác tay lên bả vai Lý Hà Việt, dieennddan/leee,quiiydo0nn, vô cùng thân thiết nhưng cũng không để cho hắn phản kháng đi ra bên ngoài, "Hai huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta ngủ cùng rồi nói chuyện thân mật một chút, thật đúng là không gì tốt hơn!"

Lý Hà Việt bày ra vẻ mặt ai oán, bị hắn dắt đi, cứ mỗi bước đi lại ngoái lại nhìn, cho đến khi khuất hẳn khỏi bên ngoài trướng. Kỷ Nam cười lắc đầu, thả tấm "Bản đồ địa hình" trong tay lên bàn, chậm rãi mở ra, là một màu trắng tinh. Ngọn đèn trên giá cắm nến bỗng nhiên nổ lép bép, giống như tiếng cười khẽ của người nào đó. Kỷ Nam nghiêng đầu, yên lặng nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment