Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 34

"Nhị ca!" Úc Tiêu Ninh đột nhiên lớn tiếng gọi một tiếng khiến Úc Đình Hiên hoảng sợ. Hắn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, "Muội gọi lớn tiếng như vậy làm gì?"

"Kinh đô chúng ta từ lúc nào thì xuất hiện một nhân vật như thế?" Úc Tiêu Ninh nghiêm mặt, "Theo lý thuyết, cô nương lớn lên xinh đẹp như thế, ta nên quen biết nàng mới đúng!"

Úc Đình Hiên, "......"

Muội muội này của hắn, bệnh cũ lại tái phát hay sao?

Nhìn thấy người xinh đẹp thì không rời mắt được, rõ ràng bản thân nàng lớn lên cũng không hề thua kém!

Nàng còn có mối quan hệ rất tốt với quận chúa Ngưng Phượng, một kiểu quan hệ đào tim đào phổi của nhau.

Nhưng chủ yếu vẫn là, quận chúa Ngưng Phượng có một gương mặt đệ nhất mỹ nhân!

......Người dịch: Emily Ton.....

Vân Lai Các.

"Bên kia truyền tin tức tới, mấy ngày trước Mị Cơ đã hủy hoại vài cứ điểm bí mật của công hội thợ săn."

Bạch Chi Ngạn nhìn nam tử đứng ở bên cửa sổ, cười nói, "Nghe nói bọn họ đã bắt tiểu quái vật nhà nàng, khiến nàng tức giận không nhẹ, vì thế nàng lập tức đại khai sát giới."

Lâu Quân Nghiêu thờ ơ lên tiếng, "Nàng đã nhàn nhã đủ lâu, nên hoạt động gân cốt một chút."

Bạch Chi Ngạn cong môi, đi đến bên người hắn, "Đây cũng là thời điểm chủ thượng cần phải quay về. Rời khỏi Vân Trung Thiên lâu như vậy, lang thang ở hai đại lục cấp thấp, thật sự không giống với tính cách đại sát tứ phương của người trước đó chút nào."

"Phải không?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày, ánh mắt càng ngày càng sâu, "Cuối cùng cũng lớn tuổi rồi, nay đã khác xưa, vẫn nên thu liễm một chút."

Bạch Chi Ngạn, "......" May mắn lúc đó hắn không uống trà, nếu không thế nào cũng sặc chết hắn.

Vị chủ nhân này thật sự càng ngày càng cổ quái, từ khi nào lại thích nói chuyện cười, nhưng lại không có một chút buồn cười nào hết!

"Mấy năm nay, Ma Vực bị những người của Thần Điện và công hội thợ săn đánh cho tan tác, mắt thấy mình sẽ mất vị trí ở Vân Trung Thiên, ngươi thật sự không cảm thấy lo lắng chút nào sao?." Bạch Chi Ngạn thở dài một hơi, "Lúc trước khi ta còn trẻ, là đệ nhất thiên tài của Thần Y tộc, không biết suy nghĩ, muốn làm bạn cùng ngươi lang bạt một phen. Ai có thể ngờ tới, ma chủ năm đó uy chấn tứ phương, khiến mỗi người Vân Trung Thiên nghe tiếng đều sợ vỡ mật, sẽ không thể gượng dậy được như thế......"

Lâu Quân Nghiêu cười như không cười nhìn nam nhân mang vẻ mặt ưu thương, trên khuôn mặt tuấn tú dường như có chút tán thưởng, "Diễn không tệ."

Bạch Chi Ngạn, "......".

Bạch Chi Ngạn dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Lâu Quân Nghiêu trong chốc lát, sau đó thấy biểu tình của Lâu Quân Nghiêu dường như có biến hoá ngay trong nháy mắt, vì vậy Bạch Chi Ngạn theo ánh mắt hắn nhìn qua.

"Hả?" Bạch Chi Ngạn trừng lớn đôi mắt, "Người kia...... sao nhìn quen mắt như thế?"

"Khanh Vũ!" Mộ Trì mắt sắc thấy được thân ảnh phía trước, ngay lập tức phi thân chắn ở trước mặt nàng.

Tươi cười yếu ớt trên môi Khanh Vũ ngay lập tức cứng đờ.

"Cuối cùng ta cũng gặp được nàng." Trên mặt thiếu niên vui sướng không hề che dấu chút nào, nụ cười tươi rói như ánh mặt khiến hắn trông vô cùng sống động, rạng rỡ.

Khanh Vũ bất đắc dĩ vỗ trán, "Mộ Trì, ngươi đừng tiếp tục......"

Thân thể nàng đột nhiên bị người đột ngột ôm lấy.

Ngay tại trên đường cái tấp nập người qua lại, tiếng ồn ào náo nhiệt dường như đột nhiên chuyển sang yên tĩnh.

Thiếu nữ tuyệt mỹ quyến rũ, thiếu niên tuấn mỹ như ánh mặt trời, khung cảnh giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

"Khanh Vũ, có thể đừng tiếp tục lẩn trốn ta nữa hay không, nàng chán ghét ta như vậy hay sao?" Giọng nói của thiếu niên có chút ưu thương.

Động tác muốn đẩy hắn ra của Khanh Vũ bỗng nhiên dừng lại.

"Từ nhỏ đến lớn, sau khi ta bị trục xuất khỏi hoàng cung, ta đều sống theo những gì ta muốn." Mộ Trì ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực, nói giọng trầm thấp.

"Ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc, có phải bởi vì ta chưa bao giờ thất bại trong việc có được thứ ta muốn, vì thế nên ta cảm thấy có một khao khát muốn chinh phục mãnh liệt với nàng hay không?"

"Nhưng, không phải."

Mộ Trì nhẹ nhàng buông nàng ra, cặp mắt luôn mang theo ý cười, tràn ngập cảm xúc, "Khanh Vũ, ta thật sự thích nàng, rất thích."

Khanh Vũ bối rối nhíu mày, đối mặt với thiếu niên đầy chân tình như vậy, nàng thật ra không muốn cự tuyệt quá độc ác.

Dù thế nào nàng cũng nên khéo léo một chút, đúng không?

"Vì sao nàng không nói lời nào?" Mộ Trì nhìn nàng nhíu mày, sợ nàng không vui, "Không sao, nàng không cần vội vàng trả lời ta ngay lập tức, ta có thể chờ."

"Nhưng, ta không thích ngươi!" Khanh Vũ bất đắc dĩ cười nói, "Ta chẳng qua chỉ cứu ngươi một mạng. Chẳng lẽ, đối với ân nhân cứu mạng ngươi đều báo đáp như thế?"

"Đương nhiên không phải, ta chỉ có cảm giác này với một mình nàng thôi." Mộ Trì vội vàng giải thích nói.

Bạch Chi Ngạn nhìn xem đầy mặt hứng thú, "Chậc chậc chậc, hôm nay là ngày lành gì, có trò hay để xem? Cô nương này lớn lên thật ra rất xinh đẹp, tiểu tử kia cũng không kém, thật là xứng đôi......"

Lâu Quân Nghiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, Bạch Chi Ngạn đột nhiên im bặt, hắn lại nói gì sai rồi sao?

Không đợi hắn xoá tan nghi hoặc, hắn đã thấy Lâu Quân Nghiêu xoay người đi ra ngoài, thoạt nhìn giống như muốn đi ra ngoài đường.

"Chủ thượng, ngài đi đâu vậy?" Bạch Chi Ngạn vội vàng đi theo.

Dưới lầu, Mộ Trì trợn tròn hai mắt, có vẻ vô cùng tức giận, "Ta không tin, nàng lại lừa gạt ta!"

"Lần này ta thật sự không lừa gạt ngươi." Khanh Vũ cố gắng duy trì nụ cười.

Tiểu tử thúi, ngươi thật sự không nhìn thấy người vây xem càng ngày càng nhiều hay sao?

Ngươi sẽ không từ bỏ phải không?!

"Ta có người thích rồi. Mộ Trì, ngươi rất tốt, xứng đáng với một nữ tử tốt hơn."

Lời này...... cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống những gì nam nhân vô tâm từ kiếp trước nói với nữ nhân như thế?

"Ta không tin!" Mộ Trì hét lớn một tiếng, "Nàng nhất định là đang lừa ta, trừ phi hiện tại nàng gọi người kia tới trước mặt ta!"

Khanh Vũ cười "ha ha" trong lòng vài tiếng, hoàn toàn không sợ hãi chút nào, ngón tay của nàng chỉ về một hướng chung chung nào đó, "Người ta thích, chính là hắn."

Mộ Trì tức giận quay đầu nhìn qua, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Người nọ một thân áo tím khí phách tôn quý, dáng người thon dài đĩnh bạt, cao hơn hắn nửa cái đầu, ngay chiều cao đã thua người ta một bậc.

Chưa kể, nam nhân kia còn vô cùng tuấn mỹ.

Một đôi mắt màu tím đồng thần bí khó lường chứa đầy gió lốc, luồng khí thế cường đại quanh thân khiến người bất giác sợ hãi trong lòng.

Mọi người vốn đang vây quanh một vòng để xem náo nhiệt, trong nháy mắt đã tan đi rất nhiều.

Khanh Vũ vẫn còn duy trì động tác chỉ tay kia, nhìn thấy Mộ Trì đột nhiên trở nên ngốc nghếch giống như bị đả kích. Nàng khẽ nhướn lông mày lên, tò mò giương mắt nhìn qua, sau đó, cũng ngây ngẩn cả người.

Sao sẽ là người này, có phải vận khí của nàng...... quá tốt hay không?.

Hơn nữa, hiện tại nàng đang mặc đồ nữ trang, nàng sẽ không bị nhận ra đúng không?!

Lâu Quân Nghiêu nhìn biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt nàng, cảm thấy thật buồn cười. Hắn đi tới đứng ở bên cạnh nàng, cất tiếng nói trầm thấp từ tính, "Gặp phải phiền toái sao?"

Khanh Vũ, "......"

Nàng nên giả bộ không quen biết, hay là giả bộ không nghe thấy?

Lâu Quân Nghiêu thấy nàng không nói lời nào, lập tức ngước mắt nhìn về phía Mộ Trì, "Đây là gia hỏa khó chơi mà lần trước ngươi từng nhắc tới?"

"Sao ngươi biết?" Khanh Vũ có chút kinh ngạc hỏi.

Được thôi, nàng đã hỏi như thế, không thể nghi ngờ đã trực tiếp bại lộ thân phận của mình.

Bại lộ thì bại lộ đi, dù sao nàng cũng không có ý định lừa gạt mãi.

"Ta có thể nhìn ra được, ngươi thực sự không còn đủ kiên nhẫn." Lâu Quân Nghiêu cong cong môi, "Lâu rồi không gặp, có đi lên kia ngồi một lúc hay không?"

"Nhưng......"

"Giao cho ta." Lâu Quân Nghiêu trực tiếp ôm bả vai nàng, giao nàng lại cho Bạch Chi Ngạn sau lưng, "Mang nàng đi lên."

Bạch Chi Ngạn vẫn luôn trong trạng thái mộng mị từ lúc mới bắt đầu, vừa nghe thấy lời phân phó cũng không hỏi nhiều, lập tức mang người rời đi.

"Ngươi... thật sự là người nàng thích?" Mộ Trì tràn đầy cảm xúc phức tạp. Hắn không thể không thừa nhận, người nam nhân này thật sự mạnh hơn hắn.

Lâu Quân Nghiêu nhẹ nhàng cong môi, "Không đủ rõ ràng hay sao?" Bên môi hắn mang theo tươi cười, nhưng cặp mắt màu tím đồng lại không có một chút ý cười, "Ngươi chắc hẳn cũng biết, ngươi không xứng với nàng. Ta hy vọng ngươi đừng tiếp tục dây dưa với nàng, tính tình của ta không được tốt lắm."

Nói xong, Lâu Quân Nghiêu thậm chí không cho Mộ Trì cơ hội lên tiếng, xoay người rời đi.

Mộ Trì tái mặt, cặp mắt linh động có thần đột nhiên trở nên mờ đi.

Giống như hắn đã ném mất linh hồn.

Từ tầng thứ hai của Vân Tới Các, Khanh Vũ có thể nhìn xem rõ ràng. Hàng lông mày thon dài của nàng nhíu lại, Bạch Chi Ngạn bên cạnh lại giống như gặp quỷ, đôi mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm.

Bên kia, Lâu Quân Nghiêu đã chậm rãi đi lên, trực tiếp ngăn cản đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Bạch Chi Ngạn, cười cười nhìn thiếu nữ mang vẻ mặt rối rắm, "Như thế nào, luyến tiếc sao?"

Khanh Vũ thở dài, "Thiếu niên trẻ tuổi bị thương vì tình, sau này sẽ dễ bị tổn thương tâm lý."

Đây chính là tội lỗi!

Không đúng, dường như nàng đã quên mất chuyện gì quan trọng.

"Ngươi...... biết ta là nữ?" Khanh Vũ nhướng mày, đột nhiên dựa sát vào hắn, nhìn nam nhân kia với bộ dáng vân đạm phong khinh, "Ngươi biết từ khi nào?"

Lâu Quân Nghiêu nhìn khuôn mặt đột nhiên ghé sát, sửng sốt một chút, kín đáo kéo xa khoảng cách, "Lần đó, lúc ngươi bị thương."

"Lúc ta bị thương......" Khanh Vũ lẩm bẩm lặp lại một lần, sau đó ánh mắt lập tức thay đổi, "Vậy thì quần áo của ta......"

"Không cần nghĩ nhiều, quần áo là Nguyệt Cơ thay giúp ngươi, ta không đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Lâu Quân Nghiêu vừa nhìn thấy biểu tình kia của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì. Có vẻ như tiểu dã miêu vẫn rất để ý tới việc này.

"Dù sao ngươi cũng không dám." Khanh Vũ hừ lạnh một tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm, "Khinh nhờn ân nhân cứu mạng sẽ bị sét đánh."

Lâu Quân Nghiêu nghe vậy thì khẽ nở nụ cười, đôi mắt tím tỏa sáng lấp lánh khác thường, đẹp đến nỗi khiến người không rời được mắt.

"Các ngươi chờ đã." Trong khoảng thời gian khi hai người bọn họ đang không nói chuyện, Bạch Chi Ngạn rốt cuộc có cơ hội chen vào một câu, một đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.

"Ngươi là...... Khanh công tử??!" Bạch Chi Ngạn đánh giá trên mặt nàng lần nữa, "Ngươi... ngươi thật sự là nữ tử?"

"Chẳng lẽ không đủ rõ ràng hay sao?" Khanh Vũ mang vẻ mặt khinh thường nói.

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu hơi lóe, môi mỏng bất giác nhuốm một nụ cười nhạt, lời này...... dường như hắn vừa mới nói lúc nãy!

Nhận được câu trả lời, Bạch Chi Ngạn không nói gì nữa, cảm xúc của hắn rõ ràng lập tức xụ xuống.

"Xảy ra chuyện gì với ngươi vậy?" Vì sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Khanh Vũ nghi hoặc nhìn về phía Lâu Quân Nghiêu.

Lâu Quân Nghiêu biết hắn vì sao lại trở nên như vậy, cười trêu chọc, "Hắn vẫn luôn rất ngưỡng mộ y thuật của ngươi, cảm thấy ngươi là một thiếu niên có thiên phú hơn cả đệ nhất thiên tài Thần Y tộc là hắn, hiện giờ phát hiện ra ngươi lại là một nữ tử, tâm lý có chút không thể thừa nhận mà thôi."

"Vậy sao?" Khanh Vũ chớp chớp mắt, "Là nam hay nữ, quan trọng vậy sao? Y giả không phân biệt nam nữ!"

"Điều đó không sai." Ánh mắt của Bạch Chi Ngạn trở nên sâu kín, "Nhưng toàn bộ đại lục không có luyện dược sư nào có cấp bậc như ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment