Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 36

"Ha ha, ta có thể không đi? Úc Tiêu Ninh, ta quen biết một vị bằng hữu như ngươi cũng thật là tuyệt.

"Yến Ngưng Lạc quét mắt liếc nàng một cái, sau đó trực tiếp phớt lờ nàng, chui vào bên trong xe ngựa.

Úc Tiêu Ninh sửng sốt, sau đó giảo hoạt quay về phía tam ca nhà mình, chớp mắt vài cái khiêu khích: Như thế nào, có phục hay không?

Úc Kinh Trác nhún vai: Được thôi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, khi quay về ta sẽ đưa Thiên Địa Sơn Hải Đồ cho muội.

Hai người bọn họ trao đổi với nhau một loạt ánh mắt, sau đó lần lượt bước lên xe ngựa.

Bên trong, Hiên Viên Triệt và Yến Ngưng Lạc ngồi ở hai bên, không ai nói gì, một khoảnh khắc yên tĩnh hòa thuận hiếm hoi giữa hai người bọn họ.

Úc Kinh Trác và Úc Tiêu Ninh liếc nhau, đều nhìn thấy được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Hai người này khi không đấu khẩu, chẳng phải rất xứng đôi sao!

Tân Nguyệt Hồ nằm ở khu vực trung tâm của Thanh Lan Quốc, là thánh địa du ngoạn tương đối nổi danh. Hồ nước có màu xanh nhạt, trong đó có rất nhiều loại cá đủ mọi màu sắc, cực kỳ mỹ lệ.

Hàng năm có rất nhiều thuyền hoa lớn lớn bé bé đậu trên mặt hồ, tài tử giai nhân, thương khách quá giang, đủ mọi loại người.

Khi bọn họ đến đích, Úc Kinh Trác xuống xe ngựa đầu tiên, sau đó mới vén màn xe lên, để hai nữ hài tử bước xuống.

Yến Ngưng Lạc không thường xuyên lộ diện, nhưng ở Thanh Lan Quốc, có rất ít người không quen biết nàng.

Vì thế, ngay khi nàng vừa mới bước xuống, lập tức xung quanh liền vang lên một loạt âm thanh hút không khí, "Là quận chúa Ngưng Phượng!"

"A a, đúng thật là nàng!!"

"Trời ơi, thật sự quá đẹp. Không ngờ đúng là giống như trong truyền thuyết, quả thực giống như tiên nữ!"

"Không hổ là đệ nhất mỹ nhân, trăm nghe không bằng một thấy, khí chất này không người nào có thể so."

"Còn có, đó là nữ nhi của Tả thừa tướng, Úc Tiêu Ninh!"

"Úc Tiêu Ninh là đệ nhất tài nữ Thanh Lan Quốc, không ngờ dung mạo cũng không tầm thường như thế!"

"Nàng thật là đáng yêu, cũng rất xinh đẹp. Hôm nay hai đại mỹ nhân kinh đô đột nhiên cùng nhau xuất động!"

"Hôm nay quả nhiên là ngày lành!"

"Thái tử điện hạ cũng tới?!!"

"Trời ơi, không ngờ hôm nay Tân Nguyệt Hồ có nhiều nhân vật lớn tới chơi như thế!"

............

Úc Kinh Trác cả ngày ngao du ở bên ngoài, mọi người cũng nhận ra hắn, vì thế lần này hắn thật ra chỉ dùng để làm nền, không nhiều người chú ý tới hắn.

Ở đây hắn cũng có thuyền hoa, có người hầu đã chờ sẵn ở trên bờ biển, bọn họ vừa nhìn thấy hắn thì lập tức tới đón.

"Công tử, mọi thứ đã sẵn sàng, xin mời các vị." Người nọ cung kính làm một động tác mời.

Úc Kinh Trác dẫn đầu đi ở phía trước, leo lên thuyền hoa. Hiên Viên Triệt đi theo phía sau, Úc Tiêu Ninh và Yến Ngưng Lạc đi lên cuối cùng.

Thuyền hoa bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Bên trong có tất cả những món ngon rượu ngon, một bên có nhạc cơ đánh đàn, ngón tay ngọc nhỏ dài đang đàn tấu những khúc nhạc du dương từ nhạc cụ của họ.

"Ngồi đi!" Úc Kinh Trác là chủ nhân, lúc này lập tức bắt đầu thể hiện lòng hiếu khách của mình, chiêu đãi mấy người tới chơi.

Đây là lần đầu tiên Úc Tiêu Ninh tới đây, nhìn thấy bên trong thuyền hoa trang trí xa hoa, còn có những chén rượu bằng ngọc vừa đẹp vừa tinh xảo, không thể không lắc đầu tấm tắc nói, "Tam ca, thuyền hoa này của ca không phải xa hoa bình thường, không mất mấy trăm vạn lượng sẽ không thể làm được!"

"Ha ha, Ninh Ninh là người thạo nghề, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, không giống như một số người, dám nghi ngờ mấy thứ này đều là đồ dởm." Úc Kinh Trác cười to sang sảng, nói.

"Dừng, ca cho rằng muội đang khen ca hay sao? Có người nào phung phí như thế này sao? Chơi bời lêu lổng, nếu như không có tiểu quan quán để duy trì cuộc sống, sớm muộn gì ca ca cũng bị đuổi ra khỏi nhà và ngủ ở ngoài đường cái!" Úc Tiêu Ninh không khách khí nói.

Người phía sau phẫn nộ trừng mắt, "Nha đầu thúi, có ai nói chuyện với ca ca như thế? Không biết lớn nhỏ, nếu ca ca tiêu hết tiền, ca ca sẽ ăn vạ muội!"

"Ca ca nhà ai mà mặt dày vô sỉ thế này?" Úc Tiêu Ninh bĩu môi, không muốn để ý tới hắn.

"Hôm nay có phải ra ngoài để nghe hai người các đấu võ mồm hay không?" Yến Ngưng Lạc cảm thấy phiền chán, lạnh lùng mở miệng ngắt lời.

Hai người lập tức ngậm miệng, nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã lập tức phát hiện ra một sự tình kỳ lạ.

Thái tử và Yến Ngưng Lạc hôm nay...... thật sự chung sống hoà bình lâu như thế? Từ khi lên xe ngựa cho đến bây giờ, ít nhất đã trôi qua nửa canh giờ. Hai người này, hôm nay quá bất thường.

"Điều đó... mấy ngày nữa các sứ giả Lâm Uyên Quốc sẽ tới, đã xác định được Thương Hải Vương sẽ đến." Úc Kinh Trác nhỏ giọng nói, giảm bớt một chút không khí xấu hổ, "Ta đoán lần này người tới không có ý tốt!"

"A, hắn từ khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy? Ác ma kia, bảy năm trước từng ghé qua một lần đã hủy mất hơn một nửa tài sản của bổn cô nương." Úc Tiêu Ninh nhặt một trái cây đỏ tươi, đặt vào trong miệng và cắn mạnh một ngụm cho hả giận.

Hiên Viên Triệt nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi mở miệng nói, "Bảy năm trước, Thương Hải Vương đã sâu không lường được, hiện giờ bảy năm trôi qua, không biết đạt tới cảnh giới gì. Nhưng có thể khẳng định được, trên mảnh đại lục này, có lẽ không có người nào sẽ là địch thủ của hắn."

"Ài, ngừng! Không biết Lâm Uyên Quốc đã tu luyện mấy đời phúc khí, trời giáng cho kỳ nhân bậc này." Úc Kinh Trác thở dài.

Nghe bọn hắn đều đang nghị luận về Thương Hải Vương, Yến Ngưng Lạc nhíu nhíu mày, "Người kia...... lợi hại như thế?"

Hiên Viên Triệt luôn luôn cao ngạo tự phụ cũng nói như thế, vậy thì người kia thật sự rất mạnh.

Mọi người nghe thấy nàng hỏi như thế, tất cả đều sửng sốt. Sau đó bọn họ nghĩ đến mấy năm qua, Yến Ngưng Lạc luôn đi theo tông chủ Phiêu Miểu Tông bế quan tu luyện, đối với sự tình bên ngoài chắc chắn không hiểu biết gì.

Úc Kinh Trác đang định mở miệng nói, đột nhiên thuyền hoa lắc mạnh một chút, mấy người thiếu chút nữa đã lăn ra ngoài thuyền hoa. Cũng may bọn họ đều là người tu luyện, rất nhanh đã ổn định thân mình.

"Chuyện gì vậy?" Úc Kinh Trác không vui rống lên về phía bên ngoài một tiếng.

Nhưng sau một lúc lâu đều không có người đáp lại. Úc Kinh Trác nhíu mày, đứng lên đi ra ngoài. Hắn nhìn thấy phía trước là hai tên tuy tùng của mình ngã xuống bên ngoài thuyền hoa, khóe miệng đang chảy máu, sắc mặt khó coi.

Hắn cúi xuống kiểm tra mạch đập của một người trong đó, người này đã bị một lực lượng cường đại đánh gãy gân mạch mà chết.

Và ngay lúc này, trên mặt hồ là một mớ hỗn loạn, hiển nhiên không chỉ một mình thuyền hoa của bọn họ có người bị thương.

"Tam ca, bên ngoài có chuyện gì vậy?" Thấy hắn quá lâu không có động tĩnh gì, Úc Tiêu Ninh lên tiếng hỏi.

"Ninh Ninh, các muội đều đừng ra ngoài!" Úc Kinh Trác nói về phía bên trong.

Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua mặt hồ rộng lớn tìm kiếm, sau đó hắn phát hiện ra, con thuyền hoa lớn nhất giữa hồ dường như đang có biến động, rung chuyển rất mạnh.

Sau đó, có một bóng đen bay ra khỏi thuyền hoa, đâm vào mặt hồ, màu xanh của mặt nước bị nhuộm thành màu máu.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình." Một thân ảnh màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện ở dưới mi mắt hắn, một mái đầu với làn tóc đen mượt buông xuống tận sau lưng, có vài sợi tóc màu xanh ẩn giấu ở trong đó, như ẩn như hiện.

Úc Kinh Trác nheo mắt lại, thiếu nữ này nhìn không giống như là người Thanh Lan Quốc!

Bờ bên kia đột nhiên có mấy bóng người màu đen, đạp trên mặt nước đến gần thuyền hoa kia, mũi chân nhẹ nhàng chạm trên mặt hồ, có thể vững vàng đứng ở mặt trên mà không bị chìm.

Úc Kinh Trác trừng lớn đôi mắt, đám người này thoạt nhìn đều có tu vi ở phía trên hắn, giống như là một tổ chức sát thủ được huấn luyện rất tốt.

"Những người này là sát thủ thiên cấp của Tiêu Dao Cốc." Hiên Viên Triệt không biết đã đi ra từ khi nào, nhìn những người đó đứng vững trên mặt hồ, trầm giọng nói.

Úc Kinh Trác hơi co đồng tử lại.

Tiêu Dao Cốc xếp hạng cuối cùng trong ba đại tông môn, nhưng liên minh sát thủ bên trong đó cũng nằm ngoài tầm với của hai giáo phái kia.

Bọn họ chia thành bốn cấp bậc, kim bài sát thủ, thiên cấp sát thủ, huyền cấp sát thủ, hoàng cấp sát thủ.

Nhìn vào tu vi của những người này, có thể đứng ở trên mặt nước một thời gian dài không chìm, chắc chắn nằm ở trong đám sát thủ thiên cấp, cũng là cường giả số một số hai.

Tuy nhiên, Tiêu Dao Cốc xuất động nhiều sát thủ như thế, là vì muốn giết người nào?

Không khỏi quá hưng sư động chúng.

Phải biết rằng, nếu ngày thường bọn họ xuất động hai tên sát thủ, cũng đã chứng minh được đối phương là một nhân vật không đơn giản. Trước mắt lúc này, nói ít cũng phải hơn hai mươi người.

Thiếu nữ áo xanh đang đứng bên ngoài, đúng là Nguyệt Tâm Nhan.

Hai ngày trước, nàng đã năn nỉ Khanh Dạ Ly mang nàng đi tới Thanh Lan Quốc.

Không ngờ bọn họ mới vừa tới đã gặp phải đám người khiến bọn họ mất hứng.

Nguyệt Tâm Nhan đầy mặt không vui, "Ai phái các ngươi tới đây? Thật sự muốn ám sát chúng ta? Các ngươi có biết chúng ta là ai hay không?"

Nói xong, nàng cũng không đợi những người đó trả lời, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng lên. Sau đó, làn nước màu xanh nhạt của hồ giống như được lôi kéo, giành trước giật sau dũng mãnh lao vào trong lòng bàn tay nàng, hình thành một quả cầu nước rất lớn, phát ra ánh sáng điện quang mờ nhạt.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng, mạnh mẽ kích nổ quả cầu nước, trên mặt hồ nhấc lên sóng gió động trời, cảnh tượng vô cùng chấn động.

Đám hắc y nhân vội vàng thối lui ra sau, dù sao bọn họ cũng là sát thủ đã được huấn luyện, vì thế không hề có chút kinh hoảng. Tất cả đều vận dụng linh lực bắt đầu phòng hộ, trên mặt hồ ngay lập tức tràn ra đủ loại hình dạng và màu sắc linh lực, cảnh tượng cực kỳ mỹ lệ.

Úc Kinh Trác kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó cùng với Hiên Viên Triệt cố gắng vận lực, khó khăn lắm mới ổn định được thân thuyền.

"Quá mạnh!"

"Cửu công chúa Lâm Uyên Quốc!"

Hai người đồng thời mở miệng nói.

Bọn họ đều nhìn thấy được sự khiếp sợ từ trong mắt đối phương. Người Lâm Uyên Quốc đã tới, bọn họ cư nhiên không ai hay biết!

Như vậy, bên trong thuyền hoa, có người vẫn chưa ra mặt, nhất định là......

"Tâm Nhan, đi vào." Một giọng nam nhân lạnh băng thấm tới tận xương, mang theo uy áp cường đại, va mạnh vào trái tim mỗi người.

Hắc y sát thủ phía trước vẫn còn đứng vững, trực tiếp bị uy áp này chấn đến nỗi phun ra một búng máu.

Nguyệt Tâm Nhan nghe vậy bĩu môi, thu tay, bất mãn đi vào thuyền hoa, "Dạ Ly ca ca, sao lại không cho người ta ra tay?!"

"Sẽ ô uế tay muội." Khanh Dạ Ly thờ ơ nói, con ngươi màu xanh đậm lạnh lẽo, xuyên thấu qua thuyền hoa, một luồng lực lượng vô hình thẩm thấu ra ngoài.

Bắt nguồn từ con thuyền hoa lớn nhất ở giữa trung tâm Tân Nguyệt Hồ, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được hồ nước đang kết một tầng băng rất dày, dần dần lan tràn với tốc độ cực nhanh. Khuôn mặt của đám sát thủ hắc y lộ vẻ kinh sợ, xoay người nhanh chóng bay đi. Đáng tiếc, tốc độ đóng băng quá nhanh, trực tiếp đông cứng bọn họ ở bên trong.

Những tia nắng mặt trời chiếu vào những người băng đó, tạo nên một cảnh đẹp kỳ lạ. Khoảnh khắc tiếp theo, nó đột nhiên giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi nở rộ mỹ lệ sẽ tới điêu tàn. Khối băng nứt ra và vỡ vụn, biến thành vô số những khối băng nhỏ bằng nắm tay người rớt xuống.

Mặt hồ kết băng lại khôi phục lại trạng thái ban đầu chỉ trong khoảnh khắc, bên trong đủ loại cá có màu sắc hình dạng khác nhau rượt đuổi chơi đùa, vô cùng vui sướng.

Hồ nước sạch sẽ trong vắt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Úc Kinh Trác và Hiên Viên Triệt đều bị một màn này khiếp sợ, thật lâu sau đó vẫn không nói nên lời.

Người kia thậm chí không hề lộ diện đã cường đại như thế, đến tột cùng hắn ta đã đạt tới cảnh giới khủng bố thế nào?

Trong thuyền hoa, Yến Ngưng Lạc buông ánh mắt xuống, nắm chặt hai tay, "Là hắn......"
Bình Luận (0)
Comment