Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 57

Tất cả lại trở về với bình tĩnh.

Những động tĩnh bất thường ngày ấy xảy ra ở Trấn Hồn Tháp, sau khi tra xét cũng không phát hiện ra dấu vết có người lẻn vào. Mặc dù khiến người có chút bối rối, nhưng rốt cuộc không xảy ra tai hoạ gì. Thanh Lan Đế chỉ tăng cường phòng vệ bốn phía, và chuyện này cũng bị che lấp.

Nhưng ngày ấy chân chính đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có Khanh Dạ Ly tự mình trải qua mới biết.

Nguyệt Tâm Nhan mẫn cảm phát hiện ra, bầu không khí quanh hắn dường như nặng nề hơn.

Mặc dù Bách Thánh Tiết đã kết thúc, nhưng Thanh Lan Đế vẫn nhiệt tình mời sứ thần các nước lưu lại thêm mấy ngày nữa.

Trong một gian phòng riêng ở kinh đô, nam tử một thân quần áo trắng tinh vô cùng tuấn tú, trong tay cầm một chiếc quạt xếp có bức tranh miêu tả sông núi trên đó, vô cùng nhàn nhã, "Ta nói này, chúng ta có phải là huynh đệ hay không? Chẳng lẽ ngươi không thể kể ta nghe một chút về chuyện ngày ấy ngươi nhìn và nghe thấy hay sao?"

"Không có gì để nói." Khanh Dạ Ly thờ ơ nói, ngón tay dài trắng nõn cầm ly rượu lên, xoay nó trong tay trước khi đưa đến bên môi nhấp một ngụm.

Bách Lý Cơ Nhiên nhướng mày lắc đầu, vẻ mặt hiểu biết, "Không thích hợp. Ngày ấy ngươi đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện ở trong Trấn Hồn Tháp. Có phải có tuyệt thế cao thủ nào đó bên trong quyết đấu với ngươi, ngươi không nhìn thấy rõ động tác ra chiêu của họ hay không? Vì thế nên...... ngươi ngại mở miệng?"

Khanh Dạ Ly mang mặt nạ, vì thế không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt, chỉ thờ ơ ngước mắt nhìn Bách Lý Cơ Nhiên một cái, biểu tình trong đôi mắt màu xanh lục có chút phức tạp, còn có chút một lời khó nói hết.

Hắn nhìn Bách Lý Cơ Nhiên giống như đang nhìn một kẻ chậm phát triển.

Bách Lý Cơ Nhiên bị nghẹn một chút trước ánh mắt hung dữ kia, ho nhẹ hai tiếng, "Thôi thôi, nếu ngươi không muốn nói vậy ta sẽ không hỏi nữa. Khi nào thì ngươi chuẩn bị quay về?"

Trong nháy mắt Khanh Dạ Ly liền nghĩ tới miếng vải nhiễm máu, ánh mắt tối sầm lại, "Có một số việc, còn chưa điều tra rõ."

"Ngươi vẫn muốn thử tìm nữ tử trên bức hoạ ở đây hay sao?" Bách Lý Cơ Nhiên lập tức hiểu ra tâm tư của hắn, "Điều này thật đúng là tìm kim đáy biển. Ta ở đại lục này tìm lâu như thế, đừng nói người tương tự như nàng ấy, ngay cả ánh mắt đặc biệt giống như ngươi nói cũng không có......"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Bách Lý Cơ Nhiên đột nhiên sững sờ, có chút cổ quái không thể nào giải thích.

Khanh Dạ Ly có chút nghi ngờ nhìn hắn một cái, không biết vì sao hắn lại đột nhiên ngừng nói.

Bách Lý Cơ Nhiên giống như bị mắc kẹt trong đầu, nhớ tới một chuyện đã bị hắn quên đi, có chút kinh ngạc, "Ngươi đừng nói...... ta nhớ ra, ngày ấy trong Bách Thánh Tiết, thật ra ta phát hiện ra một thiếu nữ rất thú vị. Lúc ấy ta tò mò muốn xem tu vi của nàng một chút, kết quả linh thức đã bị công kích. Đối phương có lẽ không có ác ý, nếu không một kích như thế có thể biến ta thành đồ ngốc."

"Lúc ấy ta nhìn thấy một đôi mắt...... màu vàng, giống như là mắt linh thú." Bách Lý Cơ Nhiên nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Cho dù ở đại lục Bạch Trạch, ta cũng chưa từng nhìn thấy nhân vật nào có uy áp cường đại như thế. Trừ phi là ở Vân Trung Thiên, mới có thể xuất hiện cường giả như vậy."

Khanh Dạ Ly nghe vậy thì nhíu nhíu mày, đôi mắt màu vàng, linh thú?

Một thiếu nữ, trên người ẩn dấu linh thú cường đại thần bí, chờ đã......

Hắn đột nhiên nhớ tới những lời nữ nhân mặt mày khả ố kia đã nói, "Tiểu nha đầu kia là huyết mạch chí thuần hiếm có, nếu có thể luyện thành con rối thì thật là tốt. Đáng tiếc......"

Nam nhân cao ráo mảnh khảnh đột nhiên đứng dậy từ trên ghế, ly rượu cực kỳ tinh xảo trong tay vì bị dùng sức quá độ nên vỡ vụn ra, Khanh Dạ Ly giống như không nghe thấy gì, cả người cứng đờ.

Gần như có thể xác định...... người trong Trấn Hồn Tháp ngày ấy, quần áo nhiễm máu, một cái nhìn thoáng qua với cảm giác quen thuộc ở trong cung yến.

Vì sao...... hắn không phát hiện ra sớm hơn một chút? Rõ ràng chỉ ở cách hắn gần trong gang tấc.

.....Edit: Emily Ton....

Có lẽ vì sức nóng của Bách Thánh Tiết vẫn chưa qua, vì thế không có người nào chú ý tới, bằng cách nào đó, một trà lâu đã biến mất trong tầm mắt mọi người, một lần nữa lặng lẽ khai trương.

"Ngươi nói xem, ngươi có phải lang băm hay không, hả? Đã năm ngày rồi, sao người còn chưa tỉnh!" Một giọng nam từ tính mang theo nguy hiểm không thể diễn tả, dường như đã chịu áp lực cực điểm, mơ hồ như muốn nổ tung.

"Oan uổng ta quá. Trong cơ thể nàng căn bản không có dấu hiệu bị thương, nhiều nhất chỉ thấy linh hồn thể có chút không ổn, nhưng không phải là vấn đề lớn. Theo lý mà nói, nhiều nhất hai ngày nàng sẽ tỉnh. Quỷ mới biết, nàng đã trúng tà gì!!"

Nam tử một thân áo đỏ yêu nghiệt tà tứ, trừng lớn đôi mắt hoa đào, tức muốn hộc máu nói.

Không có kết thúc!

Khi Tiểu Quái Vật hôn mê bất tỉnh, Mị Cơ nói hắn là lang băm, vừa mới qua được bao nhiêu ngày? Không ngờ ở đây hắn lại bị nói là lang băm lần nữa, còn là huynh đệ tốt lớn lên từ nhỏ của hắn nói ra!

Uỷ khuất này quả thực không thể chịu được nữa.

Chẳng phải ở Vân Trung Thiên, hắn cũng là luyện dược sư thanh danh hiển hách đỉnh cấp hay sao, người nào chẳng luôn vội vàng lấy lòng nịnh bợ hắn?

Gia hỏa này cả ngày chỉ biết ghét bỏ hắn, luôn đả kích hắn, hiện tại có tình mới liền quên tình cũ, hoàn toàn không quan tâm hắn đã lưu lạc đi theo hắn ta bao nhiêu năm qua, chịu khổ nhiều như thế!

Vì sao hắn lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng......

Sắc mặt Lâu Quân Nghiêu âm trầm, một đôi mắt tím tà mị mê người nhuốm màu lo lắng không dễ phát hiện.

Thiếu nữ lẳng lặng nằm ở trên giường, khuôn mặt quyến rũ mỹ diễm, có vẻ ngây thơ trong sáng hơn một chút bởi vì ngủ say, hàng lông mi dài rũ xuống, ở dưới mí mắt có một bóng mờ nho nhỏ, hô hấp như có như không, dường như hơi thở mỏng manh có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, giống như mỹ nhân ngủ say, vĩnh viễn bị mắc kẹt trong mơ.

"Ngươi đừng quá lo lắng, có lẽ nàng quá mệt mỏi nên muốn ngủ thêm một chút." Đây là một giọng nói hơi khàn khàn tang thương.

Nghe giọng nói đó, sự tức giận của Lâu Quân Nghiêu dường như càng thêm mãnh liệt, "Ngươi còn mặt mũi để nói nữa sao? Ta bảo ngươi âm thầm bảo vệ nàng trong tối, ngươi đã bảo vệ như thế nào?!"

Trong góc, một bóng người màu xám lười biếng giống như không có xương cốt ngồi dựa ở nơi đó, bất đắc dĩ nhún vai, "Ta làm sao biết được, nha đầu này tham gia cung yến cũng có thể xảy ra chuyện. Có quá nhiều người, ta làm sao trông chừng......"

Thân ảnh cao lớn mảnh khảnh ở mép giường đứng lên, sát khí ngưng tụ hóa thành một luồng ánh sáng tím, trực tiếp xuyên qua phía sau lưng chỗ người nọ dựa vào, một lỗ thủng to bằng miệng chén.

Bóng người vốn đang sắp ngủ thiếp đi nhanh nhẹn vọt tới sau lưng Bạch Chi Ngạn, tư thế rất có ý nếu chết thì cùng chết với Bạch Chi Ngạn.

Bạch Chi Ngạn co giật khóe môi, "Đừng xúc động đừng xúc động, có chuyện gì cứ từ từ nói, ngươi ra tay với chúng ta thì tiểu nha đầu cũng không thể tỉnh lại!"

Khi đang nói, Bạch Chi Ngạn dùng một tay vươn ra phía sau lưng, hung hăng véo cánh tay nam tử áo xám. Mỗi lần tìm chết đều kéo hắn xuống nước, đúng là vô lại!

Nam nhân sau lưng bị dùng sức véo như thế, không có một chút phản ứng nào, lười biếng hừ một tiếng, "Nói ta tới bảo vệ nàng cái gì? Đùa sao? Tiểu nha đầu hung tàn như thế còn cần người bảo vệ? Khi ta tới, nàng đã tự mình giải quyết hết nguy cơ. Lần sau ngươi làm ơn hãy tìm một con gà yếu ớt một chút để ta bảo hộ. Ở đây ta có vẻ hoàn toàn vô dụng."

Trong lòng Bạch Chi Ngạn cười ha ha vài tiếng, bây giờ ngươi mới biết mình vô dụng?

"Nếu không phải nàng không bị thương, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với ta?" Khuôn mặt Lâu Quân Nghiêu không có biểu tình gì liếc mắt nhìn hắn ta một cái, "Ngươi khẳng định không nhìn thấy người thứ hai ở đó?"

Nam tử áo xám vuốt vuốt cằm, "Trong tháp kia thật sự chỉ có một mình tiểu nha đầu." Sau đó dường như hắn ta nhớ tới điều gì, một đôi mắt đen sáng long lanh, "Ta có thể khẳng định, tiểu nha đầu này tuyệt đối thuộc về giao diện Vân Trung Thiên chúng ta. Mặc dù vẫn chưa trưởng thành, nhưng có thể dùng thực lực bản thân để chém giết cao thủ Vân Trung Thiên, không phải là thực lực mà đại lục cấp thấp có thể có!"

"Vì sao ngươi lại nói như thế?" Bạch Chi Ngạn nhướng mày, mặc dù hắn cũng nghi ngờ điểm này, nhưng gia hỏa này chưa từng tiếp xúc với nha đầu này, sao có thể kết luận chắc chắn như thế?

"Khi ta tới đó, vừa lúc nhìn thấy một màn, nàng nháy mắt hạ gục Quỷ Vương." Nam tử áo xám nhớ lại với vẻ mặt hưng phấn, "Biết không biết không, thật sự là nháy mắt hạ gục. Mặc dù Quỷ Vương là thứ không đáng đặt trên mặt bàn, nhưng thực lực cũng đủ để so sánh với một cường giả cấp thấp ở Vân Trung Thiên, cứ như vậy không hề có sức chống cự, nháy mắt hồn phi phách tán......"

"Quỷ Vương?" Lâu Quân Nghiêu nhíu mày.

"Hừm! Đúng rồi! Đối phương có lẽ là một vị tư tế hồn sư, thực lực cực cao trong Diệu Nguyệt Thần Điện, đã triệu hoán quỷ yến." Nam tử áo xám giải thích nói, "Nhưng tại hiện trường ta đã quét tước sạch sẽ, đảm bảo không tìm ra được bất cứ dấu vết gì để lại. Rốt cuộc tại đây, trên đại lục cấp thấp xuất hiện sự tình không thể tưởng tượng này, nhất định sẽ gây ra náo động lớn."

"Quỷ yến? A, đường đường là người Diệu Nguyệt Thần Điện, không ngờ lại dùng thủ đoạn thấp kém này để đối phó với một tiểu nha đầu, thật sự quá trơ trẽn."

Bạch Chi Ngạn nghe thấy vậy thì trên mặt hiện lên khinh bỉ, cặn bã Vân Trung Thiên thật đúng là không ít.

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu hơi loé, thiếu nữ này giống như xuất hiện từ hư không, cả người đều rất bí ẩn.

Lần đầu gặp mặt, nàng có thể bình yên vô sự đến gần người hắn, y thuật xuất thần nhập hóa, ngay cả Bạch Chi Ngạn luôn luôn tự phụ cũng nhìn nàng với con mắt khác. Thân thủ của nàng không rõ ràng, nhưng nếu có thể thoát khỏi tay hắn, nhất định là không hề yếu.

Lúc này, chỉ vì chuyện của hắn nên nàng đã bị liên lụy vào trong đó, hôn mê bất tỉnh. Nội tâm của Lâu Quân Nghiêu có chút phức tạp.

Mặc dù nàng nói đó là vì nhân tình của cây Cực Địa Hoả Khôi năm đó, nhưng chỉ dựa vào chuyện nàng giúp hắn giải trừ Phệ Tình Chú và Băng Hỏa Âm Dương Cổ - hai tai họa ngầm đã tra tấn hắn trong nhiều năm qua, nàng đã trả lại không biết gấp mấy trăm lần.

Lâu Quân Nghiêu sống mấy trăm năm, chưa từng thiếu nợ người khác cái gì, cũng không có người nào có tư cách để hắn thiếu nợ nhân tình.

Nhưng hiện tại, hắn dường như không chỉ thiếu nợ một mạng, còn thiếu nợ nhiều hơn nữa?

Hắn dường như lâm vào trong những suy nghĩ mâu thuẫn, những chuyện này hắn phải làm thế nào để hoàn trả. Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, mắt tím chậm rãi rũ xuống, nhìn về phía cánh tay của mình.

Một bàn tay nhỏ tinh tế trắng nõn nắm lấy tay hắn, những ngón tay lạnh lẽo, giống như đang lâm vào một cơn ác mộng, lực đạo rất lớn. Trên khuôn mặt mỹ diễm chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, mày cũng nhíu lại.

Lâu Quân Nghiêu theo bản năng cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo kia, mở miệng kêu lên, "Tiểu hồ ly?"

Hàng lông mi dài của thiếu nữ khẽ rung lên vài cái, dường như có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng có một áp lực nặng nề khiến nàng dù cố gắng thế nào cũng không thể mở hai mắt ra được.

"Chủ nhân, chủ nhân ngươi tỉnh! Chủ nhân đừng ngủ tiếp nữa......"

"Tiểu Vũ, nàng ở đâu, nàng có biết ta đang tìm nàng hay không? Nàng rốt cuộc đang ở đâu?"

Là ai đang gọi nàng?

Ở trong hỗn độn, phía trước Khanh Vũ xuất hiện hai bóng người. Thiếu niên tóc vàng là khí linh của nàng Chôn Chôn. Khi nàng nhìn rõ một người khác, nàng thực sự sửng sốt một chút. Người này không phải là Thương Hải Vương của Lâm Uyên Quốc hay sao?

Nhưng không chờ nàng nghĩ nhiều hơn, hình ảnh hai người đột nhiên biến mất ở trong bóng đêm.

Thay vào đó là một bầu trời màu máu, trong một dãy hình lục giác khổng lồ, một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau. Một cánh tay nam tử bị xiềng xích xuyên sâu qua xương bả vai, và trên tay nữ nhân là một thanh chủy thủ đang đâm vào trong bụng nam nhân.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt nữ tử, nhưng nụ cười bên môi nàng thì cực kỳ quyến rũ nhưng đẫm máu.

"Chúng ta...... cuối cùng có thể ở bên nhau."

~~~Hết chương 57~~~
Bình Luận (0)
Comment