Yến Ngưng Lạc nhẹ nhàng khẽ nhấc khoé môi, lộ ra một độ cong tươi cười duyên dáng, "Trong Phiêu Miểu Tông có một bí bảo, tên là thiên mục truy hồn kính, chỉ cần tập trung niệm lực, nghĩ tới người kia ngươi muốn tìm. Cho dù là chân trời góc biển, chỉ cần hồn phách không tiêu tan, trong gương sẽ hiện ra tướng mạo và nơi ở hiện tại của người kia."
Bách Lý Cơ Nhiên kinh ngạc mở miệng, "Có bảo bối thần kỳ như thế?"
"Năm đó Phiêu Miểu Tông đã dựa vào thiên mục truy hồn kính, bắt tất cả những phản đồ chạy trốn xa ngàn dặm bên ngoài tông môn. Cho dù bọn họ đã thay hình đổi dạng, thậm chí là đoạt xá trọng sinh, bọn họ đều không thể trốn thoát khi bị thiên mục truy hồn kính xuyên qua."
Khuôn mặt Khanh Dạ Ly dưới mặt nạ cứng lại, chớp mắt một cái. Ánh mắt hắn rốt cuộc nhìn về phía thiếu nữ đối diện, giọng nói hơi trầm xuống, "Không biết bí bảo này, Ngưng Phượng quận chúa có thể cho bổn vương mượn dùng một chút hay không?."
"Đương nhiên có thể." Dường như giờ phút này, trong mắt nam nhân này mới chân chính có bóng dáng nàng ta. Yến Ngưng Lạc mỉm cười gật đầu, "Ta trở về sẽ truyền tin cho sư phó giúp ta. Nhưng Phiêu Miểu Tông đường xá xa xôi, có khả năng ngươi cần phải chờ đợi mấy ngày."
"Không ngại."
Khanh Dạ Ly từ trước đến nay đều rất kín kẽ, đây được xem như một lần hắn nói tương đối nhiều một chút.
Nhưng, người có thể khiến hắn tự mình đi tìm, nhất định là rất quan trọng. Mặc dù tò mò, nàng ta cũng thông minh không hỏi thêm nhiều.
Thật trùng hợp, trong phòng đối diện, Bạch Chi Ngạn và nam tử áo xám lười nhác cũng ở trong đó.
Ngày ấy sau khi Khanh Vũ rời khỏi Vân Lai Các, nam nhân nào đó đã không thể kiềm chế được lửa giận, ai chọc phải thì người đó xui xẻo. Bạch Chi Ngạn thật sự không ngừng kêu khổ, liên tiếp mấy ngày đều tránh ở bên ngoài không dám quay về, sợ trở thành nơi trút giận.
"Di?" Nam tử áo xám vốn đang ăn uống thỏa thích, đột nhiên ngước mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Chi Ngạn vẻ mặt kinh ngạc, gia hỏa này chỉ biết ăn ngủ, không ngờ có một ngày có thể chú ý tới sự vật khác.
"Nam nhân kia!" Nam tử áo xám chỉ một ngón tay, biểu tình có chút cao thâm khó đoán.
Bạch Chi Ngạn nhìn qua, đập vào mắt là một nam nhân tóc bạc mang mặt nạ, ngây người một chút. Thật ra người này rất kỳ quái, nhưng dường như vẫn không đủ để khiến thứ này nhìn với con mắt khác!
"Ngày đó khi ta mang tiểu nha đầu trở về, thấy hắn cũng ở bên ngoài, hơn nữa dường như là chạy về phía tiểu nha đầu. Lúc ấy, kết giới phòng ngự bên ngoài đã bị phá vỡ." Nam tử áo xám cầm đùi gà lên và cắn một miếng nói, "Ta không nhìn ra được tu vi của hắn, nhưng có thể kết luận hắn rất mạnh, có thể cũng kẻ thù của tiểu nha đầu kia."
"Nha đầu kia nhìn không giống như là người thu hút nhiều hận thù như thế?" Bạch Chi Ngạn có chút nghi ngờ nói, "Nhưng đúng là có chỗ đáng nghi, lần sau phải nhắc nhở nàng một chút mới được."
Mặc dù gia hỏa này không đáng tin cậy, cả ngày lười biếng đến nỗi giống như không có xương cốt, nhưng thân thủ thật sự không thấp. Ở Vân Trung Thiên, không có nhiều người là địch thủ của hắn. Nếu ngay cả hắn cũng nói rất mạnh, có vẻ nhân vật kia thật sự không bình thường.
Bạch Chi Ngạn lại nhìn thoáng qua phòng đối diện, ngón tay sờ sờ cằm,
đại lục cấp thấp gần đây trở nên ngọt ngào ngon miệng vậy sao? Có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ tập trung tới đây! ..........
Phủ của Tả thừa tướng, ngay cả Úc Tiêu Ninh chưa từng quan tâm tới tam ca nhà mình, gần đây cũng phát hiện ra điều không đúng.
Toàn bộ kinh đô, không người nào không biết tới hoa hoa công tử, trong khoảng thời gian này dường như không nhìn thấy bóng dáng của hắn lui tới con hẻm hoa liễu. Thay vào đó, hắn lại ở trong nhà tu thân dưỡng tính.
Không sai, chính là tu thân dưỡng tính. Theo lời của Úc Kinh Trác, từ nay về sau hắn phải làm một người có ý nghĩa.
Lúc ấy, khi Úc Tiêu Ninh nghe được những lời này, nàng kinh ngạc đến nỗi không có hứng thú nhắc tới chuyện kiếm tiền, trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân đứng ở trước bàn vẽ lại bảng mẫu chữ. Thật sự không thể không nói, thời điểm hắn nghiêm túc có một chút khí chất của quý công tử, mặc dù ngày thường hắn không đàng hoàng, nhưng rất có thực học.
"Tam ca, ca nói với muội những điều đúng đắn, chính là vì bị điều gì kích thích, hay là bị trúng tà?" Úc Tiêu Ninh tiến lên, vẻ mặt lo lắng vươn tay sờ sờ trán hắn.
"Đi đi đi, đi chơi đi, đừng ở đây quấy rối." Úc Kinh Trác hất tay nàng ra, không kiên nhẫn nói.
Úc Tiêu Ninh chớp chớp đôi mắt to linh động, vẻ mặt giảo hoạt, "Ca nói cho ta biết, có phải đã thua cuộc tên Mộ Phi Nhiên kia hay không, vì thế nên tiền đặt cược chính là ca phải ở nhà đóng cửa ăn năn, không được đi ra ngoài tìm hoan lạc mua vui?"
Úc Kinh Trác buồn cười vì những lời nói đó, "Dựa vào hắn? Ta chưa từng thua cuộc."
"Vậy thì vì sao?" Úc Tiêu Ninh khinh thường nhìn hắn một cái, "Không phải đánh cuộc thua rồi đột nhiên đổi tính, chẳng lẽ là mùa xuân của ca ca đã tới?"
Ngẫm lại cũng cảm thấy rất có khả năng? Tam ca nàng chính là một lãng tử đa tình.
Không ngờ nàng vừa nói những lời này xong, Úc Kinh Trác đột nhiên ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm nói, "Rõ ràng như thế hay sao......"
Quả nhiên nàng đã đoán đúng?! "Ca ca ca hãy nói thật với muội, ca đã gây họa cho cô nương nhà ai!" Úc Tiêu Ninh trừng lớn một đôi mắt hạnh, nổi giận đùng đùng nói.
"Gây họa cái gì, ta đây được gọi là gặp đúng người, không phải hay sao?" Úc Kinh Trác liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, bên môi nở nụ cười. Trong mắt Úc Tiêu Ninh, đó là một nụ cười vô cùng nhộn nhạo, "Ninh Ninh, nếu như muội gặp được cô nương kia, đoán chừng còn khiếp sợ hơn ta!"
"Sao vậy? Muội quen biết nàng ấy?" Úc Tiêu Ninh nhướng mày.
"Không biết muội có quen hay không, nhưng nàng ấy cùng một nhà với bằng hữu tốt nhất của muội là Ngưng Phượng quận chúa." Úc Kinh Trác chậm rãi nói ra những lời sâu kín.
"Cô nương ở Vĩnh An Vương phủ?" Úc Tiêu Ninh chớp chớp mắt, "Theo muội được biết, trong Vĩnh An Vương phủ có tổng cộng năm nữ hài, ngoại trừ Ngưng nhi, những người khác không tệ lắm chính là Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ. Ngũ tiểu thư bệnh tật ốm yếu, từ trước tới nay chưa từng ra khỏi cửa. Còn có một nữ hài mới khoảng mười tuổi. Vậy tam ca có thể nói với muội, ai là người đã lọt vào mắt tam ca?"
"Đều không phải." Úc Kinh Trác lắc lắc đầu.
"Chẳng lẽ ca xem trọng nha hoàn nào trong đó?!" Úc Tiêu Ninh chán nản nói.
Úc Kinh Trác xem thường nhìn nàng, "Nói đùa! Yến Hi Thành chính miệng giới thiệu muội muội, sao có thể là nha hoàn? Muội không tin, ngày khác ta mang muội tới Vĩnh An Vương phủ nhìn xem. Dung mạo cô nương kia không hề thua kém Yến Ngưng Lạc."
Khi hắn nói tới đây thì có chút bối rối, dùng tay ấn ấn giữa mày một chút, "Nhưng tính cách nàng ấy rất lạnh lùng."
"Chậc chậc chậc, cô nương còn lạnh lùng hơn cả Ngưng nhi. Điều này thật thú vị, chọn ngày không bằng nhằm ngày. Tam ca, hay là hôm nay chúng ta hãy tới Vĩnh An Vương phủ ăn cơm, nhân tiện đi gặp mỹ nhân trong miệng tam ca một lần." Úc Tiêu Ninh vẫn luôn là người hấp tấp, khiến nàng nổi lòng thèm ăn, sao nàng có thể ngồi yên?
"Chỉ sợ không hay lắm?" Úc Kinh Trác có chút do dự nói.
Thật ra hắn sợ tới lúc đó sẽ để lại ấn tượng không tốt cho thiếu nữ kia, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
"Chỉ cần ca ca nói có muốn đi gặp người ta hay không?!"
"Muốn."
"Vậy đừng chần chừ nữa, viết chữ cái gì, chờ muội đi chuẩn bị xe."
"......"
.......Edit: Emily Ton...... Có lẽ bởi vì Yến Ngưng Lạc có thể giúp đỡ tìm người, thái độ của Khanh Dạ Ly đã cải thiện hơn một chút. Vì thế khi nàng ta mời Nguyệt Tâm Nhan và Khanh Dạ Ly cùng tới Vĩnh An Vương phủ làm khách, Khanh Dạ Ly hiếm khi đồng ý.
Đương nhiên không thể thiếu Bách Lý Cơ Nhiên thích xem náo nhiệt. Khi biết Khanh Dạ Ly hôm nay sẽ tới Vĩnh An Vương phủ, hắn cũng da mặt dày đi theo.
Không biết vì sao, mặc dù gia hỏa này tính tình lạnh nhạt vô tình như thế, trong vài ngày đều không nói quá mười từ, nhưng đoán chừng Bách Lý Cơ Nhiên sinh ra vốn không biết xấu hổ, luôn liếm mặt đi theo, không quan tâm tới khuôn mặt lạnh lùng của đối phương chút nào, có thể nói giống như côn trùng theo đuôi.
Xe ngựa chậm rãi chạy đến cửa Vĩnh An Vương phủ, một bàn tay nhỏ trắng nõn nhấc màn xe lên, không chờ phu xe bên ngoài dừng xe ngựa lại, một thân ảnh màu xanh đã nhảy xuống trước.
Theo sát phía sau chính là Bách Lý Cơ Nhiên một thân quần áo màu trắng phong độ nhẹ nhàng. Hắn cười đánh giá thiếu nữ trước mặt, "Cửu công chúa thật đúng là không câu nệ tiểu tiết, hoạt bát rộng rãi!"
Nguyệt Tâm Nhan nhướng mày, một đôi mắt to xanh thẳm rực sáng, lóng lánh, giống như được phản chiếu ở trên mặt nước, "Đa tạ khích lệ."
Bách Lý Cơ Nhiên gần như bị mê hoặc bởi đôi mắt đẹp mê người kia, vội vàng lấy lại bình tĩnh.
Phong thủy của Lâm Uyên Quốc quả nhiên dưỡng người rất tốt, trong đó mỗi một người đều cực kỳ xinh đẹp. Sau khi Nguyệt Tâm Nhan nhảy xuống, nàng lại ngoan ngoãn chạy tới xe ngựa phía trước, chờ Khanh Dạ Ly xuống xe.
Nam nhân hôm nay một thân áo gấm màu đen, sáng người cao ráo mảnh khảnh, mái tóc như tuyết tương phản với bộ đồ đen, đánh sâu vào thị giác người rất mạnh. Dưới mặt nạ hình sói dữ tợn lộ ra đường cong hoàn mỹ của hàm dưới, cùng với môi mỏng đỏ bừng, một đôi con ngươi màu xanh lá cây, tôn quý và thần bí.
Trong Vĩnh An Vương phủ, toàn bộ hạ nhân đều đã được thông báo, hôm nay có khách quý đến chơi, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được va chạm khách quý.
Mọi người đều vô cùng tò mò, rốt cuộc khách nhân tôn quý như thế nào, khiến bọn họ nhận được thông báo nghiêm khắc như vậy, ngay cả khi thái tử tới chơi, cũng không trịnh trọng như thế.
Vì thế bọn họ vừa lo lắng, đồng thời cũng cực kỳ tò mò chờ mong.
Mặc dù tất cả mọi người đều bận rộn, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt tò mò của bọn họ chuyển động đánh giá khắp nơi. Điều này khiến cho bọn họ cùng nhau thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt lông tơ cả người đều dựng đứng lên.
Nam nhân một đầu tóc bạc, mang theo mặt nạ......
Đó là ác ma không người nào không biết, ngay cả tiểu hài tử cũng sẽ bị dọa khóc - Thương Hải Vương!
Mọi người gần như chỉ muốn khóc.
Vì sao hôm nay sát thần này sẽ tới Vĩnh An Vương phủ bọn họ? "Các ngươi đã tới, mau mời vào." Một giọng nói dịu dàng quyến rũ chậm rãi truyền tới, sau đó liền thấy Yến Ngưng Lạc chậm rãi bước tới.
Thiếu nữ lạnh lùng, hôm nay mặc một thân váy áo màu đỏ như tiên, hai bên tay áo được viền thành hình lá sen độc đáo, có vẻ linh động phiêu dật, thiết kế bó ngang eo khiến vòng eo mảnh khảnh càng thêm thon gọn, một tay có thể ôm hết.
Có lẽ vì chưa từng nhìn thấy Yến Ngưng Lạc xinh đẹp động lòng người như vậy, trong một khoảnh khắc ngắn, thậm chí những hạ nhân trong vương phủ cả ngày đều nhìn thấy nàng ta, nhất thời đều cảm thấy choáng váng.
Thiếu nữ này sau khi trang điểm, quả thực đã tôn lên dung nhan khuynh quốc khuynh thành tới cực hạn, thêm vài phần quyến rũ mị hoặc.
Bách Lý Cơ Nhiên là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, cười nói, "Ngưng Phượng quận chúa quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân, dung nhan khí chất người thường không có khả năng so sánh."
Yến Ngưng Lạc cười nhẹ, ánh mắt không dễ phát hiện xẹt qua trên người nam nhân một thân lạnh lùng kia "Bách Lý thiếu chủ nói lời này, Cửu công chúa sẽ không hài lòng."
Nguyệt Tâm Nhan rất phối hợp liếc mắt nhìn hắn một cái, "Đúng vậy, chẳng lẽ bản công chúa không đẹp hay sao?"
"Cửu công chúa, tại hạ vừa mới ca ngợi người hoạt bát đáng yêu!"
~~~Hết chương 60~~~