Edit: Spum-chanBeta: Kaze“Ngươi cảm thấy Lăng nhi có thể sẽ đổi ý hay không?” Ngoài phòng, Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.
“Có thể.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ý tưởng của Thiếu Vũ quả thật có thể làm, muốn tìm ra bí mật của Tuyết Sơn, đây là phương thức nhanh nhất.”
Diệp Cẩn thở dài nói,“Nhưng chỉ sợ trong lòng Lăng nhi sẽ buồn.”
“Buồn hay không là một chuyện, có thức thời hay không lại là một chuyện khác.” Thẩm Thiên Phong nói,“Lăng nhi không phải người cố tình gây sự.”
Diệp Cẩn gật đầu,“Vậy ngươi đi tìm Khang thúc đi, loại chuyện này chỉ có thể làm nhanh chứ không được trì hoãn, nếu càng kéo dài lâu, nói không chừng người hầu kia sẽ có nguy hiểm.”
**********
“Ngọt .” Trong phòng, Tần Thiếu Vũ hồi lâu mới buông Thẩm Thiên Lăng ra, dùng ngón cái cọ cọ cánh môi y.
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn không nói chuyện.
“Nghe lời được không?” Tần Thiếu Vũ ôm hắn ngồi ở trên ghế, “Cam đoan không có nguy hiểm, cho dù chỉ là vì ngươi, ta cũng sẽ bảo hộ mình thật tốt.”
Thẩm Thiên Lăng ghé vào đầu vai hắn, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói, “Sớm biết như vậy, còn không bằng ở lại Truy Ảnh Cung không ra ngoài.” Ít nhất mỗi ngày đều rất nhàn nhã, không tự dưng loạn thần tặc tử, lại càng không cần dịch dung đi mật thám!
“Nếu sinh ra ở đây, thì không thể cái gì cũng không quản.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Huống hồ đến Đông Bắc là vì giải quyết vấn đề, hiện tại vất vả lắm có manh mối, ta sao có thể buông tay mặc kệ.”
“…… Vậy chừng nào ngươi về?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Nếu mọi chuyện thuận lợi, nói không chừng ba năm ngày là có thể.” Tần Thiếu Vũ nói,“Nếu không thuận lợi, vậy cũng không lâu lắm, cho ta thời gian một tháng, nếu trong lúc ở lại đó không thể giải quyết vấn đề, thì mặc kệ kết quả như thế nào ta cũng sẽ bỏ dở mật thám, sao hả?”
“Mười ngày!” Thẩm Thiên Lăng cò kè mặc cả.
“Nửa tháng.” Tần Thiếu Vũ cùng y cọ cọ mũi.
“Vậy ngươi không thể bị thương.” Thẩm Thiên Lăng ôm chặt cổ hắn, “Một sợi tóc cũng không thể thiếu.”
“Được.” Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Không chỉ không thể thiếu tóc, ta còn muốn ăn mập một chút rồi mới trở về.”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, nhẹ nhàng kéo kéo áo hắn.
Mà Khang Đại Phúc bởi vì chuyện người hầu kia mất tích, đã vô cùng sứt đầu mẻ trán, lần này nghe Thẩm Thiên Phong nói Tần Thiếu Vũ định đi tìm giúp, nhất thời mừng rỡ, “Thật sao?”
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Dựa theo dấu vết trên núi, người hầu kia hẳn là còn sống, Khang thúc cũng không cần quá lo lắng.”
“Nếu được như thế, vậy thật là quá tốt.” Khang Đại Phúc thiên ân vạn tạ, ngẫm nghĩ lại có chút áy náy, “Nhưng đại thiếu gia và Tần cung chủ đều là đến làm chuyện lớn, lần này lại vì chuyện nhà ta mà hao phí tinh lực như thế, thật không biết nên cảm tạ thế nào mới tốt.”
“Liên quan đến mạng người, sao có thể xem như việc nhỏ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khang thúc nói quá lời.”
“Ta đây cần làm gì?” Khang Đại Phúc nói, “Đại thiếu gia cứ nói đừng ngại.”
“Trong phủ này liệu có ai, có quan hệ rất tốt với người hầu kia không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Người hầu kia tên là A Nguyên, vốn là cô nhi không cha không mẹ, được hộ viện trong nhà nhặt về, cho nên quan hệ của bọn họ vô cùng tốt, thân huynh đệ cũng không gì hơn cái này.” Khang Đại Phúc nói, “Sau khi A Nguyên mất tích, hắn vẫn luôn ở trong núi tìm kiếm, đáng tiếc lần nào cũng là thất vọng mà về, còn khiến mình trở nên mệt mỏi suy sụp .”
“Hộ viện, tên là gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Khang Lục.” Khang Đại Phúc nói, “Là một người sảng khoái.”
“Có thể mang ta đi gặp hắn không?” Thẩm Thiên Phong nói.
“Tất nhiên.” Khang Đại Phúc đáp ứng, mang theo Thẩm Thiên Phong đến một đại viện, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy được vị thuốc nhàn nhạnt từ bên trong.
Chậu than trong phòng được đốt rất mạnh, một nam nhân nằm trên giường, đang ngáy đến rung trời.
“Vì tìm A Nguyên, hắn cũng đã ép buộc bản thân đến sốt cao không ngừng, đã vậy còn không chịu nghỉ ngơi, thật sự là hết cách, đành phải nhờ đại phu cho hắn thêm chút thuốc an thần, mới miễn cưỡng không làm ầm ĩ nữa.” Khang Đại Phúc thở dài, “Người thì tốt, chỉ là tính tình có chút cố chấp.”
Thẩm Thiên Phong lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, mở nút gỗ ra rồi để sát mũi hắn. Một lát sau thì thấy mày Khang Lục giật giật mấy cái, chậm rãi mở mắt.
“Lục tử.” Khang Đại Phúc phất phất tay trước mặt hắn.
Trong đáy mắt Khang Lục đầu tiên là mờ mịt một hồi, lúc sau mới đột nhiên bừng tỉnh, soạt một tiếng ngồi dậy, “A Nguyên đâu?”
Khang Đại Phúc thở dài, “Còn chưa tìm được.”
“Vậy mà các ngươi còn để ta ngủ!” Khang Lục sốt ruột, xốc chăn lên muốn chạy xuống giường, kết quả bị Thẩm Thiên Phong đè lại, “Ngươi khoan xúc động đã, ta có lời muốn nói.”
“…” Bởi vì Thẩm Thiên Phong dịch dung, cho nên Khang Lục có chút khó hiểu, vì trong trí nhớ của hắn, người này hình như là đến tìm lão gia bàn chuyện làm việc thiện, vì sao bây giờ lại nói có lời muốn nói với mình?
“Có liên quan đến A Nguyên.” Khang Đại Phúc cũng ở một bên nói, “Nếu ngươi thật sự muốn cứu hắn, vậy nhẫn nại nghe chút đi.”
Khang Lục nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng thật sự ngồi lại trên giường.
Trong một phòng ngủ khác, Diệp Cẩn ngồi bên bàn lật sách, cảm thấy đầu óc có chút loạn, muốn đến cách vách xem thử Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng, nhưng lại cảm thấy không chừng người ta đang làm cái gì đó, tùy tiện xông vào có hơi ngốc, cuối cùng đành phải đứng ở bên cửa sổ hóng gió.
“Cũng không sợ cảm lạnh.” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Phong đẩy cửa đi vào, đưa tay giúp y đóng lại cửa sổ.
“Ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Diệp Cẩn hỏi, “Mọi chuyện thế nào?”
“Đúng là tìm được một người, tên là Khang Lục, là hộ viện Khang phủ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có quan hệ rất tốt với người hầu bị mất tích, dáng người cũng gần giống Thiếu Vũ.”
“Vậy phía này không còn vấn đề nữa, nhưng phía khác thì không chắc.” Diệp Cẩn chỉ chỉ cách vách, “Vẫn chưa ra, không biết nói thế nào rồi.”
“Lâu như vậy?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
“Nếu ngươi muốn mật thám, ta cũng là… ước gì ngươi mau đi.” Bất cẩn nói ra gì đó, khẩu thị tâm phi gì đó, quả thực không thể ngạo kiều hơn nữa.
Thẩm Thiên Phong chỉnh chỉnh áo cho y, “Chúng ta qua cách vách xem thử.”
“Ngươi chắc chứ?” Diệp Cẩn nhắc nhở, “Lỡ như thấy thứ không nên thấy thì sao.”
Biểu tình Thẩm Thiên Phong cứng đờ, nói, “Nhưng cách vách là phòng chính (phòng nằm ở giữa gian nhà).”
Thì sao! Diệp Cẩn ở trong lòng yên lặng nhìn trời, phòng chính tính là cái gì, dựa theo trình độ vô sỉ của ai kia, trong viện cũng không phải không thể.
“Đi thôi.” Thẩm Thiên Phong kéo tay y đi ra ngoài.
Diệp Cẩn ở trong lòng làm tốt chuẩn bị chạy trốn.
Cửa phòng cách vách khép hờ, Thẩm Thiên Phong đưa tay đẩy ra, chỉ thấy Tần Thiếu Vũ đang ngồi ở bên bàn, trong lòng ôm Thẩm Thiên Lăng đang ngủ. Nhìn thấy hai người đi vào, Tần Thiếu Vũ làm động tác chớ có lên tiếng.
“Sao lại ngủ lúc này.” Thẩm Thiên Phong có chút ngạc nhiên.
Tần Thiếu Vũ ôm người đứng lên, trở về phòng ngủ đặt lên giường, sau khi dỗ ngủ thật say, mới lại trở về phòng chính.
“Lăng nhi không sao chứ?” Diệp Cẩn hỏi.
“Không sao, lúc đầu thì luôn giận dỗi, sau thì tự mình mệt mỏi, rồi dựa vào ngực ta ngủ mất.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Đã thuyết phục được rồi, nhưng ta đã đồng ý với y nhiều nhất là nửa tháng, nếu nửa tháng không có kết quả, thì ta phải lập tức trở về.”
“Nếu thật sự là hết thảy thuận lợi, đừng nói nửa tháng, năm sáu ngày cũng đủ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trong phủ này có một hộ viện tên là Khang Lục, với người hầu bị mất tích kia tình như thủ túc, thân hình cũng gần giống ngươi, sau khi dịch dung chắc là không có ai nhìn ra được.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Thân phận này cũng không tệ, vừa là hộ viện, vậy sẽ có công phu quyền cước, chạy tới sườn Tây cũng có thể hiểu được.”
“Nếu đã quyết định xong, vậy tìm Khang thúc và Khang Lục lại đây đi.” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, “Ít nhất là trong mấy ngày Thiếu Vũ vào núi, Khang Lục dù thế nào cũng không được xuất hiện nữa.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, đi ra ngoài tìm hai người kia đến. Khang Lục vốn như đang lọt vào sương mù, sau đó nghe được thân phận mọi người, lại biết Tần Thiếu Vũ muốn đích thân đi tìm, nhất thời cảm thấy như đang nằm mơ, vui vẻ đến không tin nỗi, cả người đều chút choáng.
“Trong phủ có mật thất không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Có.” Khang Đại Phúc gật đầu, “Trong nhà bình thường đều sẽ có, nhưng đã lâu không có ai ở, còn ở dưới đất, sợ là có chút âm u.”
“Mấy ngày gần đây, sợ là thiệt thòi cho ngươi rồi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bả vai Khang Lục, “Bằng không nếu bị người thấy, chắc chắn sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.”
“Thẩm đại thiếu gia khách khí , chỉ cần có thể tìm được A Nguyên, đừng nói là ở mười ngày, cho dù có phải ở một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.” Khang Lục rất là sảng khoái, hơn nữa đại khái là vì trong lòng vui vẻ, thậm chí ngay cả bệnh sốt cũng nhẹ hơn một chút.
Tần Thiếu Vũ đầu tiên là hỏi hắn một chút chuyện về A Nguyên, sau đó lại tỉ mỉ bàn bạc với Thẩm Thiên Phong bước tiếp theo, đến lúc gần giờ cơm chiều, mới xem như quyết định xong.
Thẩm Thiên Lăng vẫn ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy hai má ướt sũng, vì thế thói quen định lăn vào trong tường.
“Rời giường.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi dậy, “Ngủ từ giữa trưa đến bây giờ, cũng nên ăn cơm chiều rồi.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng ở trong ngực hắn duỗi người, dụi dụi mắt nhìn hắn. Trong ổ chăn rất ấm, cho nên khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngốc lại có chút khiến người thích. Tần Thiếu Vũ trong lòng mềm mại, chỉ hận không thể đem người giấu trong lòng bàn tay, cứ như vậy mà nắm lấy một đời.
“Mọi chuyện bàn bạc thế nào ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, nói đại khái kế hoạch qua một lần.
“… Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó vỗ vỗ ngực hắn, “Phải cẩn thận.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, cúi đầu dịu dàng hôn hôn y.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, ngày hôm sau Tần Thiếu Vũ sẽ phải dịch dung vào núi. Bởi vậy sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người lại đến thư phòng bàn bạc hồi lâu, nghĩ đến mỗi một chi tiết hết sức có thể, sau khi bảo đảm không chút sơ hở mới tự về phòng mình nghỉ ngơi.
“Tối hôm qua không làm, đêm nay bù lại đi?” Sau khi tắm rửa xong, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng.
“Không được.” Thẩm Thiên Lăng bọc chăn thật chặt, “Quá thời hạn rồi.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay xoa nắn bụng mỡ của y.
Giữa lúc cãi nhau ầm ĩ, tiểu khố của Thẩm tiểu thụ thuận lợi bị kéo rớt, trong phòng rất ấm, cho nên Tần Thiếu Vũ đơn giản ném hết chăn qua một bên.
“Lạnh!” Thẩm Thiên Lăng che trứng kháng nghị.
“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ lấy tay hắn ra, cúi đầu hôn hôn.
Mặt Thẩm tiểu thụ đỏ bừng, quay đầu qua một bên.
“Thẹn thùng?” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.
Tất nhiên, cũng không phải ai đều da mặt dày giống như ngươi. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm một hồi, sau đó nhắm mắt lại giả chết.
Thành thân ba năm, sớm đã vô cùng quen thuộc với thân thể lẫn nhau. Giữa lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Thẩm Thiên Lăng hơi ngửa đầu, cảm nhận hắn từng chút từng chút chiếm lấy chính mình, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
“Có làm đau ngươi không?” Tần Thiếu Vũ kề vào tai y nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, lỗ tai có chút hồng, đáy mắt cũng tràn ngập hơi nước. Vòng eo nghe lời nâng lên, để cho hắn có thể chiếm lấy càng nhiều.
Bảo bối dưới thân nhu thuận đến mức khiến người đau lòng, Tần Thiếu Vũ cắn lên cánh môi mềm mại nộn nộn kia, “Gọi tướng công.”
“Tướng công.” Cổ họng Thẩm Thiên Lăng có chút khàn.
“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ bật cười khẽ, đè hai chân y lên trước ngực, “Lăng nhi thật đẹp mắt.”
Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Thiếu hiệp ngươi cũng rất anh tuấn.”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ cũng tự hiểu mình có hơi não tàn, vì thế gắt gao ngậm chặt miệng, nửa ngày sau lại hỏi, “Có thể đến một lần nữa không?” Như vậy mình nhất định sẽ không thể nói, nhưng lại có thể rên rỉ tiêu hồn.
Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi người ôm chặt lấy y.
“Nhẹ một chút a.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
Sau đó nghênh đón y, là một trận càn quét gió lớn mưa rào.
Thật là vô cùng uy mãnh.
Thẩm tiểu thụ choáng váng mơ hồ nghĩ, may là giường đủ chắc.
Mà trong một gian phòng ngủ khác, Diệp Cẩn còn đang xoa bóp cho Thẩm Thiên Phong, trên bàn nến đỏ khẽ lay, trong không khí có hương dầu nhàn nhạt, rất yên tĩnh tốt đẹp.
Tập võ hàng năm, đường cong sống lưng của Thẩm Thiên Phong rất đẹp, Diệp Cẩn ấn xong bả vai cho hắn lại ấn đến eo, nhấn một lúc chính là gần nửa canh giờ, vô cùng tận chức tận trách.
“Được rồi, ngủ sớm đi.” Thẩm Thiên Phong nắm lấy tay y, “Bận cả ngày cũng mệt mỏi rồi.”
Kỳ thật cũng không bận lắm a. Diệp Cẩn ở trong lòng ngạo kiều, vạt áo có hơi rộng rãi thoải mái, lộ ra một đầu bả vai.
Đương nhiên việc này hoàn toàn là vô tình, không liên quan tới sắc dụ, cần phải tin tưởng.
“Cũng không sợ cảm lạnh.” Sau khi Thẩm Thiên Phong nhìn thấy, đưa tay giúp y kéo lại vạt áo, còn buộc lại dây lưng lần nữa.
(Không hiểu phong tình =.=~)Diệp cốc chủ: …
“Đang phát ngốc cái gì?” Thẩm Thiên Phong lắc lắc tay trước mặt y.
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, cảm thấy có có chút muốn đánh người, hơn nữa thiếu chút nữa đã đánh thật!
“Đang lo lắng chuyện của Thiếu Vũ?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
Hơn nửa đêm ta lo cho hắn làm cái gì, võ công cao lại tà môn, thiên quân vạn mã cũng dám chạy ra giết! Diệp Cẩn trừng mắt liếc hắn một cái.
Thẩm Thiên Phong hiển nhiên có chút kinh ngạc, đây lại là làm sao a.
“Giúp ta ấn eo một chút.” Diệp Cẩn giận dữ nằm sấp trên giường.
“Không vui?” Thẩm Thiên Phong cởi áo cho y, hỏi thử.
“Hoàn toàn không có a!” Diệp Cẩn rít gào.
Thẩm Thiên Phong: …
Như vầy còn nói là không có?
“Nhanh một chút!” Diệp Cẩn hung ác thúc giục.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đổ chút dầu vào lòng bàn tay chà chà cho nóng, rồi chậm rãi nhu ấn trên tấm lưng trắng nõn kia.
Trong lòng bàn tay có vài nốt chai sạn, hạ xuống trên người tê tê dại dại, Diệp Cẩn nắm chặt đệm giường, có chút muốn.
“Làm sao vậy?” Cảm thấy thân thể y có chút run rẩy, Thẩm Thiên Phong ngừng tay hỏi.
Đừng có ngừng a! Diệp cốc chủ ở trong lòng rống giận.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong lại nói một câu.
“Tiếp tục!” Y như ăn trúng thùng thuốc nổ.
Tay Thẩm Thiên Phong run lên một chút.
Xoa bóp tiếp tục được tiến hành trong bầu không khí quỷ dị. Diệp Cẩn nằm sấp trên giường trăm tư không thể giải, rõ ràng nên là hình ảnh triền miên ái muội, vì sao đến phiên mình lại gặp quỷ như vậy!
Chủ động câu dẫn gì đó.
Diệp cốc chủ ở trong lòng hung hăng siết chặt nắm đấm.
Vẫn là làm không được a!
“Được chưa?” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Phong ngừng tay, “Lưng đỏ hết rồi.”
Diệp Cẩn nằm sấp trên giường không chịu động đậy, bởi vì y đã xấu hổ mà cứng mất rồi.
Thẩm Thiên Phong ôm lấy y.
Diệp Cẩn tùy tay kéo chăn qua, nhanh chóng che chân lại, biểu tình vẫn rất oán niệm!
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong giọng nhu hòa hỏi.
Ngươi tên thái giám này! Diệp cốc chủ yên lặng siết chặt nắm tay, sau đó cắn răng nói, “Không thoải mái!”
“Chỗ nào không thoải mái?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
“Chỗ nào cũng không thoải mái.” Cả người Diệp Cẩn đều chui vào trong chăn, lung tung đưa tay chỉ một cái, “Trong bao quần áo có thuốc.”
“Phong hàn hay là dạ dày không tốt, bệnh gì cũng chưa nói rõ, uống thuốc gì chứ.” Thẩm Thiên Phong muốn kéo y dậy, kết quả thành công rước lấy tiếng gầm giận dữ, “Bảo ngươi đi thì đi đi!” Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì!
Thẩm Thiên Phong có chút bất đắc dĩ.
Mặt Diệp Cẩn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào đỉnh giường không nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong ở trong lòng thở dài, đành phải đi qua ngăn tủ trước mặt, lấy ra cái hòm thuốc nhỏ y thường hay dùng, vừa định hỏi hắn là bình nào, nhưng sau khi mở ra lại sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn lên trên giường.
Diệp Cẩn nhanh chóng che đầu, có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai.
Thẩm Thiên Phong do dự một lát, vẫn cầm lấy vật kia, nhẹ nhàng ngồi lại bên giường.
Diệp Cẩn quyết định sáng mai lập tức thắt cổ.
“Chuẩn bị từ khi nào?” Thẩm Thiên Phong kéo chăn xuống, ai ngờ Diệp Cẩn có chết cũng nắm chặt , có tư thế muốn cùng cái chăn đồng vu quy tận.
Thẩm Thiên Phong đành phải vạch một đầu khác, kéo y ra ngoài.
Đánh lén không biết xấu hổ a! Diệp Cẩn gắt gao nhắm mắt lại.
“Đứa ngốc.” Lúc trước còn có chút đau đầu vì hỉ nộ vô thường, nhưng lần này thì đã hoàn toàn hiểu được, Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hôn cái trán trơn nhẵn của y, hai tay cũng kéo đai lưng của y ra, “Lễ vật cho ta?”
Diệp Cẩn gắt gao cắn môi dưới.
“Gần đây có nhiều chuyện như vậy, còn nghĩ ngươi đã quên.” Thẩm Thiên Phong xoa nhẹ giữa hai chân y.
“Câm… ưm, miệng!” Thân thể sớm khát cầu từ lâu đã mẫn cảm đến cực điểm, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, thì đã run rẩy đến mức gần như ngưng thở.
Thẩm Thiên Phong cắn vành tai y, động tác kiên nhẫn lại cẩn thận. Diệp Cẩn thở gấp, trong đầu cũng hỗn độn, cho đến khi có một vật thể lạnh lẽo đặt ở phía sau, mới khôi phục một chút tỉnh táo.
“Đừng sợ.” Thẩm Thiên Phong vuốt nhẹ trên lưng y, cho đến khi chắc chắn y không còn khẩn trương, trên tay mới chậm rãi dùng lực, nhẹ nhàng đẩy vật kia vào.
Đáy mắt Diệp Cẩn dâng lên hơi nước, cảm thấy mình nhất định là uống lộn thuốc, nên mới chủ động chuẩn bị mấy thứ này.
Lần đến Đông Bắc này thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, mỗi người đều có chút phiền lòng, cho nên ngay cả Thẩm Thiên Lăng cũng không nhớ rõ, hôm nay kỳ thật là sinh nhật của đại ca y, thậm chí ngay cả bản thân Thẩm Thiên Phong cũng xem nhẹ, Tần Thiếu Vũ thì càng miễn bàn. Trong bốn người, cũng chỉ có Diệp Cẩn đã sớm để việc này ở trong lòng, thậm chí còn chuẩn bị…thứ nọ từ trước.
Cái thứ không biết xấu hổ này, Diệp cốc chủ tuyệt đối sẽ không thừa nhận là lễ vật! Chỉ do lúc trước hai người từng lật xem một quyển sách, bên trong có minh họa còn có giới thiệu, Thẩm Thiên Phong liền hiếu kì hỏi một câu, kết quả bị Diệp Cẩn đập cho một trận ngay tại đó, thập phần nghĩ lại mà kinh.
Mà sau khi đánh xong, đầu có Diệp Cẩn lập tức nóng lên, tự mình đi tìm thợ làm ngọc tượng làm vài cái —— đương nhiên là lấy danh nghĩa chữa bệnh cho người khác, cho dù không có ai tin, nhưng ít nhiều gì cũng coi như là lấy cớ.
Một năm cũng chỉ có một lần sinh nhật a! Diệp Cẩn an ủi bản thân, sau đó hung tợn mặc niệm mười lần Thẩm Thiên Phong là lưu manh, cuối cùng mới đem ngọc thế nhét vào hành lý!
Ngạo kiều thụ gì đó, quả thực khiến người sốt ruột.
Thuốc mỡ rất ôn hòa, cho nên Diệp Cẩn cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, ngược lại bởi vì Thẩm Thiên Phong luôn hôn lên người mình, mà còn phảng phất có thêm chút thoải mái.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong cởi y phục, hai tay nắm lấy vòng eo tinh tế kia.
Diệp Cẩn hô hấp dồn dập, toàn thân nóng bỏng.
“Cám ơn ngươi.” Thẩm Thiên Phong cúi người hôn hôn y.
Diệp Cẩn đưa tay đẩy hắn ra, dùng chăn che đầu.
Cám ơn cái đầu ngươi!
Thẩm Thiên Phong cười khẽ ra tiếng, tay phải đặt ở phía sau y chậm rãi luật động. Diệp Cẩn bị hắn tra tấn đến nóng nảy, ngay cả hai mắt cũng đỏ, cắn môi dưới thầm muốn nhanh chóng chấm dứt, Thẩm Thiên Phong lại giống như bị nghiện, xuân sắc trước mắt quá mức kiều diễm, không khỏi mất đi ôn hòa ngày xưa, thầm muốn buộc y có thêm nhiều biểu tình. Trong lúc đó, toàn thân Diệp Cẩn run rẩy, hai chân muốn đá hắn, lại như đạp phải bông, mềm nhũn không có chút sức lực.
“Đủ rồi…” Vốn muốn rít gào, nhưng lại không đạt được hiệu quả như dự liệu, âm cuối mềm nhũn, càng giống như đang làm nũng.
“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong lại không có ý thả y ra.
Diệp Cẩn khó nhịn lắc đầu, đáy mắt có chút ý tứ cầu xin tha thứ.
Lần này nếu là đổi thành Tần Thiếu Vũ, tất nhiên sẽ càng khi dễ Thẩm tiểu thụ quá đáng hơn, nhưng dù sao Thẩm Thiên Phong và hắn vẫn luôn tồn tại một cấp bậc kém xa, vì vậy thấy Diệp Cẩn hình như đã có chút ủy khuất, cũng lập tức thu tay, nhẹ nhàng lấy vật kia ra, tiện đà động thân tiến vào.
Diệp Cẩn nức nở một tiếng giống như thú non, móng tay lưu lại vết cào trên lưng hắn.
“Đau?” Thẩm Thiên Phong ôn nhu hỏi.
Diệp Cẩn ôm chặt hắn, hai mắt chưa từng mở, “… Muốn.”
Khó được thấy y chủ động mở miệng, trong lòng Thẩm Thiên Phong như có lửa cháy, giữa lúc tiến lui đoạt lấy, gần như muốn đem cả người y nuốt vào trong bụng.
Lúc trước đã bị hắn tra tấn hồi lâu, lúc này lại bị đối đãi như thế, nói không rõ là thống khổ hay vui thích, Diệp Cẩn vô lực ôm lấy hắn, muốn mở miệng bảo hắn dừng lại, nhưng há miệng lại chỉ có tiếng rên rỉ thoát ra.
Thẩm Thiên Phong thương tiếc hôn lên nước mắt y, động tác dưới thân lại không chút chậm lại, thậm chí cảm thấy cho dù thời gian có ngừng vào lúc này, thì cũng không có gì đáng để tiếc nuối.
Ngoài phòng rơi xuống hạt tuyết lớn như lông ngỗng, trong hai gian phòng lại ấm áp hài hòa, gần như sắp hóa tan của trái tim.
Tuy nói một đêm triền miên, nhưng dù sao trong lòng đều biết rõ còn có chính sự phải làm, cho nên sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng đã tỉnh, sau khi lười biếng duỗi thắt lưng liền chui vào trong lòng người bên cạnh.
“Tối hôm qua lại nằm mơ.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cổ y.
“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Còn cắn ta một ngụm.” Tần Thiếu Vũ giơ cánh tay cho y xem.
“Có chuyện phải suy nghĩ, tất nhiên ngủ không yên.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn ngồi dậy, “Đã không còn sớm, đừng để mọi người chờ.”
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Hiểu chuyện như vậy, thật không giống như ta đã nghĩ.”
“Ngươi nghĩ cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên là luyến tiếc để ta đi, sau đó một bên khóc một bên chui vào trong lòng ta, ôm không buông tay, nói không chừng còn có thể biến ra cái đuôi nhỏ.” Tần cung chủ nói đến vô cùng lưu loát.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đã nói rãnh rỗi thì không nên xem sách đồi trụy a.
Quả thực đáng khinh!
Hết