Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 141

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Sau khi Lưu Chấn tuần tra quân đội xong, lập tức đến Ngự Thư Phòng.

“Chíp!” Cục Bông đang nhảy nhót trên bàn, sau khi thấy hắn vào, thân thiết nghiêng đầu tỏ vẻ hoan nghênh, cảm thấy mình rất là đáng yêu.

Vì thế Lưu Chấn lập tức bật cười, tuy ngày thường ở trên chiến trường quen thói thô lỗ, nhưng vật nhỏ tròn vo này thật khiến người thích, nhịn không được muốn ôm lấy xoa xoa.

“Gần đây Lưu phó tướng vất vả rồi.” Trong giọng Mộ Hàn Dạ cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

“Mạt tướng không dám nhận.” Lưu Chấn chặn lại nói, “Gần đây trong quân không có chuyện gì lớn, cũng không thể xem là vất vả.”

“Không có chuyện gì lớn?” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Vậy hiện giờ trẫm đến đây làm gì, du sơn ngoạn thủy sao?”

Lưu Chấn có chút chần chờ, nói, “Ý Vương Thượng là…”

“Thương lộ Tây vực là thế nào? !” Giọng điệu Mộ Hàn Dạ đột nhiên trở nên âm trầm.

“Vương Thượng bớt giận!” Tuy trước đó đã có dự cảm mơ hồ, nhưng trong lòng Lưu Chấn vẫn không khỏi căng thẳng, quỳ một gối xuống nói, “Không phải Vương gia cố ý giấu diếm, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Chỉ là sợ dẫn đến phiền toái không cần thiết, cho nên mới chậm trễ không bẩm báo.” Lưu Chấn nói.

“Đứng lên đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nói cho rõ mọi chuyện.”

“Tạ Vương Thượng.” Lưu Chấn đứng lên, “Lúc trước Vương gia từng viết một lá thư, nói thiên tượng trong sa mạc xuất hiện dị biến, không biết Vương Thượng còn nhớ không?”

“Tất nhiên nhớ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.

“Kỳ thật trước đó, trong sa mạc đã không yên ổn rồi.” Lưu Chấn chợt tức giận, “Thương đội lui tới không phải bị bắt cóc, thì là gặp quỷ xây tường(*), còn có người mắt thấy sắp ra khỏi đại mạc, lại trong một đêm biến mất không thấy tăm hơi, quá mức tà môn mà. Sau khi Vương gia nghe tin, liền tự mình dẫn người vào đại mạc xem xét, nào ngờ không chỉ không thu hoạch được gì, bản thân trở về còn bị bệnh nặng một hồi. Mấy chục người đi theo cũng đồng loạt ngã bệnh, đến lúc này chỉ còn bốn năm người còn sống, những người khác thì đều đã… Ai.”

(*) Quỷ xây tường: hiểu nôm na bạn bị mất phương hướng hay nói cách khác là bạn bị lạc đường, cứ tưởng là mình đi đường thẳng nhưng thật ra là đi theo vòng tròn. Cứ thế đi đi mãi và bi kịch là không tìm không thấy lối ra (hiện tượng này theo như Kaze biết thì rất dễ bị dính chưởng khi đi trong sa mạc)

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thầm sợ hãi, cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhìn nhau.

“Cho nên mới chặn thương lộ lại?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Vương gia tất nhiên biết rõ tầm quan trọng của thương lộ này đối với Thất Tuyệt quốc, nhưng lại sợ nếu còn tiếp tục như vậy, thì sẽ càng có nhiều người vô tội bị liên lụy, cho nên mới tự chủ trương chặn đường một thời gian.” Lưu Chấn nói, “Mạt tướng vốn định bẩm báo việc này với Vương Thượng, nhưng Vương gia lại nói tạm thời không cần, ngài ấy muốn đến đại mạc tra thêm lần nữa.”

“Tra xét sao?” Mộ Hàn Dạ buông chén trà.

Lưu Chấn gật đầu, “Phải, Tra xét.”

“Kết quả.” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Vương gia thật sự gặp quỷ trong đại mạc.” Giọng Lưu Chấn rất nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tay run lên, thiếu chút nữa làm rớt chén trà lên đất.

Gặp! Phải!! Quỷ? !

“Sợ sao?” Tần Thiếu Vũ nhỏ giọng hỏi.

Cũng không phải. Thẩm tiểu thụ 囧囧, chỉ có hơi bất ngờ mà thôi.

Dù sao thì loại tình tiết này cũng không khoa học.

Mộ Hàn Dạ cười như không cười, “Nói chắc như thế, chắc Lưu phó tướng cũng gặp rồi?”

“Thuộc hạ vẫn ở luôn lại doanh địa, không theo cùng.” Lưu Chấn nói, “Nhưng những người đến đại mạc trước đó đều khẳng định có chuyện này. Cũng chính vì thế, lại thêm gần đây tinh tượng tầng mây trong đại mạc càng ngày càng bất thường, Vương gia mới phải để tiểu vương gia đi đưa thư cho Vương Thượng, một là muốn nhờ Quốc sư đến đây chiêm tinh, hai là cũng vì muốn có thể phái thêm đến vài Ngự Lâm Quân tinh nhuệ, để thuận lợi vào đại mạc tra xét hơn.”

(*) Chiêm tinh: quan sát tinh tượng để đoán lành dữ.

Hoàng Đại Tiên đứng sau bình phong cứng người lại, bởi vì hắn chính là… Quốc sư a.

Thân là một nam tử, hắn thật sự không thích bị gọi là “Vương hậu” trước mặt công chúng, nhưng họ lại không dám gọi thẳng tên hắn, cho nên Mộ Hàn Dạ liền ở giữa sắp xếp, hạ chỉ cho hắn ngồi vào vị trí “Quốc sư” —— tóm lại lúc vừa trà trộn vào Thất Tuyệt quốc, hắn đã làm chuyện quái lực loạn thần (*) này rồi, cũng không thấy xa lạ lắm.

(*) Quái lực loạn thần: Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần – Khổng Tử không nói chuyện quái đản, bạo lực, rối loạn và quỷ thần; Tử hư vô hữu: Tử hư ô hữu, vô kê chi đàm – Chỉ là chuyện hư ảo, không có căn cứ chứng minh.

“Thất Tuyệt quốc có quốc sư sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy có chút ngạc nhiên.

“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Chính là Tiểu Viễn.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Hoàng Đại Tiên: …

Tuy ngoài mặt Mộ Hàn Dạ rất bình tĩnh, giống như không có bao nhiêu cảm xúc. Nhưng Tần Thiếu Vũ lại biết rõ, trong lòng hắn nhất định không thể thoải mái được. Mọi chuyện phát triển đến lúc này, đã chứng tỏ có người muốn gây phiền phức cho Hoàng Đại Tiên, người kia có lẽ là An Bình Vương, cũng có lẽ là kẻ khác, nhưng dù là ai đi nữa, thì khả năng xuất phát từ thiện ý đều cực kỳ nhỏ, bằng không cũng sẽ không lấy an nguy của thương đội vô tội làm trò đùa, chỉ vì truyền ra lời đồn trong đại mạc có quỷ. Đổi vị trí mà nói, nếu có kẻ trăm phương ngàn kế hãm hại Thẩm Thiên Lăng, vậy mình chắc chắc cũng không bình tĩnh nổi.

“Trong quân doanh, thậm chí dân chúng cả tòa Thành Lạc Nhật này đều biết, Quốc sư có pháp lực cực kỳ cao cường, thậm chí có thể so ngang với Thẩm công tử.” Lưu Chấn nói, “Cho nên Vương gia mới có ý nghĩ này.”

Thẩm tiểu thụ 囧, lại làm bia đỡ đạn, ta thật sự không biết pháp thuật, các ngươi tin ta đi.

Mà Hoàng Đại Tiên lại có chút dở khóc dở cười. Đời này chuyện hắn làm giống như Quốc sư nhất, chính là lúc vừa trà trộn vào Vương cung, đầu cắm lông gà nhảy cầu mưa cho Mộ Hàn Dạ. Còn về mấy thứ linh tinh như chiêm tinh và pháp lực cao cường, nghĩ cũng không muốn nghĩ.

“Vậy những người trước đó theo Vương thúc vào đại mạc tra xét đâu rồi?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Hồi Vương Thượng, đều ở trong y quán.” Lưu Chấn nói.

“Y quán?” Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày.

“Dạ.” Lưu Chấn gật đầu, “Sau khi trở về đều bệnh nặng một trận, tuy không nguy hiểm đến tình mạng, nhưng thân thể xương cốt đều rã rời vô lực. Vương gia vốn còn muốn đưa bọn họ về Vương Thành tĩnh dưỡng.”

“Đúng là tà môn.” Mộ Hàn Dạ đứng lên, “Đi thôi, đến y quán xem thử.”

Tần Thiếu Vũ cũng cùng Thẩm Thiên Lăng theo sau. Hoàng Đại Tiên đợi sau bình phong, mãi đến khi xác định người trong phòng đều đã ra ngoài, mới đi ra ngồi lên ghế, tiện tay lấy quyển sách lật xem —— vì e ngại thân phận đặc thù, cho nên thường ngày lúc Mộ Hàn Dạ xử lí chính sự quân vụ, hắn đều luôn rất ít lộ diện, phần lớn thời gian đều đợi sau bình phong, im lặng nghe người bên ngoài trò chuyện, dù có ý kiến ý tưởng với chuyện nào, thì cũng chờ lúc chỉ có hai người mới lén nói với Mộ Hàn Dạ, gần như chưa từng trực tiếp tiếp xúc với các văn thần võ tướng. Lúc đầu Mộ Hàn Dạ cảm thấy như vậy có hơi uất ức cho hắn, nhưng Hoàng Đại Tiên lại không để tâm. Ngay cả sinh tử cũng đã thấy trước, vậy chỉ cần có thể ở bên hắn trong những ngày còn lại, thì những thứ khác đều không quan trọng.

Thư phòng An Bình Vương rất chỉnh tề, dù là nghiên mực hay đồ chặn giấy, đều khá thô nhưng phóng khoáng, không tỉ mỉ tinh tế như ở trong cung. Hoàng Đại Tiên lật vài trang sách trong tay, cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế đứng lên đi đến trước giá sách, muốn tìm một vài quyển sách thú vị giết thời gian. Sau lại phát hiện tuy nơi này có không ít sách, nhưng có phần lớn đều là binh pháp, địa lí và sách sử, chỉ có một vài quyển tiểu thuyết thoại bản dân gian đặt trong góc, rút ra lật chưa đến hai trang, một mùi hương liền phả vào mặt, ngứa mũi muốn hắt xì.

Đã nói sao An Bình Vương có thể xem mấy thứ này, mùi hương son phấn đầy như thế, phỏng chừng là do Mộ Liệt Diễm từ câu lan viện nào đó cầm ra. Hoàng Đại Tiên lắc đầu, đặt sách trong tay về chỗ cũ.

“Quốc sư.” Nội thị ở bên ngoài cung kính gọi.

“Có chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên đứng lên.

“Vương Thượng dặn dò, bảo Quốc sư sớm về phòng nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi.” Nội thị nói.

Hoàng Đại Tiên nghe vậy có chút dở khóc dở cười, đây mới là giờ nào chứ, lại bảo mình đi ngủ một giấc. Ló đầu ra ngoài nhìn nhìn, thời tiết hôm nay cũng không tệ, vì thế dứt khoát đạp cầu thang lên lầu, vừa hóng gió vừa ngắm phong cảnh, ảnh vệ xung quanh vây thành một vòng, trông rất có khí thế.

Kiến trúc trong Thành Lạc Nhật phần lớn là do đá lớn đen tuyền tạo thành, thô nhưng phóng khoáng. Cả một đường Thẩm Thiên Lăng luôn hiếu kỳ ngó nghiêng, cảm thấy đúng là cảnh tượng điện ảnh!

“Chíp!” Cục Bông ở trong ngực y, mắt đậu đen sáng long lanh, tâm tình rõ ràng rất tốt —— cũng không phải vì được thấy phong cảnh đẹp, mà là vì ca ca chưa tới!

Ca ca chưa tới gì đó, đúng là chuyện sung sướng nhất trong cuộc đời làm chim! Không có tốt hơn! Chỉ có tốt nhất!

Cục Bông thoải mái mở ra hai cánh, dương dương tự đắc tắm gió nhẹ.

Lưu Chấn đi bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, thường xuyên quay đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng, rất muốn sờ một cái.

Nhất định rất mịn a…

Y quán cách phủ Vương gia cũng không xa, quẹo qua hai con phố là tới. Thái y đang ở trong viện phơi thuốc, thấy Mộ Hàn Dạ tới lập tức cuống quít quỳ xuống, lại bị đưa tay ngăn lại, “Trẫm chỉ đến xem thôi, chư vị không cần đa lễ.”

Thái y gật đầu tạ ơn, Thẩm Thiên Lăng cũng rất thích điểm này của Mộ Hàn Dạ và Sở Uyên, hiếm khi để người quỳ xuống —— mặc kệ là triều đại nào, uy nghiêm vương giả kỳ thật đều không cần thông qua ba quỳ chín bái để thực hiện. Chỉ có trong lòng không tự tin với bản thân, cho nên mới thích dùng loại phương thức thấp kém này để thỏa mãn chính mình, thật ra đều không phải kẻ mạnh mẽ chân chính.

Trong một căn phòng lớn, đặt song song năm cái giường, trên mỗi cái giường đều có người nằm. Thân hình cao lớn, vừa nhìn là biết xuất thân vũ phu, khuôn mặt ai nấy đều tái nhợt, thậm chí có thể dùng tiều tụy để hình dung. Sau khi Thẩm Thiên Lăng bước vào lập tức kinh ngạc một hồi, trong lòng luôn có cảm giác… những người này sẽ sống không lâu.

“Vương Thượng.” Nhìn thấy Mộ Hàn Dạ bước vào, người trên giường đều có chút giật mình, muốn đứng dậy nghênh đón nhưng lại có lòng mà vô lực, đành phải cố nhúc nhích cúi thấp người xuống, “Vương Thượng thứ tội.”

“Chư vị một lòng bảo vệ con dân Thất Tuyệt, không tiếc lấy thân mạo hiểm đi vào đại mạc, có tội gì chứ.” Mộ Hàn Dạ ngồi trên ghế, “Mau nằm xuống đi.”

“Đa tạ Vương Thượng.” Vừa rồi chẳng qua chỉ làm một động tác đơn giản, nhưng những binh sĩ kia lại đều có chút thở gấp, hiển nhiên thân thể đã cực kỳ suy yếu.

Vì thế sắc mặt Mộ Hàn Dạ lại càng thêm âm trầm, bệnh của những người này đều đã cực kỳ nguy kịch, vậy mà An Bình vương còn tùy tiện để bọn họ nằm ở đây. Trong quân tuy rằng cũng có đại phu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể trị liệu ngoại thương, không biết gì đến những nghi nan tạp chứng khác, nằm ở đây không nghi ngờ gì chính là chịu chết.

Nhớ tới vị Vương thúc yêu binh như mạng trước kia, đáy mắt Mộ Hàn Dạ chợt lóe một tia sáng mờ nhạt.

Kỳ thật lúc vừa tới, trong lòng hắn đã có dự cảm mơ hồ, giờ đây suy nghĩ ấy lại càng thêm vững chắc.

An Bình Vương hiện tại, tuyệt đối có vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment