Edit & Beta: Spum-chan
Sau khi trở lại thư phòng, Liên Thành Cô Nguyệt trải bản đồ Tuyết Nguyên lên bàn, trên đó có vài kí hiệu sơ sài, không mấy hoàn thiện. Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, không ai có thể đi đo lường từng tấc một ở Cực Bắc.
“Nơi này là vị trí sơ lược của địa cung Chu Giác.” Hoàng Đại Tiên dùng ngón tay khoanh một vòng trên đó, “Nhưng ta cũng không rõ cụ thể là ở đâu. Mỗi lần muốn đến địa cung, đều cần có chỉ lệnh thông truyền, sau đó phải đợi trong một căn nhà đá ở Tuyết Nguyên, rồi bị che mắt dẫn đi, khi trở ra cũng sẽ bị che mắt rồi dẫn về nhà đá. Hắn luôn cực kỳ cẩn trọng, gần như một cái đuôi hồ ly cũng không lộ ra ngoài.”
“Nhà đá ở đâu?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Hoàng Đại Tiên dùng mực đỏ chấm lên một điểm.
“Khu vực lệch về phía Bắc, có thể xem là trung tâm của Tuyết Nguyên cực Bắc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xung quanh còn có gì không?”
“Không còn gì cả, chỉ vỏn vẹn có vài căn nhà đá.” Hoàng Đại Tiên nói, “Nhưng có niên đại khá lâu, xem vật liệu cát đá, thì chắc là do người đã xây địa cung cổ dựng nên.”
“Nơi này chính là Cửu Phong Sơn ở cực Bắc.” Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ trên bản đồ.
“Cửu Phong Sơn, nơi năm xưa Chu Vương giấu bản đồ Thủy long mạch?” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Phạm vi có hơi lớn.”
“Đâu chỉ là lớn, là cực lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa Cửu Phong Sơn gần như liền mạch với nơi Chu Giác đang chiếm cứ, muốn vào núi tìm bản đồ Thủy long mạch, nhất định phải giải quyết Chu Giác trước.”
“Theo lời Nhậm tiền bối đã nói trong thư, địa cung cổ hắn là được xây vào thời kì Thượng Cổ, lúc Bạch Đế vì trốn tránh sự đuổi giết của tộc Xích Vũ mà xây thành.” Diệp Cẩn nói, “Bắt đầu cho nổ từ trung bộ Tuyết Nguyên hiện nay, kéo thẳng về phía Bắc. Vốn tưởng có thể đến được mảnh đất an vui trong truyền thuyết, tiếc là cuối cùng vẫn không đạt thành tâm nguyện, chết ở giữa đường.”
“Thời kì Thượng Cổ, tin được sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, cảm thấy có chút không đáng tin.
“Ai cũng không xác định được, nhưng nếu Nhậm tiền bối đã cố ý viết thư báo cho chúng ta biết, thì chắc cũng đã qua kiểm chứng rồi.” Diệp Cẩn nói, “Ít nhiều gì cũng có được chút manh mối.” Tuy rằng tạm thời còn không biết có ích lợi gì, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì cả.
“Bạch Đế và tộc Xích Vũ vào thời kì Thượng Cổ, Liên Thành thiếu chủ có biết đoạn truyền kỳ này không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Đất Đông Bắc có không ít tin đồn, nhưng đều chuyện trăm ngàn năm trước, giờ cũng không ai nhớ rõ. Nếu là muốn tìm hiểu thêm, chỉ sợ phải đến một nơi.”
“Nơi nào?” Người trong phòng trăm miệng một lời hỏi.
“Ngoài Thành Tịch Mai mấy chục dặm có một tòa núi cao, tên là Thương Mang.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Trên núi có một cái thôn nhỏ, bên trong chỉ có bảy tám nhà dân sinh sống.”
“Lần trước vào thành, hình như từng thấy một tòa núi cao.” Diệp Cẩn nói, “Đến giờ đỉnh núi vẫn còn đầy tuyết đọng, chắc hoàn cảnh cũng chẳng thể tốt được, mấy thôn dân kia sao lại không chuyển vào Thành Tịch Mai?” Chỉ có bảy tám hộ gia đình thôi mà, hẳn là Vệ Dương có đủ khả năng sắp xếp mới phải.
“Thương Mang Sơn là nguồn gốc của bộ tộc Bạch thị, người trên núi theo tục truyền thì đều là hậu nhân của Bạch Đế.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngày thường ru rú trong nhà tự cấp tự túc, rất ít khi giao tiếp với ngoại giới.”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Nghe qua cũng có chút cảm giác của cao nhân ẩn sĩ.”
“Muốn hiểu về chuyện của Bạch Đế, chỉ sợ cần phải đến Thương Mang Sơn một chuyến.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhưng nghe nói thôn dân không mấy thích người ngoài đi vào, tốt nhất là nghĩ cách đưa bái thiếp vào trước.”
“Không thì cứ lấy thân phận của thiếu chủ đi?” Thẩm Thiên Phong nói.
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Ta?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng cũng hát đệm, “Nếu mấy thôn dân kia chỉ ru rú trong nhà, tất nhiên sẽ không biết chúng ta là ai, cho dù có gửi một bức họa của đại ca ta vào cũng chẳng có tác dụng gì. Mà Trường Bạch Sơn và Thương Mang Sơn lại đối diện nhau, nếu tính ra, thì Liên Thành thiếu chủ và bọn họ hẳn nên gọi là hàng xóm.” Hàng xóm phải có quan hệ hòa thuận, xã hội mới phát triển được, rất hợp lí.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thẩm công tử đúng là giỏi cưỡng từ đoạt lý.”
Thẩm tiểu thụ nói, “Quá khen.” Nhóc da mặt dày rất đáng yêu.
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay nhéo nhéo y.
“Cũng được.” Liên Thành Cô Nguyệt sảng khoái gật đầu, “Sáng mai ta sẽ viết một lá thư, sai người đưa đến Thương Mang Sơn.”
“Làm phiền rồi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai hắn.
“Khách khí.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Ta cũng muốn giải quyết việc này thật sớm để đến Nam Hải tìm Quỷ Thủ thần y.”
“Rốt cuộc Ngâm môn chủ làm sao vậy?” Diệp Cẩn hỏi.
“Không phải chuyện gì lớn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nội lực bị hao tổn chút thôi, không nhọc cốc chủ quan tâm.”
Đối phương hiển nhiên không muốn nhiều lời, Diệp Cẩn cũng thức thời không hỏi.
Ban ngày của Đông Bắc dài hơn phía Tây một chút, lại đang là giữa hè, cho nên khi dùng xong cơm chiều, sắc trời cũng chỉ mới buông xuống.
“Không mệt, không muốn ngủ.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trong viện lẩm bẩm, “Giữa trưa mới rời giường.”
“Vốn muốn mang ngươi ra ngoài thành, nhưng giờ đã quá muộn, chỉ có thể đợi đến ngày mai.” Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt y, “Không thì đi dạo trong thành đi?”
“Muộn lắm rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bên ngoài còn có người sao?”
“Hôm nay có hội Nguyệt Lão, rất náo nhiệt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn có thể được ăn chè viên cỏ xanh và chè đậu đỏ.”
“Cũng được.” Tóm lại cũng không buồn ngủ, Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm đồng ý. Hai người tay trong tay đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên, “Tần huynh định ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Chúng ta đi xem hội Nguyệt Lão.”
Hội Nguyệt Lão sao…… Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, dứt khoát đuổi theo!
Nghe qua đã thấy thú vị rồi.
Mà trong một căn phòng khác, Diệp Cẩn đang điều phối nước thuốc, giúp sói tuyết xử lí vết cào trên mặt. Móng vuốt Phượng Hoàng rất sắc bén, sau khi bị cào tối qua, buổi sáng còn không thấy gì, đến tối lại có hơi sưng.
“Chíp.” Cục Bông ngồi xổm một bên, có hơi chột dạ.
“Được rồi.” Diệp Cẩn rửa tay, “Ngày mai là không sao rồi.”
Sói tuyết dùng đầu cọ cọ y, xem như cảm tạ. Sau đó trở lại bên cạnh Tiểu Phượng Hoàng, muốn ngậm nó về ngủ.
“Chíp.” Cục Bông cúi đầu, dùng móng bên trái đá đá móng bên phải.
Uống rượu hỏng việc a!
Ánh mắt sói tuyết rất dịu dàng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm nó.
(Chòi oi tui muốn fanfic của 2 con này >\<~)Cục Bông ngơ ngác ngẩng đầu.
Sói tuyết giơ chân trước lên xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó ngậm lên đi ra sân.
Diệp Cẩn chậc chậc, “Đúng là linh thú.”
“Cốc chủ.” Một tiểu nam hài dè dặt đứng ngoài cửa viện, trong lòng ôm một con thỏ trắng nhỏ. Nó chính là tiểu dã nhân trong Tuyết Sơn trước đây, hiện giờ đã có thể nói một vài câu đơn giản, tâm địa thiện lương còn cười ha hả suốt ngày, cho nên quan hệ với người xung quanh rất tốt, người lớn trẻ nhỏ đều thích nó. Thập Tam Nương liền trực tiếp cho nó vào tộc, đặt tên là Liên Thành Phong.
“Sao còn chưa ngủ.” Diệp Cẩn vẫy vẫy tay gọi nó vào.
“Đi ngay đây.” Tiểu hài tử trả thỏ con cho y, “Nó ăn vụng củ cải trong nhà bếp, Trương thúc bắt được.”
Diệp Cẩn bật cười, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Tiểu hài tử cười gãi gãi đầu, xoay người chạy về ngủ một giấc.
“Lạc chết ngươi luôn đi, dám chạy tới nhà bếp người ta ăn vụng hả.” Diệp Cẩn xoa xoa bộ lông xù của Tiểu Bạch.
Thỏ con rũ tai, lười biếng chẳng muốn nhúc nhích.
Diệp Cẩn thả nó về ổ, định đi tìm Thẩm Thiên Lăng nói chuyện phiếm, lại được báo cho biết y vừa cùng Tần cung chủ ra ngoài không lâu, nói là đi xem hội Nguyệt Lão trong thành.
“Có hội Nguyệt Lão sao?” Diệp Cẩn sửng sốt.
“Đúng vậy.” Ám vệ gật đầu, “Thất Tuyệt Vương và Hoàng công tử cũng đi rồi.”
Diệp Cẩn lập tức buồn bực, có náo nhiệt xem vậy mà mình không biết!
“Muốn đi?” Thẩm Thiên Phong hỏi y.
“Không muốn.” Diệp Cẩn ngạo kiều đi về phòng.
“Ta dẫn ngươi đi nha.” Thẩm Thiên Phong đi theo phía sau.
“Không đi.” Trước sau như một khẩu thị tâm phi.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong từ phía sau ôm lấy y.
“Làm cái gì đó!” Rất là dữ.
Thẩm Thiên Phong xoay người y lại, cúi đầu hôn thật sâu xuống.
Ám vệ nhanh chóng nhìn trời.
Diệp Cẩn giãy dụa tượng trưng mấy cái, rồi lại thỏa hiệp như trong dự kiến, Thẩm Thiên Phong ôm sát vòng eo tinh tế kia, chậm rãi làm sâu nụ hôn, chỉ hận không thể khắc y vào trong xương tủy.
Giữa lúc miệng lưỡi giao triền, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
“Tiểu Cẩn……” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y thì thầm.
Cổ Diệp Cẩn đỏ hồng, hai tay vòng qua eo hắn.
Thẩm Thiên Phong bế người lên, đi nhanh vào phòng. Ám vệ rốt cuộc thở phào một hơi, vừa rồi vẫn còn ở trong sân đó……
Cho nên nói cuối cùng vẫn không đi xem Nguyệt Lão đúng không.
Tiếp tục mặt than nhìn trời.
Trong màn, Thẩm Thiên Phong đè trên người y, hết lần này đến lần khác hôn lên thân thể trắng nõn kia. Mười ngón tay Diệp Cẩn xuyên qua tóc đen của hắn, tuy đã mím chặt môi, nhưng vẫn có tiếng rên rỉ tràn ra.
Bị âm thanh như con mèo nhỏ của y cào đến trong lòng ngứa ngáy, Thẩm Thiên Phong cúi người xuống, tỉ mỉ hôn liếm trên ngực y, hai tay không nhẹ không nặng xoa ấn phía sau y, lại không chịu để y thật sự được thoải mái.
Mắt Diệp Cẩn đỏ lên, lại có chút cảm giác bị khi dễ, vì thế giận dỗi đá hắn một cái, “Đứng lên, ông đây muốn đi cầu Nguyệt Lão.”
“Cầu Nguyệt Lão cái gì?” Thẩm Thiên Phong buồn cười nhìn y.
“Ngươi quản ta, cũng đâu có quen!” Diệp Cẩn nghiêng đầu nhìn tường, “Ta đi cầu nhân duyên, sau đó trở về lập tức hưu ngươi, còn muốn…… A!”
“Còn muốn cái gì?” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y mờ ám thì thầm, lại đi sâu vào trong một chút.
Diệp Cẩn thở dốc nửa ngày, mới phẫn hận cắn hắn một cái, “Đi ra ngoài!”
Âm thanh rất lớn, ám vệ đành phải che lỗ tai.
Qua một hồi, che lỗ tai có vẻ cũng không có tác dụng gì. Vì thế đành phải ôm bảo kiếm, tập thể dời qua nóc nhà kế bên.
Màn trướng lay động, tối hôm qua không làm được, cuối cùng cũng có thể bù lại rồi……
Mà trong Thành Tịch Mai, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi xổm trước sạp nhỏ chọn mặt nạ, Tần Thiếu Vũ đứng ở bên cạnh trông chừng y. Còn về Mộ Hàn Dạ, vừa đến đã kéo Hoàng Đại Tiên chạy đi xem Nguyệt Lão, mục đích vô cùng rõ ràng.
“Cái này cho ngươi.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một cái.
“Xấu chết.” Tần Thiếu Vũ ghét bỏ.
Thẩm Thiên Lăng thì lại rất thích, vui vẻ đeo lên mặt.
“Mặt mũi hung tợn.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y.
“Ngươi không nghe chủ quán nói sao, có thể trừ ma chiêu tài đó.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Rõ ràng là hội Nguyệt Lão, làm gì có chuyện trừ ma chiêu tài.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhân cơ hội diễn trò lừa tiền, vậy mà ngươi cũng tin.”
“Cho nên mới nói ngươi thật nhàm chán.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đến ngày hội mọi người đều rất vui vẻ, quản nhiều như vậy làm gì, mau đeo vào!”
Tần Thiếu Vũ đành phải nghe theo, hơn nữa còn nói, “Chỉ đeo nó một đêm thôi đó, về là vứt ngay.”
“Ngươi ghét bỏ đến vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Ta càng muốn mang về.” Thẩm tiểu thụ siết chặt nắm tay.
Tần Thiếu Vũ:……
“Lần sau lúc ngươi ép ta xx, ta sẽ lấy cái này đeo lên mặt!” Quả nhiên rất sáng ý.
Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy chúng ta sẽ diễn yêu tinh và người trừ ma.”
Thẩm tiểu thụ nhất thời tức ngực, vậy cũng được sao?
“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Thiếu Vũ nói.
Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, chúng ta vẫn vứt đi thì hơn, lúc xx lại diễn người trừ ma, mình nhất định sẽ cười văng.
Nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng thê thảm.
Mặc kệ là hội chùa gì, không thiếu nhất chính là các món ăn vặt. Hai người đi dạo một hồi, thấy bên đường có trò quay vòng trúng đường nhân
(đồ chơi làm bằng đường), vì thế Thẩm Thiên Lăng bừng bừng hưng trí chạy qua, định thử vận may.
“Là Thẩm công tử sao.” Ông chủ nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa còn chủ động nói muốn làm cho y một con Phượng Hoàng thật to.
“Không cần không cần, chúng ta tự mình quay.” Thẩm Thiên Lăng nói với Tần Thiếu Vũ, “Ngươi trước đi.”
Đời này lần đầu tiên chơi trò trẻ con này, Tần cung chủ tùy tiện đụng đụng cái đĩa quay, quay được một con thỏ nhỏ xíu.
“Tệ quá.” Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ, đổi thành tự mình ra tay, kết quả thật sự quay trúng một con Phượng Hoàng.
Quần chúng vây xem bỗng chốc vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có người rơi lệ nóng! Tuy rằng không biết vì sao, nhưng chỉ là rất muốn khóc thôi, đây chính là fan cuồng trong truyền thuyết! Hiện trường lập tức ồn ào, biết thì nói là Thẩm Thiên Lăng quay trúng một con Phượng Hoàng làm bằng đường, không biết thì đoán mò là Thẩm Thiên Lăng sinh ra một con Phượng Hoàng trước mặt mọi người.
Ám vệ cũng rất vui sướng, cảm thấy vận may của phu nhân nhà ta thật tốt, sau này nhất định có thể nhất thống tam giới.
Tương lai gà chó lên trời, cả hành lí chúng ta cũng thu dọn xong rồi đó.
Phòng ngừa thật chu đáo.
“Oa!” Ông chủ vừa mới làm xong đường nhân, đường lớn bên kia lại chợt truyền đến tiếng xôn xao kinh ngạc. Thẩm Thiên Lăng tò mò nhón chân nhìn qua, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ đang vui vẻ đi tới, bên cạnh là Hoàng Đại Tiên đầy mặt sầu khổ, trong tay cầm đường nhân cao ít nhất hai thước, thậm chí còn thô hơn cả gậy gộc bình thường, kỳ lạ hơn nữa chính là đường nhân còn là dạng lập thể, tuy không nhìn ra là hình gì, nhưng thật sự lớn.
“Tần huynh.” Nhìn thấy hai người, Mộ Hàn Dạ chào hỏi từ xa.
Tần Thiếu Vũ dẫn theo Thẩm Thiên Lăng đi qua.
Thấy đồ chơi làm bằng đường trong tay Thẩm Thiên Lăng, Mộ Hàn Dạ lập tức đi vòng quanh Hoàng Đại Tiên, vui vẻ nói, “Ta đã nói của A Hoàng lớn nhất rồi mà!”
Hoàng Đại Tiên hoàn toàn không muốn nói gì, cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Đó là hình gì vậy.” Thẩm Thiên Lăng nhìn nửa ngày cũng không nhận ra.
Mộ Hàn Dạ nói, “Là ta và A Hoàng.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Tạo hình thật sự rất khác biệt.
“Tiếc là làm chưa được sống động.” Mộ Hàn Dạ tiếc nuối.
Thẩm Thiên Lăng thầm nói đâu chỉ không sống động, rõ ràng là chẳng giống chút nào.
Tần Thiếu Vũ nói, “Loại tay nghề này cũng gạt được Mộ huynh sao?”
Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Hết cách rồi, quán vỉa hè ở trung thổ trình độ không tốt lắm.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy rất muốn ói ra máu, liên quan gì đến chủ quán người ta! Vừa rồi hai người đang yên lành đi trên đường, hắn lại nhất định đòi đi quay đồ chơi bằng đường, quay hai mươi mấy lần cũng không quay được cái lớn nhất, vì thế trực tiếp bao hết luôn cả sạp, còn bá đạo không cho người khác chơi, làm tới mức trẻ con xung quanh suýt nữa là khóc òa lên hết. Sau này chắc là chủ quán bị ánh mắt đằng đằng sát khí khi quay đồ chơi bằng đường của hắn dọa sợ, nên chủ động run rẩy nói sẽ làm một cái còn lớn hơn Phượng Hoàng tặng cho hắn, lúc này mới dỗ được hắn vui vẻ.
Phượng Hoàng Khổng Tước bình thường hiển nhiên không thể khiến Thất Tuyệt Vương thỏa mãn, vì thế dưới sự chỉ đạo và yêu cầu của hắn, chủ quán lần đầu tiên trong đời làm thành đồ chơi bằng đường lập thể, tuy hoàn toàn không ra hình dạng gì, nhưng may mà đủ lớn, cho nên Mộ Hàn Dạ vẫn vô cùng vui vẻ nhận lấy, bảo Hoàng Đại Tiên cầm trong tay.
“Sao A Hoàng không ăn?” Mộ Hàn Dạ thân thiết hỏi.
Hoàng Đại Tiên lại muốn bật khóc, cái thứ này làm sao ăn?
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Lăng đổi đề tài đúng lúc, “Không thì đi ăn bánh đúc đậu Bắc Xuyên đi? Mới nhìn thấy có quán bán đó.” Rời khỏi Thục Trung lâu rồi, có chút nhớ vị cay.
“A Hoàng ăn không?” Thất Tuyệt Vương hỏi.
Hoàng Đại Tiên liều mạng gật đầu, chỉ cầu có thể mau chóng vứt tổ tông trong tay đi.
Mộ Hàn Dạ phất tay gọi ảnh vệ, giao đồ chơi bằng đường cho hắn, hơn nữa còn nói, “Không được ăn vụng, bằng không sung quân.”
Ảnh vệ:……
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng, phần kẹo nhỏ nhất cũng chỉ có hai cây đũa thô, ai lại muốn ăn vụng thứ này chứ.
Chủ quán bán bánh đúc đậu vốn cũng là người địa phương, bởi vậy mùi vị làm ra cũng rất chính tông. Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mỹ mãn ăn một chén lớn, lại gọi them bánh đường đỏ, cảm thấy đời người thật thỏa mãn.
Khẩu vị của Hoàng Đại Tiên rất nhạt, cho nên gọi cháo cá lát từ từ ăn. Mộ Hàn Dạ ở bên khen ngợi, “Đúng là trắng nõn.”
“Khụ khụ.” Hoàng Đại Tiên thiếu chút nữa bị sặc.
Mộ Hàn Dạ nói,“Ta đang nói thịt cá.”
Hoàng Đại Tiên:……
Người này thật sự hết cứu rồi……
Bóng đêm sâu dần, trên đường cũng càng thêm náo nhiệt. Hai bên đường lớn treo cao đèn lồng, nước sông phản chiếu hình ảnh lớp lớp hoa đăng, đám trẻ con cười đùa che lỗ tai, ngưỡng đầu chuẩn bị xem pháo hoa. Bên đường lại đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
Một đứa bé khoảng năm sáu tuổi lảo đảo chạy từ trong hẻm nhỏ ra, phía sau có hai con chó hoang cực lớn đang đuổi theo. Người trẻ tuổi trên đường nhìn thấy vội vàng chạy lên muốn cứu nó, lại bị người khác giành trước.
Ám vệ phi thân xuống đem ôm đứa bé vào trong lòng, những người khác hợp lại đánh ngất con chó hoang đang sủa to kia. Lúc này dân chúng mới nhẹ nhàng thở ra, lại tò mò không biết đứa nhỏ này là ai, chưa từng thấy qua.
Đứa nhỏ bị dọa không nhẹ, khóc đến nước mũi tèm lem.
“Đứa nhỏ nhà ai vậy?” Thẩm Thiên Lăng cũng đi tới, lấy tay khăn lau mặt cho nó.
Người chung quanh đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều không biết.
“Nhìn cách ăn mặt thì hẳn là oa nhi nhà có tiền.” Ám vệ nhéo nhéo nó, “Mập quá nè.”
Tiểu hài tử bị nhéo nhột, vì thế nín khóc cười to né tránh.
Dân chúng chung quanh cũng cười theo, đứa nhỏ này xinh quá đi.
“Cha mẹ con đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi nó.
Đứa nhỏ nắn nắn ngón tay nhìn xung quanh, sau đó mờ mịt lắc đầu, “Không thấy.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Loại cha mẹ gì đây.
“Trước đây chưa từng gặp trong thành.” Dân chúng nói, “Có phải là của nhà Lưu viên ngoại không? Ông ta là nhà giàu nhất trong thành này.”
“Không phải đâu.” Quản gia Lưu phủ đúng lúc có mặt ở đây, “Nhà ta không có oa nhi này.”
“Kì quái.” Ám vệ giao đứa nhỏ vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng, mình thì vào hẻm nhỏ xem thử, sau đó đi ra lắc đầu nói, “Trống không, một bóng người cũng không có.”
Hiện trường nhất thời lâm vào trầm mặc.
“Hết cách rồi, chỉ đành đưa nó về phủ Tướng Quân trước thôi.” Hoàng Đại Tiên chọc chọc đứa nhỏ, “Có tiểu thư Lý gia và Uyển cô nương ở nơi đó, cũng có người chăm sóc nó.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, phái người đưa đứa nhỏ đi, định ngày mai rồi tìm cha mẹ giúp nó.
Náo loạn nhanh chóng được bình ổn, hội Nguyệt Lão kéo dài đến đêm khuya mới tan, Thẩm Thiên Lăng cũng ngáp dài được Tần Thiếu Vũ dẫn về.
Trong ổ nhỏ vẫn trống rỗng, Thẩm Thiên Lăng nói, “Con ngươi lại đến chỗ sói tuyết rồi.”
“Rất tốt.” Tần Thiếu Vũ cởi y phục cho y, “Không cần bị chúng ta đánh thức.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Thiếu hiệp ngươi có cần vừa nói đã sắc bén thế không.
“Có nóng không?” Tần Thiếu Vũ ôm y vào thùng tắm.
“Có một chút.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng cũng được rồi.” Có một chút thoải mái.
Tần Thiếu Vũ lấy khăn lau người cho y, sau một lúc lâu nói, “Sao gầy vậy?”
“Thật sao?” Thẩm tiểu thụ cực kỳ vui mừng.
“Tất nhiên.” Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất chân thành.
Thẩm Thiên Lăng đối diện với hắn một lúc, sau đó cả giận nói, “Ngươi lại gạt ta.”
Tần Thiếu Vũ chấn kinh, “Vậy mà cũng nhìn ra sao?”
Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, “Không nhìn ra, ta lừa ngươi thôi.”
Tần Thiếu Vũ:……
“Nhân loại các ngươi thật dối trá.” Thẩm Thiên Lăng chỉ trích nặng nề.
“Muốn dỗ ngươi vui thôi mà.” Tần Thiếu Vũ nhéo một cái lên bụng y, “Ta phát hiện ngươi thích nghe câu này nhất.”
Thẩm tiểu thụ cảm thấy bị đả kích.
“Như bây giờ tốt biết bao nhiêu.” Tần Thiếu Vũ đè đè y vào ngực mình, “Mềm mại, ôm rồi không nỡ buông.”
Đó là bởi vì ngươi biến thái! Thẩm Thiên Lăng ghé vào bên thùng tắm, lười biếng ngáp một cái.
Trong viện cách vách, Mộ Hàn Dạ đã ôm Hoàng Đại Tiên nhập mộng, trên bàn có cắm một món đồ chơi bằng đường cực lớn, vô cùng uy mãnh.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, ám vệ ở ngoài phòng nói, “Cung chủ.”
“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ đắp lại chăn cho người trong lòng.
Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng lầm bầm mấy tiếng, lại rụt vào trong lòng hắn.
“Vệ tướng quân phái người đưa lời nhắn tới.” Ám vệ thấp giọng nói, “Tối hôm qua có hai cao thủ xông vào phủ Tướng Quân, mang đứa nhỏ kia đi rồi.”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, xoay người xuống giường đi ra ngoài.
“Là chuyện lúc hừng đông.” Ám vệ nói, “Nghe nói là hai hắc y nhân, cướp đứa nhỏ từ bên người Lý tiểu thư.”
“Trong phủ Tướng Quân nhiều thủ vệ như vậy cũng không ngăn được sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Nghe nói khinh công xuất thần nhập hóa, không ai theo kịp.” Ám vệ nói, “Nhưng theo lời Uyển cô nương nói thì hai người kia hẳn là người nhà của đứa nhỏ đó, lúc đánh nhau cũng không quên che chở cho nó, trước khi rời đi cũng không buông lời ác ý, còn cảm ơn chúng ta đã ra tay cứu giúp trong chợ.”
“Nếu là người nhà, vì sao không quang minh chính đại đến dẫn đứa nhỏ đi?” Mộ Hàn Dạ từ cửa đi vào, đúng lúc nghe được.
“Chắc là thân phận đặc biệt, cho nên không tiện lộ diện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi thôi, đến phủ Tướng Quân hỏi xem rốt cuộc là sao thế này.”