Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 174

Edit & Beta: Spum-chan

“Kỳ thật thôn Bạch Đế cách Thành Tịch Mai không xa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng trăm ngàn năm qua vẫn không có ai xông vào được, lúc trước ta vẫn nghĩ là vì có hai huynh muội Đao Hồn Kiếm Phách canh giữ, giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn vì lí do này.”

“Vậy vì cái gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Thuật kỳ môn độn giáp.”

Diệp Cẩn nhíu mày, “Trận bát quái sao?”

“Cũng không khác nhau mấy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hiện giờ chúng ta có thể thuận lợi ra vào núi, là vì tộc trưởng đã hạ lệnh phá bỏ trận phù; Nếu đổi thành lúc trước, chỉ sợ không dễ ra vào như vậy.”

“Khó trách.” Diệp Cẩn nói, “Hèn gì mấy trăm năm qua vẫn có thể giấu kín như vậy.”

“Việc này có liên quan gì đến Chu Giác không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Địa cung cực Bắc cũng giống với thôn Bạch Đế, khi xây dựng cũng âm thầm bày bố trận pháp bát quái.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mà hiển nhiên Chu Giác không thể biết được thứ đó, cho nên nơi hiện tại hắn chiếm cứ chỉ là chủ điện của địa cung cực Bắc, phía Đông Nam còn có ba Thiên điện, trông có vẻ ngăn cách với nhau, nhưng thật ra đều liên thông về một chỗ.”

“Ý ngươi là để Sở quân tiến công vào Thiên điện trước?” Diệp Cẩn rõ ràng không tán thành, “Không nói đến chưa chắc tìm ra, cho dù có tìm ra, thì việc này cũng quá mạo hiểm.” Đó dù sao cũng là tính mạng của mấy vạn tướng sĩ.

“Tất nhiên Sở quân phải tiến thẳng vào Tuyết Nguyên, nhưng không cần đi vào địa cung, đợi Chu Giác tự mình xuất hiện là được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, thuận tay trải ra một tấm bản đồ, chỉ vào ký hiệu trên đó nói, “Còn nhớ hai nơi này không?”

“Tất nhiên.” Diệp Cẩn gật đầu, “Nhà đá trong Tuyết Nguyên, một nơi là địa điểm liên lạc của Hoàng Viễn khi vào địa cung, nơi còn lại là do mấy đạo sĩ kia khai ra.”

“Kỳ thật hai căn nhà đá này cũng là một phần trong trận phù của toàn bộ Tuyết Nguyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa dựa vào tấm bản đồ của địa cung cổ trong thôn Bạch Đế, rất dễ tìm ra được vị trí Thiên điện.”

“Vậy sao Chu Giác lại phải tự mình xuất hiện?” Diệp Cẩn vẫn nghĩ không ra, Thẩm Thiên Phong cũng hơi khó hiểu.

“Đồi hoang nở hoa trong Thành Tịch Mai kỳ thật là một dấu hiệu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đại biểu cho suối nước nóng dưới lòng Tuyết Nguyên đã bắt đầu cùng nhau lưu động, chuyện ngày đó ta và Lăng nhi gặp phải, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thôi. Mà bởi vì địa thế liên thông nhau, cho nên đa số suối nước nóng dưới lòng đất đều sẽ chảy về phía Bắc, do đó dẫn đến băng tuyết hòa tan, gây ra đợt hồng thủy mà lúc trước chúng ta nghĩ mãi không hiểu.”

“Khó trách.” Diệp Cẩn sáng tỏ.

“Đao Hồn nói sách cổ được lưu truyền trong thôn Bạch Đế có ghi lại chi tiết về thời gian và địa điểm mỗi lần nạn lũ xảy ra. Thôn xóm hoang phế lần trước chúng ta thấy tại Tuyết Nguyên cũng phù hợp với những địa điểm đó, cho nên chắc là hắn không nói dối đâu.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói, “Lúc Bạch Đế xây dựng địa cung, cố ý tránh đi dòng chảy của suối nước nóng, lại tăng mạnh phòng hộ khi xây dựng, sợ địa cung sẽ bị ngập nước. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, suối nước nóng đã mài mòn đất đá xung quanh Tuyết Nguyên, dựa theo địa điểm xảy ra hồng thủy bao năm qua, rất có thể dòng chảy đã tới gần Thiên điện, chỉ cần dùng Oanh Thiên Lôi hủy diệt vách ngăn cuối cùng thì sẽ có thể khiến suối nước chảy vào địa cung.”

“Giữa Thiên điện và chủ điện cách nhau bởi trận bát quái, lại có vách tường ngụy trang ngăn cản, người thường có lẽ sẽ không tìm thấy cửa vào, nhưng nước thì chưa chắc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lượng suối nước dưới lòng đất tuyệt không ít hơn sông Vân Lam, hơn nữa còn có băng tuyết tan chảy, nếu cùng nhau chảy ngược vào địa cung, chỉ sợ phản quân có muốn trốn nữa cũng không được.”

“Hiện giờ Thiên Phàm đóng quân ở đâu?” Diệp Cẩn hỏi.

“Bên biên giới cực Bắc, lúc nào cũng có thể xuất chiến.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Lúc trước không dám hành động thiếu suy nghĩ, là vì không biết Chu Giác ẩn thân ở đâu. Mà nếu có thể tìm được Thiên điện, bức phản quân ra khỏi địa cung, thì đó chính là hai quân trực tiếp dùng đao thương đối chọi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mặc dù không thể đánh qua băng nguyên, nhưng chỉ bằng thực lực Sở quân, cũng tuyệt đối không thể bại bởi Chu Giác.”

“Hai huynh muội này đúng là biết không ít chuyện.” Thẩm Thiên Phong sờ sờ cằm, “Lần này xem như tiền bối Nhậm Tiêu Dao đã giúp chúng ta một việc lớn, bằng không chúng ta cũng sẽ không đến được thôn Bạch Đế này, sau này gặp phải cảm ơn ông ấy đàng hoàng.”

“Nếu cách này có thể làm, vậy còn phải bàn bạc kĩ lại một lần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng mà trước đó, vẫn phải giải quyết vấn đề của thôn Bạch Đế trước, bằng không tộc trưởng và Đao Hồn Kiếm Phách sẽ không chịu ra tay giúp đỡ.”

Diệp Cẩn nói, “Chỗ của ta phỏng chừng phải đợi thêm ba ngày nữa, ít nhất cũng phải để người sau núi tỉnh lại trước.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang:……

Nghe lần nào là chột dạ lần nấy.

“Chịu giúp chúng ta như thế, hai huynh muội kia có điều kiện gì không?” Diệp Cẩn lại hỏi.

“Điều kiện thì có, nhưng cũng hợp tình hợp lí.” Tần Thiếu Vũ nói, “Họ chỉ xin chúng ta thuyết phục tộc trưởng, sau này không phong bế thôn trang nữa, để người muốn xuống núi có thể xuống núi mà thôi.”

“Nói thì đơn giản, nhưng lại không phải chuyện dễ dàng.” Diệp Cẩn nhướn mày, “Nhưng so với trận chiến thì xem ra chúng ta được lợi nhiều hơn.”

Đã có tin tức tốt, vậy nên cơn buồn ngủ của mọi người cũng trở thành hư không, vẫn luôn ở trong thư phòng nghị sự. Chỉ có Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên là ngủ ngon suốt đêm, Tiểu Bình Tử thì nằm ở một chiếc giường nhỏ bên cạnh ngủ khò khò, miệng vểnh cao cao, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt lấy chăn.

Vì sao không cho mình ngủ giường lớn ?!

Không vui.

Mộ Hàn Dạ lại rất vừa lòng với tình hình này, sáng sớm thức dậy đã ôm Hoàng Đại Tiên cọ cọ, “A Hoàng, ta lại đổi ý rồi.”

“Đổi ý gì?” Hoàng Đại Tiên mơ màng buồn ngủ, chôn mặt trước ngực hắn, “Buồn ngủ.”

“Chúng ta vẫn cứ mang nó về Thất Tuyệt quốc đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Giao cho nhũ mẫu nuôi, ban ngày A Hoàng có thể ôm nó, nhưng thời gian buổi tối vẫn phải chừa lại cho ta.”

“Lại nói lung tung rồi, giờ nó là động lực sống duy nhất của Bạch Phương, sao có thể cướp con nhà người ta đi chứ.” Hoàng Đại Tiên mở to mắt, “Giờ nào rồi?”

“Còn sớm mà.” Mộ Hàn Dạ thâm tình tha thiết nói, “Ngươi còn có thể ngủ thêm một giấc nữa, mọi người cũng chưa dậy đâu.”

Vừa dứt lời, liền nghe Thẩm Thiên Lăng ở ngoài phòng nói, “Lúc ăn cơm đừng có chạy lung tung chứ!”

“Chíp!” Cục Bông miệng ngậm bò khô, xòe cánh chạy lạch bạch, đúng là móng phóng như bay!

Làm một con Tiểu Phượng Hoàng đang trong thời kì phản nghịch, thật là khiến người ta đau đầu.

Sói tuyết đuổi theo nó, nhẹ nhàng ngậm lên đặt trên bàn.

Cục Bông dùng mắt đậu đen tỏ vẻ kháng nghị, còn chưa chơi đủ!

Sói tuyết dùng chân trước xoa xoa đầu nó.

Cục Bông hít sâu một hơi, giống như tiểu đạn pháo lao vút ra ngoài.

“Ai nha!” Diệp Cẩn không kịp đề phòng, suýt nữa bị nó tông đổ bát canh.

“Ngươi phản rồi!” Thẩm tiểu thụ giận dữ xăn tay áo.

“Chíp chíp chíp!” Cục Bông vô cùng sung sướng, nhảy nhót khắp sân, chạy trốn không cho nương nó bắt được.

Trong phút chốc cả sân đã huyên náo ồn ào, ngay cả Tiểu Bình Tử cũng bị đánh thức, ngồi dậy dụi mắt, lười biếng ngáp một cái.

Hoàng Đại Tiên nhìn Mộ Hàn Dạ, “Đây gọi là ‘mọi người cũng chưa dậy’ của ngươi sao?”

“Đúng vậy.” Mộ Hàn Dạ bình tĩnh gật đầu, bảo trì độ vô sỉ như từ trước tới nay, kỹ năng mở to mắt nói dối này nhất định phải được khen thưởng một phen.

“Dậy.” Hoàng Đại Tiên cũng lười cãi với hắn, “Tối hôm qua mọi người đều ra ngoài mật thám, đi hỏi xem có kết quả gì hay không.”

“Tất nhiên là có.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.

Hoàng Đại Tiên giật mình, “Sao ngươi biết?”

“Đêm qua sau khi mọi người trở về liền trắng đêm không ngủ, bàn bạc tới sáng luôn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nên chắc là có phát hiện lớn rồi.”

Tâm tình Hoàng Đại Tiên có chút phức tạp, “Vậy mà chúng ta ngủ cả đêm.” So ra thì có hơi…… ăn chơi trác táng rồi.

“Có sao đâu.” Mộ Hàn Dạ hôn hôn hắn, “Ta thích nhìn A Hoàng ngủ.”

“Còn có trẻ con ở đây.” Hoàng Đại Tiên xấu hổ đẩy hắn ra, quay đầu chỉ thấy Tiểu Bình Tử đã tự mình mặc xong quần áo, mặc dù có hơi lỏng lẻo xộc xệch nhưng so với đứa nhỏ bằng tuổi thì nó đã rất thông minh rồi.

“Ôm một cái.” Thấy Hoàng Đại Tiên đang nhìn mình, Tiểu Bình Tử dùng giọng sữa làm nũng.

Nhìn đôi mắt to tròn sáng long lanh kia, Hoàng Đại Tiên cảm thấy tâm cũng mềm xuống, hắn bước xuống giường ôm nó vào trong lòng nhéo nhéo, cảm thấy đúng là khiến người thương.

“Nếu A Hoàng thích trẻ con như vậy…” Mộ Hàn Dạ thẹn thùng nắm góc chăn, “Không thì ta sinh một đứa cho A Hoàng nha?”

Sấm sét giữa trời quang, Hoàng Đại Tiên thành công bị chấn đến nổi da gà.

Có đôi khi, đúng là rất muốn may miệng của tên này lại!

Sau khi dùng xong điểm tâm, Thẩm Thiên Phong ở lại thư phòng, kể lại phát hiện tối hôm qua cho Mộ Hàn Dạ. Tần Thiếu Vũ thì dẫn Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, trực tiếp đến nhà Bạch Phương. Mà Liên Thành Cô Nguyệt thì đã xuống núi từ sớm hôm qua — dù sao trên núi cũng đã có rất nhiều người, nếu đã xác định trong thôn Bạch Đế không có gì nguy hiểm, hắn cũng nên tạm thời trở về Thành Tịch Mai, có thể giúp Vệ Dương làm chút chuyện.

Dựa theo tập tục trong thôn, đêm qua Hoa Nương đã được hạ táng, linh đường cũng dở bỏ, chỉ để lại một mảnh vải trắng đen quấn trên đại môn, nói cho người ngoài biết trong nhà này vừa có người lìa đời.

Sức khỏe Bạch Phương vốn không tốt, hơn nữa còn chịu hai đả kích liên tiếp là vừa đau tang thê vừa lo em vợ mất tích, càng thêm nằm liệt giường không dậy nổi, chỉ nhờ vào mấy người trẻ tuổi tộc trưởng chọn trong thôn thay phiên chăm sóc mỗi ngày.

“Sao ngay cả Diệp đại ca cũng trị không hết.” Thẩm Thiên Lăng có chút nghi hoặc, “Không phải đã uống thuốc giải rồi sao.”

“Tâm bệnh thì phải trị thế nào?” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y, “Đi thôi, chúng ta ra sân sau xem thử.”

“Chính là nơi Bạch A Lục có thể đã trèo tường đó sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, dẫn y ra sân sau. Chỉ thấy dưới chân tường nở đầy hoa dại, trong sân ngoại trừ núi nông cụ phế khí hỗn độn ra thì không còn gì khác.

“Không có dấu vết bắc thang.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vách tường trơn nhẵn như thế, xung quanh cả một cái cây cũng không có, người thường nhất định không bò lên nổi.”

“Nhưng mà trên tường có dấu chân.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Ở đâu?”

Tần Thiếu Vũ ôm y lên, khiến tầm mắt hai người cao ngang nhau, sau đó hất hất cằm, “Thấy chưa?”

Đổi góc độ mà nhìn, quả nhiên thấy được trên tường có hai hàng dấu giày nhàn nhạt, bất cẩn thì hoàn toàn không nhìn thấy, cẩn thận thì cũng chưa chắc nhìn thấy được. Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Chẳng lẽ Bạch A Lục thật sự biết võ công sao?” Không phải chứ, trông có vẻ hàm hậu như vậy, nếu là thâm tàng bất lộ thì đúng là không khoa học.

“Đi hỏi Bạch Phương xem.” Tần Thiếu Vũ buông y ra.

“Ừ.” Thẩm tiểu thụ gật gật đầu, cùng hắn tay trong tay trở về, nghĩ nghĩ rồi lại liếc nhìn nam nhân nhà mình, lẩm bẩm, “Hứ, không chừng sau này ta còn có thể cao lên nữa đó.” Thân cao chín thước không phải giấc mơ đâu.

Tần Thiếu Vũ lúc đầu là ngẩn người, sau đó thì nhịn cười, “Tất nhiên.”

“Chẳng có chút thành ý!” Thẩm tiểu thụ bi phẫn, kỳ thật cũng đâu phải không thể.

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc, “Sao có thể, với diện mạo của Lăng nhi, xứng với thân thể này thì cũng rất uy mãnh.”

Thẩm Thiên Lăng giận dữ kéo mặt hắn ra.

Nói câu nào hay một chút bộ không được sao.

Nam nhân của y đúng là phiền.

“Thẩm công tử đến rồi.” Người phụ trách chăm sóc Bạch Phương hôm nay nhìn thấy hai người, nhanh chóng vén rèm lên, “Mau vào đi.”

“Bạch Phương thế nào rồi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Uống thuốc rồi, vừa chuẩn bị ngủ.” Người trẻ tuổi nói, “Hai vị ngồi xuống trước đi, ta đi nấu chút nước pha trà.”

“Cảm ơn.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau khi thấy hắn chạy ra liền ngồi trên băng ghế hỏi Bạch Phương, “Hôm nay có thấy tốt hơn chút nào không?”

“Làm phiền Tần cung chủ quan tâm, đã không sao rồi.” Bạch Phương tựa vào trên giường, có hơi thở dốc, “Không biết hai vị có tra được tung tích của A Lục không? Thi cốt Hoa Nương chưa lạnh, giờ A Lục lại mất tích, sao ta có thể xuống hoàng tuyền gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đây……” Khi nói chuyện, hốc mắt lại có hơi đỏ lên, hiển nhiên cũng rất nóng lòng.

“Tung tích Bạch A Lục còn đang điều tra, nhưng mà ta có vấn đề muốn hỏi.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Hỏi cái gì?” Bạch Phương nói.

“Hình như hắn biết chút võ công.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi có biết không?”

“A Lục?” Bạch Phương rõ ràng có hơi kinh hãi, “Tần cung chủ nói đùa sao, sao hắn biết võ được chứ.”

“Thật sự không biết sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Bạch Phương kiên định lắc đầu, “Trước đây trong nhà A Lục rất ngèo, hơn nửa thời gian đều là cha mẹ ta nuôi hắn, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, chưa từng thấy hắn học võ công. Huống hồ trong thôn có quy định, trừ người bảo vệ thôn trang ra, những người khác tuyệt đối không thể luyện võ, sợ là lúc hàng xóm tranh chấp sẽ xuống tay tàn nhẫn, phá vỡ yên bình tổ tiên truyền lại. A Lục lại chưa từng rời khỏi thôn, sao có cơ hội học võ được?”

“Ngươi tốt nhất nên nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta đã đến hỏi ngươi, tất nhiên cũng có chứng cớ. Nếu muốn tìm em vợ của ngươi về, không thể nói dối dù chỉ một câu, bằng không chỉ càng thêm chậm trễ thời cơ.”

Bị hắn nói như vậy, tất nhiên Bạch Phương cũng không dám qua loa, suy nghĩ nửa ngày sắc mặt lại đột nhiên trắng bệch, như là nhớ ra chuyện gì đó.

“Nghĩ ra?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Bạch Phương muốn nói lại thôi, “Cái này……”

“Ngươi đừng sợ.” Thẩm Thiên Lăng ở một bên nói, “Nếu không tiện để người khác biết, chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi.”

So với Tần Thiếu Vũ, Thẩm tiểu thụ hiển nhiên có lực ảnh hưởng hơn nhiều, nhìn y cũng khiến người ta thoải mái an tâm, vì thế Bạch Phương dừng một chút, rốt cuộc thu hết dũng khí nói, “Quả thật có một chuyện, nhưng đã là hơn mười năm trước.”

“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Nói thì được, nhưng xin hai vị đừng nói cho ngườu khác biết.” Mặt Bạch Phương có chút lúng túng, “Bằng không nếu bị tộc trưởng biết được, chỉ sợ chẳng những ta không thể tiếp tục ở trong thôn, mà ngay cả phần mộ cha mẹ cũng sẽ bị đào ra ngoài.”

Chuyện gì mà lại nghiêm trọng như thế? Thẩm Thiên Lăng có chút giật mình, dám quấy rầy yên tĩnh của người chết luôn sao.

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.”

“Vậy thì được, vậy thì được.” Trông Bạch Phương như vừa được uống thuốc an thân, rốt cuộc nói, “Hơn mười năm trước, từng có một nguời bên ngoài xông vào sơn thôn. Lúc ấy cha ta đang ở sau núi đốn củi, hắn đột nhiên từ trên núi lăn xuống, có vẻ bị thương không nhẹ. Dựa theo quy củ trong thôn, kẻ xông vào chỉ có con đường chết, nhưng cha ta lại mềm lòng, sắp xếp cho hắn ở trong một sơn động, cách ngày lại mang thảo dược và lương khô qua cho hắn.”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Lệnh tôn đúng là người lương thiện.”

“Ông cũng được xem là một nửa lang trung, không thể thấy người chết mà không cứu.” Bạch Phương nói, “Người nọ cũng xem như mạng lớn, vậy mà không lâu sau đã hồi phục lại. Lúc ấy ta và A Lục còn nhỏ, nghe cha nói hắn là người trong võ lâm, nên chúng ta thường xuyên chạy ra sau núi nghe hắn kể chuyện, A Lục lại vô cùng siêng năng chạy đến đó, tuy trước đây chứng hay quên của hắn không nặng, nhưng cũng có khi phát tác, chuyện nghe kể qua mấy ngày là quên, vì vậy lần nào cũng nghe rất say sưa.”

“Sau này thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Sau này người nọ rời thôn, từ đó về sau không gặp lại nữa.” Bạch Phương nói, “Thời gian A Lục ở cùng hắn rất nhiều, nếu học được võ công vào lúc đó thì cũng không phải không thể.”

“Người nọ tên là gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chỉ biết là họ Trương.” Bạch Phương nói, “Nói là bên ngoài có người đuổi giết hắn, không thể tùy tiện đi ra, cho nên ở lại sau núi non nửa năm mới đi.”

Hơn mười năm trước, họ Trương, bị người đuổi giết. Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, trông có vẻ đăm chiêu.

“Trừ chuyện đó ra, thật sự ta không biết gì nữa cả.” Bạch Phương nói.

“Vậy là đủ rồi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Hôm nay cảm ơn nhiều.”

“Tần cung chủ khách khí.” Bạch Phương nói, “Nếu có thể sớm tìm được A Lục, thì ta phải nên cảm ơn cung chủ mới đúng.”

“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước đi, chúng ta cũng nên đi rồi.” Tần Thiếu Vũ đứng lên.

Bạch A Lục gật đầu, nhìn theo hai người ra khỏi sân.

“Nghe Bạch Phương nói như vậy, Bạch A Lục rất có thể biết võ công.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, “Đúng là thần kỳ, người pha trà cũng có thể quên bỏ lá trà lại thâm tàng bất lộ đến vậy.” Thật là huyền huyễn.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ừm.”

“Ừm là có ý gì?” Thẩm tiểu thụ bị hắn làm cho hồ đồ, “Ngươi có đang nghe ta nói hay không?”

“Tất nhiên đang nghe.” Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nhìn y.

“Phải không?” Thẩm tiểu thụ nghi ngờ, sau đó nói, “Vậy ngươi nói xem, vừa rồi ta nói cái gì?”

Tần Thiếu Vũ:……

Thẩm tiểu thụ siết chặt nắm tay.

“Đang nói…… đợi lát nữa ăn gì sao?” Tần Thiếu Vũ suy đoán.

Biết ngay mà! Thẩm tiểu thụ giận, nhân loại các ngươi thật dối trá.

“Được rồi, vừa rồi ta đang nghĩ chuyện khác.” Tần Thiếu Vũ giơ tay đầu hàng, “Nhận lỗi rồi nè, ngươi đang nói gì vậy?”

“Quên đi.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ vai hắn, “Trước nói xem ngươi suy nghĩ cái gì?”

Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y thì thầm mấy câu.

Thẩm Thiên Lăng hít một ngụm khí lạnh.

“Chỉ là suy đoán mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Đi thôi, trở về tìm Thiên Phong.”

******

“Mười mấy năm trước, bị người đuổi giết ở Đông Bắc, họ Trương.” Sau khi Diệp Cẩn nghe xong thì nhíu mày, “Phạm vi này hơi lớn.” Trong chốn giang hồ mỗi ngày đều có người bị đuổi giết, không xem là chuyện hiếm lạ, về phần họ Trương thì lại càng phổ thông, nếu là họ kép thì còn dễ tìm một chút.

“Trương Ngạn Lý?” Thẩm Thiên Phong đột nhiên nói.

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, “Ta cũng đoán là hắn.”

Diệp Cẩn chấn kinh, “Vậy mà cũng đoán được sao?” Có thể thần thông hơn nữa hay không, vào mười mấy năm trước, mọi người ở đây nhiều nhất cũng chỉ mới mười tuổi thôi đó.

“Trong sách đều có viết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu đã làm Võ Lâm Minh chủ, nhất định phải xem hết chuyện giang hồ trong mười mấy năm gần đây.”

Diệp Cẩn:……

Sớm biết mệt như vậy, thì đã không làm!

Khó trách lúc trước ở trong Nhật Nguyệt Sơn Trang, thấy lúc nào hắn cũng đều ru rú trong nhà đọc sách, còn tưởng là muốn đi thi Trạng Nguyên.

“Nhất định ngươi không biết người này.” Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn ngạo kiều giận dỗi, “Vậy thì sao!” Sau đó đưa tay chỉ một cái, “Hắn nhất định cũng không biết!”

Thẩm tiểu thụ nhanh chóng trốn ra sau lưng nam nhân của mình, để tránh bị tẩu tử chỉ trúng!

Đúng lúc Mộ Hàn Dạ dẫn Hoàng Đại Tiên đi vào, thấy thế khó hiểu hỏi, “Diệp cốc chủ chỉ A Hoàng nhà ta làm gì?”

Diệp Cẩn:……

Ánh mắt Thẩm tiểu thụ sáng ngời nói, “Ngươi có biết người đó không?”

“Ai?” Hoàng Đại Tiên nghe không rõ.

Thẩm Thiên Phong nói, “Trương Ngạn Lý, một đạo tặc ở Đông Bắc vào mười mấy năm trước.”

“Hắn sao.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Biết.”

Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

Diệp Cẩn:……

Cũng có giỏi lắm đâu!

Mộ Hàn Dạ sùng bái, “Ngay cả cái này A Hoàng cũng biết sao.”

“Tuy rằng Chu Giác ở địa cung, nhưng vẫn luôn sưu tập tin tức khắp nơi, cũng có không ít sách.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta rãnh rỗi thì sẽ lật ra xem, từng thấy qua tên người này.”

“Hạng người lỗ mãng, danh tiếng trong giang hồ rất xấu.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không thể xem là cao thủ, không biết cũng rất bình thường.” Vào lúc này cũng không quên an ủi cho vợ, đúng là nam nhân tốt!

“Cho nên ý các ngươi là, Trương Ngạn Lý này vào mười mấy năm trước bị người ta đánh rớt xuống vách núi, cơ duyên xảo hợp được cha mẹ Bạch Phương cứu, Bạch A Lục nhờ vậy mới học được võ công.” Diệp Cẩn nói, “Sau đó cố ý giấu diếm hết mười mấy năm, chính vì để độc chết tỷ tỷ sau đó bỏ trốn sao?”

Thẩm Thiên Lăng:……

Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi cảm thấy có thể sao?”

Có thể mới gặp quỷ á. Diệp Cẩn nói, “Vậy làm sao nối mấy chuyện này lại đây?”

“Kỳ thật còn có một loại khả năng khác.” Tần Thiếu Vũ cười cười, nhìn Thẩm Thiên Phong.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.

Diệp Cẩn càng thêm mờ mịt.

“Để xem qua đêm nay sao đã.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bây giờ còn chưa thể kết luận.”

“Được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đêm nay tự ta đi.”

Đủ rồi! Diệp Cẩn giận dữ.

Các ngươi còn định đánh đố tới khi nào.

Thật muốn đánh người.

“Rốt cuộc là sao?” Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên cũng nghe không hiểu.

Tần Thiếu Vũ kể lại mọi chuyện.

“Thật sao?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.

“Bây giờ còn chưa thể nói rõ.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Nhưng cũng nắm chắc tám chín phần, Mộ huynh không ngại chờ một chút chứ, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả.”
Bình Luận (0)
Comment