Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 197

Edit & Beta: Spum-chan

Chắc vì cảm thấy bầy dơi kia thật sự quá ghê tởm, cho nên thời gian Ngâm Vô Sương ngâm mình trong hồ nước nóng lâu hơn bình thường một chút, chờ đến khi y đi ra, sắc trời đã trở tối, Ngâm Lạc Tuyết đang ở bên ngoài chọc tuyết điêu.

Nhìn thấy Ngâm Vô Sương đi ra, tuyết điêu từ trên bàn nhảy lên, nhẹ nhàng nhào vào lòng y.

“Sao gần đây mập lên rồi.” Ngâm Vô Sương ôm nó nhéo nhéo, cảm thấy mềm mại hơn trước không ít.

Ngâm Lạc Tuyết nói, “Ăn lạp xưởng nhiều quá đó mà.”

Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Nó cũng ăn lạp xưởng được sao?”

“Sao lại không được, ăn Ngũ Độc thảo còn không sao nữa là.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Nhưng chắc là chê mặn, nên mỗi bữa đều phải nhờ thím Vương trộn thêm cơm mới chịu ăn.”

Tuyết điêu lắc lắc cái đuôi, lông toàn thân xù lên, hơn nữa còn cuộn tròn mình lại, vậy nên nhìn qua rất giống một quả cầu tuyết be bé.

Ngâm Vô Sương lắc đầu, trả nó về cho Ngâm Lạc Tuyết, “Đêm nay làm chút dược thảo cho nó ăn đi, bằng không sợ là không chạy nổi nữa đâu.”

Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy lập tức xụ mặt, “Không thể đợi Thanh Nhiễm về cho nó ăn sao.” Không chỉ thích chạy lung tung còn hay cắn người, đây là tuyết điêu đó nha, còn độc hơn Ngũ Bộ xà nữa đó, không có ba năm người là không kiềm nổi nó đâu.

Ngâm Vô Sương nói, “Không được.”

Ngâm Lạc Tuyết:……

Vậy mà ngươi còn không giúp ta!

“Làm sao vậy?” Khi hai người nói chuyện, Liên Thành Cô Nguyệt vừa lúc đi vào.

Ngâm Lạc Tuyết thức thời ôm tuyết điêu biến mất, đệ đệ không quấy rầy ca ca nói chuyện tình ái mới là đệ đệ tốt.

“Không có gì, đang nói đến tối thì cho tuyết điêu ăn thảo dược.” Ngâm Vô Sương nói.

“Nó bị bệnh sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Tuyết điêu là linh thú, vốn nên sống trong núi tuyết, lấy dược thảo nước suối làm thức ăn, ăn quá nhiều thịt sẽ không tốt cho nó. Vậy nên mỗi tháng Lạc Tuyết đều phải cho nó ăn thảo dược, tránh sau này sinh bệnh.”

“Một khi đã vậy, sao không thả nó về đi?” Liên Thành Cô Nguyệt khó hiểu.

“Nó là do Lạc Tuyết nhặt về.” Ngâm Vô Sương nói, “Hồi trước bị liệp ưng cào bị thương, suýt nữa mất mạng, sau khi chữa lành có thả nó về núi hai ba lần, nhưng chưa được mấy ngày nó lại tự mình bay về, thế nên trực tiếp giữ nó lại nuôi luôn.”

“Cũng là vật nhỏ có linh tính.” Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, kéo y đứng lên, “Không nói mấy chuyện này nữa, đi ăn cơm chiều thôi, còn phải đưa đầu bếp về sớm một chút.”

“Hả?” Ngâm Vô Sương khó hiểu.

“Là đầu bếp ở Túy Thái Hồ, ta mời hắn đến đây.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Túy ngư phải làm liền ăn ngay, bằng không sẽ mất hương vị.”

Ngâm Vô Sương có chút ngạc nhiên, vốn chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ hắn lại để bụng đến thế.

“Hiếm khi thấy ngươi thèm ăn món gì.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo cằm y, “Tất nhiên phải nghĩ cách làm được chứ.”

Ngâm Vô Sương nghiêng đầu né ra, bên tai có hơi đỏ hồng.

*****

Tuy sống trong Vô Tuyết Môn rất yên tĩnh tốt đẹp, nhưng dù sau cũng có chuyện quan trọng cần phải làm. Vì thế ba ngày sau, hai người vẫn khởi hành theo kế hoạch, lên đường đến Nhiễm Sương Đảo ở Nam Hải.

Ngâm Lạc Tuyết ôm tuyết điêu cảm khái, “Đợi ca ca về là chúng ta có thể làm hỉ sự rồi.”

Tuyết điêu không vui ôm ngón tay hắn cắn cắn — đương nhiên sẽ không cắn thật, nhưng rất cần trút căm phẫn.

Mấy ngày trước nó bị ép uống một chén thuốc đặc, đến giờ miệng còn đắng nghét đây nè.

Ngâm Lạc Tuyết vỗ vỗ đầu nó, cùng nhau trở về Vô Tuyết Môn.

Trời đã vào giữa hạ, thời tiết Đông Bắc cũng xem như mát mẻ, nhưng càng đi về phía Nam thì lại càng nóng, mặt trời nóng cháy treo trên cao, như muốn nướng khô tất cả mọi người. Tại loại thời tiết này, tất nhiên không ai muốn bước chân ra đường. Sau khi dân chúng dùng xong cơm trưa, đa số là về nhà đánh một giấc, người giàu hơn thì đặt trong phòng ngủ hai khối băng xua nóng, cũng thoải mái hơn ở bên ngoài không ít.

Nhưng gần đây Thành Tô Đê lại có chút ngoại lệ, buổi trưa là lúc nóng nhất nhưng cũng là lúc ồn ào náo động nhất, trên đường cái toàn là đầu người, náo nhiệt hơn cả họp chợ ngày tết.

Lối vào cửa thành, một đội quan binh đang kiểm tra diện mạo của những người ra vào, trong tay còn cầm một bức tranh để so sánh. Liên Thành Cô Nguyệt từ xa nhìn thấy, sau đó nói, “Chắc là xảy ra náo loạn, cho nên quan phủ đang bắt người.”

Ngâm Vô Sương ngồi phía trước hắn, khẽ nhíu mày lại – vì để tiện đi đường, nên y vẫn luôn dùng lụa mỏng che mặt, giờ thấy trước cửa thành ít nhất cũng tụ tập hơn trăm người, hoàn toàn không còn chỗ trống để đi vào.

Nếu đổi thành bình thường, kỳ thật hai người cũng có thể đợi đến tối rồi lẻn vào thành. Nhưng bây giờ mặt trời thật sự quá gắt, gần đây lại chỉ có một thành trấn này, vì thế Liên Thành Cô Nguyệt xoay người xuống ngựa, đi đến dò hỏi. Hỏi xong thì mới biết, gần đây trong thành không biết từ đâu nhảy ra một tên đạo tặc, nghe nói bản lĩnh rất cao, lên trời xuống đất di hình hoán ảnh không gì không làm được, đã có không ít nhà gặp nạn rồi.

“Đi thôi.” Sau khi trở lại, Liên Thành Cô Nguyệt lại nhảy lên ngựa, “Đừng tháo khăn che mặt xuống.”

“Vì sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Có tiền dễ làm việc.” Liên Thành Cô Nguyệt ghé vào tai y nói nhỏ, “Vừa rồi ta nói với thủ vệ, nương tử vừa vào cửa nhà ta da mặt mỏng, xin bọn họ giơ cao đánh khẽ.”

Nét mặt Ngâm Vô Sương cứng đờ, “Ngươi!”

“Huống hồ tên đạo tặc trên bức tranh kia có vóc người rất cao to, ngũ quan cực kỳ dữ tợn, ngay cả lông mày cũng dính chặt vào nhau. Đừng nói bây giờ ngươi còn để lộ mắt ra ngoài, cho dù có bọc kín cả khuôn mặt, thì trừ khi là người mù, bằng không chẳng có ai cảm thấy ngươi có liên quan tới hắn đâu.” Trước khi y nổi giận, Liên Thành Cô Nguyệt đúng lúc lảng sang chuyện khác.

Nhưng hiển nhiên Ngâm môn chủ đâu có dễ lừa như Thẩm tiểu thụ, vì thế mãi đến khi vào thành, y vẫn cứ buồn bực chẳng thèm nói chuyện.

Liên Thành Cô Nguyệt tự biết chọc phải lửa, vì thế muốn tìm gian khách sạn nghỉ chân trước rồi mới vuốt lông dỗ dành y sao. Thế nhưng ông trời cứ không chịu phối hợp, hai người tìm hết cả ba gian khách sạn, chỗ nào cũng nói đã đầy khách, cả một phòng trống cũng không có.

“Hai vị khách quan chớ trách.” Thấy Liên Thành Cô Nguyệt hình như là người trong giang hồ, tiểu nhị sợ hắn giận dữ sẽ phá nhà, vì thế vội vàng giải thích, “Ba ngày nay trong thành có Cửu Khúc Đăng trận, rất nhiều văn nhân nhã sĩ đều đến thăm thú, thật sự là không tìm được phòng trống nữa.”

Liên Thành Cô Nguyệt đặt một thỏi vàng lên quầy.

Tiểu nhị:……

“Chúng ta chỉ cần một gian thượng phòng là được.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Khách quan chờ, tiểu nhân lên đó bàn bạc xem sao!” Tiểu nhị nhanh chóng đút thỏi vàng vào tay áo, sau đó hấp tấp chạy lên lầu, qua một lúc lại vui vẻ chạy xuống, “Có rồi có rồi, có hai vị khách chịu ở cùng nhau chừa ra một gian phòng trống, hai vị chờ một chút, đợi dọn dẹp xong là có thể vào ở được rồi.”

“Đa tạ.” Liên Thành Cô Nguyệt thở phào một hơi, cùng Ngâm Vô Sương ngồi xuống bàn chờ đợi.

“Chắc hai vị không phải đến xem đăng trận phải không?” Có được tiền, thái độ của tiểu nhị cũng ăn cần hơn nhiều lắm, vừa rót trà vừa nói, “Trùng hợp đi ngang qua?”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Chúng ta định đến phía Nam thăm bạn, không ngờ đúng lúc gặp được đăng trận.”

“Khó trách, nhưng gặp được cũng là duyên phận.” Tiểu nhị cười nói, “Đăng trận này lớn lắm đó, nếu đã đến đây rồi thì nhất định phải xem, cách khách sạn này cũng không xa, quẹo qua khu phố đối diện là đến bờ sông rồi, buổi tối sẽ rất náo nhiệt.” Nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng dặn dò, “Chỉ là cần phải coi kỹ tiền tài, gần đây trong thành này có thần trộm, mọi người đều phải cảnh giác đó.”

“Xuất hiện từ khi nào vậy?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Đã gần một tháng rồi.” Tiểu nhị nói, “Ngày nào quan phủ cũng canh giữ ở cửa thành, nhưng không bắt được ai cả, trong thành thì cứ liên tiếp mất trộm, hôm nay ông chủ không ở quán, là do đêm qua trong nhà gặp tặc, nghe nói không chỉ đồ trang sức, cả gà vịt thịt cá cũng bị mất không ít.”

Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Tên trộm kia thật không kén chọn.”

Lúc hai người nói chuyện, phòng trên lầu đã được dọn dẹp xong. Vì thế Liên Thành Cô Nguyệt dẫn theo Ngâm Vô Sương lên lầu, khi mở cửa vừa vặn gặp được hai người ăn mặc kiểu thư sinh đang đi qua, một người vóc dáng khá cao, người kia thì gầy hơn nhiều – nhưng tính tình cũng rất nóng nảy, thấy hai người thì khinh thường xì một tiếng, mặt đầy bất mãn đi xuống lầu, bước chân nện xuống nghe rất vang dội.

Một người khác cười xin lỗi với hai người, sau đó liền đuổi theo. Liên Thành Cô Nguyệt khó hiểu hỏi, “Ngươi quen sao?”

“Tất nhiên không quen.” Ngâm Vô Sương ngồi bên bàn.

“Vậy sao hắn khó chịu quá vậy.” Liên Thành Cô Nguyệt đóng cửa phòng lại.

“Ngươi chiếm phòng ở của người ta, còn có thể cho ngươi sắc mặt hòa nhã sao?” Ngâm Vô Sương nhướn mày nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt chợt hiểu ra, bật cười nói, “Trông có vẻ rất không tình nguyện, cũng không biết tiểu nhị kia khuyên như thế nào, lại có thể mời hắn đi được.”

Đêm qua hai người ham mát mẻ nên cứ luôn gấp rút lên đường, cho nên lúc này đều có chút buồn ngủ. Một lát sau tiểu nhị đưa nước ấm tắm rửa tới, còn bày đầy một bàn đặc sản địa phương – Dã Hồng Mai, Liên Thành Cô Nguyệt thuận tay cầm một khối ăn thử, sau đó nhíu mày, “Chua quá.”

Ngâm Vô Sương đi ra sau bình phong, cởi bỏ vạt áo chuẩn bị tắm rửa.

Trong lòng Liên Thành Cô Nguyệt nhất thời thiên nhân giao chiến, trơ mắt nhìn y đem từng lớp quần áo vắt lên bình phong, theo sau liền là tiếng nước thật nhỏ.

Gian khách sạn này là loại tốt trong thành, cho nên cả bình phong cũng được dùng tơ lụa mỏng chế thành, phía trên có mạ vàng thêu bạc cũng thôi đi, trọng điểm là nó xuyên thấu. Cho nên từ góc độ của Liên Thành Cô Nguyệt nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo, nghĩ đến thân thể xinh đẹp kia, yết hầu bất giác trở nên khô nóng.

Tuy hai người cũng thường xuyên thân mật trong hồ nước nóng, nhưng dù sao vẫn có mặc tiết y, khác hẳn với khi tắm rửa. Sau một lúc lâu, Liên Thành Cô Nguyệt lớn gan muốn đi vào, nhưng Vô Tuyết Môn chủ có tính cảnh giác cao cỡ nào chứ, người ta còn chưa tới gần, một viên ngọc thạch màu trắng đã bay ra khảm vào trong khung cửa.

Liên Thành Cô Nguyệt:……

Ngâm Vô Sương tựa vào bên thùng nước, lười biếng nhắm mắt lại, khóe miệng có chút ý cười.

Liên Thành Cô Nguyệt thầm thở dài, thành thành thật thật ngồi lại bên bàn, ăn ô mai chua dập lửa.

Lại qua một lát, Ngâm Vô Sương rốt cuộc từ sau bình phong đi ra, chỉ mặc tiết y mỏng manh, tóc còn hơi ẩm ướt.

Liên Thành Cô Nguyệt kéo người vào trong lòng, cúi đầu hôn mạnh xuống — nếu không thấy được, vậy cũng phải đòi lại từ chỗ khác, chắc vì Ngâm Vô Sương ngâm mình hơi lâu, nên cả người thả lỏng không ít, nằm trong lòng hắn nhắm mắt lại, bộ dạng lười biếng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Liên Thành Cô Nguyệt xoa xoa hai má y, “Đi ngủ đi, ta tắm xong sẽ đến cùng ngươi.”

“Ừm.” Ngâm Vô Sương cầm một quả ô mai lên ăn, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, vì thế bưng cả đĩa lên, xem tư thế là định ngồi trên giường từ từ ăn đây mà.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không sợ chua sao?”

Ngâm Vô Sương lắc đầu.

Cảm thấy bộ dáng của y rất khiến người thương, Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, ôm người thả lên giường, mình thì ra sau bình phong tắm rửa.

Ăn ô mai, súc miệng xong, Ngâm Vô Sương chui vào ổ chăn, lại phát hiện mình hoàn toàn tỉnh táo.

Vì thế đợi đến khi Liên Thành Cô Nguyệt đi ra, chỉ thấy Ngâm Vô Sương đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở bên bàn nhìn mình.

“Làm sao vậy?” Liên Thành Cô Nguyệt ngạc nhiên.

“Ta ra ngoài đi dạo.” Ngâm Vô Sương nói, “Ngươi ngủ một mình đi.”

Nhìn cái đĩa trống trơn trên bàn, Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, “Mà thôi, ta đi cùng ngươi.” Sớm biết như vậy, đã không nên để y ăn ô mai gì đó rồi……

Nắng vẫn gắt như trước, nhưng vừa rồi hai người cũng xem như đã tắm rửa nghỉ ngơi được một lúc, nên cũng không còn thấy khô nóng như khi nãy. Hai người cùng nhau tìm trà lâu cao nhất trong thành, rồi vào nhã gian uống trà ngắm cảnh.

Từ cửa sổ nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy chín khúc sông Tô Đê đằng xa, trên mặt nước có vô số thuyền nhỏ, bên bờ liễu xanh ngắt đầy đầu người, rất là náo nhiệt.

“Hồi nãy có hỏi tiểu nhị, nghe nói là vì xua ma quỷ.” Liên Thành Cô Nguyệt rót ly trà cho y, “Ban đầu chỉ là thắp hương thả đèn, nhưng mấy năm gần đây lại càng lúc càng đa dạng, không chỉ tổ chức thi cử, còn có trò đánh đu trên nước và ảo thuật, mỗi lần đều phải kéo dài ba năm ngày, cũng có thể xem là một ngày hội lớn.”

“Khó trách.” Ngâm Vô Sương thuận tay cầm một khối điểm tâm lên ăn, “Đánh đu trên nước là cái gì?”

“Là một trò chơi dân gian trên nước, cũng giống như diễn xiếc vậy.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có muốn xem không?”

Ngâm Vô Sương có hơi do dự, y không có tính thích vào giúp vui, cứ nơi nào thanh tĩnh sẽ trốn vào nơi đó.

“Coi như là theo bồi ta đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nắm tay y, “Ngươi xem thường ngày ta toàn bị nhốt trong Trường Bạch Sơn, hiếm khi được ra ngoài một chuyến mà.”

Ngâm Vô Sương bị chọc cười, có vài tia nắng rơi trên người y, trông rất ấm áp.

Nếu bị những người khác trong võ lâm nhìn thấy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.

Dù sao Vô Tuyết Môn chủ có thể đông chết người trong truyền thuyết, rất ít khi băng chảy tuyết tan ở trước mặt người ngoài mà……

Liên Thành Cô Nguyệt cúi người kề sát vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi một ít vụn bánh bên khóe miệng y, ánh mắt vừa cưng chiều lại vừa dịu dàng.

Ngâm Vô Sương không kịp phòng bị, sau khi hiểu ra, cả hai bên tai đều nóng lên.

Đất Giang Nam cá gạo phì nhiêu, người cũng khôn khéo hơn nhiều, bởi vậy ven bờ sông có không ít người buôn kẻ bán, từ thức ăn đa dạng màu sắc đến cả giấy bút mực nghiêng không thiếu thứ gì, có lão bà xách một rỗ trúc, bên trong chất đầy quả Hồng Mai chua, nếu có khách muốn mua, thì lấy ra để vào chén nhỏ, rắc đường trắng rồi đưa qua, có thể nói đây là thượng phẩm trừ nóng.

Nhưng hiển nhiên Ngâm Vô Sương chẳng có hứng thú gì với đường cả, y nói Liên Thành Cô Nguyệt, “Khi về nhớ mua một rổ.”

Liên Thành Cô Nguyệt:……

Một rổ? !

“Đây là cái gì?” Ngâm Vô Sương ngồi xổm trước quán nhỏ, thuận tay cầm lên một quả cầu vải lớn bằng nắm tay, phía trên thêu không ít hoa cỏ cát tường, màu sắc rực rỡ rất vui vẻ.

Vì thế Liên Thành Cô Nguyệt lập tức kinh ngạc, hắn vốn cho rằng có thể kéo y ra bờ sông đi dạo một chút đã rất không dễ dàng rồi, ai mà ngờ được y lại còn có hứng thú với vài thứ lặt vặt nữa chứ.

“Hồi công tử, đây là tú cầu cầu phúc.” Tiểu chủ quán chỉ chỉ bờ sông, “Bên kia có thạch thú trừ tai họa, chỉ cần có thể ném tú cầu vài miệng thạch thú, năm sau sẽ có vận khí tốt. Nếu có thể ném trúng liên tiếp ba lần, thì có thể nhận được một con thú trừ tai bằng gấm, nếu ném trúng mười lần, thì sẽ nhận được mười lượng hoàng kim.”

“Cho ta mười cái.” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm bên cạnh y.

“Có ngay.” Tiểu quán chủ nhanh tay nhân chân lấy xuống mười cái.

“Đi.” Liên Thành Cô Nguyệt kéo Ngâm Vô Sương đứng lên, “Chúng ta cũng tham dự đi.”

Phía trước thạch thú có không ít dân chúng vây quanh, hiển nhiên đều hướng về mười lượng hoàng kim kia, nhưng người có thể ném tú cầu vào lại vô cùng ít ỏi. Một là do thạch thú đặt ở giữa sông, cự ly vốn đã rất xa; Hai là trên mặt sông thường sẽ nổi gió lớn, tú cầu lại rất nhẹ, rất dễ bị thổi bay giữa đường, có thể ném vào một lần đã hiếm, vào ba lần mười lần lại càng không có ai.

Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, đây hiển nhiên lại là cách kiếm tiền do thương nhân nghĩ ra, nhưng dù vậy, dân chúng vẫn chen chúc đến đây, dù sao mua mười tú cầu cũng không mắc, nếu thật sự may mắn, vậy có thể nhận tới mười lượng hoàng kim lận đó.

“Vị tiếp theo.” Quản sự phụ trách trông chừng thạch thú vẫn đang cười nhe rằng, chắc chắn là do buôn bán lời không ít bạc nên tâm tình tốt đây mà.

Ngâm Vô Sương vươn tay.

Liên Thành Cô Nguyệt đưa tú cầu qua.

“Công tử xin đứng ở đây.” Quản sự thấy dáng người y khá gầy lại che mặt, nên chỉ nghĩ là văn nhân tú tài đến thi lại, vì thế cũng không để trong lòng, dẫn y đến đài cao.

Ngâm Vô Sương cầm một quả tú cầu, thuận tay ném một cái đã trúng.

“Oa.” Dân chúng xung quanh phát ra tiếng than sợ hãi. Dù sao người thường cả ngắm chừng cũng phải ngắm một lúc lâu, chẳng ai như y vậy, chẳng thèm nhìn tới đã ném, còn ném vào nữa mới hay chứ.

Liên Thành Cô Nguyệt buồn cười, hôm nay sợ là ông chủ phải tốn nhiều máu đây.

Sắc mặt quản sự cũng trắng bệch, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cười ha hả nói, “Công tử thật là quá may mắn.”

Ngâm Vô Sương cầm quả thứ hai lên, lại dễ dàng ném vào.

Dân chúng bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.

Quản sự:……

Lúc đầu Ngâm Vô Sương còn thấy chơi rất vui, nhưng ném tới quả thứ ba đã bắt đầu thấy phiền, vì thế gom hết mấy cái còn lại ném ra một lượt, tú cầu vẽ ra đường cong đủ màu trên mặt sông, rồi vững vàng đáp xuống trong miệng thạch thú.

Liên Thành Cô Nguyệt vươn tay, đỡ y nhảy xuống.

“Đưa tiền thưởng! Đưa tiền thưởng!” Dân chúng vẫn luôn mang trong mình tinh thần thấy náo nhiệt là vào giúp vui, vì thế bắt đầu ồn ào.

Tuy quản sự có trăm lần không cam tâm ngàn lần không muốn, nhưng dù sao đã quy ước trước rồi, vì thế mang vẻ mặt khóc tang tự nhận xui xẻo định đi lấy hoàng kim, nào ngờ Ngâm Vô Sương đã tự mình cầm lấy con thú bằng gấm bên cạnh, rồi kéo Liên Thành Cô Nguyệt ra khỏi đám đông, định tìm xem còn chỗ nào náo nhiệt để xem hay không.

Dân chúng nhất thời cảm thấy thật thất vọng.

Quản sự thở phào một hơi, chân mềm nhũn suýt nữa đã ngồi bệt dưới đất.

“Chơi đủ chưa?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Ừm.” Ngâm Vô Sương nói, “Không vui.”

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, giúp y lau chút mồ hôi trên trán.

Đổi thành bình thường, ai có thể tin được Vô Tuyết Môn chủ danh chấn giang hồ lại sẽ có hứng thú này chứ, đứng ở bờ sông cùng dân chúng chơi ném cầu trong lễ hội.

Còn về con thú bằng gấm kia, Ngâm Vô Sương cầm một hồi liền thấy chán, nhưng lại không muốn ném đi, vậy nên Liên Thành Cô Nguyệt đành phải cầm thay y, “Đi hơn nửa ngày rồi, tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm đi.”

Ngâm Vô Sương gật đầu, cùng hắn lên thuyền hoa.

So với trà lâu, nhã gian trên thuyền nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng mát mẻ hơn nhiều. Ngâm Vô Sương lười biếng ngáp một cái, “Buồn ngủ.”

“Ngủ một hồi ha?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nửa canh giờ nữa là tới lúc ăn cơm chiều, Hồ ngư yến (*) ở nơi này rất nổi tiếng, chúng ta ăn xong rồi về.”

(*) Hồ ngư yến chỉ một bàn toàn những món ăn được chế biến từ cá.

“Ừ.” Ngâm Vô Sương gật đầu.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta ôm ngươi?”

Ngâm Vô Sương lấy thú vải ở bên cạnh qua, đặt lên bàn nằm sấp ngủ.

Liên Thành Cô Nguyệt bắt đầu hối hận, vì sao vừa rồi mình không trực tiếp ném thứ này đi chứ.

Trên mặt sông gió thổi nhè nhẹ, tiếng người rất ồn ào, nhưng dù vậy, Ngâm Vô Sương vẫn nhanh chóng thiếp đi. Liên Thành Cô Nguyệt cởi áo choàng xuống, nhẹ nhàng đắp lên người y, động tác vô cùng cẩn thận.

Mà ở bờ sông Tô Đê, vài nhân sĩ giang hồ đến tham gia náo nhiệt đang buồn bực suy đoán, người vừa rồi rốt cuộc có phải là Ngâm môn chủ hay không, nhìn hơi giống, nhưng cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng á.

Cuối cùng ra được kết luận, tất nhiên không phải rồi, nhiều nhất chỉ là lớn lên giống chút thôi.

Dù sao Vô Tuyết Môn chủ trong truyền thuyết, không chỉ khinh thường thế sự, mà cả ánh mắt cũng mang theo băng mà……

Bóng đêm phủ xuống, trên mặt sông cũng sáng lên ánh đèn. Ngâm Vô Sương ngủ dậy tâm tình rất tốt, sau khi nhìn thấy một bàn ô mai trước mặt, tâm tình càng tốt hơn.

“Cho ngươi ăn để nâng cao tinh thần thôi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn ăn cơm .”

“Lát nữa đi đâu?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Tửu lâu ngay bên cạnh.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cá nơi đó là thiên hạ nhất tuyệt, ta đã nhờ tiểu nhị trên thuyền hoa chỉ chỗ rồi.”

“Ừm.” Ngâm Vô Sương đưa thú bằng gấm cho hắn, “Chúng ta đi thôi.”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Còn muốn mang theo nó sao?”

“Sao lại không mang theo.” Ngâm Vô Sương vừa đi ra ngoài vừa nói, “Rất mềm.”

Liên Thành Cô Nguyệt nhìn nhìn con thú vải đang há hốc miệng trên tay, lặng lẽ đấm đấm nó.

Đúng là không thể ngây thơ hơn được nữa.

Trong tửu lâu đã sớm ồn ào tiếng người, sau khi hai người ngồi xuống không bao lâu, tiểu nhị đã bưng lên vài món khai vị, Ngâm Vô Sương nhìn từ cửa sổ ra ngoài, liền thấy trên mặt sông sáng rực ánh đèn, ít nhất cũng phải có mấy trăm ngọn hà đăng. (Hà đăng: đèn thả trên sông)

“Muốn đi thả một cái không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

Ngâm Vô Sương lắc đầu, “Không nghĩ, nhìn chẳng có gì thú vị.”

“Vậy chúng ta tới chỗ khác.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tuy ngày mai trò đánh đu trên nước mới chính thức bắt đầu, nhưng đêm nay sẽ có người luyện tập trước, hơn nữa buổi tối càng đáng xem hơn.”

“Thật không?” Ngâm Vô Sương nghe đến đây quả nhiên nổi hứng thú.

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, đút cho y một đũa măng sợi.

Hồ ngư ở Thành Tô Đê cực kỳ màu mỡ, từ mấy trăm năm nay, dù là tửu lâu lớn nhỏ, thậm chí là trong nhà dân chúng bình thường, ai cũng có một đôi tay làm cá tuyệt kỹ, mà trong tửu lâu này lại càng là nhân tài kiệt xuất, không quá lâu, một món canh ba món cá nóng hôi hổi đã được bưng lên bàn, trông rất ngon miệng.

Ngâm Vô Sương cúi đầu húp một ngụm canh, cảm thấy đúng là thơm ngon kỳ lạ, vì thế liền cầm đũa lên nghiêm túc ăn cơm, Liên Thành Cô Nguyệt ở đối diện nhìn mà thích vô cùng, đang nghĩ xem có nên gọi thêm chút món chay cho y không, dưới lần lại đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Mắt ngươi mù rồi phải không? Cả chưởng môn của bọn ta cũng dám đụng vào hả?”

Âm thanh kia cực kỳ kiêu ngạo, tên kia chắc hẳn cũng là kẻ khiến người ta chán ghét.
Bình Luận (0)
Comment