Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 48

Ba ngày sau, đoàn người của Tần Thiếu Vũ quả nhiên rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, tiếp tục một đường đi về phía Bắc.

Vì bảo đảm hết thảy thuận lợi, lần này Phong Vân Liệt cố ý mang theo một đại đội nhân mã, đưa bọn họ trùng trùng điệp điệp hộ tống xuất thành, lại cùng nhau đi qua một ngọn núi, mới cáo từ quay trở về Bái Kiếm Sơn Trang.

“Phỏng chừng hắn hiện đang cao hứng đến muốn ca hát.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc đoán.

Tần Thiếu Vũ bật cười, bài ra một nửa điểm tâm đưa cho hắn.

“Không ăn.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Tọa ở trong xe ngựa không thể động, ăn xong sẽ tích mỡ.”

“Vậy thì càng nên ăn.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Ước gì béo thêm một chút, mềm mại nâng lên cũng thoải mái.”

“Ngươi sao ngươi không tự mình béo lên!” Thẩm Thiên Lăng thổ tào, không cần đem loại sở thích quái dị của ngươi tùy tùy tiện tiện áp đặt lên trên đầu người khác a.

“Bởi vì ngươi không chịu niết tiểu phúc của ta.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ngươi cũng niết, ta đây liền ăn cho ngươi coi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Càng ngày càng hết thuốc chữa.

“Cho ta niết bụng một chút.” Tần Thiếu Vũ đưa ra yêu cầu.

“Không cần nháo.” Thẩm Thiên Lăng chụp khai tay hắn, “Nói chính sự.”

“Chính sự gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

“Tất nhiên là chuyện Bái Kiếm Sơn Trang.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi lúc nào mới vòng trở lại mật thám?”

“Ít nhất phải chờ hai ba ngày.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phong Vân Liệt, khó bảo đảm không có người của hắn theo dõi, chúng ta trước phải đi xa một chút.”

“Ngươi đi cùng đại ca sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta và ngươi.”

“Ta?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Không sai, ngươi.” Tần Thiếu Vũ trạc mũi y, “Hay là không muốn đi?”

“Tất nhiên là muốn, nhưng ta không có võ công.” Thẩm Thiên Lăng rất có tự giác.

“Không võ công thì sao, cũng không phải lần đầu tiên theo ta ra ngoài mật thám.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nguyên bản một mình ta là đủ, chỉ là ta muốn mang ngươi theo.”

“Vậy cũng cũng.” Thẩm Thiên Lăng hưng trí bừng bừng, hiển nhiên cũng rất muốn tham dự.

Vào đêm, sau khi mọi người trụ lại một tòa dịch quán, Tần Thiếu Vũ liền cùng Thẩm Thiên Phong nói chuyện này.

“Mang theo Lăng nhi cùngđi?” Thẩm Thiên Phong như trong dự kiến nhíu mày.

“Tất nhiên, bằng không chẳng lẽ còn phải mang ngươi theo?” Tần Thiếu Vũ trên mặt tràn ngập biểu tình “Huynh đệ như quần áo phu nhân như tay chân, cái này quan trọng hơn tất nhiên nghĩ cũng không cần nghỉ”.

“Phong Vân Liệt võ công bình thường, Bái Kiếm Sơn Trang phòng bị cũng không tính là nghiêm mật ——” Dựa theo ý tứ nguyên bản của Thẩm Thiên Phong nguyên bản, kế tiếp vốn muốn nói là “Ngươi ta tùy tiện một người đi là được, vì sao nhất định phải đi hai người”, nhưng nói còn chưa nói xong, Tần Thiếu Vũ liền ngắt lời nói, “Cho nên đừng nói là mang theo một mình Lang nhi, cho dù là mười người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mật thám ban đêm ta dễ trở nên nóng nảy, mang theo Lăng nhi tâm tình sẽ tốt hơn.”

Thẩm Thiên Phong đành phải đáp ứng —— đối với tính tình người này, hắn thật sự không có một chút biện pháp.

“Các ngươi đang nói chuyện gì.” Thẩm Thiên Lăng ôm Mao Cầu đi vào, phía sau là Diệp Cẩn.

“Chúng ta —— ”

“Đang nói chuyện Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên.” Tần Thiếu Vũ lại tàn nhẫn cắt ngang lời Thẩm minh chủ.

Thẩm Thiên Phong yên lặng uống trà.

“Trùng hợp vậy.” Thẩm Thiên Lăng đem Tiểu Phượng Hoàng đặt lên bàn, “Ta cùng với Diệp đại ca vừa rồi cũng đang nói đến Thất Tuyệt Vương.”

“Đang êm đẹp nói tới hắn làm cái gì?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy lập tức mất hứng.

“Đã lâu chưa gặp.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc trước vẫn ở luôn ở Bái Kiếm Sơn Trang nên không tiện, chỉ có dựa vào ám vệ truyền tin. Hiện tại chúng ta đã ở tại dịch quán, sao vẫn không thấy hắn đến.”

“Không có việc gì vì sao phải đến, cũng không phải tết mà phải đi thăm người thân.” Tần cung chủ ăn dấm chua.

“Tốt xấu gì lần trước cũng coi như đã giúp chúng ta một đại ân.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Phải giáp mặt nói làm cảm tạ.”

“Chúng ta đổi đề tài.” Tần Thiếu Vũ phi thường bá đạo.

Thẩm Thiên Lăng: …

Phải có chút độ lượng chứ a.

“Hắt xì.” Một gian khác trong dịch quán, Hoàng Đại Tiên đánh hắt xì.

“Cảm lạnh ?” Mộ Hàn Dạ thân thiết.

“Không có.” Hoàng Đại Tiên cảnh giác, “Cách xa ta một chút.”

“Không.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Cách quá xa, ngươi sao có thể cảm nhận được lửa nóng của ta.”

Hoàng Đại Tiên nghe vậy thật muốn khóc , không có ai muốn cảm nhận lửa nóng của ngươi a.

“Kỳ thật một đường này, chúng ta ở chung đều rất vui vẻ, đúng không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Ngươi thật cảm thấy như vậy?” Hoàng Đại Tiên hơi thở mong manh.

“Chẳng lẽ không đúng?” Mộ Hàn Dạ ngồi xích lại gần hắn, “Trong mấy tháng này, chúng ta nắm tay ngắm phong cảnh, ăn cùng một chén mì, uống cùng một chén trà nhỏ, còn hôn môi dưới mưa to, dùng lời người Hán các ngươi mà nói, quả thực chính là cử án tề mi.”

“…” Hoàng Đại Tiên một câu cũng nói không nên lời.

Lúc trước khi ở Thất Tuyệt quốc, Mộ Hàn Dạ là giả ngây giả dại; khi vừa đến Truy Ảnh Cung tìm mình, hắn là từng bước bức người; mà trong khoảng thời gian hai người đi theo Tần Thiếu Vũ một đường ra Bắc, hắn lại biến thành một thiếu niên ngây thơ trong đầu toàn là tiểu thoại bản… Hoặc nên nói là một thiếu niên ngây thơ không phân rõ phải trái. Hai người cùng ra ngoài ăn cơm, hắn cũng chỉ chịu mua một chén, hai đôi đũa cùng nhau ăn, ăn xong lại mua thêm chén thứ hai, hơn nữa chỉ biết tận hưởng thích thú trong đó, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của quần chúng vây xem! Không chỉ như thế, một ngày nào đó khi chính mình còn đang ở trong khách sạn ngủ trưa, đột nhiên bị hắn gọi dậy mặc y phục, còn cho là xảy ra đại sự không tốt gì đó, ai ngờ lại bị hắn lôi ra viện đứng giữa trời mưa to, hôn môi hết nửa nén hương, hạt mưa to như cục đá rớt ở trên mặt, không chỉ mắt không mở ra được, mà ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, thế nên không thể nhớ được là chấm dứt lúc nào, chỉ nhớ rõ vào lúc vừa khôi phục tri giác thì nghe thấy câu đầu tiên hắn nói chính là “Tiểu Viễn rốt cục cũng cho ta hít thở không thông một lần”, quả thực chính là một tên cuồng biến thái; còn có một lần, hắn thậm chí không biết từ nơi nào mua chuộc được một gánh hát, cố ý viết một hồi chuyên trường (vở tuồng dài) về “Sa mạc tiên hồ cùng Thiên Giới Mộ tiên nhân”, đem chính hắn miêu tả thành một tình thành si tình cuồng dại lưu luyến si mê, vì sa hồ không tiếc nhận hết thiên khiển, đầu tiên là bị lôi phách, rồi bị quất roi, tiếp là bị hỏa thiêu, sau này còn có lấy tâm dịch cốt (moi tim rút xương) cùng một loạt khổ hình thảm tuyệt khác, đoạn cao trào, mười mấy con hát đóng vai dân chúng, phân phân vây quanh bên người Mộ tiên nhân bị bỏ lại thế gian, thổn thức không thôi vì một nam tử anh tuấn tiêu sái anh vĩ bất phàm ngọc thụ lâm phong tà mị cuồng quyến như thế, vì sao trên người lại đầy ắp vết thương, sau đó Mộ tiên nhân liền rưng rưng xướng hết một đoạn dài, đại ý cơ bản là “Chỉ cần có thể cùng A Hoàng nhà ta trường tương tư thủ, nhận hết tra tấn có ngại gì”, xướng đến dân chúng phân phân rơi xuống nhiệt lệ, cảm khái Mộ tiên nhân thật sự là si tình thắm thiết, mà bản thân hắn thì lại vì “A Hoàng” kia mà sinh sinh nôn ra một búng máu.

Nhiều loại hình Mộ Hàn Dạ bất đồng như vậy cứ xen lẫn với nhau, hắn đã phân không rõ đâu mới chân chính là y, cũng không biết y đang nghĩ cái gì, hắn chỉ thầm nghĩ nhanh chóng dứt khỏi y rời đi, trốn được càng xa càng tốt, giả như có thể một đời không gặp thì không thể tốt hơn được nữa, quả thực nhịn không được muốn đốt mười dây pháo hoa ăn mừng.

(Cái cách gọi y và hắn là phân theo từng trường hợp để gọi nha, ai thấy khó hiểu cứ ý kiến, ta sẽ sửa, vì thấy Mộ Hàn Dạ thì nên gọi bằng hắn, nhưng nếu lúc anh được nói với những người cũng được gọi bằng hắn rồi thì sẽ sửa thành y nhá)

Nhưng đây cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi, nếu có thể dễ dàng trốn khỏi hắn mà gia nhập giang hồ vĩnh vô tái kiến, thì hắn cũng không đến mức thảm thành như vầy.

“Không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ngắm trăng?” Mộ Hàn Dạ lại có ý tưởng mới.

“Rằm ở Trung Nguyên đã qua lâu rồi.” Hoàng Đại Tiên nhắc nhở.

“Thì tính sao?” Mộ Hàn Dạ nắm chặt thời gian phiến tình nói, “Chỉ cần có thể cùng Tiểu Viễn đoàn viên tư thủ, trăng tròn hay không căn bản là không quan trọng.”

Vậy sao ngươi còn muốn ngắm? Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn cùng hắn nói chuyện.

“Vậy ngươi muốn đi đâu?” Mộ Hàn Dạ siêng năng.

“Ta nơi nào cũng không muốn đi.” Hoàng Đại Tiên tự mình uống trà.

Mộ Hàn Dạ vỗ tay nói, “Chúng ta đây liền đi cùng nhau nghỉ ngơi đi.”

Hoàng Đại Tiên không nói gì nhìn hắn một cái, tiếp tục uống trà.

Mộ Hàn Dạ thở dài, “Cư nhiên không sợ kìa.”

Hoàng Đại Tiên nói, “Những lời này dọc đường đi ngươi đã nói ít nhất hai trăm lần.” Mỗi một lần đều không có chân chính làm ra chuyện vượt rào gì đó, cho dù mình có xuẩn đến đâu cũng có thể nhìn ra hắn chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi ở miệng thôi, tất nhiên cũng không còn sợ hãi giống như lúc trước nữa.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục thở dài, “Nhưng ngươi một lần cũng chưa từng đồng ý.”

Ta có thể gật đầu mới thật là gặp quỷ. Hoàng Đại Tiên buông chén trà trong tay, “Không bằng chúng ta đi tìm Tần cung chủ?”

“Hơn nửa đêm , tìm nam nhân khác làm cái gì.” Mộ Hàn Dạ oán giận, “Cũng không sợ ta ghen.”

Hoàng Đại Tiên đã lười cùng hắn dây dưa cái gì ghen rồi cái gì ăn giấm, nói, “Ban ngày ta cũng từng nói qua sẽ đi tìm Tần cung chủ, nhưng ngươi nói sợ có người thấy, vẫn luôn cự tuyệt .”

“Phải không?” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm.

“Không đi cũng không sao.” Hoàng Đại Tiên đứng lên, “Sớm đi trở về phòng đi.”

“Sao có thể không đi!” Mộ Hàn Dạ lắc đầu nói, “Tiểu Viễn muốn đi, đừng nói là đi tìm Tần cung chủ, cho dù là đi Hỏa Diệm Sơn tìm Ngưu Ma Vương, bổn vương cũng sẽ vì ngươi tìm một phen quạt lá cọ.”

Hoàng Đại Tiên lướt qua hắn đi ra ngoài.

Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm thực vừa lòng, lá gan quả thật là càng lúc càng lớn.

Coi như là tiến bộ thứ nhất a.

Mà tại một khác đầu, Tần Thiếu Vũ vừa mang theo Thẩm Thiên Lăng trở về phòng tính toán nghỉ ngơi, đột nhiên liền nhìn thấy Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên đi đến.

“Di.” Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, “Các ngươi sao lại đến đây.”

“Nhàn đến vô sự, mang vương hậu của ta xuất môn.” Mộ Hàn Dạ dõng dạc.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Vừa vặn định đi tìm Mộ huynh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta đã thương nghị xong bước kế hoạch tiếp theo.”

“Tới nói nghe một chút.” Mộ Hàn Dạ như có hứng thú.

Tần Thiếu Vũ đem kế hoạch nhằm vào Bái Kiếm Sơn Trang nói đại khái một lần.

“Thú vị a.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không tiếc hao tâm tổn trí muốn lấy được Huyền Hải Ngọc , xem ra nó đối với Sở hoàng nhất định là có ý nghĩa không nhỏ.”

“Cũng phải tìm được trước, mới có thể biết nó rốt cuộc là thứ gì.” Tần Thiếu Vũ nói.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Xem ra Tần huynh là không muốn nói cho ta biết.”

Thẩm Thiên Lăng trong lòng lung lay một chút —— lúc trước Tần Thiếu Vũ xác thực đối hắn che giấu quan hệ của Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc , chỉ cho qua không nói rõ, hiện tại xem ra Mộ Hàn Dạ quả thực cũng không phải kẻ dễ lừa gạt, nói vậy là đã sớm đoán được những thứ đó rồi j□j.

Tần Thiếu Vũ ngược lại là cười ra tiếng, “Quả thực vẫn là không thể gạt được.”

“Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ ở trong tình huống không biết gì mà hao tâm tổn trí giúp Sở hoàng tìm thứ đó.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chỉ là đổi thành Tần huynh cùng Thẩm minh chủ, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc trong ngu ngốc này.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa cho hắn một ly trà , “Cái này xem như ca ngợi?”

“Nếu Tần huynh không chịu nói, ta đây chỉ có đoán thôi.” Mộ Hàn Dạ thản nhiên ngồi ở bên cạnh bàn, “Không nói cho ta biết thì tất nhiên có liên quan tới ta, ta vẫn luôn vô tâm tranh đoạt vị trí của Sở hoàng, nguyên bản ở tại đại mạc ai cũng không cần lo lắng, nhưng Tần huynh lại cố tình đề phòng ta, cho nên hiện tại chỉ có một loại khả năng, đó là nếu như ta biết cách sử dụng Huyền Hải Ngọc , có khả năng sẽ cùng Sở hoàng sinh ra xung đột, có phải không?”

Thẩm Thiên Lăng nhìn nam nhân của y —— đã nói người này cũng khôn khéo giống ngươi mà, ngươi lại không chịu tin! Hoàn toàn là cùng một loại, cùng một nguồn gốc a.

Tần Thiếu Vũ nhướn mày, từ chối cho ý kiến.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Hay là nương ta từng có một chân (aka gian tình) với thượng Sở thái hoàng, đây là vật đính ước?”

Thẩm Thiên Lăng phun ra một miệng nước trà.

“Ở trong đại mạc thì rất bình thường.” Mộ Hàn Dạ buông tay, “Phụ hoàng của ta mất sớm, nương ta một mặt nuôi dưỡng ta, một mặt thì liên tục yêu đương.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Bá mẫu thật lạc quan a.

“Tần huynh quả thật không định nói?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi một lần.

Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta không nói, Mộ huynh có phải định bắt đầu cùng ta cướp hay không?”

Mộ Hàn Dạ cười nói, “Chúng ta quả thật là người đồng đạo, cái này gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông.”

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, đây là để hình dung tình nhân ngươi không cần dùng loạn.

“Được rồi, ta có thể nói cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không ta cũng muốn vô duyên vô cớ có thêm địch nhân.” Tung tích Huyền HẢi Ngọc hiện tại mơ hồ không rõ, kế hoạch cũng chưa bắt đầu, nếu thêm một Mộ Hàn Dạ từ giữa can thiệp, nói không chừng sẽ gây thêm nhiều phiền phức mới.

“Vậy là được rồi.” Mộ Hàn Dạ đạt được mục đích, tâm tình thực sung sướng, “Tần huynh thật là người sảng khoái.”

“Huyền Hải Ngọc cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan.” Tần Thiếu Vũ thực trắng trợn.

“Bích Tuyền Tỳ ?” Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày.

“Hai thứ nguyên bản là đồng tổ (cùng nguồn gốc), đặt cùng một chỗ, có lẽ thật sự có thể tìm được thủy long mạch ở Mạc Tây.” Tần Thiếu Vũ nói thực giản lược, “Nhưng hiện tại hết thảy đều chỉ là đồn đãi, thật giả cụ thể, phải đợi khi lấy được tới tay mới biết.”

Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm.

“Bích Tuyền Tỳ ở tại Truy Ảnh Cung, ta đã phân phó người trở về lấy đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nó vốn là của Mộ huynh, tất nhiên tùy thời có thể vật quy nguyên chủ; nhưng Huyền Hải Ngọc nếu ta đã đáp ứng qua Sở Uyên, tất nhiên phải đem hết toàn lực giúp hắn lấy được.”

“Thật thú vị.” Mộ Hàn Dạ cười ra tiếng, “Lúc trước ta vẫn chỉ nghĩ lời đồn sa mạc biến ốc đảo là nói bậy, nói vậy Tần huynh cũng cho rằng như thế, cho nên mới đem Bích Tuyền Tỳ trở thành vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thuận nước đẩy thuyền cho một cái nhân tình, còn có thể thuận tiện kết giao bằng hữu.”

“Nay có Huyền Hải Ngọc , ta vẫn muốn tiếp tục cùng Mộ huynh kết giao bằng hữu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đây là thật tâm nói.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Trùng hợp vậy, ta cũng thế.”

“Cho nên hiện tại không ngại cùng tìm ra bí mật của thủy long mạch trước?” Tần Thiếu Vũ nói, “Mâu thuẫn còn lại, lưu lại sau này rồi nói.”

“Hảo.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Cứ quyết định như vậy.”

Hoàng Đại Tiên ngồi ở một bên, thoáng có chút xấu hổ, hắn nguyên bản chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lại không đoán được Mộ Hàn Dạ cùng Tần Thiếu Vũ vừa thấy mặt liền bắt đầu có chút mùi thuốc súng, tuy rằng không tính là giương cung bạt kiếm, nhưng thật sự không thể cho là hoan nhạc ấm áp, sớm biết như thế, còn không bằng ở trạm dịch sớm nghỉ ngơi.

“Chúng ta đây cáo từ trước.” Mộ Hàn Dạ nhìn qua tâm tình ngược lại không bị bao nhiêu ảnh hưởng, vui sướng mang theo Hoàng Đại Tiên xuất môn.

Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Đây là cái biểu tình gì.” Tần Thiếu Vũ bị chọc cười.

“Xảy ra loại chuyện này, giữa ngươi và Thất Tuyệt Vương có thể tâm tồn khúc mắc hay không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi. Dù sao Tần Thiếu Vũ tuy rằng bình thường tại rất có uy vọng trên giang hồ, nhưng chân chính thổ lộ tình cảm bằng hữu thì lại không mấy ai, Mộ Hàn Dạ tuy cùng hắn quen biết không lâu, nhưng lại có thể nhìn ra là người đồng đại, nếu vì việc này mà tranh chấp, thật sự là có chút đáng tiếc thay hắn.

Tần Thiếu Vũ trên mặt tràn ngập bốn chữ lớn “Ta mất hứng”.

(Nguyên văn 4 chữ đó là 我不高兴 – Ngã bất cao hứng)

Thẩm Thiên Lăng hồi tưởng lại câu mình vừa mới nói một chút, sau đó nhanh chóng thay đổi trình tự, “Giữa ngươi và Thất Tuyệt Vương, từ nay về sau có thể tâm tồn khúc mắc hay không?” Ngay cả cái này cũng muốn so đo thật sự còn có cách cứu chữa không a?

Tần Thiếu Vũ lần này sảng khoái lắc đầu nói, “Sẽ không.”

“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Giống như lời ngươi nói trước đó, đây là tranh đấu giữa Thất Tuyệt Vương cùng Sở Uyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không liên quan đến chúng ta.”

“Nhưng ngươi vẫn là vì Sở Uyên mà giấu diếm Thất Tuyệt Vương.” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.

“Không phải vì Sở Uyên, là vì sự tình hiện tại còn chưa rõ ràng lắm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở Uyên muốn Huyền Hải Ngọc như thế, chỉ có hai lý do, một là hắn muốn mở rộng bản đồ Sở quốc, cho nên sau khi lấy được Huyền Hải Ngọc , tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp đi lấy Bích Tuyền Tỳ ; hai là hắn lo nếu để Mộ Hàn Dạ tìm được Huyền Hải Ngọc , sẽ khiến Thất Tuyệt quốc thế lực cường đại, đối Sở quốc tạo thành uy hiếp, cho nên đợi sau khi lấy được Huyền Hải Ngọc , hắn sẽ phong tồn (cất giữ) nó, hoặc cũng có thể hủy diệt nó.”

“Nếu thật sự là loại thứ hai, vậy cũng là bớt việc.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chỉ tiếc cho dân chúng trong đại mạc, vốn dĩ đã có thể tìm được nguồn nước dồi dào để sinh hoạt.”

“Dựa theo tính tình của Mộ Hàn Dạ, hẳn là sẽ không khiến con dân của mình chịu khổ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên ta giấu diếm hắn, muốn tự mình điều tra rõ chân tướng sự tình trước. Bất quá nay nếu hết thảy đều đã sắp rõ ràng, vậy cũng chỉ đành đi từng bước xem từng bước.”

“Đầu cũng choáng rồi.” Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường.

“Ngươi có thể cái gì cũng không nghĩ.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa sau cổ y, “Hết thảy đều giao cho ta là được.”

“Vậy sẽ rất nhàm chán.” Thẩm Thiên Lăng xoay người nhìn hắn, “Ta muốn giúp ngươi.”

“Ngươi lúc nào cũng thời thời khắc khắc giúp ta rồi.” Tần Thiếu Vũ cầm tay y, “Nếu là không có ngươi, Truy Ảnh Cung cũng sẽ không giống như bây giờ.”

“Ân?” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Lại nói bậy chẳng lẽ còn có thể biến thành Ma Giáo.”

“Cũng không đến mức như thế, bất quá tất nhiên sẽ không lo lắng chu toàn chuyện giữa Sở Uyên cùng Mộ Hàn Dạ.” Tần Thiếu Vũ áp trên người y, “Nói không chừng còn có thể trực tiếp đoạt Huyền Hải Ngọc , trực tiếp ném cho Mộ Hàn Dạ.”

“Ân?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nếu ta đem Huyền Hải Ngọc trực tiếp giao cho Mộ Hàn Dạ, tất nhiên sẽ rước lấy tranh chấp của Sở quốc cùng Thất Tuyệt quốc, người gặp nạn vẫn là dân chúng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Như vậy ngươi sẽ mất hứng.”

“Chẳng lẽ ngươi sẽ vì thế cao hứng?” Thẩm Thiên Lăng chọt chọt mặt hắn.

“Không phải cao hứng hay không, là ta hoàn toàn sẽ không nghĩ nhiều như vậy.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y, “Là ngươi khiến ta bắt đầu đối một việc phải suy xét hết lần này đến lần khác.”

“Dự tính tốt hết rồi chứ?” Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói, “Ta không muốn khiến ngươi quá mệt mỏi.”

“Muốn làm người tốt, tự nhiên phải mệt một chút. Tùy tâm sở dục đều không tính là người tốt.” Tần Thiếu Vũ cười hôn nhẹ y, “Ta cam nguyện vì ngươi chịu mệt.”

Ám vệ trên nóc nhà cảm khái.

Loại tình thoại này thật là thập phần cảm động.

Đáng được ghi lại trong sử sách.

Hết
Bình Luận (0)
Comment