********
Tân xuân phiên ngoại 1Tần Thiếu Vũ & Thẩm Thiên Lăng NHẬT KÍ CÃI NHAU!Edit: Spum-chanBeta: KazeGần cuối năm, mọi người đều vui vẻ. Bận rộn hết cả năm, hiếm khi có cơ hội được nghỉ ngơi đàng hoàng, tiểu hài tử cầm kẹo hồ lô cãi nhau ầm ĩ, dạo phố mua đồ, họp chợ trò chuyện, trên mặt ai cũng treo nụ cười tươi tắn.
Chuyện làm ăn của tiểu thoại bản vẫn luôn cháy hàng như trước, hoa yêu Thẩm tiểu thụ vẫn vừa đáng yêu lại vừa mềm yếu, mỗi ngày đều bận vì dân chúng làm mưa xuống, mệt mỏi thì chui vào trong lòng Tần cung chủ anh anh làm nũng, ngửa đầu muốn hôn hôn an ủi gì đó, căn bản là không thể miêu tả rõ ràng a, rất muốn phun máu mũi! Mà bọn buôn sách vô sỉ vì tăng số lượng bán ra, thậm chí còn cố ý ra thêm một kỳ đặc biệt, xếp hạng các cặp tình lữ Tiên giới được quần chúng hoan nghênh, hạng nhất không cần phải nói chính là Thẩm công tử và Tần cung chủ, hạng nhì là Ngưu Lang Chức Nữ, hạng ba là Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ, Hậu Nghệ Hằng Nga vì có kết thúc bi kịch, không phù hợp với bầu không khí vừa múa vừa hát ăn tết, nên phải đau khổ bị loại, rất khiến lòng người chua xót a.
Chỉ là trong thoại bản thì rất đẹp, nhưng tình hình thực tế so ra lại tương đối thảm thiết, bởi vì Thẩm công tử và Tần cung chủ cãi nhau rồi.
Nếu tin này truyền ra, phỏng chừng không có ai tin. Cãi nhau gì đó, vốn không có khả năng biết không! Cho dù có khó chịu náo loạn, Thẩm công tử nhất định cũng chỉ bọc mình vào trong chăn, vừa run rẩy vừa yếu đuối khóc lóc, hơn nữa còn hiện ra cái đuôi xù cầu yêu thương! Nhìn thấy quang cảnh này, Tần cung chủ chắc chắn sẽ đau lòng đến hộc máu, ân ái triền miên còn không kịp, sao có thể cãi nhau.
Hoàn toàn không hợp lí!
Nhưng đây cũng chỉ là ảo tưởng của dân chúng mà thôi, cho nên hôm nay, Thẩm tiểu thụ ở trong khách sạn thở phì phì thu dọn bao hành lý, túm con tông cửa xông ra, định một mình quay về Nhật Nguyệt Sơn Trang.
Ám vệ thấy thế sợ đến biến sắc, cuống quít chạy theo âm thầm bảo hộ ở phía sau, hơn nữa vô cùng muốn sờ tay an ủi.
Dám làm phu nhân khóc kìa, cung chủ quả thực táng tận lương tâm!
Rất đáng bị trùm bao bố đập một trận!
“Chíp.” Cục Bông dùng ánh mắt vô cùng sốt ruột nhìn mẹ của nó —— ít nhiều gì cũng mang ổ theo chứ.
“Chíp cái gì!” Thẩm tiểu thụ giận.
Cục Bông lập tức ngậm miệng, dứt khoát rút đầu vào cánh —— thật là dữ mà, ta là vô tội .
Ám vệ lần nữa rơi lệ nóng, thiếu cung chủ nhà ta thật là đáng thương.
Khách điếm, Hoa Đường dè dặt nhìn Tần Thiếu Vũ, “Tiểu Ngũ đã dẫn theo người, âm thầm theo bảo hộ công tử .”
Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, xụ mặt không nói chuyện.
“Công tử đi phía Đông, chắc là muốn trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang.” Hoa Đường lại nói.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Những ám vệ khác úp sấp trên nóc nhà, tập trung nín thở nghe động tĩnh, trong lòng vô cùng lo âu.
Nếu phu nhân cứ như vậy mà đi, chúng ta đây nhất định thắt cổ tập thể!
Không sai đây chính là tư duy của fans não tàn trong truyền thuyết.
Vô cùng đáng sợ.
Các ngươi cảm nhận một chút đi a.
Sau đó liền nghe Tần Thiếu Vũ trầm giọng nói, “Mặc hắn quậy đi.”
Mặc! Hắn! Quậy! Đi? !
Mắt ám vệ lấp lánh lệ quang cắn mu bàn tay, cảm khái cung chủ thật là tàn nhẫn vô tình cố tình gây sự, đúng là Trần Thế Mỹ!
Đừng tưởng rằng chúng ta không dám dĩ hạ phạm thượng a.
(Dĩ hạ phạm thượng: cấp dưới xúc phạm cấp trên)Tuy rằng chúng ta quả thật không dám!
QAQ!
“Không khuyên về sao? ? Hoa Đường cũng hơi nhíu mày.
“Khuyên cái gì, quậy đủ rồi nói tiếp.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, “Nói với mọi người, chỉ cần âm thầm bảo hộ cho tốt, trừ phi có nguy hiểm, bằng không thì không được lộ diện.”
Hoa Đường thầm thở dài, rõ ràng là lo lắng muốn chết, cần gì a…
“Có nghe thấy không?” Thanh âm Tần Thiếu Vũ rất âm trầm.
“Vâng.” Hoa Đường gật đầu, “Thuộc hạ đi thông báo.”
Tần Thiếu Vũ phất tay áo ra ngoài, nhìn lướt qua nóc nhà.
Ám vệ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt thê lương nhìn về phương xa, hơi thở rất nghiêm túc!
“Sau khi trở về Truy Ảnh Cung, mỗi người chùi nhà xí mười ngày.” Tần Thiếu Vũ không quay đầu lại ra khỏi sân.
Vì sao! ! ! ! ! Rõ ràng chúng ta còn chưa nói gì mà! ! ! ! !
Ám vệ nát lòng nghẹn ngào, tùy tiện giận chó đánh mèo gì đó, còn có thể tàn bạo hơn nữa hay không.
Rốt cuộc khi nào phu nhân mới về chứ!
Cứ tiếp tục thế nào, cung chủ nhất định sẽ giận đến phun lửa!
Rốt cuộc là tại sao…Tâm quả thật cũng sắp vỡ nát rồi.
Kỳ thật nguyên nhân mọi chuyện rất đơn giản, bởi vì Quỷ Thủ thần y sắp rời khỏi Bồng Lai tiên sơn, cho nên Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng liền đến đảo Nhiễm Sương một chuyến trước, ở cùng sư phụ nhàn nhã suốt một tháng. Rồi sau khi đưa ông lên thuyền rời đảo, lại tiện đường đến Nhật Nguyệt Sơn Trang ở mấy ngày, mới vui vẻ cầm đặc sản lên đường về Thục trung, định dọn nhà ăn tết.
Vấn đề xảy ra trên đường đi. Trong hai năm hai người thành thân, phần lớn thời gian của Thẩm Thiên Lăng đều ở trong Truy Ảnh Cung quản lí phòng thu chi, có rất ít cơ hội ra ngoài, cho nên lần này không khỏi hơi hoạt bát quá mức, thường xuyên chán ở trong khách điếm, muốn ra ngoài dạo phố, Tần Thiếu Vũ đối với chuyện này tất nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng cũng không khỏi sẽ có thời điểm lười không muốn động. Hôm nay Thẩm Thiên Lăng thức dậy rất sớm, tựa bên giường lắc lắc Tần Thiếu Vũ một hồi, thấy hắn hình như thật sự có chút mệt, nên cũng thức thời thu tay, định xuống lầu ăn điểm tâm.
Tần Thiếu Vũ tất nhiên nghe y nói ra ngoài, nhưng bởi vì toàn bộ khách sạn đều được Truy Ảnh Cung bao hết, nên cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm gì. Nhưng mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy, tuy các ám vệ luôn làm nhiệm vụ, nhưng đều ở trong đại sảnh lầu một, nghĩ lầu hai có cung chủ ở đó, nên cũng buông lỏng cảnh giác. Vì thế Thẩm tiểu thụ liền một mình đi từ cầu thang góc trái ra đến hậu viện, trước đến trù phòng ăn bánh bao, sau thì vui vẻ chạy ra ngoài một mình, định mua chút đặc sản địa phương cho mọi người ăn.
“Thẩm công tử đến mua chút gì đi.” Dân chúng trên đường lớn rất nhiệt tình. Thẩm Thiên Lăng vừa ở trong cửa hàng chọn lấy chọn để, vừa cùng mọi người trò chuyện, cũng rất vui vẻ thuận hòa.
Mà tại khách điếm, sau khi Tần Thiếu Vũ rời giường xuống lầu, lại phát hiện Thẩm Thiên Lăng không ở đó, vì thế nhíu mày vừa định hỏi, một người hầu đã từ bên ngoài chạy ùa vào, trong tay cầm theo mấy gói gạch cua chiên bơ lớn, cười ha hả nói, “Tần cung chủ, Thẩm công tử bảo ta đưa mấy món điểm tâm này tới.”
“Bảo ngươi đưa điểm tâm?” Tần Thiếu Vũ biến sắc, “Hắn ở đâu?”
“Cửa hành điểm tâm Lâm gia ở Thành Tây.” Người hầu chạy đến nỗi thở hổn hển, “Công tử còn nói, hắn sẽ về trễ một chút.”
Vừa dứt lời, ám vệ trong phòng đã hít khí lạnh, đùng đùng chạy ra ngoài. Người hầu nghẹn họng nhìn trân trối, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì, đã thấy Tần Thiếu Vũ cũng biến mất không còn bóng dáng. Đại sảnh vừa rồi còn rất náo nhiệt, thoáng chốc chỉ còn lại một mình tiểu nhị.
“… Ta nói sai cái gì ?” Người hầu nơm nớp lo sợ hỏi.
Tiểu nhị cầm khăn lau lắc đầu, ánh mắt rất là mờ mịt.
Ngoài cửa hàng Lâm gia là quán hoành thánh, Thẩm Thiên Lăng đi dạo một hồi cũng thấy đói bụng, vì thế ngồi trong quán nhỏ muốn ăn hoành thánh tôm khô, mới ăn chưa được hai ngụm, thì thấy xa xa nổi lên bụi khói mù mịt, nhất thời bị hoảng sợ, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết nữa, hình như là quan gia?” Ông chủ quán hoành thánh cũng có chút lo lắng, “Chẳng lẽ lại có án tử lớn?”
Thẩm Thiên Lăng bưng bát đứng lên, vốn định vào trong tiệm tránh bụi, lại cảm thấy những người đắng trước hình như có chút quen mắt, đang cẩn thận nhìn lại, người cũng đã đến trước mặt, đồng loạt xoay người xuống ngựa quỳ một gối, “Công tử thứ tội.”
Tiếng nói vang như tiếng chuông đồng, khiến dân chúng xung quanh đều giật nảy mình.
Thẩm Thiên Lăng vô cùng khiếp sợ, “Ta làm sao?”
Tần Thiếu Vũ không nói một tiếng bước nhanh đến, kéo y lên lưng ngựa, rồi quay đầu ngựa trở về khách sạn.
Bởi vì vừa rồi đi đường có hơi vội vã, nên đụng phải không ít quán nhỏ ven đường, vốn là đường lớn náo nhiệt phồn hoa lại trở nên có chút hỗn loạn. Hoa Đường dẫn người đến từng nhà giải thích, rồi lại dựa theo tổn thất mà bồi thường gấp hai lần cho dân chúng, bận rộn hết cả một ngày.
Trong đầu Thẩm Thiên Lăng rất mờ mịt, mãi đến khi trở về khách sạn vẫn còn đang hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai cho ngươi ra ngoài một mình?” Thanh âm Tần Thiếu Vũ rất trầm thấp.
Một mình? Trong lòng Thẩm Thiên Lăng buồn bực, vừa định nói chẳng lẽ không có ám vệ đi cùng, nhưng nghĩ nghĩ lại câm miệng —— loại tình huống trước mắt này, rõ ràng là khi mình ra ngoài không có ai phát giác. Nếu hắn nghĩ mình tự trốn ra ngoài thì còn đỡ, nhiều nhất chỉ bị giáo huấn một trận, nhưng nếu đổi thành ám vệ thất trách không phát hiện mình, chỉ sợ hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Có biết trong giang hồ này, có bao nhiêu người mơ ước ngươi không?” Liên quan đến chuyện trọng đại, thanh âm của Tần Thiếu Vũ không khỏi trở nên nghiêm khắc hơn. Thẩm Thiên Lăng ngậm miệng không nói lời nào, cảm thấy có chút ủy khuất.
Mấy năm nay võ lâm cũng không phải thái bình, cho nên lúc biết được Thẩm Thiên Lăng ra ngoài một mình, ngay cả tim của Tần Thiếu Vũ cũng toát mồ hôi lạnh, khoảng cách từ khách sạn đến cửa hàng Lâm gia ở Thành Tây cũng không phải xa, nhưng lại dài đến nỗi gần như vĩnh viễn cũng chẳng thể đến, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay. Hiện giờ thấy y không sao cả, tuy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khó tránh khỏi sẽ có chút tức giận, ngữ khí nói chuyện cũng cao lên mấy phần.
Đã quen được hắn nâng trong lòng bàn tay dỗ dành, lúc đầu Thẩm Thiên Lăng còn nhẫn nại ngoan ngoãn nghe, sau thì thật sự không nhịn được nữa, vì thế nhỏ giọng than thở một câu “Phiền chết”, vừa lúc thổi bùng lửa giận của Tần cung chủ.
“Chíp!” Nhìn thấy tình hình trong phòng không tốt, Cục Bông nhanh chóng chạy loanh quanh trên bàn, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cha mẹ.
Nhưng không ai để ý tới nó!
“Chíp chíp!” Cục Bông lại xòe hai cánh ngắn, biểu đạt khát vọng muốn được gãi ngứa.
Vẫn không ai để ý tới nó!
“… Chíp chíp chíp!” Cục Bông liều mạng kêu.
Phí công như trong dự kiến!
“Ngươi không nói đạo lý!” Hốc mắt Thẩm tiểu thụ hồng hồng.
“Ta không nói đạo lý? Bản thân lén chạy ra ngoài, có từng nghĩ cho ta nghĩ cho những người khác hay không?” Tần Thiếu Vũ giận dữ, “Ngày thường quậy thế nào cũng được, nhưng đến chuyện này sao lại không chịu suy xét?”
Cục Bông bị ngữ điệu của cha nó làm sợ đến ngây ngốc, vì thế dứt khoát chui vào ngăn tủ, móng vuốt dùng tốc độ nhanh nhất, lông tơ trên đầu có chút hỗn độn.
Thẩm Thiên Lăng thấy thế vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Chíp.” Sau một lát, Cục Bông từ trong ngăn tủ nhảy ra, móng vuốt kéo theo một cái bọc nhỏ, dùng sức ném vào trong ngực cha nó —— đây là những thứ bình thường ta tích cóp được, giờ tặng ngươi hết đó, thật là hù chết chim.
Tần Thiếu Vũ: …
Cục Bông ngửa đầu nhìn hắn, mắt đậu đen rất ủy khuất!
“Chúng ta đừng để ý tới hắn!” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy con, thở phì phì vào trong phòng.
Tần Thiếu Vũ ngồi ở ghế trên, hiếm khi bị tức đến choáng váng.
Loại chuyện cãi nhau này, luôn phải có một phía chịu thua trước, mới có thể thuận lợi giải quyết mâu thuẫn. Nếu thái độ hai người đều cố chấp, thì cũng chỉ có thế trơ mắt nhìn mâu thuẫn tăng dần.
Kỳ thật đổi thành bình thường, Tần Thiếu Vũ nhất định sẽ không như thế, nhưng lần này thật tức vì y không biết bảo hộ bản thân, cho nên cũng quyết tâm không để ý tới y, muốn y phải nhớ kỹ giáo huấn này. Mà Thẩm Thiên Lăng tuy biết hắn là vì tốt cho mình, nhưng cũng bị rút vào sừng trâu không chui ra được, hơn nữa trong lòng thật sự uất ức, cho nên hai người thường ngày dính nhau không tách ra một giây, lại phá kỉ lục chiến tranh lạnh hết ba ngày.
Mà đến ngày thứ tư, Thẩm tiểu thụ ôm lấy bao hành lý và con, thẳng thừng rời khỏi khách sạn!
Trong lòng biết rõ nhất định có người âm thầm bảo hộ, cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng lười dịch dung, một đường nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, dẫn theo Cục Bông đi đến Nhật Nguyệt Sơn Trang, đi hết mười ngày, rốt cuộc thuận lợi phát hiện ra mình… không có tiền .
Thật không thể thê thảm hơn được nữa.
Trước đó là bị tức nên mới trốn đi, tất nhiên sẽ không nghĩ tới mình phải lấy theo bao nhiêu tiền. Huống hồ trong tiềm thức cũng luôn cho rằng, không đến ba bốn ngày Tần Thiếu Vũ chắc chắn sẽ đến tìm mình, cũng không cần mang theo quá nhiều. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, giờ này khắc này ngồi bên bàn trong khách sạn, Thẩm tiểu thụ đếm đếm tiền đồng trên bàn, phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
“Chíp!” Cục Bông ngồi ở bên cạnh, dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn mẹ của nó.
“Làm sao đây, không có tiền .” Thẩm Thiên Lăng ôm nó lăn lên giường, nghĩ nghĩ lại tức giận, “Đều tại ngươi, lúc trước tự nhiên ném hết tiền riêng cho hắn!” Nhưng lại không thể đi xin ám vệ giúp đỡ, bằng không chính là thỏa hiệp!
“…” Ánh mắt Cục Bông rất vô tội.
“Đi thôi, ra ngoài dạo một vòng, xem có thể gặp được người quen không.” Thẩm Thiên Lăng mặc y phục, dẫn con ra ngoài. Tuy mình không biết nhiều người trên giang hồ, nhưng dù sao lúc còn ở Nhật Nguyệt Sơn Trang, cũng đã gặp qua không ít người của các môn phái khác, trời nam biển bắc, chắc có thể gặp được một người ha?
Ôm ấp loại hi vọng nhỏ nhoi đơn thuần tốt đẹp này, Thẩm Thiên Lăng rẽ trái quẹo phải trên đường, cuối cùng thật đúng là gặp được… người quen!
“Thẩm công tử, sao trùng hợp vậy.” Một thanh niên anh tuấn cười hì hì nhìn y, mặc cẩm bào màu xanh trời trên người, trong tay cầm một cái quạt mạ vàng được gấp bằng giấy Tuyên Thành, nhìn qua rất là đẹp trai.
“Là ngươi a.” Thẩm Thiên Lăng cũng rất ngạc nhiên! Người này tên là Kiều Mặc Dương, là tài tử phong lưu có tiếng trong thành Thiên Diệp, cũng là vị công tử thế gia hiếm có vì không bị Thẩm Thiên Lăng chán ghét. Lúc trước khi còn ở Nhật Nguyệt Sơn Trang, người hai nhà còn từng cùng ăn cơm, cũng coi là quen nhau mấy đời.
“Sao lại ở ngoài một mình?” Kiều Mặc Dương nhìn phía sau y, “Tần cung chủ đâu?”
“… Về Truy Ảnh Cung rồi.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mũi, “Ta muốn về Nhật Nguyệt Sơn Trang.”
Kiều Mặc Dương giật mình, thức thời không hỏi tiếp nữa.
“Chíp!” Cục Bông sinh ra khát vọng với kẹo kéo bên đường.
Không thể tiếp tục làm khổ hài tử! Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, kéo Kiều Mặc Dương vào góc đường, “Thương lượng với ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Kiều Mặc Dương tiếp tục cười.
“Có tiền không, cho ta mượn một ít.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đợi ta trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang rồi, sẽ trả cho ngươi.”
Kiều Mặc Dương rốt cục thu lại khuôn mặt tươi cười, sửa thành dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn y.
“Làm gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Ngươi hỏi ta… mượn tiền?” Kiều Mặc Dương chỉ chỉ vào chóp mũi mình.
“Không được a?” Thẩm Thiên Lăng khụ khụ, “Túi tiền của ta mất rồi.”
“Nhưng ta cũng không có tiền.” Kiều Mặc Dương khoanh tay.
“Không thể nào? Nhà ngươi giàu như vậy, không cần nhỏ mọn đến vậy chứ a!” Thẩm tiểu thụ kháng nghị.
“Ngươi cũng có thể không có tiền, sao ta lại không được?” Kiều Mặc Dương đưa túi tiền mình ra, “Ngươi xem đi, một đồng cũng không còn. Thực không dám giấu diếm, ta cũng trộm chạy ra ngoài, vừa vặn hết tiền rồi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái gọi là nhà dột gặp mưa phùn, vị tài tử này ngươi ra ngoài có thể mang theo nhiều tiền chút không?
“Nếu thật sự cần bạc, cũng không phải không có cách.” Kiều Mặc Dương sờ sờ cằm.
“Ngươi có cách?” Hai mắt Thẩm Thiên Lăng sáng lên.
“Thứ này trị giá vạn kim, sao không cầm tạm đi?” Kiều Mặc Dương nhiệt tình đề nghị, cầm lấy ngọc bội bên hông Thẩm Thiên Lăng, “Cầm rồi thì đừng nói là trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang, cho dù muốn đến tộc Hồi Hột ở Ba tư cũng đủ, còn có thể cho ta muộn một hai trăm lượng.”
“Nằm mơ đi!” Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn cự tuyệt, giành ngọc bội về.
“Vậy thì hết cách rồi.” Kiều Mặc Dương thở dài, “Chẳng lẽ muốn đi cướp? Nếu bị cha ta biết, nhất định sẽ đánh gãy chân ta.”
“Cướp của người xấu thì sao?” Thẩm Thiên Lăng khuyến khích, “Ngươi đến gần thanh lâu che mặt giả làm cướp, người từ đó đi ra nhất định vừa dâm đãng lại rất có tiền, hơn nữa mới làm xong chuyện kia, đi đứng còn chưa đủ sức, rất thích hợp đó.”
Kiều Mặc Dương bình tĩnh nói, “Lúc trước ta thường xuyên đến thanh lâu.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca ta không phải cố ý .
“Bất quá nghe đi qua cũng có chút đạo lý.” Kiều Mặc Dương gãi gãi mặt.
“Cho nên ngươi đồng ý rồi?” Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt chiến hữu nhìn hắn.
“Vẫn không được, không trộm không cướp là tổ huấn của Kiều gia, bằng không nửa đêm sẽ có tổ tiên đứng đầu giường.” Kiều Mặc Dương vẫn lắc đầu, “Huống hồ võ công của ta cũng không tốt.”
Sao lại thiếu muối không chút tiến bộ vậy! Thẩm Thiên Lăng phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, sau đó vô tình đảo mắt, nhìn thấy có quán nhỏ bằng xe đẩy đẩy qua bên phố, phía trên là bánh hạt dẻ nóng hổi, nhìn qua rất là mỹ vị.
“Thẩm công tử muốn ăn?” Kiều Mặc Dương trượng nghĩa nói, “Ta mời ngươi, mấy đồng tiền thì vẫn có.”
“Không!” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ vai của hắn, “Quyết định rồi, chúng ta đến cửa thanh lâu đi.”
“Nói nửa ngày vẫn muốn cướp sao?” Kiều Mặc Dương mặt khổ qua.
“Đương nhiên không phải .” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi lén lút chạy đến, hẵn là sợ có người nhà tìm, có mang theo mấy thứ dịch dung gì đó không?”
“Có mang.” Kiều Mặc Dương gật đầu.
“Vậy là đủ rồi.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn chạy đến khách sạn, “Chúng ta đi tính tiền trước!”
Kiều Mặc Dương nhịn cười, cũng không cự tuyệt.
Mà ở cách đó không xa, ám vệ đang hai mặt nhìn nhau, đây lại là tiết mục gì?
“Kiều Mặc Dương? Trở về khách sạn?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày —— trên đường Thẩm Thiên Lăng về nhà, sẽ luôn có người âm thầm theo dõi, ngay cả mỗi ngày y ăn cái gì đi nơi nào, đều sẽ có ám vệ báo rõ lại cho Tần Thiếu Vũ, càng đừng nói đến loại chuyện này.
“Quả thật là thấy thiếu gia của Kiều gia, sau khi gặp công tử trên đường, đầu tiên là kéo vào góc hẻo lánh hàn huyên một hồi, sau đó thì quay về khách sạn, trông hai người đều rất vui vẻ.” Ám vệ bẩm báo chi tiết, hơn nữa vô cùng hy vọng cung chủ nhà mình sẽ có thể lập tức giận tím mặt, cầm bảo kiếm hùng hổ đi tìm Kiều Mặc Dương quyết đấu, cướp luôn phu nhân về, cũng sớm chấm dứt cuộc cãi nhau của phu phu kỳ lạ này!
Sắp nửa tháng rồi, chắc cũng đủ rồi ha?
“Tiếp tục theo dõi.” Tần Thiếu Vũ cắn răng, “Có bất cứ tình huống gì, đều phải trở về nói cho ta biết trước.”
“Vâng.” Ám vệ lĩnh mệnh, trong lòng thật oán niệm.
Vào lúc này thì không cần bận tâm đến mặt mũi a, nếu phu nhân chạy theo người khác, ngươi có muốn khóc cũng không kịp đâu!
Trong khách sạn, Thẩm Thiên Lăng gom góp tiền của hai người lại, sau đó bảo Kiều Mặc Dương đi mua một đống đường mía đậu phộng hạt dưa mứt quả về, thậm chí còn có mấy sợi tơ xanh xanh đỏ đỏ vô cùng chuyên nghiệp, cùng với một chiếc xe có hai tay đẩy.
“Mở sạp bán hàng sao?” Kiều Mặc Dương gõ gõ bàn nhắc nhở, “Kiếm không được bao nhiêu tiền đâu, chắc chắn không đủ để ngươi về nhà, lại càng không đủ ta tiếp tục bỏ nhà đi chơi.”
“Chúng ta phải làm người buôn cao cấp.” Thẩm Thiên Lăng dán râu lên môi hắn, “Từ giờ trở đi, ngươi tên là Mãi Mãi Đề
(mua đi mua đi=]]~).”
Kiều Mặc Dương: …
“Chíp.” Trong mắt đậu đen của Cục Bông đầy ắp khó hiểu.
Cuối cùng còn dư được chút tiền, Thẩm Thiên Lăng hỏi ông chủ khách sạn mượn nhà bếp, đuổi hết tạp vụ đi, chỉ huy Kiều Mặc Dương làm ra một quả nhân đường, sau đó rót vào khuôn gỗ ép thành hình, còn lo không đủ mạnh mà đặt thêm tảng đá lên!
Đây chính là chỗ tốt khi lượn lờ trang web mỹ thực ở kiếp trước!
“Ta là văn nhân.”Kiều Mặc Dương thở hồng hộc, ngồi trên đống củi kháng nghị.
“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là văn nhân nữa!” Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh hắn.
“Ta là Mãi Mãi Đề?” Kiều Mặc Dương hỏi thử.
“Ngươi là Mãi Mãi Đề – một tên buôn ở Tây vực!” Thẩm Thiên Lăng già dặn kinh nghiệm, “Nhớ kỹ nhất định phải hung hãn! Ngươi cao như vậy, còn xuất thân từ nhà võ, tổ chức tin tưởng ngươi.”
Ánh mắt Kiều Mặc Dương rất mờ mịt.
“Không tệ lắm.” Sau vài canh giờ, Thẩm Thiên Lăng cùng hắn đem quả nhân đường trong hộp gỗ đặt lên xe đẩy tay, lại thả mấy sợi tơ xanh xanh đỏ đỏ màu sắc rực rỡ lên, trông rất đẹp.
“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trên nhánh cây, hiển nhiên không biết mẹ của nó đang làm cái gì.
“Nặng như vậy, rốt cuộc là thứ gì.” Kiều Mặc Dương lấy tay gõ gõ, “Cũng không thấy ngon lắm.”
“Đâu phải để ăn.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên vỗ vỗ tay, “Nặng là được rồi, không nặng sao lừa bịp được?”
“Lừa bịp?” Kiều Mặc Dương khiếp sợ.
“Cái này gọi là bánh cắt (*).” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Chúng ta dịch dung, sau đó đến cửa thanh lâu bán.”
(*) Bánh cắt là loại bánh ngọt cực to, được làm như kẹo đậu phộng, khi có người mua thì cắt ra bán theo yêu cầu. Ảnh minh họa cuối bài.Kiều Mặc Dương vẫn không hiểu nổi, “Cái này không phải là buôn bán sao?”
“Giao dịch công bằng mới gọi là buôn bán, chúng ta thì gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo!” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ vai hắn, “Ta phụ trách rao hàng, ngươi phụ trách dọa người, ba ngày là có thể kiếm đủ tiền.”
“Nói chi tiết một chút.” Kiều Mặc Dương ra yêu cầu.
“Một cái bán năm mươi lượng bạc, ngươi cảm thấy thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đầu ai bị nước vào mới mua.” Kiều Mặc Dương thành thật nói.
“Đẹp không?” Thẩm Thiên Lăng chỉ vào bánh cắt hỏi.
“Thì có đẹp, nhưng tới năm mươi lượng lận đó!” Kiều Mặc Dương vươn năm ngón tay.
“Chíp!” Cục Bông học theo, cũng vươn thẳng một cái móng vuốt.
“Đến thanh lâu đều là kẻ có tiền, nhìn thấy vật lạ, năm mươi mốt, năm mươi hai lượng chưa hẳn sẽ không mua, hơn nữa trước cửa có nhiều tỷ tỷ nhìn như vậy, cho dù chỉ là giả bộ hào phóng, cũng sẽ cố gắng bỏ tiền.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta lại không cầu khách quen, chỉ mua bán một lần thôi mà, lừa được một người hay một người.”
Kiều Mặc Dương nhịn cười đến đau dạ dày, lại nói, “Ngươi làm nhiều như vậy, cứ bán từng miếng từng miếng thì tới khi nào mới xong, huống hồ những người mua trước sẽ biết mình bị lừa, đợi đến khi tin tức lan ra, còn có ai ngu ngốc đến mua nữa?”
“Cho nên việc này phải nhờ vào ngươi !” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ vai hắn.
“Dựa vào ta?” Kiều Mặc Dương khó hiểu.
“Ta cắt không được, phải nhờ ngươi đến cắt đó.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Cũng không thành vấn đề.” Kiều Mặc Dương rất sảng khoái.
“Nếu có người mua một miếng, ngươi có biết phải cắt thế nào không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Kiều Mặc Dương nghĩ nghĩ, đoán nói, “Cắt ngang?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
Kiều Mặc Dương dứt khoát nói, “Vậy là cắt thẳng.”
Thẩm Thiên Lăng vẫn lắc đầu.
“Ta không biết.” Kiều Mặc Dương bỏ cuộc.
Thẩm tiểu thụ tận tình dạy bảo, “Phải cắt xéo!”
Kiều Mặc Dương: …
Xéo?
“Hắn mua một miếng, ngươi cắt cho hắn một miếng, vậy phải bán tới khi nào chứ!” Thẩm Thiên Lăng rất sắc bén, “Cắt xéo mới được miếng lớn, chúng ta phải tranh thủ làm một thành năm, một đao năm cân! Một khi cắt rồi, thì không cho đổi! Tuy ngươi là văn nhân, nhưng công phu quyền cước cũng không yếu, đập mấy tên dâm tặc này nhất định không thành vấn đề, đúng không? Vậy thì cho dù có quậy đến quan phủ, phía chúng ta vẫn có lý.”
Kiều Mặc Dương rốt cục nhịn không được, ôm bụng ngồi trên đất cười ha hả.
“Nghiêm túc một chút đi!” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn, “Đây là chiêu kiếm tiền nhanh nhất đó, tục ngữ nói một đao lên giường hoa khôi, hai đao mua nhà ở Vương đô, ba đao vàng bạc tới tay, bốn đao người bán xưng vương, nếu ngươi cắt đúng, chúng ta mười đao là có thể bán sạch.”
Kiều Mặc Dương vất vả lắm mới ngừng cười được, nói, “Ta cũng không có ý kiến, nhưng sợ là không thể làm được.”
“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt.
Kiều Mặc Dương chỉ ra ngoài tường viện, “Có kẻ muốn giết người.”
Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ lập tức từ trên trời giáng xuống, nhìn hai người sóng vai mà đứng, trên mặt đằng đằng sát khí.
“Tần… ê!” Kiều Mặc Dương còn chưa chào hỏi xong, Tần Thiếu Vũ đã ra tay đánh tới. Cục Bông phất phơ trong gió, chui vào trong lòng mẹ của nó, có một người cha mỗi lần ra ngoài là đánh người, cuộc đời làm chim thật là vô cùng nguy hiểm.
“Công tử.” Ám vệ cũng từ ngoài viện nhảy xuống, vây quanh Thẩm Thiên Lăng.
“Ừ.” Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm, ôm con xoa xoa.
Nói muốn làm ác bá bán quả nhân đường gì đó, hiển nhiên chỉ là giả bộ.
Thẩm công tử mới không làm loại chuyện này!
Dụ ai đó ra mặt, mới là mục đích cuối cùng a…
“Ta là vô tội .” Sau mấy chục chiêu, Kiều Mặc Dương nhảy ra xa xa nhận mệnh giơ tay, “Đầu hàng được không?”
Tần Thiếu Vũ thu chiêu đáp xuống đất, liếc nhìn Hoa Đường một cái.
“Kiều công tử gì đó.” Hoa Đường ném túi tiền qua, “Hoàn trả nguyên vật.”
Kiều Mặc Dương hít khí lạnh, “Các ngươi đến khách sạn lấy đồ của ta?” Chẳng lẽ Truy Ảnh Cung không phải danh môn chính phái sao, sao còn đi làm loại chuyện hạ cấp này?
“Ngươi gạt ta!” Thẩm tiểu thụ giận, rõ ràng là có một túi tiền đầy!
Kiều Mặc Dương để túi tiền vào trong tay áo, cười nói, “Thẩm công tử ngây thơ đáng yêu, cũng không thể trách ta.” Ai cũng sẽ muốn trêu chọc một hồi.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi không nên ăn nói lung tung nha nam nhân của ta rất dữ.
Như trong dự kiến, ánh mắt Tần Thiếu Vũ trở nên tàn nhẫn, hiển nhiên lại muốn đánh người. Nhưng lần này Kiều Mặc Dương phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã biến mất ở đầu tường, chỉ để lại một tràng tiếng cười sang sảng, “Tần huynh quả thật khiến người hâm mộ, có được mỹ nhân như thế, thật quá may mắn.”
Các ám vệ cũng thức thời rời đi, Hoa Đường trước khi đi, không quên thuận tay ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng.
“Chíp!” Cục Bông cũng không có ý kiến, cọ cọ trên thứ mềm nhũn kia, tâm tình vô cùng tốt.
Trong viện chỉ còn lại hai người, Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, sau đó bật cười “ha ha”.
“Còn cười.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, có chút dở khóc dở cười.
“Cứ cười đó.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, nhấc chân đá đá hắn.
Tần Thiếu Vũ đưa tay, ôm chặt y vào trong lòng.
Trên chóp mũi truyền đến hương vị quen thuộc, trong lòng Thẩm Thiên Lăng có chút chua xót, cũng ôm chặt lấy eo hắn.
“Về sau không được như vậy nữa.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y thì thầm, “Đi hơn mười ngày, mạng cũng bị ngươi mang theo hết phân nửa.”
“Ai bảo ngươi mắng ta.” Thẩm Thiên Lăng cay mũi.
“Vì ta lo…” Nói được một nửa, những chữ còn lại đều bị cái hôn chặn lại. Thẩm Thiên Lăng hơi nhón chân, chủ động cắn lên môi hắn.
Tuyết mùa đông bay xuống, trong viện lại đầy xuân sắc ấm áp.
“Thật là tự làm khổ mà.” Sau nụ hôn triền miên, Tần Thiếu Vũ ôm y xoa xoa, “Lại nghĩ đến chuyện làm kẹo đậu phộng, mấy mưu ma chước quỷ này học được từ đâu.”
“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực hắn, nghĩ nghĩ lại cười, “Sao ngươi lại đánh nhau với Kiều Mặc Dương, hắn mới là người vô tội nhất đó.”
“Ta biết.” Tần Thiếu Vũ cùng y bốn mắt nhìn nhau, “Nhưng lòng ta khó chịu, chỉ có thể trách hắn quá xui xẻo.” Thật là vừa tàn bạo vừa ngang ngược.
“Hiện tại thì sao?” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Còn khó chịu không?”
“Hôn thêm cái nữa.” Tần Thiếu Vũ kề trán mình lên trán y, “Hôn xong thì không khó chịu nữa.”
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt hôn lên.
Ám vệ ôm thiếu cung chủ nhà mình, ngồi xổm trên ngọn cây lệ nóng doanh tròng.
Rốt cục không sao nữa rồi .
Chúng ta thật không dễ sống mà.
Một tia nắng vàng xuyên qua tầng mây, mang đến từng đợt ấm áp cho ngày đông giá rét. Mà mọi người đã bận rộn hết một năm, rốt cuộc lại tiếp tục lên đường, vui vẻ về nhà đón giao thừa.
“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đưa mặt qua.
“Không.” Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.
“Chíp!” Cục Bông vô giúp vui!
“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ híp mắt.
“Không đó!” Thẩm Thiên Lăng ngậm chặt miệng.
Ngay sau đó, y lập tức bị đè lên giường nhỏ.
“Đây là trong xe ngựa a!” Thẩm Thiên Lăng vừa cười vừa giãy dụa.
“Xe ngựa thì sao?” Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại như trái cây kia.
Thẩm Thiên Lăng chống cự không được, thuận theo cắn đầu lưỡi hắn, giống như con mèo nhỏ.
Thật là vô cùng triền miên.
Cục Bông phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, lắc lư nhảy xuống bàn, chui ra màn xe nhào vào trong lòng Hoa Đường.
Suốt ngày cứ hôn hôn gì đó, thật không hiểu nổi.
Mơ hồ nơi xa xa truyền đến tiếng pháo, đầy ắp hơi thở ngày tết.
Thật là, vô cùng tốt a…
Hết phiên ngoại 1