Hạ Vệ Thần ra lệnh một tiếng, hai người đi ra từ trong đám thị vệ,
không nói năng gì liền đè Thu Tứ xuống đất. Trong lòng Diệp Vân Sơ cả
kinh, nhưng chưa kịp nói gì lại nghe thấy Hạ Vệ Thần cười lạnh một
tiếng, nói:
-Vương phi, mau thưởng thức vở kịch hay mà Bổn Vương vì ngươi đã sắp
xếp, Bổn Vương tin tưởng Bổn Vương sẽ không làm ngươi thất vọng.
Trong lòng Diệp Vân Sơ trầm xuống, ý lời nói của Hạ Vệ Thần, sao nàng nghe lại nghe không hiểu? Hôm nay làm đủ trò chẳng qua để nàng nhìn
thấy thôi, Hạ Vệ Thần cố tình không để nàng sống dễ dàng, hôm nay hắn
không đạt được mục đích sẽ không đi. Thân phận hiện tại của nàng rất
nhạy cảm, mà người ngựa từ An Khánh đến đây còn chưa rời đi, cho nên hắn không làm gì nàng được. Mục đích của hắn hôm nay chính là nhằ Thu Tứ.
Trước đó làm đủ trò chẳng qua để dụ nàng cắn câu thôi, song nàng lại hồn nhiên không biết, còn ngây ngốc đâm đầu vào, cứ thế liên luỵu Thu Tứ.
Đang trầm tư, từng tiếng trượng đánh mạnh truyền đến, từng tiếng vang nặng nề đập vào lòng Diệp Vân Sơ, tâm nàng thắt chặt, nàng không kịp
nói gì Hạ Vệ Thần, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Tứ bị giữ chặt dưới
mặt đất, từng trượng gỗ mạnh mẽ nặng nề đánh vào thân thể mảnh mai, sắc
mặt Thu Tứ tái nhợt, gắt gao cắn môi, không nói tiếng nào. Trên trán
chảy xuống từng giọt mồ hôi, lộ ra giờ phút này nàng rất đau đớn.
Nhìn Thu Tứ, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy trong tâm như bị xé rách, đôi
mắt trợn trong cảm thấy chua chát, trong lòng như bị đâm rất khó chịu.
Tình cảnh lần này làm nàng nhớ lại cảnh ba năm trước đây.
Ba năm trước, nàng cùng muội muội và mẫu thân cùng nhau ở tại lãnh
cung, bởi vì phi tần hậu cung cố ý gây khó khăn, nàng và muội muội không thể bước chân khỏi lãnh cung nửa bước, song vào cái ngày định mệnh ba
năm trước, thân thể mẫu thân luôn suy yếu bị nhiễm phong hàn, sốt cao
mãi không hạ, vì mẫu thân, nàng ra ngoài tìm ngự y, nàng vất vả lắm mới
tìm được Trần ngự y, lúc cùng ngự y về lãnh cung thì không ngờ gặp được
Diệp Vân Tuyết đang du ngoạn trong ngự hoa viên, Diệp Vân Tuyết luôn lấy việc gây khó dễ các tỷ muội làm thú vui, nhìn thấy nàng liền không để
nàng dễ dàng rời đi, nhưng hôm đó vì mẫu thân bệnh nặng, nàng vô tâm
thành toàn cho Diệp Vân Tuyết, liền đối với lời nói của nàng ta có tai
như điếc, vội vã dẫn Trần ngự y rời đi.
Nhưng nàng không nghĩ hành động lần này chọc giận Diệp Vân Tuyết, sau khi Trần ngự y giúp mẫu thân nàng trị bệnh, mới rời đi không lâu thì
Diệp Vân Tuyết đã dẫn người vào lãnh cung, lấy cớ bất kính, trách tội
nàng phạt đánh một trăm trượng, tâm tư Diệp Vân Tuyết ác độc, một trăm
trượng đánh xuống, đến người bằng sắt cũng không chịu được, nàng ta muốn mượn chuyện này lấy mạng nàng.
Lúc nàng và Diệp Thiên Tuyết đang tranh cãi ở cửa lãnh cung đã làm
kinh động muội muội và mẫu thân nàng, muội chẳng qua cũng chỉ nói với
Diệp Vân Tuyết mấy câu, kết quả là Diệp Vân Tuyết thẹn quá hóa giận,
đánh cả tỷ muội các nàng.
Trong lúc dùng hình nàng ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, biết muội
muội đã chết, mà linh hồn nàng đang trong cơ thể của muội muội. Từ hôm
đó, nàng Từ Diệp Vân Vãn biến thành Diệp Vân Sơ, mà mẫu thân không chịu
nổi cú sốc nàng chết đi, trở nên điên dại, cuối cùng còn bị Hoàng đế An
Khánh nhốt vào trong đại lao, chết rét ở trong đó.
Mà thảm kịch lần này, làm nàng biết lòng người hiểm ác, muốn sinh tồn trong chốn thâm cung cực kỳ khó khăn. Nàng biết rõ Diệp Vân Tuyết căm
ghét tỷ muội các nàng bởi vì các nàng được thừa kế sắc đẹp từ mẫu thân,
cho nên sau khi tỉnh lại, để tiếp tục sống báo thù cho muội muội và mẫu
thân, nàng tự phá hủy dung mạo, lúc chuẩn bị hủy dung thì gặp phải Trần
ngự y, Trần ngự y thương nàng nên mới cho nàng Điệp phấn hoa, giúp nàng
che đậy thành công dung nhan khuynh thành của mình.