Bầu trời vốn trong xanh, chẳng biết âm u từ lúc nào, giữa bầu trời
đầy mây đen, như nghe thấy tiếng sấm rền, biểu hiện cho việc trời sắp
mưa to.
Ba! Gậy cuối cùng đánh lên cái lưng đẫm máu của Diệp Vân Sơ, ba mươi
trượng, cuối cùng đã đánh hết. Hạ Vệ Thần hài lòng đứng lên, cũng không
thèm nhìn đến sắc mặt trắng bệch như sắp bất tỉnh của Diệp Vân Sơ, phất ống tay áo một cái, sải bước rời đi.
Hạ Vệ Thần rời đi, mọi người cũng rối rít rời đi, không ai chú ý đến chủ tớ ngã trên mặt đất, coi như các nàng không hề tồn tại.
Tiếng sấm lại vang lên, bầu trời bao la tối om, mây đen bay loạn, sấm sét vang dội, hạt mưa lạnh như băng, rơi xuống trong nháy mắt. Thu Tứ
cố nén đau đớn, giằng co, khóc ôm Diệp Vân Sơ vào trong ngực, nghẹn ngào nói:
-Công chúa, người làm sao rồi?
Diệp Vân Sơ khó khăn mở đôi mắt ra, trên lưng truyền đến đau đớn kịch liệt làm nàng như sắp bất tỉnh, nàng thấy Thu Tứ rơi lệ, miễn cưỡng nở
nụ cười suy yếu, khó khăn nói:
-Thu Tứ ngoan, đừng khóc, ta không sao1
-Công chúa…
Nhìn Diệp Vân Sơ miễn cưỡng cười vui, Thu Tứ không nhịn được chua xót trong lòng, lớn tiếng khóc, nước mắt tuôn ra, cùng nước mưa lạnh như
băng cùng hòa chung với nhau, rơi trên mặt Diệp Vân Sơ, cũng làm tâm
nàng đau nhói.
-Ngoan, đừng khóc.
Thấy Thu Tứ khóc rống thất thanh, trong lòng Diệp Vân Sơ cũng bi
thương, mặc dù trong tâm nàng kiên cường, nhưng nàng cũng chỉ là một
thiếu nữ hơn mười lăm tuổi, giờ khắc này Thu Tứ khóc cũng đánh vào nơi
sâu nhất trong lòng nàng, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi ra.
Kể từ sau khi muội muội và mẫu thân qua đời, nàng tự nói với mình là
không được khóc. Nàng biết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là vì nàng mà dựng nên, Hạ Vệ Thần muốn đối với Thu Tứ như vậy vì Thu Tứ là người
của nàng, nếu không phải vì nàng, sao Thu Tứ phải chịu khổ như vậy?
Vì sống sót, sống thật tốt, nàng thận trọng, mọi việc đều cẩn thận
nhưng vẫn không thoát khỏi sắp đặt tàn nhẫn của trời cao, chẳng lẽ ông
trời để nàng sống sót để nàng tiếp tục chịu nhục nhã và đau khổ sao?
Nàng không cam lòng, nàng không cam tâm, rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì? Tại sao ông trời lại đối với nàng như vậy?
Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng thật lớn, mưa, càng ngày càng
nặng hạt, nước mưa giống như bồn nước dội xuống, lạnh thấu xương, lạnh
lẽo vào tận trong đáy lòng. Nửa mê nửa tỉnh dưới cơn mưa, chỉ có chủ tớ
hai người ôm chặt lấy nhau, chữa lành những vết thương tinh thần.
Không biết qua bao lâu bỗng không thấy nước mưa rơi vào người mình,
Diệp Vân Sơ ngước mắt nhìn lên, thấy Tiểu Châu vốn đã đi từ nãy giờ đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Thấy người đến là Tiểu Châu, Diệp Vân Sơ mở to hai mắt, giờ khắc này
nàng nhìn rất đáng thương, phải không? Đáng thương đến nỗi một nô tỳ xa
lạ cũng đồng cảm, thương hại nàng? Đáng tiếc, nàng không cần sự đồng
cảm, nhất là loại thương hại dối trá này, nàng không muốn.
-Ngươi đến đây làm gì?
Thấy người đến là Tiểu Châu, vẻ mặt Thu Tứ tức giận trách mắng.
Song Tiểu Châu cũng không để ý tới Thu Tứ, lẳng lặng nhìn Diệp Vân Sơ, nhẹ giọng nói:
-Vương phi nương nương, Tiểu Châu biết người là người tốt, người tốt
sẽ được báo đáp. Tiểu Châu cũng không hy vọng mình được Vương phi tha
thứ, Tiểu Châu chỉ muốn nói với Vương phi, thâm cung đại viện, mong rằng Vương phi nương nương bảo trọng, mọi việc nên cẩn thận.
Nói xong, Tiểu Châu không đợi Diệp Vân Sơ nói gì, liền nhẹ nhàng đặt
cái ô trong tay vào tay Diệp Vân Sơ, sau đó xoay người bước vào trong
màn mưa.