Lao ngục u ám, tiếng nói sắc bén mà thương cảm của Tình thiếp thị kia vang lên quanh quẩn trong đây.
-Ngươi biết không? Tên ta là Đông Phương Tình, ta cũng họ Đông
Phương, nhưng ta và chàng căn bản không có quan hệ huyết thống gì, ta là con gái của tỳ nữ bên người mẫu thân chàng, được mẫu thân chàng nhận
làm con nuôi. Từ nhỏ ta đã yêu chàng, ngưỡng mộ chàng, ta luôn luôn hy
vọng, hy vọng một ngày nào đó chàng có thể phát hiện tình yêu của ta đối với chàng. Nhưng ta đã lầm, khi ta vất vả lắm mới lấy được dũng khí nói cho chàng, rằng ta yêu chàng, đúng lúc đó lại bị mẹ nuôi biết được, mẹ
nương thế mà lại tự quyết định, đưa ta tới điện phủ, làm thị thiếp của
điện hạ!
Nói tới đây, giọng nói của Tình thiếp thị bỗng thay đổi bất ngờ, bỗng nhiên trở nên thê lương.
-Nước sâu ba ngàn, chỉ múc một muôi. Ngày ấy khi ta bị đưa tới điện
phủ, ta nghe được lời nói của chàng, hóa ra lòng chàng cũng có tình với
ta! Là mẹ nuôi, là mẹ nuôi kiên quyết chia rẽ chúng ta! Nếu không phải
là mẹ nuôi, ta đã sớm trở thành thê tử của chàng rồi! Mà ngươi, là do
lỗi của ngươi, ta luôn nỗ lực, mong có ngày ta và chàng gặp lại nhau,
ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đoạt đi người ta yêu, đoạt đi tình yêu
của chàng? Ngươi dựa vào cái gì?
Nhìn Tình thiếp thị không khống chế được cảm xúc, trong lòng Diệp Vân Sơ cũng thấy sợ hãi, nàng thật không thể ngờ, người Tình thiếp thị yêu
là Đông Phương Ngưng, càng không biết Tình thiếp thị vốn là người trong
Đông Phương phủ.
Nước sâu ba ngàn, chỉ múc một muôi. Nàng không chỉ một lần nghe thấy
lời này, nhưng mỗi lần chàng nói, lòng nàng lại đau hơn. Chàng muốn múc
một muôi, nhưng cũng thể múc nước kia. Tâm trạng nàng khó chịu, cảm thấy thương cảm, cũng cảm thấy mình đáng thương y hệt Tình thiếp thị, nàng
và Tình thiếp thị đều yêu chàng, nhớ chàng mãi mãi không quên? Chỉ tiếc
tạo hóa trêu ngươi, nàng và chàng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.
Trong lòng nàng khổ sở, bỗng nhiên nghĩ tới Hướng Nhu, nàng không
biết Hướng Nhu và Lệ Ngân sao lại thành thế này, nhưng đêm đó, nàng vô ý nghe được những lời họ nói, nàng bết, người Hướng Nhu yêu trong lòng
tuyệt đối là Hạ Vệ Thần, không phải là Lệ Ngân. Chỉ đáng tiếc, nàng ấy
gả cho Hạ Vệ Thần lại không thể được như nguyện, được Hạ Vệ Thần yêu đến cuối cung, rốt cuộc hóa điên.
Nàng thở dài một hơi, đang suy nghĩ thì bị Tình thiếp thị cắt ngang:
-Ngươi đã là Vương phi, sao còn muốn tran chàng với ta? Vì sao? Ta
không tranh cái chức Vương phi với ngươi, sao ngươi không thể để ta toại nguyện? Ngươi đáng chết, ngươi thân là Vương phi, nhưng lại không biết
chừng mực, vọng tưởng dùng sắc đẹp quyến rũ chàng, ngươi thật sự đáng
chết!
Lời nói của Tình thiếp thị đã tràn ngập oán hận, ả dữ tợn nhìn thẳng
Diệp Vân Sơ, trong mắt có sát ý cuồng loạn, đối mặt với ánh mắt dữ tợn
đầy oán hận ấy, Diệp Vân Sơ vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nàng thản
nhiên nhìn Tình thiếp thị, nhẹ giọng nói:
-Yêu một người không phải là sai, nhưng ngươi yêu chàng, vậy ngươi có khẳng định người trong lòng chàng yêu là ngươi? Nếu người chàng yêu là
ngươi, sao chàng có thể trơ mắt nhìn ngươi trở thành thị thiếp của Hạ Vệ Thần? Lúc trước chàng để ngươi gả tới phủ điện, chỉ có thể chứng minh
rằng người trong lòng chàng không phải là ngươi, ngươi muốn ngươi khác
tác thành cho ngươi, ngươi cũng biết, việc khó nhất trên đời là tác
thành, hôm nay ngươi đã muốn giết ta, ta tác thành hay không tác thành
cũng chẳng quan trọng nữa, chẳng phải sao? Ta và ngươi đều là người số
khổ, sao ngươi phải làm khó ta?
-Ngươi câm mồm!
Nghe Diệp Vân Sơ nói xong, sắc mặt Tình thiếp thị biến đổi dữ dội,
biểu cảm trên mặt càng thêm dữ tợn, nàng ta nhìn chằm chằm nàng, the thé nói:
-Ngươi câm mồm, ngươi cái gì cũng không biết, ngươi dựa vào cái gì để nói vậy? Ngươi dựa vào cái gì để nói trong lòng chàng không có ta? Nếu
không phải ngươi, sao chàng có thể không yêu ta? Là ngươi, là ngươi đánh cắp trái tim chàng, ngươi cướp đoạt hết tất cả của ta, chỉ cần ngươi
chết, chàng sẽ yêu ta, cho nên, ngươi phải chết! Hôm nay là ngày chết
của ngươi!
Nói xong Tình thiếp thị dừng một chút, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
-Người đâu!
Khi tiếng nói nàng ta hạ xuống, bên ngoài lao vang lên những tiếng
bước chân, ngau sau đó có hai bà vú già xuất hiện phía sau nàng ta,trong đó có một người cầm một cái bát trên tay, ánh mắt Diệp Vân Sơ dừng ở
cái bát kia, nếu nàng không đoán sai, thứ nước trong bát thuốc đó chính
là kịch độc lấy mạng nàng.
Một vú già được Tình thiếp thị ra lệnh, mở cửa lao ra, ba người dần tới gần Diệp Vân Sơ.
-Các ngươi đè ả xuống cho ta!
Tình thiếp thị lấy cái bát từ trong tay vú già kia, quát to, gương
mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần như bị bóp méo, trong mắt là sát ý nồng đậm.
Theop tiếng ra lệnh của Tình thiếp thị, hai bà vú bước nhanh lên, một trái một phải túm chặt lấy cánh tay Diệp Vân Sơ, ấn mạnh nàng xuống,
Diệp Vân Sơ muốn giãy dụa đẩy hai người kia ra, nhưng sức lực lại không
bằng người, bất kể nàng có giãy dụa đến thế nào đi chăng nữa cũng không
thoát được, bị hai người kia đè chặt.
Nhìn Tình thiếp thị bưng bát thuốc đến gần mình, Diệp Vân Sơ cuối
cùng cũng không kìm được bi phẫn trong lòng minh, khản giọng kêu lên:
-Tình thiếp thị, ngươi mưu hại ta, chẳng lẽ không sợ Hạ Vệ Thần hồi phủ sẽ hỏi tội ngươi?
-Hỏi tội? Diệp Vân Sơ, con tiện nhân này, ngươi cho ngươi là Vương
phi thật sao? Nữ nhân hạ lưu như ngươi cho dù có chết thì đã sao? Ngươi
cho là điện hạ nhớ rõ ngươi à? Lúc này đây, công chía Vân Tuyết đã tới
hòa thân, ngươi chết, lại càng làm điện hạ đắc ý, ngươi yên tâm, vị trí
Vương phi này của ngươi sẽ có người ngồi thay!
Tình thiếp thị cười lạnh, dùng mắt giễu cợt nhìn Diệp Vân Sơ.
-Ngươi! Tâm tư ngươi ác độc như thế, căn bản là ngươi không xứng với chàng, sớm muộn gì ngươi cũng gặp báo ứng!
Lòng Diệp Vân Sơ bi thương, cuộc đời ngắn ngủi, nàng sống chết nhiều
lần, nhưng cũng không ngờ mệnh lại dứt trên tay nữ nhân độc ác này, đáng buồn là, mãi tới ngày hôm nay nàng mới biết là nữ nhân này đẩy nàng vào chỗ chết!
Lời nói của Diệp Vân Sơ chọc giận Tình thiếp thị, dung nhan nàng ta
dữ tợn, bỗng nhiên bước nhanh tới chỗ nàng, tát nàng một phát thật mạnh, sau đó bóp chặt cổ Diệp Vân Sơ, kêu lên:
-Câm mồm!
Móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt Diệp Vân Sơ, đau đớn truyền tới
trong nháy mắt, Diệp Vân Sơ theo bản năng giãy dụa, nhưng lại bị người
giữ chặt, ngay sau đó nàng ta rót nước đó vào miệng nàng, bỗng nàng cảm
thấy dạ dày khó chịu, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu nôn
mửa. Chất lỏng kia bị nàng phun ra ngoài.
Tình thiếp thị thấy Diệp Vân Sơ phun hết nước thuốc ra ngoài, mặt
biến sắc, trở nên hung ác, nàng ta túm tóc Diệp Vân Sơ, ép nàng ngẩng
đầu lên, cứng rắn đổ nốt chỗ nước còn trong bát vào miệng nàng, khản
giọng nói:
-Tiện nhân, ngươi uống cho ta, uống hết đi….
Nhưng nàng ta còn chưa nói hết, đúng lúc này, lao ngục yên ắng bỗng vang lên những tiếng bước chân ồn ào.