Hả?
Trong ngực Luyện Thiên Sương tắc nghẹn lại, suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm.
Vừa rồi giọng nói còn mang ý cười dịu dàng, sao bỗng chốc lại trở nên cô đơn như vậy? Là bởi vì câu nói hắn thuận miệng nói ra kia gây nên sao?
Kẻ kia da mặt so với tường thành còn dày hơn, Lăng Phi thiên hạ vô địch bị ghét bỏ cũng sẽ có lúc thế này?
Mà nguyên nhân...... Chỉ là vì gã thích hắn?
Luyện Thiên Sương từ đáy lòng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng vô pháp quay đầu lại, sau một lát đứng thẳng đơ bất động, rốt cuộc cất bước về phía trước, mặt không chút thay đổi chạy ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài sắc trời đã tối.
Thôn trang nhỏ bọn họ trú ngụ vốn dĩ người ở rất thưa thớt, lúc này lại yên tĩnh không một tiếng động.
Luyện Thiên Sương một mặt muốn cách xa Lăng Phi càng xa càng tốt, một mặt lại cảm thấy không yên lòng, cuối cùng chỉ có thể lấy việc chăm nom Lăng tiểu quai làm cái cớ, ở trên đại thụ sau gian phòng ngủ một đêm.
Tuy rằng đối với xà yêu đại nhân mà nói có hơi bị ủy khuất, có điều ngày hôm sau lúc Lăng Phi tìm đến hắn, hắn lại được một phen rất đắc ý, cố ý hóa thành rắn trườn trên thân cây, thè lưỡi rắn không để ý tới người.
Lăng Phi dù có tràn ngập nhu tình, dù sao cũng chỉ có thể vọng xà than thở, dưới tàng cây bồi hồi hồi lâu, mới lưu luyến không rời mà quay lại phòng.
Cứ như thế lại mấy ngày.
Lăng Phi cơ hồ mỗi ngày đều đến dưới tàng cây tìm Luyện Thiên Sương, đáng tiếc Luyện Thiên Sương thủy chung ở trên cây vòng tới vòng lui, kiên định làm như không thấy gã.
Thẳng đến một ngày chạng vạng, vốn Lăng Phi nên đúng giờ có mặt, chậm chạp không hiện thân, Luyện Thiên Sương mới không tình nguyện biến trở về hình người, nhìn căn phòng kia nhíu mày.
Tên kia xảy ra chuyện gì?
Vết thương cũ tái phát?
Không trông nổi Lăng tiểu quai?
Chậc, không có Luyện Thiên Sương hắn ở bên cạnh, Lăng Phi quả nhiên cái gì cũng làm không xong.
Luyện Thiên Sương vừa mắng to phiền toái, vừa nhanh chóng bay khỏi cái cây, hai ba bước đi đến trước phòng ở, trực tiếp phá mở cửa phòng. Vốn dĩ tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng Lăng Phi luống cuống tay chân chiếu cố đứa nhỏ, ngoài dự liệu trong phòng lại có thêm một người —— cô gái nhân loại thanh thanh tú tú, tóc đen như mây, đầu hơi hơi cúi, nụ cười e thẹn trên gương mặt ngượng ngùng.
Nữ nhân này ở đâu ra vậy? !
Luyện Thiên Sương ngẩn ra một chút, ngực có hơi khó chịu, còn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ thấy nàng kia mặt mày đỏ bừng, đầu cúi càng thấp hơn, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: "Lăng đại ca, ta cáo từ trước, ngày khác lại đến thăm các huynh."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, lúc thoáng lướt qua Luyện Thiên Sương, thân thể có hơi run lên khó thể nhận ra.
Đầu mày Luyện Thiên Sương càng nhíu chặt, liền mở miệng hỏi: "Nữ nhân này là ai?"
"Tần cô nương ở sát vách." Lăng Phi miệng nói về người khác, ánh mắt một lát cũng không rời dừng lại trên người Luyện Thiên Sương, đáy mắt nổi lên tình cảm dịu dàng nhàn nhạt, "Nàng đem sang cho chúng ta một ít bột gạo, nói là Tiểu Quai ở tuổi này, cũng có thể ăn chút gì đó khác."
"Ồ? Nàng thật sự rất tử tế."
"Đó là điều đương nhiên." Lăng Phi cười cười, biểu tình trở nên có chút kỳ quái, "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được sao? Nàng yêu mến......"
Hai chữ yêu mến vừa mới nói ra, chợt nghe "Bang" một tiếng, Luyện Thiên Sương thuận tay khua nát cái bàn duy nhất trong phòng, sau đó mặt mày xanh mét, thở phì phì nói: "Không liên quan đến ta."
"A?" Lăng Phi vẻ mặt kinh ngạc.
Luyện Thiên Sương thì trừng trừng mắt, một lần nữa đi trở về gốc cây kia, nhấc chân đá loạn.
Thì ra là vì cô gái kia nên mới không xuất hiện hả, lại còn hại hắn giống như thằng ngốc chạy tới chạy lui, thật rất đáng giận! Nhưng mà một người một quỷ kia đều trông xấu như vậy, tụ cùng một chỗ ngược lại cũng không tệ.
3
Luyện Thiên Sương nghiến răng mắng vài tiếng, dưới chân nhẹ nhàng điểm một chút, tung người nhảy lại lên cây, mắt thấy Lăng Phi chạy ra đuổi theo hắn, đáy lòng không thể rõ là giận hay ghét, chỉ nghiêm mặt không nói lời nào.
Lăng Phi không biết vì sao hắn giận dỗi, lại vẫn dịu dàng mềm giọng hỏi: "Luyện tiểu xà, cái cây này tốt như vậy à? Sao lại chạy lên cây rồi?"
"Hứ."
"Ngươi nếu cứ ngốc tiếp mà không xuống đây, ta ngay cả một cái thân cây cũng có thể ghen với nó đấy."
7
"......"
Ghen?
Hắn hiện tại tức giận như vậy, cũng là bởi vì ghen sao?
Trên mặt Luyện Thiên Sương nóng lên, lập tức liền phủ định ý niệm này trong đầu, đem ánh mắt hung hăng chém giết Lăng Phi đang đứng dưới tàng cây.
Lăng Phi bị hắn trừng như vậy, lại mỉm cười gượng gạo, thở dài: "Đúng rồi, ta mới rồi vẫn chưa nói hết. Ngươi hẳn là đã nhìn ra đi? Vị Tần cô nương đó cũng thích ngươi."
Nghe vậy, Luyện Thiên Sương nhẹ nhàng "Í" một tiếng, lập tức phát hiện biểu hiện của mình hơi bị kinh ngạc quá mức, vội vàng nâng cằm lên, lạnh lùng đáp: "Thế sao? Ta không chú ý."
Lăng Phi thần sắc ảm đạm, cười nói: "Trên đời này người thích ngươi nhiều lắm, đáng tiếc ngươi cho tới bây giờ cũng không thèm để ý."
Dừng một chút, bỗng dưng đi về phía trước từng bước, chăm chú nhìn thẳng vào Luyện Thiên Sương, hỏi: "Ngoại trừ Đỗ Như Âm, có phải không có người nào lọt vào mắt ngươi được phải không?"
Đáp án rất rõ ràng.
Nếu lúc bình thường, Luyện Thiên Sương khẳng định sẽ không chút nghĩ ngợi liền gật đầu xác nhận, nhưng giờ phút này đối mặt với ánh mắt ôn nhu của Lăng Phi, hắn một chữ cũng không nói nên lời.
Lăng Phi có vẻ coi như hắn ngầm thừa nhận, quang mang trong mắt dần dần nhạt hơn, lại vẫn cứ nhìn Luyện Thiên Sương như vậy, tay trái chậm rãi nâng lên, từng tấc từng tấc hướng tới hắn.
Chỉ là hai người cách nhau quá xa, cho dù đem hết toàn bộ sức lực, nửa phân cũng không chạm đến.
Cuối cùng bàn tay Lăng Phi nắm chặt lại, nhếch môi khẽ cười một tiếng, cụp mắt nói: "Lời ngày đó ngươi nói, ta đã hiểu được. Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không quấn lấy ngươi nữa. Cho nên hãy trở về phòng ngủ đi, bên ngoài rất lạnh, coi chừng bị cảm."
1
Luyện Thiên Sương nghe thấy thì ngẩn ra đó, ngực bỗng nhiên đau nhức nhối, có hơi hối hận mới vừa rồi không nắm lấy tay Lăng Phi. Chờ tới lúc phục hồi tinh thần, người ta đã quay lưng, đang từng bước một đi trở về phòng.
Nhưng đi được tới một nửa đường rồi lại dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng bắn.
Ngay sau đó, Luyện Thiên Sương cảm giác đầu vai nặng xuống, đúng là Lăng Phi thay đổi bộ xiêm y khoác trên người hắn.
Ngu ngốc này...... Lại làm chuyện phí công vô ích rồi.
Hắn chính là xà yêu pháp lực cao cường, mới không gầy yếu giống người thường, gió thổi một cái liền bị cảm lạnh.
Luyện Thiên Sương nhíu mày, miệng mắng không được, ngón tay cũng không dấu vết nào mà giật giật, một phen túm chặt kiện xiêm y kia. Trái tim hắn đập lợi hại, tay nắm kiên định như vậy, giống như...... giống như thể đang nắm lấy bàn tay đã vươn tới của Lăng Phi.