Lúc Lăng Phi lại hiện thân, quả nhiên đổi sang một bộ tướng mạo -- lúc này là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, con mắt sáng thiện lương đen lúng liếng cùng tóc đen bó buộc sau đầu, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào tươi cười, thanh tú đáng yêu khôn tả, chỉ kém lấy cân mứt quả trét quanh người.
Không phải ngại gã già quá sao?
Hanh, cái này đủ trẻ đi?
8
Kết quả Luyện Thiên Sương sau khi nhìn thấy gã, trong mắt vẻ chán ghét càng thêm rõ ràng, không hề ngoài ý muốn thi triển tuyệt kỹ ánh mắt giết người lên gã.
"Luyện tiểu xà, " Lăng Phi chỉ làm như không phát hiện, cười tủm tỉm hỏi, "Kì hạn ba ngày đã đến, thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?"
"Đương nhiên......" Chưa.
9
Luyện Thiên Sương ho khan vài tiếng, hai tay chống đỡ, từ trên giường ngồi dậy, tùy tiện sửa sang lại xiêm y một chút, ngẩng đầu mà bước tiêu sái đi ra cửa. Trên tay hắn vẫn quấn đầy băng vải, cước bộ cũng có chút lảo đảo, nhưng cằm nâng cao cao, một bộ dáng ngạo khí mười phần.
Nam tử hán đại trượng phu, chỉ có chết ở trên chiến trường, không có đạo lý chết trên giường bệnh!
10
Lăng Phi biết tính tình hắn, hiểu được khuyên tới khuyên lui thế nào cũng là vô dụng, chỉ có thể cười khổ một chút, đi theo ra ngoài.
Phòng ở kia lạnh như băng thạch động, lúc sau ra tới bên ngoài, trước là núi hoang trụi lủi, bốn phía khỉ ho cò gáy, hoang vắng yên tĩnh làm lòng người phát ra tia lãnh ý.
Nguyên lai nơi này tên gọi Vạn Quỷ sơn, vốn là cái bãi tha ma, cô hồn dã quỷ tụ tập nhiều lắm, dần dần cũng tựu thành quỷ khí dày đặc. Trong đó cũng có một con quỷ bản lĩnh cao cường nhất, làm thủ lĩnh chúng quỷ mị, chính là Lăng Phi. Tuy rằng gã bị gọi là Quỷ Vương, tính tình lại thật sự hảo, cả ngày biếng nhác, chỉ mỗi khi chống lại Luyện Thiên Sương, mới có ý định trêu đùa.
5
Bọn họ hai người đấu đá trăm ngàn năm lâu như vậy, quả thực cũng cực kỳ ăn ý, cho nên Luyện Thiên Sương ở trên khoảng đất trống rút kiếm xông đến, Lăng Phi liền lập tức lấy ra trong ngực bạch cốt tiên.
Một người huy động lợi kiếm, một kẻ vũ động trường tiên, trong lúc nhất thời chỉ thấy cát bay đá lăn, thiên hôn địa ám mù mịt.
Một lát sau, chợt nghe "Bùm" một tiếng nổ, Luyện Thiên Sương tư thế quái dị ngã xuống.
"Ngươi thua."
"Chỉ là tạm thời mà thôi, ba ngày sau một lần nữa đấu lại!"
"Ồ?"
Ba ngày sau --
Luyện Thiên Sương lại "Phịch" ngã xuống, ôi, bất quá lần này là ngã ngửa mặt hướng lên trời.
"Ngươi lại thua rồi."
"Lần sau nhất định thắng ngươi!
"Ách?"
Lại là ba ngày sau --
"Phịch!"
"Ngươi......"
"Luôn cả lần sau!"
1
"......"
Ê, người này căn bản là muốn bị thương đến cùng đi?
3
Như thế phản lại phục thù rất nhiều lần, vết thương mới của Luyện Thiên Sương rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người đã khỏi hẳn. Mà việc đầu tiên sau khi hắn tay chân linh hoạt, đương nhiên như cũ là rút kiếm chém người.
Lăng Phi tuy rằng đã là quỷ, lại cũng không có làm cho người ta hứng thú muốn chém giết, đành phải ngoan ngoãn lấy ra roi đến ứng chiến.
Lần này đánh nhau so với lúc trước kịch liệt hơn, "Đinh đinh đang đang" tiếng vang không dứt bên tai, phạm vi vài dặm nội yêu quỷ không dám lại gần. Nhưng mà ngay tại thời khắc mấu chốt, cũng chính là Luyện Thiên Sương kiếm để ngay mi tâm Lăng Phi, lúc Lăng Phi roi cuốn lấy cổ Luyện Thiên Sương, xa xa đột nhiên truyền đến một trận hỗn độn tiếng bước chân.
Kỳ quái.
Chúng quỷ đều biết tên xà yêu họ Luyện vừa xuất hiện, Vạn Quỷ sơn sẽ không được an bình, là ai có lá gan lớn như vậy, lại dám xông vào đỉnh núi nơi Quỷ Vương ở?
Lăng Phi cùng Luyện Thiên Sương đều sửng sốt, lại vẫn duy trì tư thế giằng co kia, đồng thời quay đầu nhìn xung quanh.
Xa xa, chỉ thấy một người mặc hắc y, là một thiếu phụ mỹ mạo nghiêng ngả lảo đảo đang đi tới hướng này. Nàng trong lòng gắt gao ôm một vật gì đó, bộ dáng đi đường thập phần là cố hết sức, nhưng cho dù trên người đầy bão cát bụi đất, cũng dấu không được vẻ xinh đẹp.
Vừa thấy dung nhan tú lệ kia, Lăng Luyện hai người liền đồng thời bật thốt lên: "Như Âm!"
3
Tiếp theo đều trừng mắt liếc một cái, tiếp tục bảo trì tư thế buồn cười kia.
Đỗ Như Âm hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức tiến lên vài bước, mặt giãn ra cười nói: "Nguyên lai hai vị đại ca đều ở chỗ này, thật sự là quá tốt...... Khụ khụ......"
Khi nói chuyện, chân khuỵu xuống lảo đảo một cái, cơ hồ ngã xuống đất.
"Như Âm!"
Lăng Phi và Luyện Thiên Sương lúc này mới thu hồi binh khí, mỗi người đều kéo lấy một cánh tay Đỗ Như Âm, kiên trì không ngừng trừng đối phương.
"Sao lại thế này? Ngươi bị thương?"
"Tên nào hỗn đản tổn thương ngươi? Ta báo thù cho ngươi!"
"Ê, chỉ bằng ngươi?"
"Đừng quên, ta vừa rồi thiếu chút nữa liền thắng ngươi."
"Nhưng ngươi......"
Mắt thấy hai người càng sảo càng náo nhiệt, Đỗ Như Âm lén thở dài một hơi, thủy chung là bộ dáng tự nhiên hào phóng kia, mở miệng: "Hai vị đại ca đều nhận thức phu quân ta, hẳn là biết hắn là ma tinh đến thế gian, chính là họa cập nhân gian......"
"Hắn đâu? Hắn vứt bỏ ngươi?"
"Cho nên mới nói ngươi lúc trước không nên gả cho hắn."
"Không, phu quân đối ta tình nồng thắm thiết, chúng ta hai người tị thế ẩn cư, ngày qua ngày vẫn là thần tiên quyến lữ. Đáng tiếc cách đây không lâu, thiên giới thần tướng phát hiện tung tích của chúng ta, một đường đuổi giết tới đây, phu quân vì bảo hộ ta......" Nói xong, lại một trận ho khan, khóe miệng chậm rãi nhỏ xuống tơ máu.
"Chính ngươi cũng bị thương không nhẹ."
"Đúng vậy, trước trị thương đã, nói sau."
Hai tên oan gia đối đầu khó có được lúc cùng nhất trí.
Nhưng Đỗ Như Âm lắc lắc đầu, nói tiếp: "Vết thương của ta cũng không vướng bận, chính là có một việc phải kính nhờ hai vị đại ca. Như Âm đời này cũng không có nhiều bằng hữu, chỉ có hai vị đại ca có thể coi là tri kỷ, cho nên biết rõ là yêu cầu quá đáng, cũng chỉ xin......"
"Vô luận núi đao biển lửa, Luyện Thiên Sương cũng sẽ không chớp một ánh mắt."
"Ừ, cho dù Luyện tiểu xà không đáng tin cậy, ít nhất còn có ta a."
2
"Này!"
Nghe thấy kia hai người lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, Đỗ Như Âm bất giác hơi hơi cười yếu ớt, cúi đầu xốc lên tấm phi phong (áo gió) trên người, lộ ra vật vẫn đang ôm trong ngực như vậy--
Một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài!
Tiểu oa nhi kia ngày thường mập mạp, ước chừng mới được nửa tuổi, diện mạo cùng Đỗ Như Âm có vài phần tương tự, lúc này ngủ thật say sưa.
Đỗ Như Âm chăm chú nhìn nó hồi lâu, mới hít sâu một hơi, dường như hạ định quyết tâm nào đó, hướng Lăng Luyện hai người nâng áo thi lễ, ôn nhu nói: "Nếu hai vị đại ca hảo tình như thế, nguyện ý giúp Như Âm chăm sóc đứa nhỏ này, ta đây trước hết xin tạ ân."
Nghe vậy, Luyện Thiên Sương trợn mắt há hốc mồm.
Lăng Phi nhíu chặt mày.
Hai người động tác nhất trí hướng qua nhìn tiểu oa nhi đang say giấc kia.
Không phải núi đao.
Cũng không phải biển lửa.
Bất quá...... Rõ ràng so với núi đao biển lửa lại càng thêm khủng bố!
9