Lăng Phi phí rất nhiều sức lực, mới rốt cuộc trấn an Luyện Thiên Sương đang nổi giận.
Ách, đương nhiên là ở trên giường.
Khi đó sắc trời đã hơi sáng lên, Lăng tiểu quai chơi hăng say, sớm đã ngủ ở gian phòng cách vách rồi, ăn uống no nê Luyện Thiên Sương tùy tiện nằm trên giường,sắc mặt mặc dù tốt hơn rất nhiều, thanh âm lại như cũ lạnh như băng: "Về sau đừng nhắc đến tên của người đó."
Lúc nói chuyện chí khí hùng hồn, rất bá đạo.
Thế nhưng Lăng Phi không phản bác, không thể làm gì khác hơn là một bên ai thán y ăn dấm chua mạc danh kỳ diệu, một bên liên tục đáp ứng. "Đương nhiên đương nhiên, ta làm sao dám làm cho Luyện công tử tức giận?"
"Chê cười, ngươi khi nào không làm ta tức giận?" Luyện Thiên Sương đảo cặp mắt trắng dã, khẩu khí bất mãn, nhưng dù sao sắc mặt hơi bớt giận, không còn bộ dạng lạnh như băng lúc trước nữa.
Lăng Phi tùy mặt gửi lời(thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt), lập tức tiến tới hôn y một ngụm, nhẹ nhàng nói: "Ta đây cũng là bởi vì thích ngươi a."
Mặt Luyện Thiên Sương đỏ lên, không mở miệng phản bác, tựa hồ như vừa lòng với câu nói này của hắn.
Lăng Phi liền thừa thắng xong lên, lại hôn lên mắt của y, hỏi tiếp: "Tiểu xà, ngươi chừng nào theo ta về Vạn Quỷ sơn?"
Luyện Thiên Sương liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ta dựa vào đâu mà đi với ngươi?"
"A? Ngươi đều đem ta ăn sạch sẽ, lẽ nào muốn bội tình bạc nghĩa?"
4
"Lăng, Phi!"
Lăng Phi lúc này đã rút kinh nghiệm, vừa thấy Luyện Thiên Sương nổi giận, liền lập tức xoay người ngăn chặn y, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, thấp giọng nỉ non nói: "Tiểu xà, chúng ta coi như là đã lưỡng tình tương duyệt rồi, đương nhiên phải ở cùng một chỗ a. Cũng không thể tiếp tục đánh nhau a!?"
"Ngô..." Luyện Thiên Sương chỉ bị hắn hôn như vậy, đã cảm thấy cả người đều mềm nhũn xuống, ngay cả đáy mắt đều nổi lên hơi nước thật mỏng.
2
Lăng Phi mỉm cười, ngón tay theo lồng ngực trắng nõn của y hạ xuống, tiếp tục ôn nhu hống y: "Theo ta quay về, có được không?"
Luyện Thiên Sương thở dốc hổn hển, chọt cảm thấy thân thể lại nóng lên, sao có thể chối từ? Chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn, khàn khàn mắng: "Họ Lăng, ngươi lại lừa ta!"
"Bằng không... Sao có thể đem thiên hạ vô địch Luyện Thiên Sương lừa tới tay?" Lăng Phi hiển nhiên nháy mắt, dùng miệng ngăn chặn môi người dưới thân.
Hai người kết hợp, thân thể chặt chẽ dán vào nhau, tim đập càng ngày càng nhanh.
Đúng vào lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
4
"Đại vương, tiểu công tử không ngừng nháo, thuộc hạ thật sự không quản được hắn." Tiếng nói của đoàn hắc ảnh phiêu phiêu hốt hốt, cùng vang lên với tiếng khóc lớn của Lăng tiểu quai.
"Sách, lại tới một người không biết tình thú." Lăng Phi ai thán một tiếng, không tình nguyện từ trên thân thể của Luyện Thiên Sương leo xuống.
Luyện Thiên Sương lo lắng cho hài tử, ngược lại không có thời gian để ý đến hắn, chỉ khoác y đứng dậy, cất tiếng nói: "Tiến vào."
Phịch!
Đoàn hắc ảnh kia trực tiếp đi vào cửa.
Thì ra Lăng tiểu quai huyên náo thực lợi hại, tay nhỏ loạn vũ chân nhỏ loạn đá, đang la hét ầm ĩ không ngừng, ôm cũng ôm không xong.
Luyện Thiên Sương vội vã vươn tay ôm hắn vào trong lòng, nhiệt lượng còn dư trên mặt chưa tiêu, thanh âm vẫn như cũ có chút khàn khàn: "Chuyện gì đã xảy ra? Hắn có phải đang đói không?"
"Tiểu công tử mấy ngày nay không thích để người ôm, chỉ thích nhào xuống đất, đứng lại đứng không vững, đã té mấy lần."
"Thật không?" Luyện Thiên Sương nhíu nhíu mày lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Lăng tiểu quai đối diện một lúc, ngược lại hỏi người nằm trên giường, "Uy, tiểu quai có phải đến tuổi tập đi bộ không?"
Không ai lên tiếng trả lời.
Luyện Thiên Sương ngây người, quay đầu nhìn, lại phát hiện Lăng Phi đã sớm bọc chăn ngủ -- sắc mặt hắn rất tái nhợt, tầm mắt có quầng thâm, hiển nhiên là sớm mệt mỏi rã rời tới cực điểm, nhưng khóe miệng lại hơi hơi cong lên, mơ hồ treo nụ cười.
Ngực Luyện Thiên Sương cứng lại, lúc này mới nhớ tới Lăng Phi dù sao cũng đã bị thương, lại cùng tên gọi Lưu Quang kia đánh một trận, cho dù bản lĩnh cao tới đâu, lúc này cũng nên kiệt lực.
Hắn xác thật rất đau lòng, tự trách mình không biết tiết chế, giúp Lăng Phi đấp góc chăn, liền ôm ồn ào không nghỉ Lăng tiểu quai đi ra cửa phòng.
12
Trên bàn ngoài phòng đặt nửa bát cháo.
Luyện Thiên Sương lấy thìa, một bên uy hài tử trong ngực ăn, một bên liên tiếp nhìn vào trong phòng, rõ ràng không yên lòng.
Hắc ảnh bên cạnh nhìn ra tâm tư của y, nhịn không được hỏi: "Luyện công tử là đang lo cho thương thế của Đại vương?"
"Vết thương trên đùi hắn vô cùng nghiêm trọng, cũng không biết chừng nào mới có thể khỏi hẳn."
"Thân thể Đại vương bây giờ bị tổn hại không thể tả, quả thực không thể dùng nữa."
"Đáng tiếc nơi này quá mức hẻo lánh, không biết đi đâu tìm thân thể cho hắn đổi."
"A? Lại đổi?" Hắc ảnh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Luyện Thiên Sương, nói, "Đại vương cùng Luyện công tử đã tâm đầu ý hợp, sẽ không phải uổng công vô ích nữa a!?"
Luyện Thiên Sương bất ngờ cau mày. "Có ý gì?"
"Luyện công tử không biết sao? Đại vương tu luyện nghìn năm, đã sớm có thể huyễn ra thực thể. Chỉ vì làm Luyện công tử vui, chỉ có thể đổi đi đổi lại tướng mạo, hy vọng một ngày nào đó có thể lột vào mắt của người. Đáng tiếc Luyện công tử mỗi lần mở miệng liền mắng, gặp mặt liền đánh,cho tới nay cũng không để ở trong lòng."
Luyện Thiên Sương kinh ngạc nghe, trong chốc lát có chút ngây dại.
Hắn đương nhiên biết Lăng Phi vì hắn mới không chịu đổi thân thể, nhưng trước khi những chuyện này xảy ra, hắn lại tuyệt không hiểu được.
Lăng Phi đã thích hắn bao lâu?
Công khai ám chỉ qua bao nhiêu lần?
Vì hắn làm những chuyện gì?
Luyện Thiên Sương suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nhớ lại, trước đây mỗi lần mình bị thương, Lăng Phi đều sẽ "trùng hợp" xuất hiện, cười hì hì kế bên lúc ẩn lúc hiện, đánh cũng không đi. Đến khi thương thế hắn khỏi hẳn, có thể rút kiếm chém người, tên kia chỉ cười trước khi đi.
Lần trước hắn bị tiên nhân làm bị thương, lúc đó chẳng phải Lăng Phi cứu hắn?
Người nọ vô luận vì hắn trả giá bao nhiêu, cũng không chịu nói ra, chỉ biết dùng ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn hắn, chờ hắn chậm rãi tiếp thu tâm ý của mình.
Mà hắn dường như trì độn quá mức, trong lúc lơ đảng bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Luyện Thiên Sương khe khẽ thở dài một hơi, bỗng nhiên đứng dậy, đem Lăng tiểu quai đưa cho đoàn hắc ảnh kia, xoay người lại đi vào trong phòng.
"Luyện công tử?"
"Giúp ta chăm hài tử."
"A? Lại là ta?" Ô ô, bọn họ ngươi ngươi ta ta cũng bỏ qua, tại sao lần nào cũng đem phiền phức ném cho hắn?
1
Luyện Thiên Sương đi nhanh về phía trước, hoàn toàn không để ý tới hắc ảnh kháng nghị, "Bịch" một tiếng khép cửa phòng lại.
Lăng Phi nhưng đang ngủ say.
Luyện Thiên Sương không khỏi thả nhẹ cước bộ, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên giường, ôm chặt tay y đang lộ ra ngoài, thật thấp mắng: "Đồ ngốc."
Khóe miệng lại ngoắc ngoắc, mặt giãn ra mỉm cười.
Sau đó cúi đầu xuống, hơi dán vào ngực Lăng Phi, lẳng lặng nghe tiếng tim đập. Nguyên bản hắn cũng bị thương, cũng không lâu sau đã cảm thấy buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ đã ngủ hết một ngày một đêm.
Lúc tỉnh lại, sắc trời vẫn sáng, Lăng Phi ôm Luyện Thiên Sương cười cười, gương mặt thần thanh khí sảng.
Luyện Thiên Sương trừng hắn, khó có được không có nổi giận, chỉ là nhiều ít cũng có chút ngượng ngùng, ánh mắt đảo qua chuyên quanh, rầu rĩ nói: "...Ta quay về với ngươi."
"A?"
"Ngươi không phải ta về Vạn Quỷ sơn với ngươi sao? Ta đồng ý rồi."
"Thật?" Mắt Lăng Phi sáng lên, trực tiếp nhìn Luyện Thiên Sương chằm chằm, ánh mắt như nước, nhìn đến lòng người thẳng phát run, không ngừng động.
"Đương nhiên." Mặt Luyện Thiên Sương đỏ đến lợi hại, tự tay kéo kéo hai gò má của hắn, hít sâu một hơi, nói, "Cho nên, có thể cho ta coi diện mạo thật của ngươi a!?"
Nghe vậy, màu mắt Lăng Phi nhất thời chuyển thâm vài phần, dũ phát nhìn chằm chằm Luyện Thiên Sương không tha.
Luyện Thiên Sương vô cùng không được tự nhiên quay đầu đi, cau mày nói: "Nhìn cái gì vậy? Ta đã biết tất cả. Ta thích chính là người tên Lăng Phi này, cũng không phải thích gương mặt này của ngươi, bất luận ngươi xấu ra sao, ta đều sẽ không để ý."
Nói, tựa hồ vì chứng minh lời nói của mình, lại hôn lên bên gò má Lăng Phi.
Lăng Phi bị hôn mơ mơ màng màng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ ngươi hy vọng ta càng xấu càng tốt sao? Nhưng bờ môi lại chứa đựng ý cười, đôi mắt lưu chuyển một vòng, nói: "Không được, ta cũng không thể để cho ngươi thấy."
1
"Vì sao?"
"Luyện công tử chưa từng thấy qua mặt của ta, cũng đã ăn dấm chua bậy bạ rồi, nếu ngươi thấy diện mạo thật của ta..." Lăng Phi cố ý dừng lại một chút, trong con ngươi mang theo vài phần đắc ý, cười tủm tỉm nói, "Chẳng phải là muốn hóa thành bình dấm, đem hết thảy những người lại gần ta chém chết sao?"
2
"..."