Dường như thích khách này đã sớm có dự tính trước, trong khi đang vặn người kẹp chặt thân kiếm lại, động tác không hề dừng lại chút nào, hai tay duỗi ra, nỗ lực khóa lại cơ thể của lão Nhạc.
Lão Nhạc phản ứng cũng vô cùng nhanh, thấy tình thế không ổn, lập tức buông chuôi kiếm ra, thoát ra nhanh chóng thoái lui.
-Rắc!
Thích khách xé xuống hai mảnh vải, không thể ôm lấy lão Nhạc, sau đó tìm cách lùi lại, gắt gao chế trụ cánh tay kia của lão Nhạc.
Đúng lúc này, lá cây lay động một trận, lại có ba bóng đen nhún người xuống, bóng dáng như ma quỷ, tiến thẳng đến Quận Chúa Đông Dương.
Sắc mặt lão Nhạc thay đổi rõ rệt, vội vàng vung chưởng bổ về phía đầu của thích khách, thích khách kia đã mang ý chí liều chết, cũng không tránh né, hai chân quấn chặt lấy một chân của lão Nhạc, không thể ngăn cản được mấy cái đã bị lão Nhạc một chưởng bổ trúng đầu.
Đỏ trắng bắn ra tung tóe, mặc dù thích khách đã chết rồi, nhưng tay chân vẫn còn gắt gao kẹp ở trên người lão Nhạc.
Xung quanh sớm đã loạn hết cả lên.
Bạch Giang Lan vừa có động tác đã gặp được hai tên thích khách không muốn sống bao vây tấn công, hoàn toàn là đấu pháp lấy mạng đổi mạng, dù là mạnh mẽ như Bạch Giang Lan cũng phải cẩn thận ứng phó.
Còn lại năm tên hộ vệ, có hai người âm thầm bị tên nỏ phóng tới xuyên qua ngực, ngã xuống đất mà chết, ba người khác nhanh nhạy, sau khi tránh thoát mũi tên bắn lén, dựa lưng lại với nhau vào cùng một chỗ, miễn cưỡng ổn định vị trí, ngăn cản tấn công của thích khách.
Lúc này, khoảng cách lão Nhạc gần Quận Chúa nhất đã bị thích khách hạn chế, Quận Chúa Đông Dương vừa mới từ trên mặt đất ngồi dậy.
Lão Nhạc kéo lấy thi thể của thích khách, thân pháp vụng về, chỉ kịp tới chạm lấy thích khách gần nhất, đồng thời lớn tiếng kêu to:
-Nhanh cứu Quận Chúa!
Thực ra Tần Tang nhìn ra cơ hội nhanh nhất, nhưng lần đầu tiên hắn gặp phải loại loạn chiến nguy hiểm đáng sợ này, lại sợ thủ đoạn giết người của Diêm Vương quá quỷ dị, ở trước mặt mọi người bại lộ bí mật, cho nên trong lòng mang lo lắng.
Không nghĩ tới hắn nhất thời chần chờ, trong nháy mắt, tình hình lại chuyển biến xấu đến tình trạng này.
Tần Tang cầm Côn Thiết Mộc lên, mơ hồ nghe được tiếng động nhỏ sau đầu, tiếp đó lập tức cảm giác trên đỉnh đầu có một cơn gió xấu đánh tới, vội vàng lăn khỏi chỗ.
-Phốc!
Một cây tên nỏ bắn vào mặt đất nơi Tần Tang vừa mới ở.
Tiếp theo một bóng đen đại bàng giương cánh, từ tán cây nhào xuống dưới, một tia ánh kiếm lạnh lẽo phá vỡ u ám.
Tần Tang lại vội vàng lăn thêm một vòng mới tránh thoát được một kiếm này, vừa gọi Diêm Vương ra, bên tai đã nghe được Thủy Hầu Tử hô to:
-Tần huynh đệ ngăn hắn lại, ta đi cứu Quận Chúa!
Tần Tang bất đắc dĩ, đành phải quơ gậy liều mạng một lần với thích khách, trong lúc cấp bách quay đầu quan sát.
Bạch Giang Lan lấy thương đổi thương xử lý một tên thích khách, máu me khắp người, kéo lấy người theo đuôi, chạy tới bên cạnh Quận Chúa vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngăn cản một người.
Thủy Hầu Tử đến đúng lúc, cũng ngăn lại một tên.
Tình hình miễn cưỡng ổn định lại, chỉ chờ lão Nhạc thoát thân, đại cục đã định, không cần phải gấp gáp để Diêm Vương giết người.
Không ngờ rằng, trong lòng Tần Tang mới vừa lóe lên ý nghĩ này, đang chuẩn bị chậm rãi đọ sức với thích khách, đột nhiên nghe được một tiếng vang nhỏ, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng rất không bình thường, thính lực của hắn nhạy bén, bên trong trận chiến hỗn loạn vẫn như cũ phân biệt ra được.
-Đây là...
Trong lòng Tần Tang khẽ lay động, đột nhiên nhớ tới, là âm thanh của dây cung!
Tần Tang nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, phát hiện bóng râm sau lưng Quận Chúa Đông Dương có hơi khác thường, tiếp đó lập tức nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt bật ra từ trong bóng râm.
Không phải tên nỏ, mà là một ám khí mảnh khảnh như Tú Hoa Châm, trên châm lóe lên ánh lam u ám, hiển nhiên có tẩm kịch độc.
-Quận Chúa cẩn thận!
Tần Tang hô to, trông thấy Quận Chúa Đông Dương vẫn đứng tại chỗ không dám cử động lung tung, lão Nhạc và Bạch Giang Lan cũng không kịp quay lại, Tần Tang không kịp ngẫm nghĩ nữa, dùng hết toàn bộ sức lực, hung hăng cầm Côn Thiết Mộc trong tay đập tới.
Lần này, Tần Tang lấy ra bản lĩnh đánh chim, suýt chút nữa dán vào Quận Chúa Đông Dương, Côn Thiết Mộc kịp thời đánh trúng châm độc, đánh bay nó ra ngoài.
Đồng thời giơ tay lên, Tần Tang di chuyển cơ quan của ám tiễn trong tay áo bắn về phía bóng râm kia.
Tên nỏ bắn vào bóng râm, bên trong truyền đến một tiếng vang trầm, không còn tiếng thở nữa.
Lúc này Quận Chúa Đông Dương mới phản ứng lại được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Tang, trên mặt có vẻ kinh hoàng nhỏ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, sau đó nhoẻn miệng cười với Tần Tang.
-Thống lĩnh Bạch, đánh nhanh thắng nhanh!
Lão Nhạc bị tình cảnh vừa nãy làm cho kinh ngạc toàn thân toát mồ hôi lạnh, không dám kéo dài thêm nữa, đánh cho cái giá phải trả là bị đâm một kiếm, xuất chưởng đánh chết.
Mưu đồ ám sát bị Tần Tang một gậy đánh nát, trong nháy mắt, tất cả thích khách đều trở nên vô cùng điên cuồng.
Tần Tang lấy nhục quyền đối lợi kiếm, sau vài chiêu đã cảm thấy phí sức, vội vàng tìm đúng một thời cơ, để Diêm Vương xử lý thích khách, trong nháy mắt thân thể của thích khách cứng đờ lại, ngón tay như điện, bóp nát cổ họng của hắn, như một sự ngụy trang.
Hắn thấy thời cơ đã chuẩn, gần như không có sơ hở.
Đây là lần đầu tiên Tần Tang dùng Diêm La Phiên giết người ở trước mặt người khác, giống với dự đoán của hắn, làm rất hoàn mỹ.
Trên mặt Tần Tang vừa lộ ra vẻ mỉm cười, đột nhiên nghe được vài tiếng kêu thảm, tâm trạng không khỏi giật mình, Thủy Hầu Tử!
-Bạch!
Một đầu tay cụt bay đến giữa không trung, cánh tay trái của Thủy Hầu Tử trống rỗng, sắc mặt trắng bệch.