Khế Tử

Chương 10

"Doanh Phong! Doanh Phong cậu chờ một chút!”

Doanh Phong không còn cách nào đành ngừng lại cước bộ, mình trước đây sao lại không phát hiện cái người này quấn người vầy chứ.

Vừa rồi Doanh Phong đi phía trước, Lăng Tiêu còn hăng hái đuổi theo đằng sau, hiện giờ hai người chân chính mặt đối mặt, Lăng Tiêu ngược lại không biết nói cái gì cho phải.

“Cậu có việc gì không?” Doanh Phong trực tiếp hỏi, ngầm ý là nếu không có việc thì mau biến.

Lăng Tiêu cắn răng một cái, "Cậu với Trục Nguyệt đi đăng ký sao?"

Doanh Phong nhíu mi, "Đăng ký?"

"Thì là, thì là chỗ bác sĩ Dao đó, đăng ký nghi thức trưởng thành gì đó đó, cậu biết mà.”

Cậu nói ậm ậm ừ ừ, Doanh Phong căn bản nghe không hiểu.

“Tôi không biết."

“Vậy là không đăng ký hả?” Tinh thần Lăng Tiêu lập tức tốt lên không ít, “Thế làm sao mà hôm nay tôi lại thấy hai người các cậu từ trong phòng y tế đi ra?”

“Cậu theo dõi tôi?"

“Tôi vô tình gặp bộ không được sao?”

“Chúng tôi vô tình gặp bộ không được sao?”

Lăng Tiêu nhỏ giọng nói thầm, "Cậu là ‘vô tình’, còn cậu ta có ‘vô tình’ không thì khó nói lắm.”

Doanh Phong không biết có nghe được không, tóm lại là không quan tâm, “Cậu đuổi tới đây chỉ để hỏi cái này?”

"Hỏi một chút cũng không được a, " Lăng Tiêu xoa xoa cái mũi che giấu xấu hổ, “Nè, cậu với Trục Nguyệt thử chưa?”

"Thử cái gì?"

“Thì,” Lăng Tiêu khoa tay múa chân làm động tác cắt ngón tay, “Cái bữa trước đó.”

Lần này Doanh Phong lập tức hiểu ý, “Không có."

Lăng Tiêu tâm tình sảng khoái X2, "Vì sao không thử?"

"Chẳng lẽ với mỗi người tôi đều phải thử một lần sao?"

"Không như vậy làm sao cậu tìm được bầu bạn kiếp trước chứ? Chỉ sợ cậu gặp một người thử một người, thử đến khô máu cũng chưa tìm được,” Lăng Tiêu có điểm vui sướng khi người gặp họa nói.

“Cậu nói xong chưa?”

“Hở?”

"Kỳ thật cậu nói này nói nọ nhiều như vậy, chỉ có một mục đích."

“Hả?”

"Kỳ thật cậu không còn tiền ăn cơm đi.”

“Tôi…”

"Muốn mượn tiền cậu có thể nói thẳng, không cần phải quanh co vòng vèo."

Lăng Tiêu sửng sốt, bụng dường như vừa vặn kêu lên.

Không đúng, đây là đang trên mạng, tinh thần thể làm sao đói được chứ, Lăng Tiêu buồn bực cúi đầu nhìn, trong hiện thực cậu quả thật đã một ngày chưa ăn cơm, bất quá Doanh Phong làm sao biết?

"Đừng cho là tôi không biết, lần trước quét thẻ tôi đã thấy được, không có tiền thì đừng có thể hiện."

"Ai nói," Lăng Tiêu không phục phản kích, "Tôi quan hệ tốt, có rất nhiều người có thể cho tôi cọ cơm (ăn chực ấy), căn bản không cần phiền cậu lo."

Trên thực tế, cậu đã dùng hết các loại cớ liên tục cọ cơm chỗ Bình Tông cùng Lam Thịnh vài ngày, đã cảm thấy không ổn lắm.

“Vậy sao,” Doanh Phong một bộ biểu tình vậy là tốt rồi, “Nếu không có việc gì, xin đừng đi theo tôi."

Lăng Tiêu tức giận đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Doanh Phong đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn.

Chẳng phải chỉ là có nhiều tiền một chút thôi sao? Có cái gì đặc biệt hơn người, cũng không phải tự mình kiếm… Lăng Tiêu càng không ngừng oán thầm, vì để dành sinh hoạt phí, bình thường chắc toàn là ăn bánh mì năng lượng hiệu Ma Cốc* đi, cái loại bánh mì giá rẻ lại chống được đói đó, cho nên tiền mới có thể còn hoài trong thẻ từ không ra đi, nhất định là như vậy.

*Ma Cốc: Ma là ma sát/mài, Cốc: Ngũ cốc, có thể hiểu là bánh mì hiệu Bột ngũ cốc

Lăng Tiêu não bổ hình ảnh Doanh Phong đang gặm bánh mì năng lượng, thoát khỏi mạng, vừa mở mắt liền thấy đèn của thiết bị chuyên chở đang sáng.

Đèn sáng chứng tỏ bên trong có đồ, nhờ mạng lưới khoa học kỹ thuật ban tặng, hàng hoá mua trên mạng, đều thông qua thiết bị chuyên chở để giao hàng, lần trước Chẩm Hạc đưa bộ giải mã cho Doanh Phong, cũng là dùng nó chuyển hoán về hiện thực.

Nhưng Lăng Tiêu rõ ràng không có mang thứ gì ra, cũng không quét thẻ mua hàng, vì sao đèn thiết bị chuyên chở lại sáng chứ? Chẳng lẽ là Bình Tông hay Lam Thịnh? Ba người bọn họ đôi khi sẽ mua một ít đồ trực tiếp phát đến địa chỉ đối phương, nhưng mà này là cái gì đây?

Mang theo một đầu mù mờ, Lăng Tiêu mở ra xe chở, bên trong cư nhiên là một thùng bánh mì năng lượng hiệu Ma Cốc.

Lăng Tiêu đối mặt đại lễ từ trên trời giáng xuống này phát ngốc nửa ngày, biết trên thẻ cậu không còn tiền ăn không nổi cơm chỉ có hai người, mà hiển nhiên người làm loại chuyện này không thể nào là tên Chẩm Hạc coi tiền như mạng được.

Cậu mang tâm tình phức tạp rút một gói trong đó ra, 囧 ngay tại chỗ.

Cư nhiên là bánh năng lượng vị ô mai, bao bì màu hồng từ trong ra ngoài tản mát vẻ thẹn thùng, bên trên còn in hình một tiểu cô nương mặc y phục ma pháp… Cái này căn bản là cho nữ hài tử ăn đúng không, Doanh Phong ngươi đang cố ý đùa giỡn ta sao?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn do dự mở bao ra, ngửi ngửi, lại cắn một cái.

Nửa giờ sau, Lăng Tiêu nằm trên giường thoả mãn xoa bụng, bên người ném một cái bao bì nhăn nhúm, trên gói một tiểu cô nương mặc váy màu hồng cười tươi như hoa.

Quả nhiên người ta khi đói bụng, ăn cái gì cũng thấy ngon a… Lăng Tiêu nghĩ thầm.

***

Hôm sau tỉnh lại, Lăng Tiêu tinh thần phấn chấn, bánh năng lượng quả nhiên tính chống đói mạnh, một đêm đã qua mà cũng không có cảm giác đói, có thể thấy một cái đủ cho tiêu hao năng lượng một ngày, mà cái thùng Doanh Phong mua cho cậu vừa lúc đủ duy trì đến ngày được phát trợ cấp sinh hoạt phí.

Nhưng vừa nghĩ tới tiếp theo mỗi ngày đều phải dùng thứ này lấp đầy bụng, Lăng Tiêu lại cảm thấy có chút phát rầu.

Cậu khởi hành đến phòng học, trên đường gặp hai học trưởng lớp mười hai, hình như đang bắt nạt người nào đó.

Ỷ đông hiếp ít ỷ lớn hiếp nhỏ, bản thân chuyện đó đã sai rồi, huống hồ sau khi Lăng Tiêu phát hiện người đang bị chặn kia lại là bạn cùng lớp của mình, liền càng không thể ngồi yên mà nhìn.

“Này,” Hai học sinh lớp mười hai học viện Bích Không nghe được có người ở đằng sau quát về hướng này, không kiên nhẫn quay đầu nhìn một cái, lập tức vui vẻ.

“Ôi, đây không phải cái vị mày xem trọng sao,” người bên phải hơi cao hơn một chút dùng giọng điệu đầy ý tứ trêu chọc nói.

"Xem ra chúng tao thật là có duyên a,” người nói chuyện lúc này chính là người bên trái, “Đáng tiếc còn chưa thành thục, lãng phí cơ hội tốt này."

Hai người cười quái dị một trận, Lăng Tiêu đối với lời họ nói một chữ cũng nghe không hiểu, cậu khụy gối mượn lực, nhảy khỏi mặt đất, ở trên vai hai tên kia mỗi bên đạp một cước, rồi nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh người bạn học của mình.

“Này, cậu không sao chứ,” cậu mặc dù đến giúp cậu ta, nhưng theo bản năng không có hảo cảm với người này, ngữ khí cũng không được coi là thân thiện cho lắm.

Người Trục Nguyệt không muốn mang ân huệ nhất chính là Lăng Tiêu, cậu cũng thế, đối với người trước mắt có địch ý bẩm sinh, cho nên dù bản thân mình đang trong hiểm cảnh, vẫn thầm trách cậu ta xen vào việc của người khác.

“Tôi không sao," cậu thẳng thẳng lưng, không muốn về mặt khí thế lại thua Lăng Tiêu, đối diện hai vị học trưởng hiển nhiên đã bị hành vi vô lễ của Lăng Tiêu chọc giận.

“Tiểu học đệ, có ai dạy cậu cần tôn trọng học trưởng chưa?"

Lăng Tiêu không thèm nhìn hai người bọn họ, tiếp tục hướng Trục Nguyệt đặt câu hỏi, "Sao lại thế này? Hai người bọn họ vì sao lại làm khó dễ cậu?"

“Cậu hỏi cậu ta đi,” học trưởng cao giành trước mở miệng, "Chúng tôi căn bản không trêu chọc cậu ta, tự cậu ta đột nhiên lao tới khiêu khích, việc này sao trách chúng tôi được?”

“Đúng đó,” học trưởng thấp hát đệm, "Cậu muốn xen vào thì trước tiên quản tốt bạn học của mình đi.”

“Các ngươi còn có mặt mũi nói?" Trục Nguyệt căm giận bước đến một bước, “Vừa rồi là ai nói năng kỳ quái, nói cùng cấp chẳng ai vừa mắt, học sinh lớp mười sắp thức tỉnh rồi, thừa dịp bọn họ cái gì cũng không hiểu, cường đoạt máu trong tim?”

“Nói vậy thì thế nào?" Tên cao giương giương cổ, “Tụi này có nói ngươi sao? Thứ trình độ như ngươi, quỳ xuống van ta cắn ngươi ta cũng chả hiếm lạ."

"Các ngươi không nói ta, nhưng đánh chủ ý lên Doanh Phong cũng không được!"

"Doanh Phong?" Lăng Tiêu ở bên cạnh nghe nửa ngày mới coi như hiểu chuyện, “Hai tên đó cư nhiên cũng dám đánh chủ ý lên Doanh Phong?”

Trục Nguyệt mím môi không nói, Lăng Tiêu liên tưởng một hồi, lại ý thức được một chuyện còn tệ hơn, “Đừng có nói trong chuyện này cũng có tôi đi?”

Tên thấp hơn tươi cười xấu xa, "Anh bây giờ còn chưa muốn đánh với em, đợi chừng nào em thức tỉnh rồi, anh cam đoan đầu tiên sẽ đến đây yêu thương em.”

“Kháo,” Lăng Tiêu giờ mới hiểu được mình bị người ghê tởm như thế mơ ước, quả thực muốn nôn, “Không cần chờ lâu như vậy, ta ngay bây giờ sẽ yêu thương yêu thương các ngươi."

Một chữ cuối cùng phát ra, mặt và bụng của tên thấp đã lần lượt trúng hai đấm, mà hắn ngay cả đối phương ra tay thế nào cũng chưa thấy rõ. Hắn hốt ha hốt hoảng trả đòn, tên cao thấy thế cũng nhanh chóng gia nhập chiến cuộc, Lăng Tiêu là người có lối đấu cận thân xuất sắc nổi bật trong học sinh lớp mười, dù đồng thời chống lại hai học sinh lớp lớn hơn cũng không rơi xuống hạ phong.

Tuy rằng Lăng Tiêu thực lực rất mạnh, nhưng dù sao đối thủ là hai người, mấy chục hiệp sau đó ai cũng không chiếm được tiện nghi, trên mặt nhóm học trưởng có chút không nén giận nổi —— hai học sinh lớp mười hai cùng một học sinh lớp mười bất phân thắng bại, chuyện này truyền ra cũng không dễ nghe gì, ở Bích Không này học trò đánh nhau vừa không trái với nội quy trường học cũng không mất mặt, đánh thua mới mất mặt.

Nghĩ vậy, họ cũng chẳng thèm để ý mặt mũi nữa, trao đổi một ánh mắt với nhau, không hẹn mà cùng rút ra chủy thủ. Giờ đến phiên Lăng Tiêu cảm thấy cật lực, cậu bình thường ngại phiền nên không có thói quen mang theo chủy thủ bên mình, lúc này tay không chống lại hai kẻ cầm vũ khí trong tay, chỉ chốc lát trên người liền có vết máu.

Trục Nguyệt ở bên ngoài nhìn mà sốt ruột, cậu đúng là không thích Lăng Tiêu, nhưng không có nghĩa phải trơ mắt nhìn đối phương bị thua. Cậu trở tay rút chủy thủ của mình ra, xem xét chuẩn thời cơ, nhắm ngay tên cao nhào qua.

Động tác của cậu chậm sức lực lại yếu, ý đồ sớm bị đối thủ nhìn thấu, tên cao thân thể chợt lóe tránh được công kích của cậu, chỉ có quần áo bị cắt mất một góc.

"Ngươi một tên yếu nhớt thế mà cũng dám đến khiêu khích ta?" Tên cao bị động tác của cậu chọc giận, giả vờ dùng một hư chiêu đánh Lăng Tiêu, lại giơ chủy thủ hung hăng chém về phía Trục Nguyệt.

Trục Nguyệt thét lên một tiếng kinh hãi, hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không ập tới.

Cậu thật cẩn thận hé mắt ra một đường, trước mặt, một bàn tay cầm thật chặt lưỡi dao, máu tươi theo chủy thủ từng giọt chảy xuống, rơi trên mặt đất, dưới chân đã đỏ sẫm một mảnh.

“Cậu, thật là đủ cản trở, " Lăng Tiêu từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ như thế, đột nhiên một trận bùng nổ, đánh cho hai người kia không còn lực trả đòn, Trục Nguyệt nhìn ngây người, chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của Lăng Tiêu?

Tên cao đã bị đánh ngã trên mặt đất, tên thấp thấy tình thế không ổn, nhấc chân bỏ chạy, Lăng Tiêu không chút do dự đuổi theo, hai người đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trục Nguyệt còn đang ngớ ra, người trên đất nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, thấy ở đây chỉ còn lại mỗi Trục Nguyệt, hổn hển đánh về phía cậu.

Hắn mới vừa rồi bị Lăng Tiêu đánh cho mặt xám mày tro, hiện giờ ôm tức giận trong lòng, hận không thể xé nát Trục Nguyệt. Trục Nguyệt bị thế công bạo lực không màng phòng thủ của hắn dọa sợ, chỉ có thể nhắm chặt mắt  huơ chủy thủ chẳng theo phương pháp nào, cố gắng dọa lui hắn.

"Đủ rồi," một thanh âm trầm thấp chợt vang lên, thân thể Trục Nguyệt chấn động, giống như nghe phải thanh âm khó tin nhất.

Cậu mở mắt  nhìn, người đứng trước mặt mình không phải ai khác, chính là Doanh Phong, mà học trưởng liều mạng công kích cậu, đã chẳng thấy đâu nữa.

“Người đâu?” Cậu thật cẩn thận hỏi.

“Đã bị cưỡng chế di dời."

“Anh, tôi…” Trục Nguyệt hoảng sợ kêu một tiếng, bởi vì khi cậu mù quáng đâm loạn, đã vô ý cắt vào tay Doanh Phong.

“Vết thương nhỏ, không cần ngạc nhiên, " Doanh Phong quát chặn lời cậu.

“Nhưng mà,” Trục Nguyệt bất an chỉ vào vết thương của cậu ta, “Chảy máu kìa."

Doanh Phong không để chút vết thương nhỏ ấy vào mắt, mà trách mắng Trục Nguyệt, "Năng lực chiến đấu của cậu thật sự quá yếu, thực mất mặt người Thiên Túc."

Bị người trong lòng phê bình, Trục Nguyệt hổ thẹn cúi đầu, tầm mắt vừa lúc dừng trên vết thương mình mới tạo thành, có một đạo vết máu uốn lượn, theo cánh tay, chảy qua lưng bàn tay, ở đầu ngón tay lưu luyến chốc lát, cuối cùng rơi xuống đất, vừa lúc nhỏ cạnh vết máu của Lăng Tiêu cách đó không xa.

"A a a —— "

Trục Nguyệt lại một lần nữa kêu lên, chủy thủ trong tay cũng vì hoảng sợ mà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Doanh Phong không kiên nhẫn đề cao âm lượng, "Cậu lại la lối cái gì?”

Trục Nguyệt che miệng, vẻ mặt hoảng sợ chỉ lên mặt đất, giống như thấy một màn kinh khủng nhất trên đời.

Doanh Phong thuận theo thế tay cậu ta cúi đầu nhìn, vết máu một bên nguyên bản đã sắp thấm hết vào mặt đất, như được rót vào sinh mệnh, hướng tới vị trí máu cậu tích lạc, thong thả tràn qua, trên mặt đất lưu lại dấu vết đỏ thẫm truật mục kinh tâm (trông mà khiếp hãi).

Cảnh tượng khiến người kinh hãi này, nếu không phải Doanh Phong trước đó từng xem qua nhật kí nghiên cứu của Thái Ân, chắc chắn sẽ nghĩ xảy ra hiện tượng kỳ dị thần bí.

So ra, Trục Nguyệt không rõ chân tướng không trấn định được như vậy, sắc mặt cậu tái nhợt, biểu tình kinh hoàng như gặp quỷ.

Vết máu trên đất rốt cục hoàn toàn bất động, nhưng đã là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tuy hai mà một, cùng với miêu tả trong nhật ký Thái Ân giống nhau như đúc.

Trục Nguyệt chỉ cảm thấy hai vai đau đớn, Doanh Phong đang gắt gao nắm lấy vai cậu.

“Của ai?”

"Cái, cái gì?" Trục Nguyệt không rõ.

“Máu trên mặt đất.” Một Doanh Phong khẩn trương đến thế Trục Nguyệt trước đây chưa từng gặp, lãnh tĩnh của anh ấy mười năm qua giờ khắc này hầu như bốc hơi sạch.

“Anh, anh trước hết nói cho tôi biết vì sao lại như vậy?"

Bả vai Trục Nguyệt cảm nhận đau đớn liên hồi, là Doanh Phong thêm khí lực trên tay, cậu bị đau đến phải kêu lên.

Doanh Phong căn bản không để ý tới câu hỏi của đối phương, “Nói, máu trên mặt đất là của ai?"

Trục Nguyệt cắn cắn môi dưới, lòng hạ quyết tâm, “Là máu của tôi.”
Bình Luận (0)
Comment