Một bóng người thấp bé xuất hiện ở trung khu mạng Thiên Nguyên, nếu có người thấy cảnh này, chắc chắn sinh nghi, bởi vì nơi này là khu vực giới hạn cho người trưởng thành, mà dựa trên dáng người phán đoán, người đó nhìn ngang nhìn dọc đều giống một thiếu niên chưa dậy thì, huống chi vị trí lúc này của cậu, là tòa kiến trúc trung tâm chỉ cho phép quản lý viên cao cấp nhất của mạng Thiên Nguyên ra vào —— Hư Nguyên.
Cậu một đường thẳng đến lối vào trung khu, tòa kiến trúc được xưng là được giới bị nghiêm ngặt nhất trong mạng lưới lại không ngăn trở gì cậu.
Đứng trước máy quét võng mạc cuối cùng, nhãn châu màu khói lại một lần nữa chứng thực thân phận thiếu niên của cậu, tia quét hình xẹt qua thuỷ tinh thể, phát ra một đoạn âm nhận định tích tích.
“Không thể phân biệt thân phận người được kiểm trắc, xin rời khỏi trong vòng ba mươi giây, nếu không sẽ kích khởi báo động.” Thanh âm trí năng nhân tạo vang lên.
"Phiền phức,” người này cúi đầu oán giận, dùng khẩu lệnh gọi ra giao diện kiểm soát, vươn tay nhập vào một chuỗi mật mã.
“Xác nhận thân phận, thông đạo đã mở, có buộc định võng mạc mới không?”
"Xác nhận."
“Xin lựa chọn lưu chồng hay lưu thêm bản mới.”
“Lưu chồng.” Cậu khinh miêu đạm tả hạ lệnh, “Thân thể cũ đã chết rồi, lưu trữ lại thì có lợi ích gì đâu?”
Thiếu niên thần bí một đường thông suốt tới tầng cuối Hư Nguyên, trong phòng không mở đèn, vắng tanh ảm đạm, tựa hồ đã thật lâu không có người đến đây.
Cậu trong bóng đêm quen đường cũ vòng qua chướng ngại trên sàn, đến một chiếc ghế dựa thoải mái nằm xuống.
“Nguyệt Ảnh,” vừa nằm xuống cậu đồng thời gọi một tiếng.
Đèn vuông trên bốn vách phòng dần dần sáng lên một cái, hai cái, cho đến khi cả mặt tường đều sáng lên, vách tường bị ánh đèn cắt thành một loạt những hình vuông nhỏ.
"Anh đã trở lại, " trên vách tường hiện ra thanh âm hình sóng.
"Tôi đã trở lại, " người trên ghế dựa mắt cũng không mở, mỉm cười đáp.
“Lần này anh ngủ cũng thật lâu.”
“Nhớ tôi sao?” Cậu tùy tiện nói.
“Nhớ,” Nguyệt Ảnh trả lời rất thẳng thắn, cùng lúc đó từ trên vách tường tràn ra ánh sáng dạng sợi, như những xúc tu mềm nhẹ chụp lên trán cậu, “Tên của anh quá nhiều, tôi cũng không biết nên gọi anh là gì mới tốt.”
"Tinh Lâu," thanh âm của cậu êm tai, đọc lên hai chữ này phá lệ dễ nghe, “Tên lần này tôi rất thích.”
“Tốt, Tinh Lâu,” Nguyệt Ảnh như đang cố gắng tiếp nhận cái tên này, “Mấy đời trước của anh tuổi thọ đều quá ngắn, hi vọng đời này có thể kiên trì được lâu một chút."
"Tôi cũng cảm thấy vậy,” Tinh Lâu đồng ý cách nói của y, “Cứ ngủ rồi ngủ như vậy, thật sự rất chậm trễ thời gian."
Tơ sáng phiếm u quang xuyên qua huyệt thái dương tham nhập vào đầu cậu, “Anh đem toàn bộ trí nhớ thông qua hình thức số liệu lưu trên mạng, chỉ cần vừa đăng nhập sẽ lập tức thức tỉnh. Bất quá vì đề phòng trong một lần tiếp thu tin tức quá nhiều khiến đại não quá tải, trí nhớ anh thu được lần trước
(là lần vừa đăng nhập em hết hồn la lên rồi bảo là có nhện ấy) chỉ là những phần quan trọng nhất, hiện tại, tôi đem phần còn lại cấy vào cho anh, có thể sẽ đau một chút.”
Tinh Lâu bĩu bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm, “Em không có thừa dịp tôi ngủ, trộm bóp méo trí nhớ của tôi đấy chứ?”
"A, " Nguyệt Ảnh cười thấp, “Ai biết được?"
Một cỗ sóng ánh sáng theo dạng sợi nháy mắt mạnh mẽ nhập vào đầu óc cậu, biểu tình Tinh Lâu cứng lại chốc lát, nhưng rất nhanh đã nhẫn được.
“Tốt rồi,” Sợi sáng lui ra, “Anh có thể tiếp tục nghiệp lớn của anh.”
“Là nghiệp lớn của chúng ta.” Tinh Lâu cải chính.
Ghế nằm tự động dâng lên, Tinh Lâu bây giờ trong tư thế nửa nằm nửa ngồi.
“Vấn đề trưởng thành kiếp này anh tính giải quyết như thế nào, tốt hơn là tùy tiện tìm một người để vượt qua Kỳ thức tỉnh?"
“Quan tâm nó làm gì,” Tinh Lâu chẳng hề để ý, "Dù sao khế tử bất quá là công cụ dùng để phát dục mà thôi."
"Anh thật sự là người vô tình nhất mà tôi từng thấy,” Nguyệt Ảnh thấp giọng nói, "Bất quá đây mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong lý tưởng của chúng ta.”
Tinh Lâu không có dị nghị gì với hai chữ ‘tác phẩm’, cậu vươn ngón trỏ, xúc tu tự động quấn lên, động tác triền miên tràn đầy ái muội.
Cậu đưa ngón trỏ lên môi, mê luyến cọ xát, "Nếu tôi nói, người tôi muốn lấy đời này là em thì sao?”
“Vậy chỉ sợ anh cần cố gắng gấp đôi mới được, " Nguyệt Ảnh lại thấp giọng cười cười, "Tôi cũng rất chờ mong dùng chân thân cùng anh gặp mặt đây.”
Đèn tín hiệu trên tường nhá lên hai cái, “Có lão bằng hữu muốn gặp anh."
Xúc tu rút khỏi ngón tay cậu, một lần nữa lui trở lại vách tường, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Tinh Lâu biểu đạt ý chấp nhận, một người dáng vẻ đường đường, tầm vóc to lớn hiện thân trong phòng.
"Đã lâu không gặp..."
"Đã lâu không gặp, Thái Ân đại nhân, " Tinh Lâu cướp lời nói, "Tôi hiện tại tên là Tinh Lâu.”
"Tinh Lâu, " Thái Ân lập lại một lần, "So với đời trước dễ nghe hơn.”
"Cám ơn khích lệ, " Tinh Lâu mỉm cười nói, "Trong đoạn thời gian tôi đi vắng, mọi việc đều vất vả ông."
"Cậu cứu tôi một mạng, lại cung cấp điều kiện để nghiên cứu của tôi có thể tiếp tục tiến hành, tôi trước nay ân cừu phân minh.”
“Tôi nhất định ra sức không làm chuyện đắc tội ông.” Tinh Lâu cười đến đôi mắt cong cong, “Thương Trường y có khỏe không?"
"Như cũ."
Tinh Lâu nhún nhún vai, tựa hồ đó cũng không phải tin tốt lành gì.
"Lần này cậu được phân đến đâu?” Thái Ân hỏi.
"Bích Không."
"Bích Không?"
“Thế nào, ông biết? Nga, tôi nhớ ra rồi, học trò đắc ý của ông hiện tại làm bác sĩ học đường ở Bích Không, hôm nay cách đây không lâu tôi còn gặp cô ấy, cô ấy vẫn có khí chất nữ vương như thế."
“Tôi không phải nói cô ấy, trong lúc cậu ngủ say chúng ta lại phát triển một vị thành viên mới, trước mắt đang ở Bích Không.”
"Trùng hợp như thế?" Tinh Lâu chuyển hướng một bên, "Nguyệt Ảnh không nói với tôi a.”
“Tôi còn chưa kịp nói, " thanh âm hình sóng trên vách tường run rẩy.
“Cậu ấy là người nghiện mạng rất nặng, hiện tại nhất định ở trên mạng, muốn dẫn cậu ấy đến đây không?”
"Tốt, để cho tôi bái kiến vị học trưởng này của tôi một chút… hay là học tỷ?”
Không cần nhọc Thái Ân giải thích nhiều lời, hình ảnh Chẩm Hạc đã xuất hiện trước mắt.
“Thì ra là một vị học trưởng, hạnh ngộ, " Tinh Lâu vui mừng chào hỏi đối phương.
"Gọi tôi Chẩm Hạc là tốt rồi, cậu chính là người phát minh ra mạng Thiên Nguyên đời đầu trong truyền thuyết? Kính đã lâu."
"Không chỉ có đời đầu,” Thái Ân ngắt lời, "Đời hai, đời ba, đều là cậu ta, đời thứ tư không biết lại dấy lên tinh phong huyết vũ gì, nói không chừng hoàn toàn dùng mạng thay thế hiện thực.”
“Đừng nói vậy,” Tinh Lâu thực bất đắc dĩ, "Đời này chẳng lẽ tôi không thể điệu thấp làm người thường sao?"
“Cậu không phải cái loại người cam chịu tầm thường, trên mặt cậu viết kìa.”
"Có thể nghĩ ra cách lợi dụng mạng lưới chứa đựng trí nhớ của kiếp trước, quả thật không phải một phàm nhân, " Chẩm Hạc cười nói.
"Không dám, tôi bây giờ là tân sinh năm nhất Bích Không học viện Tinh Lâu, sau này còn phải nhờ Chẩm Hạc học trưởng chiếu cố nhiều hơn."
Tinh Lâu dừng một chút lại nói, "Có người vì mục đích chung mà tụ họp, có người vì lợi ích chung mà tụ họp, nhưng đoàn thể này của chúng ta không giống, mỗi người đều có mục tiêu riêng, bổ trợ cho nhau, hoàn thiện lẫn nhau. Xin hỏi Chẩm Hạc học trưởng, lại là vì nguyên nhân gì gia nhập chúng ta đây?"
"Như cậu thấy đó, tôi là một thiếu niên hai mươi hai tuổi.”
Tinh Lâu nhíu mày, "Thiếu niên hai mươi hai tuổi còn ở lại Bích Không không học lên? Rất hi hữu.”
"Không chỉ thế, tôi còn là người phản đối nghi thức trưởng thành, vọng tưởng tìm được phương thức không thông qua nghi thức trưởng thành cũng có thể thành nhân.”
“Nghe qua thật đúng là một chuyện vọng tưởng… Thế nếu tìm không thấy thì sao?"
"Vậy cứ giữ nguyên trạng thái này."
"Cho dù là thiếu niên, cũng có một ngày sẽ chết, hậu quả tử vong trước khi thực hành nghi thức trưởng thành anh biết chứ?"
"Biết, nhưng tôi sẽ không vì thế mà khuất phục."
Tinh Lâu vỗ vỗ tay, "Đoàn thể chúng ta mỗi người, đều lòng mang vọng tưởng, nếu có một ngày một điều vọng tưởng nào đó có thể thực hiện, chẳng sợ chỉ thực hiện được một cái, Thiên Túc cũng sẽ nghênh đón vận mệnh mới nghiêng trời lệch đất,” cậu đem tầm mắt dừng trên hình ảnh Chẩm Hạc, “Hoan nghênh anh gia nhập đoàn thể vọng tưởng gia."
"Đa tạ."
“Nói đến vọng tưởng," Tinh Lâu chuyển hướng Thái Ân, "Không biết vọng tưởng giải trừ quan hệ huyết khế vốn có của ông tiến triển thế nào rồi?"
"Tiến triển là không."
Tinh Lâu cảm thấy kinh ngạc, "Tôi ngủ gần hai mươi năm, chắc không phải hai mươi năm qua ông cái gì cũng chưa làm đi?"
"Không phải thế, nhưng với tôi mà nói, kết quả thí nghiệm chỉ có hai loại, thành công và thất bại, không có thành công, nghĩa là không có tiến triển."
"Được rồi, " Tinh Lâu tiếp nhận cách nói của ông, “Vậy chúc đại nhân sớm thực hiện đột phá ‘không’, hi vọng lần sau nhìn thấy Thương Trường, y không tiếp tục cào tôi nữa.”
“Vậy tôi đoán, tiến triển nghiên cứu của tôi cũng là không." Người nói lúc này chính là Nguyệt Ảnh, y đang khiêu động trên mặt tường, bốn phương tám hướng đều là bóng dáng không cam chịu tịch mịch của y.
“Tôi đã tìm được biện pháp khiến Nguyệt Ảnh thức tỉnh.”
"Nga?" Nguyệt Ảnh cùng Tinh Lâu trăm miệng một lời.
"Thân thể cậu ta bị dùng một loại thủ đoạn y học rất tân tiến đóng băng, nếu muốn ấm lại, phương pháp duy nhất chính là rót máu mới vào."
“Này thì có gì khó?” Tinh Lâu không chút do dự tiếp lời, “Tôi truyền máu cho em ấy.”
"Khó khăn ở chỗ, nhất định phải tìm được máu phù hợp mới có thể. Không phải bất luận máu của kẻ nào, cậu ấy cũng tiếp nhận được, mà một khi rót lầm mẫu máu vào, tình huống xấu nhất là đốt cháy mạch máu, khí quan suy kiệt, đến lúc đó dù cho kỹ thuật chữa trị có tiên tiến hơn nữa, cũng vô lực xoay chuyển, mà có máu phù hợp tiêu chuẩn, phỏng chừng toàn bộ Thiên Túc tinh chỉ có một người.”
"Thật sự là loài người yếu ớt,” Tinh Lâu khẽ thở dài một câu, "Máu phù hợp duy nhất toàn bộ Thiên Túc tinh, muốn tìm ra quả thực giống như bể rộng tìm kim."
"Chúng ta sử dụng một thủ đoạn nho nhỏ,” Chẩm Hạc nói tiếp, "Lấy danh nghĩa trung tâm kiểm soát dịch bệnh, tuyên bố cần lấy mẫu máu toàn thể người Thiên Túc để kiểm tra, đã có một lượng lớn mẫu máu được gửi vào ngân hàng máu, chỉ cần người này bây giờ không phải đang kỳ ngủ say, tin tưởng một thời gian nữa, nhất định có thể tìm kiếm được máu thích hợp."
“Tôi ở Bích Không thấy trạm lấy máu của trung tâm kiểm soát dịch bệnh,” Tinh Lâu từ trên ghế dựa đứng lên, "Tôi còn buồn bực, từ khi nào thì người Thiên Túc cũng có bệnh truyền nhiễm, thì ra là các ngươi giở trò quỷ."
Cậu đi đến bên tường, xòe bàn tay ra, dán lên vách tường lạnh như băng, “Bất quá tôi phải thừa nhận, làm không tồi.”
Chùm sáng quây quanh lòng bàn tay cậu một vòng lại một vòng lưu động, còn phát ra thanh âm luồng điện tích tích, như đang hô ứng động chạm của cậu.
Tinh Lâu nhẹ nhàng nói, "Xem ra không bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp mặt."
***
"Đừng đánh đừng đánh," Bạn học thứ n bại trận dưới tay Lăng Tiêu liên tục xua tay, "Đánh cũng đánh không lại cậu.”
Lăng Tiêu buồn bực lui về bên sân, không phải đây là một khóa luyện tập cận chiến sao, huống chi cậu còn chưa có dùng toàn lực nữa.
Lại nhìn Bình Tông cùng Lam Thịnh một bên, rõ ràng Lam Thịnh chiếm thượng phong, nhưng Bình Tông giữa từng chiêu từng thức thủy chung chừa chỗ để phát huy rất nhiều. Lam Thịnh nhìn như tiến công, kì thực tiết tấu luôn luôn nằm trong tay đối phương, khiến cuộc đối chiến của hai người họ nhìn càng giống một buổi hướng dẫn.
Lăng Tiêu chán đến chết nhìn cái cặp kia đánh xong một trận, cũng rốt cục đến lúc nghỉ ngơi.
“Sao không luyện?" Bình Tông hỏi.
“Cậu luyện với tớ?” Lăng Tiêu hỏi lại.
Bình Tông liếc nhìn Lam Thịnh, cười mà không nói.
"Không được khi dễ Bình Tông nhà chúng tớ, muốn luyện tớ cùng cậu luyện, " Lam Thịnh thay Bình Tông ra mặt.
“Cậu thích theo bồi tớ tớ cũng chả thèm cậu bồi đâu,” Lăng Tiêu cố ý dùng giọng điệu xem thường nói.
"Cút, " Lam Thịnh cười mắng nện cho cậu ta một quyền, “Nghe nói hôm qua cậu đánh nhau với lớp trên?”
"A, Bình Tông miệng rộng, " Lăng Tiêu gián tiếp thừa nhận.
“Vì sao a?”
Lăng Tiêu nhớ tới chuyện sau đó liền thấy phiền, "Không muốn nói."
"Bọn họ trình độ thế nào?"
“Chẳng hơn gì thế này.”
“Lại thắng hả?” Lam Thịnh hất hất cằm, “Nếu không cậu tìm cậu ta kìa, cậu ta chắc đủ làm đối thủ của cậu chứ?"
Lam Thịnh chỉ chính là Doanh Phong đang một mình trên sân huấn luyện, đối thủ lúc này của cậu là người máy để huấn luyện đấu cận thân, loại người máy này có thể căn cứ vào thực lực của đối thủ mà tự động điều chỉnh năng lực tác chiến bản thân. Chỉ thấy Doanh Phong đang một tay chém vào cổ người máy, đây nếu là người thường, chỉ sợ đã ngã xuống, nhưng người máy không chút nào bị ảnh hưởng, một quyền đánh về phía bụng Doanh Phong.
Ngay lúc Lăng Tiêu nghĩ Doanh Phong sẽ trúng một quyền này, đối phương đột nhiên xoay người ra sau đá vòng về, không chỉ tránh được thế công của người máy, còn thuận thế cho đối phương một đòn nghiêm trọng. Một cước trúng mục tiêu, Doanh Phong cấp tốc bay lên bồi thêm ba cước, không khoan nhượng đem một cái người máy kim loại đá bay ra ngoài, tê liệt tại chỗ.
Lăng Tiêu vốn đã rất nhiệt tâm với đánh đấm thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, tay chân ngứa ngáy, Doanh Phong giải quyết xong người máy, xoay người lại, liền nhìn thấy vị khách không mời tiến lên khiêu chiến.
“Nè,” Lăng Tiêu hướng cậu hất cằm, "Hai ta luyện luyện?"
Ánh mắt cậu tràn ngập hưng phấn, muốn giấu cũng giấu không được, Doanh Phong đánh với người máy mãi cũng đang nhàm chán, Lăng Tiêu chủ động đưa tới cửa, nào có lý gì không tiếp.
Cậu nghĩ nghĩ, "Cậu ăn no chưa? Tôi không muốn khi dễ một người đói bụng."
"Ai khi dễ ai còn chưa biết đâu, " Lăng Tiêu tràn đầy tự tin nói, “Sẵn đây nói cho cậu biết, so với ô mai, tôi thích vị chuối tiêu hơn."