Khế Tử

Chương 20

*Thượng nguyên: Nghĩa là Mùa xuân

Cửa phòng hiệu trưởng bị gõ lên, bên trong truyền đến thanh âm thanh thúy như của thiếu niên.

"Mời vào."

Cửa mở, Dao Đài đi vào, cô từ trước đến nay tự tin mười phần, lúc này ngoài ý muốn cảm thấy hụt hơi.

Hiệu trưởng đang dùng một cây bút rất truyền thống chấm mực viết chữ, quay lại một trăm năm trước, từng rất thịnh hành một trào lưu phục cổ, khi đó thiếu niên cho rằng thư tín điện tử thực không có cá tính, kiên trì sử dụng viết tay, hiệu trưởng chính là một thành viên trong đó, còn tiếp diễn thói quen này đến hiện tại.

Dao Đài chờ ông viết xong một câu mới mở miệng, "Hiệu trưởng, Trung tâm Kiểm soát và phòng ngừa bệnh tâm thần điện thoại đến..."

*Thật muốn gọi cái trung tâm này là Viện tâm thần cho gọn  L

Ông nghe được câu này, tay run lên, một giọt mực lớn nhỏ xuống, loang thành một vệt lớn trên giấy.

Phong thư đã viết một nửa này xem như bỏ, hiệu trưởng thở dài, có lẽ ông thật sự nên thay đổi thói quen, thử sử dụng thư tín điện tử.

Ông đem bút để qua một bên, "Không còn đường xoay chuyển sao?”

Dao Đài thần sắc trầm trọng, "Qua thời gian thử nghiệm vừa rồi, chúng ta quả thật không có năng lực chữa khỏi cho cậu ấy. Trung tâm Kiểm soát* luôn chặt chẽ theo dõi số liệu bên này, mức đánh giá tâm lý của cậu ấy đã vượt qua ranh giới báo động gấp đôi, tôi cũng đã tận lực trì hoãn, nhưng ý tứ của trung tâm, là hi vọng cậu ấy có thể mau chóng nhận trị liệu chuyên nghiệp.”

*Cho phép mình gọi tắt nhé.

Hiệu trưởng tâm tình phức tạp đi đến bên cửa sổ, "Ta là người từng đến Trung tâm Kiểm soát, ta so với ai khác đều rõ ràng hơn ở trong đó là dạng gì, hàng năm đều có trên trăm khế tử vừa trưởng thành đi vào, có thể rời khỏi lại ít ỏi chẳng mấy người. Là một người hiệu trưởng, cũng là người bệnh từng ở trung tâm, ta thật lòng không hi vọng một học trò nào của ta, có liên quan gì đến mấy chữ này.”

Dao Đài tuy chưa từng tự thân trải nghiệm, nhưng có thể hiểu được loại cảm thụ này theo lời ông, “Lần này trách nhiệm chủ yếu là của tôi, đều do tôi quản giáo bất lực..."

"Đây không phải vấn đề của cô,” hiệu trưởng phủ nhận cách nói của cô, “Dù cô trông coi cậu ấy được một ngày, cũng không thể trông coi được ngày thứ hai, thứ ba… Chấp niệm một lòng muốn chết thật là đáng sợ, ta từng trải qua, ta biết đó là tâm tình thế nào. Ai cũng không thể chịu trách nhiệm vì loại chuyện này, bởi vì không ai gánh nổi, đây là số mệnh của mỗi một người Thiên Túc.”

Ông ngẩng đầu nhìn trời, "Nếu thật muốn trách, thì trách vì cái gì trong gene của chúng ta lại có loại bản năng này, vì cái gì người yêu nhau phải vật lộn sinh tử, vì cái gì người thua sẽ sống không bằng chết?"

Ông nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay, chỉ tiếc, vô luận là mây xa cuối chân trời, hay là Dao Đài gần ngay trước mắt, đều không thể giải đáp cho ông bất kỳ một vấn đề nào trong đó.

Một hồi lặng im không nói, tâm tình hiệu trưởng tựa hồ bình phục một chút, “Trung tâm kiểm soát có nói lúc nào tới đón người không?"

Dao Đài cúi đầu lên tiếng, "Khuya hôm nay."

Hiệu trưởng giật mình, "Nhanh như vậy."

"Người của bọn họ đã xuất phát, hiện tại đang trên đường đến."

Hiệu trưởng biết đây là chuyện đã định, dù là ai cũng không thay đổi được, chỉ đành phân phó Dao Đài, “Cậu ấy còn có tâm nguyện gì chưa thành ở Bích Không, cô đều giúp cậu ấy hoàn thành đi. Một khi ra khỏi cổng trường này, ngày trở về, chỉ sợ sẽ không bao giờ đến."

***

Lăng Tiêu như một trận gió lao ra ký túc xá, suýt nữa va phải đứa bạn từ cách vách đi ra.

"Lăng Tiêu, cậu vội vàng đi đâu a?" Bạn học kinh ngạc hỏi.

Lăng Tiêu vừa chạy vừa nói, đầu cũng không quay lại, "Tớ hẹn Doanh Phong huấn luyện!"

Chữ cuối cùng phiêu tới, Lăng Tiêu đã không thấy bóng, lưu lại bạn học đứng tại chỗ chẳng hiểu ra sao, hai tên đó chẳng phải quan hệ không tốt sao, từ lúc nào thì thân thiết như vậy? Lại còn hẹn nhau cùng huấn luyện?

Lúc Lăng Tiêu vội vàng đuổi tới phòng huấn luyện thì đã quá giờ hẹn, nhưng Doanh Phong cư nhiên còn chưa tới, Lăng Tiêu đành phải một mình bắt đầu làm nóng.

Mà lúc này đây, Doanh Phong đang trong phòng y tế của Dao Đài, khoảng thời gian gần đây có lẽ là giai đoạn cậu đến thăm phòng y tế thường xuyên nhất, nguyên nhân cậu tới nơi này, cùng lần trước giống hệt nhau.

Cậu vốn cho là tiêm một mũi rất nhanh sẽ xong, nhưng khi cậu tới, Dao Đài không có đó, phải đợi một lát người mới về tới. Nghe Doanh Phong nói xong, Dao Đài lại buộc cậu làm một cuộc kiểm tra, kéo dài đến tận bây giờ.

Dao Đài chờ nhìn thấy kết quả kiểm tra, lúc này mới tin tưởng là cậu nói thật, theo số liệu cho thấy kích thích tố trong cơ thể Doanh Phong cư nhiên đã vượt mức tiêu chuẩn ức chế của thuốc, cách lần trước tiêm cho cậu mới qua vài ngày, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Em thật sự không có kết giao thân thiết với người nào đã sắp thức tỉnh?"

Từ sau khi được Dao Đài cảnh báo, Doanh Phong đã bảo trì một khoảng cách rất lớn với Trục Nguyệt, thế là cậu đáp đương nhiên, “Không có."

"Vậy chỉ còn lại một loại khả năng,” Dao Đài phỏng đoán, “Có thể là tính kháng thuốc của thân thể em khá tốt, thuốc ức chế không phát huy được hết tác dụng."

Giả thiết này khiến cô cảm thấy có chút không yên lòng, "Sắp đến kỳ thực tập dã ngoại rồi, tình huống đặc thù như em… Tôi đề nghị hay là em đừng tham gia."

“Em muốn tham gia, " Doanh Phong quyết đoán cự tuyệt.

"Kỳ thật Kỳ thức tỉnh dù không tiêm thuốc ức chế cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng ở dã ngoại tình huống phức tạp, không chừng gặp phải nguy hiểm đột phát gì, lỡ lúc đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”

“Em có thể khống chế chính mình, " Doanh Phong nói, "Chỉ cần cô tiêm cho em thêm một mũi nữa.”

Dao Đài biết mình có khuyên cũng khuyên em ấy không được, những thiếu niên này ngày thường bị chặt chẽ bảo hộ trong khuôn viên trường, nên mới đặc biệt quý trọng cơ hội được một lần ra khỏi cổng, huống chi là thực tập dã ngoại mỗi năm một lần, có không ít tình lữ thậm chí vì tham gia thực tập mà trì hoãn nghi thức trưởng thành.

Dao Đài lại một lần nữa tiêm thuốc ức chế cho cậu, thuận tiện cho cậu một chai thuốc xịt.

“Đây là thuốc ức chế khẩn cấp, khi cần thiết có thể sử dụng, em mang theo bên mình, để phòng ngừa vạn nhất."

Doanh Phong nhận lấy nhét vào túi, “Cám ơn bác sĩ Dao."

“Lăng Tiêu lớp các em hai ngày này thế nào?"

Doanh Phong muốn nói rất hoạt bát linh động, giống hệt một con khỉ, nhưng lời ra đến miệng lại sửa lại, “Dạ tốt, không có gì dị thường."

"Vậy là tốt rồi, tôi còn đang lo chuyện bạn em ấy sẽ làm em ấy bi quan tiêu cực quá độ. Người này đến tận bây giờ cũng chưa từng đến tìm tôi, xem ra là còn chưa thức tỉnh. Người chưa thức tỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể trải qua thức tỉnh giả tính, ra dã ngoại, đây cũng có thể là một tai hoạ ngầm không lớn không nhỏ. Huống chi tính cách em ấy làm người khác lo lắng như thế, lúc thực tập, có thể phiền em trông chừng em ấy không?”

Doanh Phong mơ hồ ứng tiếng, cũng không biết có đặt trong lòng không, Dao Đài biết cậu không thích có quan hệ với người khác, huống chi hai người này một cực kỳ ngoại phóng, một lại cực kỳ nội liễm, căn bản không thể cùng một chỗ, đành phải khoát tay để cậu rời đi.

Khi Doanh Phong đến phòng huấn luyện, vừa vào cửa một bước liền cảm nhận được một dòng khí lưu nghênh diện mà đến, cậu phản ứng cực nhanh nâng cánh tay ra liền ba chiêu, lại xem chuẩn thời gian phản kích, hắc ảnh đánh lén cậu mới lùi một cái, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

“Cậu đến muộn," Lăng Tiêu vừa mới ổn định cước bộ đã kêu lên, Doanh Phong thấy cậu ta có vẻ đã làm xong vận động chuẩn bị, cái trán đọng một tầng mỏng mồ hôi tinh mịn, đúng là trạng thái thân thể tốt nhất.

"Đến đây đi," cậu vung áo khoác qua bên cạnh, bày tư thế chuẩn bị chiến đấu, qua vài ngày luyện tập, bọn họ đối với chiêu thức của nhau đều rất quen thuộc, đã không cần thừa lời vô nghĩa nữa.

“Cậu không cần làm nóng sao?” Lăng Tiêu không muốn chiếm tiện nghi của cậu ta.

“Đánh với cậu chính là đang làm nóng.”

“Kháo,” Lăng Tiêu cảm thấy người cuồng vọng như vậy mà không hảo hảo chỉnh đốn một chút thì sao mà được, không nói hai lời xông tới, hai người lại kịch liệt giao chiến.

Trải qua vài lần quan sát, Lăng Tiêu phát hiện Doanh Phong đặc biệt coi trọng phòng ngự ngực trái. Tuy nói trái tim là nơi yếu hại của mỗi người, nhưng có khi rõ ràng chỉ là hư chiêu giả vờ tiến công, Doanh Phong cũng không nguyện mạo hiểm mà áp dụng phòng thủ, bộ dạng quá mức cẩn thận, khiến cho người ta hoài nghi nơi đó trước kia có phải từng chịu trọng thương, nên mới đặc biệt cẩn thận như vậy.

Sau khi để ý được điểm này, phạm vi công kích của Lăng Tiêu liền có trọng điểm, có rất nhiều khi, rõ ràng Doanh Phong rất có ưu thế công kích, lại bởi vì động tác Lăng Tiêu mà nửa đường chuyển sang phòng thủ, bỏ lỡ một lần lại một lần cơ hội tốt, Lăng Tiêu thừa dịp này tăng cường thế công, dần dần đem Doanh Phong bức lui đến chân tường.

Vì gót chân đụng tới chướng ngại, động tác Doanh Phong có một thoáng trì trệ, phòng thủ kín kẽ chỉ lộ ra một điểm sơ hở đó, đã bị Lăng Tiêu chặt chẽ vây lấy.

Trong lòng Lăng Tiêu đắc ý, ta xem ngươi lần này phải làm sao, cậu đem khí lực toàn thân tập trung vào nắm đấm, cũng không để ý chính mình sơ hở đầy thân, lập tức nhắm nhược điểm đối phương công tới.

Thế nhưng lần này Doanh Phong không lui lại phòng thủ như cậu tưởng tượng, mà ra quyền so với cậu còn nhanh hơn, vào giữa bụng Lăng Tiêu, trực tiếp đánh cậu lùi xa mấy bước, Lăng Tiêu tin tưởng mười phần đối phương sẽ không công kích, lần này đem nhược điểm của mình cũng bày ra, không ngờ đang tự cho là đúng.

“Cậu,” Lăng Tiêu thống khổ ôm bụng, "Sao cậu không phòng ngự?”

"Có ai quy định tôi phải phòng ngự sao?" Doanh Phong một bộ thản nhiên nói.

“Rõ ràng trông cậu rất lo lắng cho chỗ đó.” Lăng Tiêu cảm giác mình bị tính kế, rất là khó chịu.

"A,”  Doanh Phong không phủ nhận, "Chính là thói quen mà thôi."

“Có phải cậu trước kia từng bị đánh, một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm không a?” Lăng Tiêu nhịn không được hỏi.

Doanh Phong đã đi qua nhặt lên áo khoác đồng phục của mình, từ trong túi áo trên ngực trái lấy ra hạt đào cho cậu xem, “Bởi vì bình thường tôi cất cái này, lúc này không mang trên người, đương nhiên không sao cả."

Lăng Tiêu bực mình, "Vật tinh quý kia của tiểu tình nhân kiếp trước của cậu, sợ bị đánh hỏng thì đừng có mang ở trên người a."

Doanh Phong không thèm nhìn cậu ta, đem hạt đào nhét lại vào túi áo, từ túi quần lấy ra thẻ từ.

Phòng huấn luyện để tiện cho học sinh, trong phòng có thiết trí máy bán hàng tự động, Doanh Phong lấy thẻ đặt lên máy quét lướt qua một cái, lập tức từ trong máy rơi ra một lon thức uống ướp lạnh dành cho vận động.

Lăng Tiêu cũng đã mồ hôi đầm đìa, miệng đắng lưỡi khô, lúc này chứng kiến Doanh Phong ngửa đầu uống nước, tầm mắt kìm lòng không đậu liền nhìn đến hầu kết của đối phương, làn da nơi đó vì đổ mồ hôi lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, thỉnh thoảng một giọt mồ hôi theo đường cong lăn xuống, biến mất trong chiếc áo sơmi cổ chữ V được mở hai cúc áo trên cùng.

Chai ướp lạnh tiếp xúc nhiệt khí, rất nhanh bịt kín một tầng bọt nước, thoạt nhìn mát lạnh ngon miệng, Lăng Tiêu theo bản năng liền làm động tác nuốt.

Doanh Phong cảm nhận được tầm mắt một bên thẳng tắp phóng tới, dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua, thấy chính là cảnh tượng khôi hài này. Trong lòng cậu cảm thấy buồn cười, thuận tay cầm lên thẻ từ lại quét một cái, đem lon đồ uống rơi ra ném cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đang nhìn đến nhập thần, thình lình bay tới một thứ, theo phản xạ tiếp được, từ trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm lạnh như băng khiến cả người cậu khẽ run rẩy.

Cậu sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được đây là Doanh Phong mua cho mình, hồi tưởng lại hành động nhìn chằm chằm người ta mới vừa rồi của mình, bản thân cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Tôi, tôi uống nước lạnh là được..." Cậu không tự nhiên nói.

Doanh Phong lần đầu tiên nhìn thấy có người tiền để dành còn không đủ mua chai nước mà còn muốn cậy mạnh, ngữ khí có chút móc máy, “Uống đi, coi như bổ sung năng lượng, mấy ngày nay đánh với cậu, khí lực yếu giống như chưa ăn cơm ấy.”

Lăng Tiêu không phục, "Ai nói tôi chưa ăn cơm, tôi có ăn bánh mì có được chưa?”

“Cậu gần đây lượng vận động nhiều như vậy, bánh mì đã sớm ăn hết rồi đi?"

"Đương nhiên không có!" Thật ra Lăng Tiêu là nói thật, nhưng sự thật càng tàn khốc hơn chính là, hiện tại cậu quả thật ăn nhiều hơn trước, phần nguyên bản có thể chống đỡ đến cuối tháng, chỉ sợ hai ngày nữa thôi là tuyên bố hết.

Doanh Phong nhìn biểu tình cậu là hiểu ngay chuyện gì, “Cậu nếu ăn hết rồi cứ việc nói thẳng, tôi không ngại tiếp tục mua cho cậu, dù sao hiện tại cậu cũng không tìm được người để cọ cơm, không phải sao?"

Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy thần sắc trên mặt Lăng Tiêu ảm đạm đi, cậu ấy rũ mắt, lần đầu tiên từ trước đến nay đối trào phúng của Doanh Phong không phản bác.

Ngay lúc Doanh Phong ý thức được mình có lẽ đã nói lời không nên nói thì Lăng Tiêu đã không nói tiếng nào yên lặng đi ngang qua cậu, bộ dạng mất mát cùng vừa rồi tựa như hai người khác nhau.

"Cái này," cậu đi tới cửa mới quay đầu lại, giơ giơ đồ uống trong tay, "Cám ơn nhiều."

Mười năm mới nghe được một câu cảm ơn đầu tiên từ miệng Lăng Tiêu, cũng không mang đến cảm giác thỏa mãn cho Doanh Phong, trái lại cảm thấy không chút tư vị.

Khi Doanh Phong trở lại dưới lầu ký túc xá, Lăng Tiêu đã không thấy đâu, Doanh Phong đứng chỗ cầu thang nhìn về hướng phòng ngủ Lăng Tiêu, trước sau do dự có nên đi qua không.

Cậu nhớ tới lần đó Lăng Tiêu đến ký túc xá tìm mình, bộ dạng biệt biệt nữu nữu chỉ một câu ‘thực xin lỗi’ mà nói không nên lời, giờ thật ra cậu lại có chút cảm nhận được cảm thụ của Lăng Tiêu lúc đó.

Lăng Tiêu ngồi bên giường, lăng lăng nhìn tấm  ảnh trong tay, đó là ảnh chụp cậu cùng Lam Thịnh và Bình Tông vào đợt thực tập dã ngoại năm trước.

Cậu khi đó, khờ khạo lại vô tri, ngay cả hai người bằng hữu tốt của mình đang kết giao cũng không biết, lúc chụp ảnh còn chen vào giữa hai người, ngốc hồ hồ phát quang phát nhiệt. (Ý nói làm bóng đèn cản trở người ta ấy)

Ba người trong hình, lúc thực tập trên mặt bị thương, còn dính đầy bùn, nhưng đều là tươi cười sáng lạn. Mới chỉ qua một năm, nhưng người trong hình lại chỉ còn có một, nếu như nói, vô ưu vô lự chính là ngây thơ, trả giá lớn mới có thể trưởng thành, Lăng Tiêu thà rằng ngây thơ như một kẻ ngốc, để đổi lấy quãng thời gian ba người cùng một chỗ quay về.

Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa có tiết tấu, trong ấn tượng của Lăng Tiêu, chẳng có ai lại lễ phép gõ cửa phòng cậu như vậy.

"Ai đó?"

Cậu cao giọng hỏi, không ai trả lời.

Lăng Tiêu thả lại ảnh lên đầu giường, đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là một người cậu không ngờ tới.

“Là cậu?”
Bình Luận (0)
Comment